✵ Trans & Editor Tsp ✵

=======================================================================================

Ai cũng có những suy nghĩ cần giấu kín.

Ai cũng có những chuyện họ không muốn nói.

Ai cũng có những chuyện họ muốn nói, nhưng lại không thể.

Có người có thể lấy đủ dũng khí mà thổ lộ ý nghĩ thực sự của mình.

Có người vô tình nói ra.

Có người lại đắn đo suy nghĩ.

Và rồi, có người đến phút cuối cùng vẫn không thể nói được gì.

Tôi thuộc loại người nào?

Suy nghĩ thực sự của tôi là đâu?

… Tôi vẫn chưa biết.

Tôi không biết liệu đây có phải là cảm xúc thật của mình?

Và liệu tôi có những suy nghĩ mình nên chia sẻ không?

“Sao chuyện lại thành ra thế này chứ?”

Tôi tự hỏi khi đang đứng dưới tháp đồng hồ trước nhà ga, nơi chúng tôi hẹn gặp.

Chủ Nhật. Bình thường vào giờ này tôi sẽ ở chỗ làm.

Hôm nay có người lại được nghỉ phép.

Không ai khác mà chính là tôi đây.

Nhưng tôi không thể làm gì hơn vì Towako-san là người ra lệnh. Nếu chủ tiệm yêu cầu tôi nghỉ ngơi thì tôi phải tuân theo. Đối với một nhân viên, lời của cấp trên—không cần biết Towako-san có thực sự xứng đáng chức danh đó không—là luật pháp.

Đó là lí do tôi nghỉ làm hôm nay.

Chắc chắn không phải là vì tôi muốn được nghỉ.

Vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác mà phải đứng đợi dưới tháp đồng hồ trước nhà ga.

Và không phải tôi muốn đợi.

Phải, tôi đang đợi một người.

Vào một ngày Chủ Nhật, đã gần trưa.

Đứng dưới tháp đồng hồ.

Cảm thấy có chút bồn chồn.

Đợi chờ anh ấy.

… Đúng vậy. Cả tôi cũng có lúc lo lắng.

Nhưng chỉ mỗi khi tôi đứng đợi thế này để đi đâu đó cùng anh ấy.

“Sao chuyện lại thành ra thế này chứ?”

Tôi tự hỏi trong lúc đi đến tháp đồng hồ trước nhà ga nơi chúng tôi hẹn nhau.

Chủ Nhật. Bình thường tầm này tôi sẽ ở chỗ làm.

Hôm nay tôi lại được nghỉ phép.

…Cảm giác như tôi đã từng có những suy nghĩ như thế này rồi. Mà không, cuộc hẹn đó là vào sáng sớm, và với một người khác.

Mà dù sao thì, vì Towako-san là người ra lệnh nên tôi không thể làm gì hơn. Nếu chủ tiệm yêu cầu tôi nghỉ ngơi thì tôi phải tuân theo. Đối với một nhân viên, lời của cấp trên—không cần biết Towako-san có thực sự xứng đáng chức danh đó không—là luật pháp.

Đó là lí do tôi nghỉ làm hôm nay.

Chắc chắn không phải là vì tôi muốn được nghỉ.

Vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác mà phải đến tháp đồng hồ trước nhà ga.

Không phải là vì tôi muốn đến.

Mà sẵn tiện, không giống cuộc hẹn trước, lần này Saki cũng biết.

Nghĩa là Towako-san cũng đã nói điều tương tự với cô ấy.

Nói cách khác, người tôi hẹn gặp lần này là Saki.

“Thực sự thì tại sao lại thành ra thế này vậy kìa?”

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm qua.

Như thường lệ, Towako-san kể cho chúng tôi về vài món chị ấy mua được.

Chị có nói tới một Thánh tích tên Kotonoha.

Có vẻ như nó là một Thánh tích mà ai cũng có thể sử dụng để chứa đựng suy nghĩ và kí ức của mình mọi lúc. Những suy nghĩ chứa bên trong chiếc lá có thể được gửi đến bất cứ ai vào bất cứ lúc nào người dùng muốn, ngay cả sau khi họ chết, chẳng hạn vậy.

Một Thánh tích vô hại một cách kì lạ và còn có vẻ như hữu dụng nữa. Đoạn, Towako-san ngắt hai chiếc lá bảy màu từ chậu cây Kotonoha.

“Hai đứa mỗi người giữ một cái đi.”

Rồi trao nó cho chúng tôi.

Tokiya và tôi nhận chiếc lá từ tay chị ấy rồi nhìn nhau.

“Hiếm thấy quá nhỉ? Towako-san cho chúng ta giữ Thánh tích ấy.”

Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cũng không khiến nó bớt kì lạ đi là mấy. Towako-san ghét giao Thánh tích cho người khác. Không phải chỉ vì chị ấy là người sưu tập Thánh tích, mà cũng là vì Thánh tích thường mang lại bất hạnh cho những ai sử dụng chúng.

“Mà, dù có chuyện gì thì thứ này chắc cũng không khiến hai em gặp rắc rối đâu.”

“Ờm…”

“Với cả hai đứa cũng có những điều muốn truyền đạt mà không thể nói thành lời mà đúng không?”

Tokiya và tôi cùng lúc nhìn nhau.

“Em không hề có điều gì cần truyền đạt cho Tokiya mà không thể nói thành lời cả.”

“Em không hề có điều gì cần truyền đạt cho Saki mà không thể nói thành lời cả.”

Cả hai chúng tôi cùng lúc phủ nhận, nhưng…

“Chị không hề nói người em không thể truyền đạt đó cụ thể là ai nhá.” Giờ đây trên mặt Towako-san lại mang một nụ cười vô cùng khó ưa.

Tôi lại nhìn sang Tokiya.

“Cái cách chị nói khiến nó nghe có vẻ giống thế thôi, không có ẩn ý gì đâu.”

“Cái cách chị nói khiến nó nghe có vẻ giống thế thôi, không có ẩn ý gì đâu.”

Chúng tôi lại trả lại giống hệt nhau.

“Hahaha. Mà thế cũng được. Dù sao thì chị cũng muốn hai đứa giữ lấy nó.”

Towako-san chẳng hề bận tâm, cười ha hả mà ép chúng tôi nhận lấy Kotonoha.

“Em thực sự không cần nó.”

“Em cũng thế. Có chuyện gì muốn nói thì em tự nói được mà.”

Nhưng Towako-san không để chúng tôi trả lại mà dúi nó vào trong tay.

“Không sao đâu, cứ cầm lấy đi. Một ngày nào đó mấy đứa sẽ cần thôi.”

Vì Towako-san cứ nằng nặc đòi trao nó cho chúng tôi, Toyaki và tôi nhìn nhau lần nữa và quyết định nhận lá Kotonoha.

Nhưng tôi thực sự không có điều gì muốn truyền đạt đến mức cần phải dùng đến Kotonoha. Không phải cướp lời Tokiya, nhưng nếu có chuyện muốn nói thì tôi sẽ tự nói thôi.

Thực tế là, tôi thực sự không có gì đặc biệt muốn nói với Tokiya như Towako-san ám chỉ. Không có gì tôi khó nói thành lời cả. Thực sự không có gì.

… Có lẽ vậy.

“Mà, không phải anh không thể nói, nhưng chắc là có một chuyện.”

Nhưng Tokiya thì khác. Anh ấy có chuyện để nói.

“Ể?”

“Mm?”

Tôi vô thức nhìn Tokiya, và anh ấy nhìn tôi như không có chuyện gì.

“Thế chuyện đó có phải về em không?”

“Mà chắc cũng đúng.”

Tôi nhìn Tokiya chằm chằm.

Ý là sao?

Phải chăng anh ấy có điều muốn nói nhưng không thành lời được?

“Vậy… là chuyện gì?” Tôi hỏi.

Chẳng phải là tôi quan tâm tới mức đó đâu.

Tôi không thèm khát muốn biết hay gì đâu.

Nhưng tôi lại tò mò.

Chỉ một chút tò mò thôi.

Dường như điều đó khó nói lắm, hay có lẽ anh ấy đang nghĩ cách diễn đạt. Sau một hồi suy ngẫm, anh ấy cuối cùng cũng nhìn tôi.

