Tại một góc của thư viện trường.
Nơi ánh nắng xuyên qua cửa sổ, đổ bóng lên chiếc bàn tròn nhỏ cùng một vài chiếc ghế.
Một không gian nằm khuất sau hàng giá sách, vắng người như vì đây là vị trí sinh ra từ lỗi thiết kế.
Ở cái nơi không mấy sáng sủa đó, Kuya đang liếc nhìn người ngồi đối diện với mình bên chiếc bàn ấy.
Hiện hữu trong con ngươi cậu khi đó chính là cô bạn học cùng lớp.
Mái tóc bạc được buộc lại với nhau như một áng mây mù phủ che đi ánh sáng mặt trời.
Tay chống cằm, đôi mắt mang sắc hổ phách sâu dịu dàng dõi theo những con chữ của cuốn sách đang được đặt trước mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt cô đều toát lên sự tài trí. Nó đẹp, thậm chí kiều diễm đến mức khiến người ta phải cảm thấy ớn lạnh.
Fatima Kurei là học sinh mới chuyển đến ngôi trường này vào mùa xuân năm nay cách đây không lâu.
Cô ngồi đó, nơi mặt trời phủ ánh sáng lên cô qua khung cửa sổ, nơi những cánh hoa anh đào rơi nhẹ như bông tuyết ở bên ngoài. Tất cả, hợp thành một một khung cảnh diễm lệ, tấu lên vẻ đẹp mê hồn làm say đắm trái tim cậu.
Đó là lí do tại sao cậu lại bị thu hút đến như thế dù mới chỉ mới lướt nhìn qua.
Khi Fatima ngước mặt lên, cô bất chợt va phải ánh mắt của Kuya.
“Có chuyện gì vậy Karasu-kun?”
Sau khi chớp mắt vài cái với gương mặt bất ngờ, cô khẽ nghiêng đầu, dần lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có rồi nhẹ nhàng hỏi cậu.
Cậu không cảm thấy bị xúc phạm. Kuya — Karasu Kuya – đã nhìn trộm cô khi ấy nhưng dường như Fatima lại không nhận ra điều đó.
Hẳn cô đã nghĩ rằng đó chỉ đơn thuần là do tình cờ chạm mắt nhau mà thôi
“Không…Tôi nghĩ rằng, cậu thật xinh đẹp.”
Kuya thành thật trả lời, không một thoáng suy nghĩ đến việc trốn tránh câu hỏi của cô.
“... Ưー”
Khuôn mặt Fatima bất chợt ửng đỏ.
Nó không bừng lên như lửa đốt, mà từ từ bị nhuộm hồng lên theo thời gian…..như để thể hiện việc cô dần hiểu được những gì Kuya đã nói.
“........Nịnh tôi hả? C-cảm ơn nhé!”
Phải mất một chút thời gian Fatima mới có thể nói thẳng như vậy và quay mặt đi.
Đúng hơn, đó là cảm giác trải nghiệm thời gian của Kuya. Trên thực tế, cậu đã chăm chú dõi theo từng sự thay đổi của cô ấy một cách tường tận nên mới có cảm nhận như vậy.
(AAAAA…Mình vừa nói cái quái gì vậy chứ?)
—Karasu Kuya bị ám ảnh bởi Fatima Kurei.
Trong thâm tâm, Kuya bình tĩnh khẳng định lại.
Mọi cử chỉ của cô đều cực kì đẹp mắt và có sức hút khiến cậu không thể nào rời mắt khỏi những nét thần thái ấy.
Chưa gặp nhau bao lâu mà đã như thế này. Nghiêm túc, cậu tự hỏi cô đã nghĩ gì vậy.
(Ngay từ đầu đã chơi xấu thế rồi, nhỏ này…)
Kuya khẽ cười đáp lại Fatima dù đã quay đi chỗ khác nhưng vẫn còn đang liếc nhìn cậu.
(Cơ bản thì ai rồi cũng phải lòng trước những phản ứng dễ thương của cô ấy thôi)
Cô không mấy hoà đồng cũng như là ít khi thể hiện những biểu cảm của mình ra bên ngoài, và càng không công bằng hơn khi cô chỉ biểu lộ những phản ứng như vậy với một số rất ít người.
Điều đó thật sự khiến cậu muốn tự hào rằng bản thân là người đặc biệt, và cậu cũng muốn cô trở nên thật đặc biệt.
(Ah, rồi có nên nói không….Mình sẽ nói…..)
Cảm thấy bị hiểu lầm rằng mình lại định chọc cô, Kuya hạ quyết tâm khi thấy mặt Fatima ngày càng đỏ hơn và cố ngoảnh đi nơi khác.