Tôi nhìn lại, chờ đợi một lời từ anh.

“Anh đã suy nghĩ chuyện này được một thời gian rồi và…”

“…Ừm.”

“…anh sẽ nói thẳng trọng tâm luôn nhưng mà…”

“…Ừm.”

“Không mặc gì khác ngoài đồ đen khá là kì lạ.”

“………… Sao cơ?”

Tôi đứng hình trọn hai mươi giây trước khi kịp thốt ra câu trả lời.

“Ý anh là, chẳng qua… Anh hiểu sở thích màu đen, nhưng anh tự hỏi thỉnh thoảng em mặc gì đó khác thì như thế nào ấy mà. Lúc nào cũng mặc đồ đen không phải kì lạ sao?”

Anh ấy có thực sự phải nói vậy không?

“Thì là, anh biết em có nhiều bộ giống nhau mà. Dĩ nhiên, anh hiểu không phải lúc nào em cũng mặc một bộ.”

Đây là điều anh ấy luôn muốn nói với mình sao?

Cảm xúc của tôi lúc này đã héo úa thành một nỗi thất vọng lạnh lùng.

“Em cũng có một điều mình đã suy nghĩ từ lâu, nhưng không nói với anh…” Tôi tiếp lời, giọng nhỏ hơn mọi khi.”

“Em không muốn nghe anh bình luận về quần áo của anh trong khi mọi thứ trên người anh đều là hàng rẻ tiền.”

“Gì—!”

“Em công nhận là thời trang của anh có một chút đa dạng, chỉ một chút. Tuy nhiên, đồ của anh vẫn là hàng rẻ tiền. Mà cũng chẳng phải là em có quần áo tốt mà giá rẻ hay gì, tất cả đều là hàng rẻ tiền. Bộ tốt nhất của anh là đồng phục trường mà đúng không? Cứ nhìn áo anh mặc đi làm hôm nay là thấy. Nhìn cái vòng cổ xem, sờn hết cả rồi này. Chẳng phải anh mới mua sao? Anh tự hỏi tại sao nó thành như vậy chỉ sau một lần giặt nhỉ?”

“Em không cần phải nói đến mức đó!”

“Nhưng em nói chưa hết. Anh nhớ bộ đồ mình mặc vào kì nghỉ tuần trước không? Chúng chẳng ăn nhập gì với nhau gì cả. Không chỉ vậy, màu cũng đã phai mất rồi. Em đoán là do hàng rẻ tiền đó.”

“Em cứ nói rẻ này rẻ nọ, nhưng chuyện đó anh đâu thể làm gì được chứ! Tiền lương làm thêm của anh ở đây đâu có bao nhiêu.”

“Lương của em cũng thấp đấy thôi, em vẫn phải tận dụng số tiền mình có để mua hàng tốt. Dĩ nhiên, đồ em mua đắt tiền hơn.”

“Nhưng em đâu cần phải lo phí sinh hoạt đúng không? Nhờ nó mà anh không có đồng nào để bỏ ra mua quần áo đấy.”

“Anh nghĩ chi phí sinh hoạt của em thấp cỡ nào hả? Bản thân em cũng có thứ cần phải chi trả vậy. Kể cả thu nhập có thấp, số hàng bán ra lại thậm tệ, tài chính cá nhân thì nhìn muốn thảm, nhưng em vẫn có thể mua được đồ tốt mà chưa tính đến chuyện quần áo. Vấn đề nằm ở khả năng cảm nhận mà thôi.”

“Nói vậy thôi chứ em được trả lương cao hơn mà đúng không?”

“Hiển nhiên. Em dành thời gian đi làm nhiều hơn mà.”

“Vì anh còn phải đi học. Và anh không tin em làm được bao nhiêu việc để làm vì chúng ta chẳng bao giờ có khách hàng vào ban ngày.”

“Quả thật, khách hàng thì vô cùng hiếm thấy, nhưng thỏa thuận với họ là một phần công việc của em. Em cũng phải quản lí hàng hóa nữa, cho nên công việc của em đáng giá hơn so với đồng lương ít ỏi mà mình nhận được.”

Và rồi—

“… Hai em thôi ngay đi.” Towako-san ngắt lời chúng tôi bằng một giọng đáng sợ.

Chị ấy trông giận dữ vì lí do gì đó.

Tại sao vậy nhỉ… chúng tôi ồn ào quá chăng?

Thật bất cẩn. Tôi bị những lời ác ý của Tokiya chọc tức mà lớn tiếng hơn bình thường.

“Em xin lỗi, Towako-san. Lẽ ra em không nên to tiếng vậy.”

“Những lời của Saki làm em có hơi mất bình tĩnh.”

Cả hai tạ lỗi vì đã làm ồn, nhưng cơn giận Towako-san không nguôi đi.

“Do đã nói vậy rồi, hai em nên đi mua sắm và chọn đồ cho nhau đi. Chị sẽ là người đánh giá xem ai có thể mua quần áo tốt hơn với tiền lương ít ỏi đó của mình!”

Và chuyện là như đấy.

Sau đó, Tokiya và tôi hẹn nhau vào ngày hôm sau, Chủ Nhật, và đi mua sắm để chọn đồ cho nhau.

Chúng tôi lúc đó ai cũng lúng túng và vội vã thống nhất thời gian cũng như địa điểm hẹn. Nhưng khi đã đâu vào đó rồi, cái này cảm giác giống như là, phải nói thế nào nhỉ…

“… như một cuộc hẹn hò.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Đ-Đây chỉ là một chuyến mua sắm thôi. Không hề đặc biệt như hẹn hò hay gì cả. Và Towako-san là người bảo chúng tôi đi, nên tôi đâu có quyền lựa chọn.

“Aa, lẽ ra mình không nên làm thế.”

Đầu tóc tôi rối bù cả lên vì lắc đầu mạnh quá.

Tôi lấy cái gương bỏ túi ra và dùng tay chải lại tóc. Mũ cũng bị lệch đi nên tôi phải chỉnh lại nó nữa.

“Ừm. Hoàn hảo.”

… Không phải là tôi ăn diện hơn cần thiết, tôi cũng không cố ra vẻ thời trang gì đặc biệt. Tôi chỉ đang chăm sóc vẻ ngoài của mình thôi. Đây là chuyện hằng ngày mà.

“Em đã đợi sao?”

Một giọng nói chợt phát lên, tôi quay người lại, giật nảy mình.

Nhưng người họ gọi không phải là tôi, mà là một cô gái khác đang đứng đợi cùng chỗ này.

Tôi lại xem đồng hồ… đã sắp trưa. Dường như nhiều người khác cũng hẹn nhau vào giờ này. Tôi nghe được những lời tương tự từ các cặp đôi xung quanh mình.

“Anh đợi có lâu không?” “Không hề.” rồi thì

“Đã để em phải đợi rồi.” “Thật là, trễ quá đó!” rồi thì

“Đoán xem là ai nè?” “Là anh yêu!” rồi cả

“Anh về rồi đây.” “Mừng anh đã về, chủ nhân.”

Cũng đã đến lúc Tokiya xuất hiện rồi.

Tôi không nhất thiết phải chào anh ấy…

Nhưng nói sao thì được nhất nhỉ?

Không phải khoe khoang gì, nhưng đây là lần đầu tiên tôi hẹn gặp ai đó.

Dĩ nhiên, lúc trước tôi có gặp gỡ bình thường với người khác rồi. Tôi chỉ nói là tôi chưa từng đợi người ta như thế này thôi.

Mà, nói là như thế này, nhưng cả lần này cũng chỉ là cuộc hẹn bình thường. Tôi chỉ hẹn gặp anh ấy để đi mua sắm đơn thuần, tất cả chỉ có vậy thôi.

… Chỉ đặc biệt là vì tôi sẽ đi cùng Tokiya.

Và khi nói đặc biệt, tôi không có ý gì kì quặc cả. Chỉ là tôi chưa từng đi đâu đó cùng anh ấy trước đây.

Khoan, có đúng vậy không nhỉ?

Nhưng mà chúng tôi chưa hẹn nhau kiểu này bao giờ.

Với cả kiểu này, ý tôi là nó chỉ hơi khác bình thường một chút. Tokiya và tôi thống nhất hẹn gặp tại đây ngày hôm nay để đi mua sắm thôi, không có ý gì hơn cả.

… Tôi hơi lang mang rồi. Thay vì suy diễn chuyện đó, tôi nên sớm nghĩ ra một kế hoạch.

Theo đồng hồ thì còn mười giây nữa là giữa trưa.

Tôi nên chào thế nào khi anh ấy đến đây? Nếu dựa vào những người tôi quan sát xung quanh mình thì rất có khả năng anh ấy sẽ bắt đầu bằng câu “Em đợi có lâu không?”

Trong trường hợp đó thì liệu tôi có nên trả lời “Không hề.”?

Hay tôi nên thẳng thắn mà nói rằng tôi đã đợi ở đây được ba mươi phút rồi?

Tôi rất nghiêm ngặt về giờ giấc và không muốn trễ hẹn hôm nay, nên tôi đã đến sớm nửa tiếng. Nhưng thời gian trôi qua trong chớp mắt, tôi chẳng cảm thấy mình đã đợi lâu.

Và hơn hết, chỉ vì tôi đến sớm nửa tiếng không có nghĩa là Tokiya đến trễ.

Trước tiên, nếu tôi nói rằng mình đã đến sớm ba mươi phút, anh ấy sẽ hiểu nhầm mà nghĩ rằng tôi rất mong đợi cuộc hẹn này. Thực sự là tôi chỉ đến sớm vì muốn đúng giờ giấc thôi mà.

Nếu là vậy thì, có lẽ nói “Em mới đến thôi.” sẽ được hơn.

Nhưng khi đó tôi lại cảm thấy mình đang nói dối anh ấy. Liệu nói dối như vậy có ổn không?

Theo cuốn sách tôi đọc được, Với Cuốn Sách này, Bạn Cũng Có Thể Trở Thành Một Bậc Thầy Hẹn Hò! (tối qua tôi đã hối hả chạy ra ngoài mua nó), nói dối như vậy không sao cả vì nó thể hiện sự quan tâm đối với người ấy.

Có lẽ tôi nên làm theo cách đó.

Đồng hồ điểm mười hai giờ trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ. Đã đến lúc rồi.

Chờ đã.

Nếu bây giờ Tokiya đến đây rồi nói “Em có đợi lâu không?” và tôi đáp lại “Em chỉ mới đến thôi.”, chẳng phải có nghĩa là tôi cũng đến muộn sao?

Nếu anh ấy tưởng rằng tôi đến muộn vào ngày hẹn đầu tiên của chúng tôi thì không được đẹp mặt lắm, đúng không?

Nhưng bản thân Tokiya cũng đến muộn…

Tôi nhớ tối qua có đọc được vài dòng về chuyện này trong cuốn Với Cuốn Sách này, Bạn Cũng Có Thể Trở Thành Một Bậc Thầy Hẹn Hò!

Không được nổi giận kể cả khi người ấy của bạn trễ buổi hẹn đầu tiên. Đó là chuyện dễ xảy ra vì họ quá căng thẳng đến độ không ngủ được đêm hôm qua dẫn đến ngủ quên. Họ cũng có thể bỏ quá nhiều thời gian cân nhắc mình nên mặc gì mà thay đồ liên tục, hoặc có thể là kiểu tóc của họ không được đẹp nên phải thay đổi vào phút chót.

Nếu bạn muốn có một cuộc hẹn vui vẻ, đừng tỏ ra cáu kỉnh nếu người ấy đến muộn một chút!

Nhưng vì Tokiya có thể không đọc Với Cuốn Sách này, Bạn Cũng Có Thể Trở Thành Một Bậc Thầy Hẹn Hò! nên tôi không nghĩ anh ấy biết điều đó.

Quả nhiên nói “Em chỉ mới đến thôi.” là quá mạo hiểm.

Vậy thì liệu tôi có nên quay lại ý tưởng ban đầu là nói “Không hề.” hay “Em đã đợi được ba mươi lăm phút rồi?”

Aaa, tôi muốn quay về phương án một, nhưng thực ra lại có hai lựa chọn. Sơ suất quá. Thực ra tôi có đến ba phương án và giờ phải chọn một trong hai.

Tôi không có thời gian để phí phạm suy nghĩ chuyện đó.

Giữa hai phương án đó tôi nên chọn cái nào đây?

Phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Tokiya sẽ sớm đến đây thôi.

“A, ra là em ở đây à?”

“!”

Tôi nghe giọng Tokiya sau lưng.

“Đông người quá ha. Phải mất một lúc mới tìm ra em. Em đợi đã lâu chưa?”

C-Chờ đã. Chuyện này nằm ngoài dự tính của tôi.

Tôi đoán được rằng Tokiya sẽ hỏi tôi đợi lâu chưa, nhưngtôi lại không tính đến trường hợp anh ấy đến đây đúng giờ nhưng vì phải tìm tôi mà chậm trễ.

Tôi có nên nói rằng mình đã chờ hơn nửa tiếng rồi, hay tôi nên chọn phương án an toàn mà nói rằng mình không có đợi? Hay tôi nên đi theo hướng ngược lại mà nói rằng mình vừa đến? Nhưng như thế lại chỉ ra rằng tôi đến trễ năm phút nên Tokiya không thể tìm thấy. Phải làm sao đây…

“Saki?”

“C-Chào mừng quý khách!”

Quá bối rối, điều đầu tiên thốt ra từ miệng tôi là những lời tôi quen nói nhất.

Ngày nghỉ thực sự của tôi hóa ra lại nằm trong dịch vụ khách hàng.

“C-Chào mừng quý khách!”

“…………hả?”

Câu trả lời của Saki khó hiểu thật. Có lẽ cô ấy vẫn còn ngái ngủ.

Chính tôi cũng không ngủ được bao nhiêu và lo rằng mắt mình đỏ lên.

Mắt Saki trông cũng ổn, nhưng cô ấy đúng là có chút mệt mỏi. Cô ấy không phải là dạng người đứng giữa đám đông vào ngày Chủ Nhật, nên tôi đoán là cô ấy cảm thấy mệt mỏi khi đứng đây đợi tôi cũng phải.

Nhưng dù trông mệt, Saki hôm nay cũng có vẻ năng động. Có thể chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng cô ấy rõ ràng trông háo hức hơn ngày thường.

Trang phục của cô ấy độc một màu đen như mọi khi, nhưng hôm nay cô ấy đội thêm một cái mũ trên đầu, không phải để che nắng mà như một phụ kiện phục trang. Áo khoác ngoài bó hơn, đi cùng là một chiếc đầm ôm, dài, xẻ tà lên đến đầu gối. Đôi vớ cao đến gối nằm dưới chiếc đầm nửa lộ ra.

Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa phải tất cả. Saki còn mang một đôi giày da có gót nho nhỏ cùng một túi da cầm trên tay. Cô ấy cũng đeo một chiếc đồng hồ da đen trên cổ tay trái. Cuối cùng, kiểu tóc của cổ cũng đổi thành tóc hai bím.

Nhìn cô ấy khiến tôi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Tôi hẳn là đã đánh trúng tim đen Saki nên cô ấy mới nổi nóng như vậy. Điều đó có lẽ cũng được thể hiện qua trang phục cô ấy mặc hôm nay.

Saki rất kỹ lưỡng khi nói đến chuyện quần áo… hay có lẽ đúng hơn là khi nói đến màu đen.

Dù sao thì tôi cũng đã nói nhiều hơn cần thiết rồi.

Nếu tôi không đề cập đến chủ đề đó thì chuyện đã không thành ra như thế này.

Saki và tôi lẽ ra đã không hẹn—à không, đi mua sắm cùng nhau rồi.

… Mà thôi. Thật lòng mà nói, vì Towako-san cho phép chúng tôi nghỉ nên tôi thì không nghĩ chuyện này có gì xấu, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác rằng mọi chuyện không phát triển theo chiều hướng hiện tại vẫn tốt hơn.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì đâu. Chúng ta đi thôi nhỉ?”