“Này, Kurei――”
Đa ngôn đa quá, vậy nên cuối cùng cậu quyết định sẽ diễn đạt ngắn gọn nhất có thể.
Cậu đã suy nghĩ cẩn thận về những gì mà cậu nên nói.
Và tất cả những gì cậu cần chỉ là một chút thời gian.
Một hơi thôi, chỉ cần nói ra điều đó mà không cần phải suy tư thêm bất cứ thứ gì.
Chỉ cần cố gắng nói rằn―
“........Ah!?”
Kuya ngước lên khuôn mặt bị đảo ngược của Fatima.
Cậu không thể hiểu nổi làm sao chuyện này lại có thể xảy ra.
“Trông cậu có vẻ khá sửng sốt nhỉ…muốn được giải thích không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Fatima khi cô ấy nhìn xuống cậu, thực sự là không thể nào diễn tả được.
Cô trông có vẻ giận dỗi. Và nhẹ nhõm. Thoáng chút xấu hổ và dường như còn đang mỉm cười.
Dù sao thì..thật tốt khi trông cô ấy không có vẻ gì là đang mang một tâm trạng tồi tệ.
“Dĩ nhiên là có. Tình hình bây giờ nằm ngoài khả năng nhận biết của tôi rồi.”
“Vậy thì, được rồi.”
Trái ngược với ánh mắt khinh khỉnh của mình, Fatima vẫn tiếp tục trong khi mân mê tóc mái của Kuya.
“Trước hết, cậu đã bị ngất đi. Một cách đột ngột, không có chút logic nào. Thậm chí da của cậu cũng chẳng hề biến sắc, ấy vậy mà vẫn có thể đột nhiên ngất đi được. Nếu là để gây bất ngờ thì đó quả là một thành công lớn đấy. Chúc mừng!”
Kuya thể hiện nét mặt hối lỗi khi cô thì thầm những lời mỉa mai “thậm tệ” đó vào tai cậu trong khi vẫn giữ một thái độ dịu dàng.
“......Đ-để tôi giải thích. Tôi không hề cố ý làm cho cậu ngạc nhiên. Đó chỉ là một tai nạn bất ngờ mà thôi.”
“Tôi biết chứ, bởi nếu không thì tôi đã không cho cậu gối đùi như thế này rồi.”
Fatima tỏ vẻ không vui và đáp trả với giọng điệu hờn dỗi.
Mãi đến bây giờ, cuối cùng thì Kuya cũng có thể nhận ra rằng mình đang được gối lên đùi cô.
Một may mắn không ngờ mà tới, nhưng……
“.............Tôi thật thảm hại quá……”
Kuya thở dài đầy chán nản.
Nhưng cậu không đời nào ngờ đến——
“Thiệt tình, Karasu-kun ngây thơ đến mức nào mà lại ngất xỉu đi vì căng thẳng khi cố gắng tỏ tình với mình vậy”
Kuya tròn mắt ngạc nhiên khi tiếng lòng của cậu được cô nói ra.
“Ngạc nhiên thật đấy. Không lẽ nào….Không lẽ nào cậu là một người có khả năng đọc tâm trí người khác……”
“Cái gì vậy, cái vẻ mặt giả vờ ngốc đó là sao….”
Fatima nói với vẻ mặt ngạc nhiên và cốc nhẹ vào trán Kuya.
“Cậu đã nói trong khi đang sảng đấy, không nhớ sao?”
“Làm sao mà nhớ được những j mình nói khi mà mà bị ngất đâu, thật là một câu hỏi ngố—Ah, hiểu rồi. Đó đúng là một câu hỏi thật ngốc nhỉ?”
“Eh, là ngốc đấy. Ngốc lại cậu đấy.”
Khi Kuya chỉ ra, Fatima hắng giọng. Chắc có lẽ cô không nhận ra rằng thật ngốc khi hỏi một người vừa ngất xỉu liệu có nhớ những gì họ vừa nói hay không.
“Mà gác lại chuyện đó sang một bên đi”
Rồi cô hắng giọng để thay đổi không khí và tiếp tục nói
“Được rồi, Kurasu-kun――thế thì cho phép tớ hẹn hò với cậu đi”
“..........―――――”
Có lẽ cậu nên trả lời một câu gì đó...nhưng Kuya lại không nói nên lời.
Mái tóc màu bạc như được nhuộm sáng.
Đôi mắt màu hổ phách long lanh dịu dàng.
Gương mặt bẽn lẽn ửng hồng.
Đôi môi anh đào đầy e thẹn.
一一Aaa, Mình đang nhìn thứ sinh vật gì mà dễ thương nhất thế giới này.
Cậu mắc kẹt trong những suy nghĩ của mình và đã bị thuyết phục bởi những suy nghĩ vô căn cứ đó từ bao giờ mà không biết.