Tôi dẫn Saki vào trong nhà ga gần chỗ hẹn. Thật ra lúc trước tôi đã đến đây rồi, và tòa nhà này là nơi người ta đến để mua sắm.

“Ở đây có nhiều cửa hàng quần áo lắm, nhà hàng cũng không thiếu. Đã đến giờ ăn trưa rồi nên em có muốn thử qua nhà hàng pasta mới mở kia không? À, gần đây cũng có quán trà ngon cực. Có hơi đắt đỏ nhưng Saki thấy có được không? Còn bánh ngọt thì cửa hàng bên cạnh đó ngon hơn nhiều.”

“Anh am hiểu… quá nhỉ.”

“Vậy sao? Anh nghĩ cũng bình thường thôi mà.”

Tôi cho tuôn ra như nước mớ kiến thức lượm được sau khi lướt qua quyển tạp chí mua ở tiệm tạp hóa và từ ông bạn cùng lớp Shinjou, và thản nhiên tỏ ra như không có gì to tát.

Nhân tiện, tôi chưa từng ghé qua bất cứ cửa hàng nào mình vừa liệt kê, nên đề xuất của tôi tất cả đều là từ quyển tạp chí và Shinjou—hay nói chính xác hơn, bạn gái của hắn.

Nói cách khác, đây là lí do tôi không ngủ đủ giấc.

Tôi đã đến đây cùng bạn mình, nhưng lúc đó tôi chẳng mấy để tâm. Dù sao thì tụi nó cũng đã biết tường tận nơi này rồi.

Nhưng tôi không nghĩ Saki có kiến thức tương tự.

Quần áo và mua sắm là một chuyện, nhưng đây không phải là nơi người ta có thể đến để ăn một mình. Nên Saki mù chuyện ăn uống cũng không có gì ngạc nhiên.

Cả hai đứa đều loay hoay không biết làm gì thì khó xử lắm. Vậy nên tôi không còn cách nào khác mà phải nghiên cứu qua một chút.

… Chắc chắn không phải là vì tôi muốn ra vẻ.

Tôi cũng không muốn khoe ra mình đã tìm hiểu trước.

Vì thế tôi không nói mình có được thông tin từ tạp chí hay bạn bè.

… Chắc chắn không phải là vì tìm hiểu vào phút chót thì không được hay ho cho lắm.

Nói thật đó.

Giờ thì Saki sẽ muốn đi đâu đây? Tôi đã quyết định nếu cô ấy cho tôi chọn, tôi sẽ đề nghị đến chỗ pasta. Tiện thể pasta được giới thiệu là lasagne, không phải gratin hay risotto, mà là lasagna.[note18911]

“Em ăn sáng trễ nên không đói lắm. Đi lựa đồ thôi.”

“V-Vậy sao?”

… Tôi không ngờ đến hướng tiến triển này.

Mà không sao. Thế này sẽ giúp tôi tiết kiệm tiền, nên cũng không đến nỗi.

“Ghé qua cửa em thường đến này trước đi. May mắn là nó ở trong tòa nahf này, nên đến đó em sẽ chọn đồ cho anh, Tokiya.”

Saki nhanh nhảu bước đi.

“Anh am hiểu… quá nhỉ.” Tôi vô thức nói với Tokiya.

Nãy giờ những gì anh ấy nói không có gì đặc biệt cả, nhưng điều khiến tôi bận tâm là sự háo hức của anh. Cảm giác có hơi chưng hửng khi thấy Tokiya biết nơi này rõ đến như vậy. Nếu phải nói, tôi đã dự rằng anh ấy sẽ tỏ ra khó chịu mà nói đi cửa hàng nào cũng được, hoặc là anh ấy sẽ tự đi theo ý mình.

Hẳn là anh ấy thường đến đây cùng bạn mình.

Phải. Chắc chắn… là đi cùng bạn.

… Chẳng hiểu sao lồng ngực tôi có cảm giác khó chịu.

Có lẽ là do ợ nóng. Mà sáng nay tôi đâu có ăn gì nặng bụng.

Nhưng quả thực là tôi không đói.

Có lẽ là vì đứng đợi giữa đám đông và bị đặt trong tình cảnh mình không quen khiến tôi mệt mỏi. Vậy nên tôi mới nhanh chân đi đến cửa hàng quần áo để cắt ngang cuộc trò chuyện với Tokiya.

“Em thường đến cửa hàng này sao?”

“Ừm.”

Chúng tôi hiện đang ở trong cửa hàng mà tôi quen thuộc, tâm trạng tôi cũng đã bình tĩnh hơn một chút. Những cửa hàng quần áo thường ở tầng trên, nhưng nơi này là một trong những cửa hàng nằm dưới tầng hầm. Ở đây không bán quần áo theo mốt, thành thử không được đông khách cho lắm. Tôi rất thích bầu không khí thư giãn của cửa hàng này.

Nói là vậy, nhưng quần áo bán ở đây không phải hạng tồi. Dĩ nhiên là ngoài trang phục nữ, họ cũng có bán quần áo nam.

“Chào mừng em, Maino-san.” Một nhân viên quen thuộc chào tôi. Chị ấy trẻ hơn Towako-san một chút, nhưng con người chị toát ra vẻ dịu dàng và trưởng thành hơn.

Nhưng lúc này khuôn mặt chị ấy lại mang vẻ ngạc nhiên. Có lẽ là vì tôi dẫn Tokiya theo.

“Em đến để chọn đồ cho anh ấy.”

“Ra vậy. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ cho chị biết nhé.” Chị ấy nói vậy rồi quay về quầy thu ngân.

Ở đây họ không dùng những chiêu trò ép khách mua hàng mờ ám nên tôi có thể tận dụng thời gian lựa đồ tốt. Đó là một trong những lí do tôi thích chỗ này.

“Đằng này này.” Tôi gọi Tokiya lại.

Tôi đã nghĩ ra mình nên cho anh ấy mặt loại quần áo nào rồi.

Anh ấy thường thích quần áo “thô” hoặc là “thoáng”, nên tôi nghĩ sẽ cho anh ấy thử gì đó kiểu cách hơn chút. Tôi đã từng thấy anh ấy mặc com lê, trông khá được. Nhưng mà mua com lê thì hơi quá lố…

“Bộ này thì sao?”

Tôi lựa ra một cái áo thun tie-dye[note18912], áo jacket có cổ, và một cái quần da cho anh.

“Phòng thay đồ ở đằng kia.”

Tokiya cầm bộ đồ vào trong phòng thay, và chỉ một lúc sau thì trở ra với nó mặc trên người.

Ừm, không tệ… khá hợp với anh ấy. Tôi vui lắm.

“Nhìn được đó. Tokiya, anh nghĩ sao.”

“Ừ, anh nghĩ thế này là ổn rồi.”

“Thật sao? Được rồi, anh quyết định chọn luôn không? Hay còn muốn thử bộ nào khác?”

Với tôi thì bộ này là tốt nhất về thời trang lẫn giá cả.

“Để xem. Anh nghĩ mình sẽ chọn nó luôn. Saki, giờ em thanh toán đi, anh sẽ đi thay ra.”

“Ể?”

“Anh sẽ trả tiền quần áo của em nên công bằng thôi mà đúng không? Hay em muốn để anh trả tiền cả hai?”

“Em không có ý đồ đó đâu.”

“Vậy thì nhờ em cả đấy.”

Tokiya quay trở vào phòng thay.

Tôi quên khuấy mấy. Hôm nay chúng tôi đâu chỉ đến đây để chọn đồ cho nhau.

… Tôi cũng lo lắng cho ví tiền của anh ấy. Tôi mà nhớ thì đã lựa cho anh ấy bộ nào đắt tiền hơn rồi.

Tôi bước đến quầy để thanh toán.

“Đây là quà tặng sao?” Chị nhân viên hỏi tôi trong khi ghi lại tổng tiền.

“… Gần giống vậy.”

Phải rồi nhỉ. Có thể coi đây là quà tặng.

Tôi vô thức chạm mặt dây chuyền nằm dưới áo mình. Thứ này làm tôi nhớ đến cảm xúc của mình lúc đó, chỉ một chút thôi. Giờ nó đã thành kỉ niệm, nhưng là một kỉ niệm quan trọng.

“Đã có chuyện gì vui sao?” Chị nhân viên hỏi, nhưng tôi chỉ giật mình mà trả lời bằng “Ể?”

“Nhìn em trông giống thế ấy mà.”

“Không hẳn… không có chuyện gì đâu.”

Quả cùng là người của ngành dịch vụ có khác. Tôi không để lộ ra mặt, nhưng chị ấy vẫn có thể đoán được cảm xúc của tôi.

…Khoan đã. Thực sự đã có chuyện gì vui sao? Nhưng đúng là cảm giác bồn chồn trong ngực tôi đã biến đâu mất rồi.

“Vậy à. Mà nhân tiện, thế này khá là lạ đấy… Chị chưa từng thấy em đến đây với ai bao giờ. Hai em có mối quan hệ gì vậy?”

“Tụi em làm thêm chung với nhau.”

“À, vậy thì chắc thân thiết lắm nhỉ?”

“À thì, không hẳn. Tụi em không có mối quan hệ kiểu—quan trọng hơn, chị có bộ đầm lần trước chị kể cho em không?” Tôi né tránh câu hỏi và đổi chủ đề.

“Ara, chị xin lỗi. Tụi chị bán hết mất rồi. Thật ra nó thì ở đâu cũng có bán trừ cửa hàng mẹ. Khi nào có hàng chị sẽ cho em biết nhé, được không?”

“Không sao đâu. Hôm khác em sẽ quay lại.”

Chị nhân viên bỏ bộ đồ tôi lựa cho Tokiya vào túi xong xuôi, rồi nói thêm.

“Nhưng có vẻ hai em thân với nhau lắm đó. Nói sao nhỉ, Maino-san, cứ như em dịu dàng hơn thường ngày nhiều. Như em cởi mở hơn ấy.”

Mình cởi mở hơn sao…

Có lẽ là như vậy.

Tokiya là người duy nhất tôi có thể mở lòng mình…

Tôi cảm nhận được sự khó chịu ban nãy của mình bị một hơi ấm dịu nhẹ cuốn trôi.

Bộ quần áo tôi mặc thử theo đề xuất của Saki cảm giác như cao hơn hai cấp bậc so với đồ của tôi.

Nó cũng chẳng đắt hơn là bao. Mà quả thật thì đắt hơn đồ tôi thường mua nhiều, nhưng giá không cao đến mức ngất ngưởng.

Và hơn hết, Saki đã chọn được một bộ tôi thích trong một nốt nhạc.

… Cô Saki này, nghiêm túc rồi đây.

Cô ấy muốn thể hiện cho tôi xem mình thực sự có thể làm được gì.

Tôi ngây thơ quá, cứ suy nghĩ chyện chúng tôi sẽ ăn trưa với món gì. Chúng tôi đâu đến đây để ăn. Đây là trận chiến quyết định ai là người có khiếu thời trang hơn.

Được thôi. Tôi cũng phải cho cô ấy thấy mình nghiêm túc thế nào.

Tôi tự khích lệ bản thân rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Saki đang đứng bên ngoài cầm trên tay túi đồ mới mua của tôi.

“OK, giờ đến lượt anh.” Tôi nói trong lúc chúng tôi đợi thang máy. Nhưng Saki chợt níu tay áo tôi.

“Nè, giờ em đói thật rồi. Chúng ta đến nhà hàng lúc nãy anh kể được không?”

“Hở?” Tôi chỉ biết ngớ ra khi cô ấy tạt gáo nước lạnh vào sự phấn khích của tôi.

“Không được sao?”

“K-Không, cũng được thôi.”

Vậy ra hết lượt của mình rồi nên cô ấy mới có thời gian rảnh à…

Mà, nếu tôi có thời gian định thần lại thì cũng không đến nỗi. Hơn nữa, tôi không thể để bao nhiêu nghiên cứu của mình tối qua thành công dã tràng được. Saki và tôi đi đến nhà hàng pasta được kể là có lasagna ngon.

Chúng tôi vào đúng giờ ăn trưa nên quán khá đông, nhưng may mắn là tìm được ngay hai ghế trống.

Tôi đợi Saki mở thực đơn rồi mới bình thản lên tiếng.

“Đây là nhà hàng pasta nhưng mà lasagna ở đây ngon lắm.”

“Thật sao? Vậy chắc em sẽ gọi món đó.”

“Giờ thì anh nên gọi pasta nào đây nhỉ?”

“Lasagna nhiều cỡ nào vậy?”

“Nhiều cỡ nào?”

“Vâng. Nếu chúng tôi gọi cả pasta nữa thì chẳng phải là nhiều đồ ăn quá sao?”

… Tôi không biết gì về chuyện đó. Công tác chuẩn bị hấp tấp của tôi đã gặp phải chướng ngại vật bất ngờ. Tôi không dự tính rằng cô ấy sẽ quan tâm tới kích cỡ của món lasagna.

“K-Không, anh không nghĩ là nhiều lắm đâu.”

“Vậy à…”

Trông cô ấy vẫn có vẻ bận tâm.

“Mà lỡ có nhiều quá thì anh cũng sẽ ăn hết cho.”

“Ừm. Vậy thì sao anh không thử món carbonara đi nhỉ?”

“Có cả pasta mực này. Màu đen đó.”

“Em không có ý định nhuộm răng đen đâu.”

“Phải ha. Em muốn uống hồng trà không?”

“Vâng. Ăn xong em sẽ gọi luôn.”

“Đã rõ.”

“Vậy thì cho một dĩa lasagna.”

“Umm… tôi thành thật xin lỗi. Ở đây chúng tôi không có món lasagna.”

“Ế?”

Gì cơ chứ? Cậu đâu có nói tui chuyện này, Shijou! Cậu giới thiệu món lasagna ở chỗ này mà không phải sao?

Tôi liếc Saki. Cô ấy đang nhìn tôi với gương mặt vô cảm đó.

“L-Lạ quá nhỉ… chắc chắn lúc trước tôi có nhìn thấy nó mà. Hẳn là từ hôm đó thực đơn đã thay đổi rồi.”

“Không đâu ạ. Nhà hàng này từ lúc khai trương đến giờ chưa từng phục vụ món lasagna.”

Anh đâu cần nói thêm vậy chứ! Tôi thầm gào thét.

“Dù không có lasagna nhưng thực đơn chúng tôi có ravioli, hẳn là anh sẽ thích nó.”

“Vậy, vậy thì cho tôi món đó.”

Shinjou…Chỉ có mỗi âm tiết đầu là giống nhau sao! Mà Ravioli là cái quái gì cơ chứ?

Tôi hoàn hồn và quan sát phản ứng của Saki. Khuôn mặt vẫn vô cảm như mọi khi, tôi không tài nào biết được cô ấy đang nghĩ gì.

“L-Là lỗi của anh.”

“Ổn mà. Ravioli nghe có vẻ cũng ngon lắm.”

“Giờ nghĩ lại mới nhớ, là nhà hàng kia mới có lasagana. Có nhiều nhà hàng giống nhau nên anh nhẫm lẫn ấy mà.”

Tôi ra sức giải thích sự nhầm lẫn của mình (thực ra là dịch nhầm tên), và giả vờ cười.

Saki chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.

Không ổn rồi. Phải chăng Saki đã bắt đầu nhận ra sự chuẩn bị hấp tấp của tôi đang đổ vỡ.

Cả pasta và ravioli đều rất ngon.

Nhưng mà tiếc là tôi không được ăn món lasagna mà Tokiya giới thiệu. Tôi muốn ăn thử nếu lần sau có cơ hội.

… Nói vậy không phải là tôi mong có lần sau hay gì đâu.

Tôi nhận ra chúng tôi quên gọi hồng trà sau bữa ăn, nên đành đi đến quán trà Tokiya kể trước đó. Tuy nhiên, chúng tôi đến thật không đúng lúc, quán đó đang được dành để thu hình một chương trình TV. Chúng tôi cố đợi một chút, nhưng có vẻ như việc quay phim sẽ kéo dài hơn dự tính. Quán sẽ không mở cửa cho đến tối.

Tôi nghĩ mình cũng sẽ đến đây vào dịp khác.

… Không cần phải cùng Tokiya hay gì đâu.

Nhưng mà ngoài chuyện đó, tôi luôn nghĩ rằng Tokiya là người chỉ rành rẽ bento của mấy cửa hàng tiện lợi thôi; không ngờ anh ấy lại biết đến những cửa hàng như thế này.

Không phải chỉ biết qua thôi, dường như anh ấy thường xuyên đến những nhà hàng đó. Tôi cứ tưởng Tokiya luôn bận rộn với cuộc sống hằng ngày, nhưng có vẻ như lúc nào anh ấy có thời gian rảnh để đi chơi cùng bạn.

Ra là vậy. Anh ấy cắt giảm chi tiêu hằng ngày của mình để tiết kiệm tiền vui chơi. Những người anh đi chơi cùng hẳn là bạn trên lớp.

“Giờ thì, chúng ta quay lại mua quần áo thôi nhỉ?”

“Đã đến đây rồi, sao chúng ta không ghé qua mấy cửa hàng xung quanh xem?

“Hở?”

“Không được sao?”

“Cũng được thôi.”

Cả pasta và ravioli đều ngon lắm. Chỉ có điều tôi ăn hơi nhiều quá. Tôi thật sơ suất khi ăn đến căng cả bụng trong khi chúng tôi đến đây để mua quần áo.

… Không biết có ảnh hưởng lắm đến vòng eo của tôi không nữa.

Chỉ một mình thì không sao, nhưng không mặc vừa quần áo do Tokiya chọn cho tôi thì quá ư là xấu hổ.

Tôi phải đi lòng vòng cho bụng mình tiêu đi.

“Được rồi, chúng ta đi thôi nào.”

“Vâng.”

Tokiya và tôi xuống lầu từ khu ăn uống và ghé thăm những cửa hàng.

Gọi là khu mua sắm thì có hơn quá, nhưng ở đây có khá nhiều chỗ như các cửa hàng đồ trang trí nội thất và hàng nhập khẩu, cửa hàng điện tử, và tiệm CD.

Chỉ đi một vòng cũng mất ít nhất mười phút.

Chỗ này là địa điểm hẹn hò nổi tiếng. Số lượng cặp đôi tôi quan sát được xung quanh mình áp đảo số gia đình.

… Liệu Tokiya và tôi có trông giống vậy không?

Khi nghĩ vậy, tự dưng tôi cảm thấy việc mình đi cạnh Tokiya thế này thật xấu hổ. Mà người ngoài có lẽ không nhìn chúng tôi bằng con mắt đó đâu.

“À, nghĩ mới nhớ, lần trước anh có thấy bản đặc biệt của mấy cuốn sách mà em thích đấy.”

“Sách em thích sao?”

“Phải, là một bản đặc biệt của mấy cuốn sách kỹ năng và tự hoàn thiện bản thân, chẳng hạn như Với Cuốn Sách Này, Bạn Cũng Có THể Trở Thành …

Nhưng mà tôi đâu có thích lắm loại sách đó. Tôi chỉ đọc vì chúng có chưa thông tin cần thiết thôi.

Bỏ chuyện Tokiya hiểu nhầm thể loại sách ưa thích của mình sang một bên, tôi quyết định nghe theo đề nghị tốt bụng của anh ấy mà đi đến tiệm sách.

“Ủa?” Tokiya nhìn dáo dác xung quanh.

“Sao vậy?”

Kệ sách đặc biệt hiện đang bày tiểu thuyết lãng mạn. Mà, tôi thì không phải là ghét tiểu thuyết. Tôi nhìn lướt qua những cuốn sách trên kệ.

Tokiya, vừa mới đi hỏi nhân viên cửa hàng, nghe có vẻ thất vọng khi quay trở lại.

“Hình như hết mất rồi.”

“Thế à?”

“Xin lỗi.”

“Không sao đâu. Đừng bận tâm.”

Hiện tại không có gì cần tìm hiểu nên dù sao tôi cũng không muốn mua.

“Lần trước đến đây anh chắc chắn có thấy chúng mà.”

“Hmm. Với bạn trên trường?”

“Ế? À không… Anh đến đây trên đường đi học về để mua sách tham khảo.”

Nói dối. Không đời nào Tokiya bỏ công đi mua sách tham khảo. Tại sao anh ấy phải nói dối chuyện đó? A, phải chăng như vậy có nghĩa những gì anh ấy nói về chuyện đến đây một mình cũng là…

“Dù sao thì, chúng ta qua cửa hàng đằng kia đi nhỉ? Họ có bán nhiều thứ lắm.”

Tokiya lặng lẽ đổi chủ đề rồi cả hai rời cửa hàng. Tôi ở lại thêm chút nữa để xem qua những cuốn mới xuất bản, nhưng đành bỏ cuộc mà theo Tokiya ra ngoài.

“Vậy đây là cửa hàng gì?”

“Ở đây bán trang sức cho con gái.”

“Vậy luôn sao—”

Tôi đi theo Tokiya, và anh ấy đứng lại trước một cửa hàng bán mấy đồ trang sức dễ thương dành cho nữ sinh sơ trung và cao trung. Tôi không có chút hứng thứ với những thứ lòe loẹt họ bày bán ở đây.

Hơn nữa, đây không phải là cửa hàng mà Tokiya có thể đến một mình.

Tôi chăm chăm nhìn Tokiya.

“Aa, anh biết nhìn qua thì không ưa mắt em, nhưng họ có bán những thứ có thể em sẽ thích đấy.”

Tokiya hiểu nhầm mối bận tâm của tôi mà đi vào cửa hàng, rồi vẫy tay gọi tôi vào theo.

Tôi do dự bước vào bên trong.

Những món đồ bày trên kệ thuộc loại nữ sinh sơ và cao trung thường mua. Nhưng ở đây không có thứ gì tôi thích.

“Ủa? Mình thề là nó đâu đó quanh đây mà…”

Tokiya đang xem qua gian bày bán mặt dây chuyền.

Anh ấy đang định mua mặt dây chuyền cho tôi sao?

Chẳng lẽ anh ấy quên dây chuyền tặng cho tôi rồi?

Hay anh ấy đang định mua thêm một cái nữa?

Nhưng mặt dây chuyền này của tôi đâu phải là thứ có thể thay thế như vậy.

“Đủ rồi.”

Tôi rời khỏi tiệm trang sức và bỏ Tokiya lại đằng sau.

“A, này.” Tokiya hoảng hốt đuổi theo.

“Nghe anh đi, lần trước anh đến nó thực sự ở đây mà.”

“Đến cùng bạn trên trường?”

“Ế? À… ừ… đúng đó. Anh đến cùng Shinjou.”

“Vậy sao? Anh Shinjou này có sở thích dễ thương nhỉ?”

“Hể? Không phải thế, Tụi anh đi chung để chọn quà cho bạn gái cậu ta. Anh còn nói cậu ta nên tự chọn qua kia mà.”

“Hiểu rồi. Thế, giờ chúng ta đi mua quần áo chứ?”

“P-Phải rồi ha. Đi thôi.” Tokiya nói rồi tiến về phía thang cuốn dẫn lên tầng trên.

Tôi vừa theo chân anh ấy vừa ngoái lại nhìn.

Tôi biết ngay mà, nơi đó đâu phải là chỗ Tokiya đến một mình. Đó cũng không phải cửa hàng anh có thể đến cùng một bạn nam. Câu chuyện chọn quà đó cũng rất đáng khả nghi.

Nếu là vậy thì anh ấy đã đi cùng ai?

Nghĩ lại thì, đã có một lần tôi thấy Tokiya đi chơi cùng một cô gái, và chắc chắn là trong tòa nhà này.

Tôi không có bám đuôi anh ấy hay gì cả… Chỉ là từng cờ nhìn thấy mà thôi. Tôi thật lơ đễnh khi quên mất chuyện đó.

“Thật tình.”

Liệu tôi có nên buồn bực rằng anh ấy dẫn tôi đi theo cùng một con đường với cô gái kia không?

Hay tôi nên hạnh phúc rằng lúc đó anh ấy đang nghĩ đến mình?

“…Cảm xúc này thật là rối rắm.”

Mọi chuyện đều không đi đúng hướng. Tôi không thể tìm được thứ gì hay ho trong tiệm sách cũng như cửa hàng trang sức.

Tôi vẫn chưa cân nhắc thứ gì khác ngoài chuyện quần áo và ăn uống trong chuyến đi hôm nay. Tôi liều lĩnh chọn cửa hàng một cách ngẫu nhiên, những chẳng cái nào có thứ Saki thích. Giá mà tôi linh động hơn. Có thể thấy tôi đã ngây thơ thế nào.

Chuyện đã có tiến triển tốt sau khi Saki lựa đồ cho tôi, nhưng giờ giữa hai người lại có một bầu không khí khó xử.

Cô ấy đã bắt đầu nhìn thấu vẻ giả tạo của tôi rồi chăng?

Giờ đã đến mức này rồi, tôi phải chuộc tội bằng cách lựa bộ nào đó đẹp cho cô ấy.

Khoan, chẳng phải đáng lẽ đây là một cuộc cạnh tranh sao?

Nhưng tôi vẫn muốn làm cô ấy ấn tượng. Chúng tôi có thi đua với nhau hay không không thay đổi được chuyện đó.

Tôi đã nghiên cứu qua các cửa hàng quần áo, nhưng không được tự tin lắm vì hầu hết thông tin đến từ bạn gái Shinjou. Nếu được cho thêm dù chỉ một tuần, tôi đã có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu. Cửa hàng mà họ giới thiệu được lên một tạp chí nên hẳn không phải là chỗ nào kì lạ. Chọn bộ nào nhân viên cửa hàng đề xuất cho Saki nữa thì tôi không thể mắc sai lầm được.

Tôi thực sự mong rằng mình không nhầm lẫn mà cửa hàng nghỉ bán ngày hôm nay.

Cửa hàng dần lọt vào tầm mắt khi chúng tôi đi lên thang cuốn.

… Có mở cửa. Cảm tạ thần linh. Họ mà đóng cửa thì tôi chẳng biết phải làm sao.

Tôi gọi Saki lại và dẫn cô ấy đến trước cửa hàng. Cô ấy đứng trước cửa và ngó vào bên trong một lúc.

“Ở đây họ chỉ bán đồ phụ nữ thôi.”

“Thì đúng rồi. Anh sẽ lựa đồ cho em nên cũng hợp lí thôi mà đúng không?”

“Anh đã từng đến đây cùng ai chưa?”

“Hả?”

“Anh đã đến đây cùng ai chưa?”

“Chưa, anh chưa từng đến đây cùng ai… mà chuyện đó thì có liên quan gì chứ?”

Không ổn rồi. Cô ấy chắc chắn là đang nghi ngờ.

“… Tại vì Tokiya sẽ là ngườilựa đồ cho em mà đúng không? Nếu là người khác lựa thì đâu có ý nghĩa gì.”

C-Cô ấy tinh ý thật.

“À, đừng lo. Anh chỉ chọn chỗ này vì mấy cửa hàng anh hay đến chỉ bán quần áo nam thôi. Anh có đến đây một lần vì cửa hàng này khá nổi tiếng, anh nghĩ đồ họ bán cũng khá đẹp nữa. Cả anh cũng biết chọn quần áo đấy nhá.”

Tôi hốt hoảng bịa ra thêm một lời nói dối nữa. Ngày hôm nay tôi đã nói dối bao nhiêu lần rồi không biết.

“… Ra thế. Vậy thì trông cậy cả vào anh. Tokiya nhớ lựa cho đàng hoàng đấy nhé.”

“H-Hiểu rồi mà. Anh đảm bảo sẽ không nhờ bất kì nhân viên nào trợ giúp đâu.”

Aa, tôi tự siết chặt sợi dây thừng nằm trên cổ mình rồi.

Cửa hàng hôm nay khá bận rộn.

Ở đây họ có bán đủ loại như áo thun, đầm váy và jacket. Cũng có nhiều loại áo sơ mi và đồ lót nữa. Với chừng này thứ để chọn, ai cũng có thể tìm được ít nhất một cái mình thích.

Tôi ngước lên nhìn Tokiya.

Có thật là anh ấy chỉ tình cờ ghé qua cửa hàng này?

“Nói cho em biết trước thôi, lựa chọn của anh sẽ khác với đồ em hay mặc thường ngày đấy.”

Anh ấy nói rồi đi sâu vào trong cửa hàng.

Linh cảm có điềm gở mới thoáng qua đây hẳn chỉ là do tôi tưởng tượng.

“Con gái lúc nào cũng mặc một loại quần áo không có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm. Khi lựa chọn quần áo cho những cô như vậy, cậu phải chọn thứ gì đó hoàn toàn trái ngược với quần áo thường họ mặc.”

Suy luận theo lí đó, thứ cô ấy cần…

“… Là cái này!”

Tokiya quay trở lại cùng một cái áo thun vàng chói và một cái quần short xanh lá.

“Anh đang cố chọc tức em đấy à?”

“Không, anh nghiêm túc mà.”

“Anh nghiêm túc muốn chọc tức em đấy à?”

“Không hẳn. Anh nghĩ thỉnh thoảng em nên mặc thứ gì đó không phải màu đen. Đó là nguyên nhân của tất cả những chuyện này mà đúng không?”

“Đúng, và vì vậy mà anh bắt em phải mặc thứ này sao?

“Nói thế thì có hơi…”

“Vậy nói cách khác, anh luôn muốn nhìn thấy em mặc một cái áo thun ôm sát gần như hở rốn và một cái quần short suýt thì quá mông, có đúng không?”

“Nói ác quá đấy. Mà nghe em nói thấy nó còn tệ hơn nữa.”

“Giữ mấy thứ đó trong trí tưởng tượng của anh ấy.”

“Tưởng tượng…?”

“Em rút lại câu đó. Cả tưởng tượng cũng không được.”

Tôi dùng gót đôi giầy da của mình giẫm ngón chân Tokiya và trả lại bộ đồ trong khi anh ấy nhăn mặt vì đau.

“Chọn lại đi.”

“Con gái kén chọn về thời trang thường đánh giá cao tính độc đáo. Khi lựa chọn quần áo cho những cô này, cậu phải tìm thứ gì đó phá cách mà họ chưa mặc bao giờ.”

Suy luận theo lí đó, thứ cô ấy cần…

“… Là cái này!”

Tokiya quay trở lại cùng một bộ nhìn như đồng phục y tá màu hồng.

“Anh đang cố chọc tức em đấy à?”

“Không, anh nghiêm túc mà.”

“Anh nghiêm túc muốn chọc tức em đấy à?”

“Không hẳn. Anh nghĩ chọn đồ em hay mặc thì đâu có ý nghĩa gì. Anh đã nói trước đó rồi mà không phải sao?”

“Đúng, và vì vậy mà anh bắt em phải mặc thứ này sao?

“Nói thế thì có hơi…”

“Vậy nói cách khác, anh muốn em mặc đồng phục y tá mà không hiểu vì sao phần ngực lại bị cắt ra hình trái tim và cái váy thì quá gối hai mươi centimet để lộ cả đùi?”

“Nói ác quá đấy. Mà nghe em nói thấy nó còn tệ hơn nữa.”

“Nếu anh thích y tá đến vậy lần sau em sẽ giới thiệu cho anh một bệnh viện tốt.”

“Bệnh viện…?”

“Phải, bệnh viện phẫu thuật thần kinh.”

Tôi dùng gót đôi giầy da của mình giẫm ngón chân Tokiya và trả lại bộ đồ trong khi anh ấy nhăn mặt vì đau.

“Chọn lại đi.”

“Con gái đầu tư vào đồ trang sức thường quan trọng tiểu tiết. Khi chọn lựa quần áo cho những cô này, cậu phải lựa thứ gì có nhiều phụ kiện trang trí.”

Suy luận theo lí đó, thứ cô ấy cần…

“… Là cái này!”

Tokiya quay trở lại cùng một bộ đồ trông như áo bơi có đính lông vũ.

“Anh đang cố chọc tức em đấy à?”

“Không, anh nghiêm túc mà.”

“Anh nghiêm túc muốn chọc tức em đấy à?”

“Không hẳn. Lúc nào em cũng phải lo việc trong cửa hàng, nên anh nghĩ thỉnh thoảng em nên mặc gì đó mát mẻ hơn cũng tốt đấy chứ.”

“Ra thế. Và vì vậy mà anh bắt em phải mặc thứ này sao?

“Nói thế thì có hơi…”

“Vậy nói cách khác, anh có ảo tưởng ngông cuồng về em nhảy múa, không mặc gì khác ngoài đồ bơi đính lông vũ hồng và vàng?”

“Nói ác quá đấy. Mà nghe em nói thấy nó còn tệ hơn nữa.”

“Nếu thích nhảy samba đến vậy, sao anh không tìm hiểu thử xem Lễ hội Hóa trang lần tới diễn ra khi nào nhỉ?”

“Samba…?”

“Cũng đừng có quên hộ chiếu đấy.”

Tôi dùng gót đôi giầy da của mình giẫm ngón chân Tokiya và trả lại bộ đồ trong khi anh ấy nhăn mặt vì đau.

“Chọn lại đi.”

“Con gái ăn mặc theo ý thích của riêng mình không chạy theo mốt có thể không quan tâm đến quần áo trên tạp chí và TV. Với những cô gái như vậy, có một cách là cố tình chọn cho cô ấy một bộ nào đó đang nổi. Lúc đó cô ấy sẽ có lí do để mặc thử, và biết đâu cổ cũng sẽ thích nó.”

Suy luận theo lí đó, thứ cô ấy cần…

“… Là cái này!”

Thứ anh ấy mang về sau lần đó là—

Một bộ váy để lộ hết từ vai đến xương đòn.

Một cái quần jean cạp trễ, nếu tôi cúi người sẽ hở mông.

Một cái áo yếm xuyên thấu chỉ để phần ngực trong suốt.

Một cặp quần lửng với những đường xẻ lên đến tận mông.

Không chỉ vậy mà chúng còn có đủ loại màu chói như trằng, hồng và xanh da trời.

Như vậy vẫn chưa hết. Trừ phi tôi gặp ảo giác, chứ tất cả những bộ anh ấy chọn đều hở hang vô cùng.

Nói sao đây nhỉ?

Khó mà tin rằng Tokiya không cố tình chọc tức tôi.

Chuyện này khiến tôi cảm thấy ngốc khi nghiêm túc chọn đồ cho ảnh.

Từ nãy đến giờ anh ấy vẫn chưa chọn được gì đáng mặc thử. Hẳn là phải có giới hạn cho việc anh ấy đi trái với sở thích của tôi.

Công bằng mà nói, có lẽ quần áo Tokiya chọn đang mốt thật. Tôi có thấy vài cô gái khác trong cửa hàng vào phòng thay đồ cùng một bộ đồ đó trên tay.

Tuy nhiên.

Tôi muốn nghe trực tiếp từ miệng anh ấy. Liệu Tokiya có thực sự biết mình đang lựa đồ cho ai không?

Còn một chuyện nữa.

Anh ấy có đang được bình thường không vậy?

“Cái nào cũng không được hết kìa, mấy tên kia!”

Tôi tiến vào sâu bên trong cửa hàng để than vãn với tổ cố vấn của mình—đó là Shijou, cùng mấy đứa bạn cùng lớp khác.

Nói rõ luôn, tụi nó có mặt ở đây không nằm trong kế hoạch của tôi. Hôm qua sau khi tôi tham khảo gợi ý cho Saki xong, Shinjou lại quyết định sẽ ghé qua cửa hàng cùng bạn gái mình, Akanuma vào hôm nay. Sau đó vô tình cậu ấy lại kể chuyện đó cho một đứa trong lớp, tên đó lại kể cho một đứa khác, rồi tên đó lại kể cho một đứa khác… và giờ đây gần nửa lớp đang ở trong cửa hàng cùng tôi.

Nhân tiện, Akanuma phản đối bộ đầu tiên tôi chọn cho Saki.

Có mua đồ nào màu đen cũng không có ý nghĩa gì, nhưng dựa theo sở thích quần áo tối màu của cô ấy, tôi đã chọn một cái áo sơ mi nâu sẫm cùng váy xám.

Theo lời Akanuma thì đó là ý tưởng tồi.

Mà cũng không chỉ có cô ấy, những người khác cũng tán thành. Trong khi tôi đứng đó bàng hoàng, cả tụi Shinjou ai ai cũng bắt đầu đưa ra ý kiến của riêng mình rằng nên chọn đồ thế nào.

Kết quả như đã chứng kiến, đều thất bại cả.

“Tiếp theo đến lượt ai đây?”

“Tui.” Một tên mang lên bộ đồ tôi còn chẳng muốn mô tả.

“Quên đi! Tui sẽ tự lựa lấy!”

Tôi đúng là một tên ngốc vì đã bám lấy sự tự tin vô căn cứ của Shinjou khi cậu ta nói rằng sẽ lo liệu hết cho. Tôi nên nhận ra sớm hơn mới phải… mấy tên này từ đầu chỉ đến đây để đùa giỡn thôi.

“…Được rồi, cái này thì sao?”

Tokiya quay trở lại cùng một bộ váy không tay có cổ, nhưng màu lại là ca-rô đỏ đen. Phần váy dưới dù cao quá gối nhưng độc một màu đen. Cái này thực sự có thể hợp với đôi vớ cao đến gối tôi mang hôm nay.

“Cái này chắc cũng suýt soát mà đúng không?”

“Trật lất rồi…”

“Nè nha.”

“…là câu em muốn nói, nhưng em cho là cũng tạm ổn.”

Tôi chào thua mà chấp nhận bộ đồ.

“Vậy ra Tokiya thích phong cách này à.”

Tôi có thể thấy từng giọng mồ hôi đọng trên trái Tokiya, có lẽ là vì đã bị bắt phải chọn biết bao nhiêu bộ. Nếu anh ấy hỏi tôi có thích không thì tôi sẽ trả lời không vì một phần của nó là màu đỏ. Nhưng tôi có thể thấy nỗ lực tuyệt vọng của Tokiya bỏ ra khi chọn nó.

Thực sự thì so với những gì Tokiya mang ra trước đó, bộ này trông khá được. Nhượng bộ như vậy là công bằng vì nó có phần đen. Dù thế, tôi cũng sẽ không ý kiến gì thêm nữa. Tôi đã cảm thấy có lỗi khi bắt Tokiya phải đi tới đi lui như vậy rồi. Tôi không muốn mua bộ này cho lắm, nhưng ít nhất có thể mặc thử.

“Chờ em một chút.”

Tôi vào phòng thay và mặc thử bộ đồ Tokiya đưa cho mình.

Nhưng khi đứng trước gương, quả nhiên thấy nó hơi gượng gạo. Không phải chỉ vì tôi mặc không quen. Cảm giác có gì đó sai sai.

Tôi muốn thay ra luôn, nhưng lại quyết định bước ra khỏi phòng thay đồ.

Xét theo những bộ quần áo Tokiya mang ra nãy giờ, anh ấy thích màu sáng thế này. Việc anh ấy chọn tất cả những bộ không hợp với tôi kia hẳn là cũng có chút liên quan.

Vậy nên ít nhất tôi cũng phải để anh ấy thấy mình mặc đồ do anh ấy chọn.

…Nh-Nhưng không phải là tôi muốn khoe Tokiya hay gì đâu. Tôi chỉ muốn anh ấy hiểu ra rằng những bộ đồ này không hợp với tôi, chỉ có thế thôi.

Ừm. Nếu làm vậy thì cả Tokiya cũng sẽ hiểu được màu đen tuyệt vời đến thế nào.

Và rồi, tôi nhìn thấy mặt dây chuyền lấy ra từ dưới áo khoác đung đưa trong gương.

Lúc đó tôi cũng trông như thế này sao?

Giờ đây với tôi nó đã là một kí ức đáng trân trọng.

Hình ảnh của tôi hiện tại khiến tôi nhớ lại bản thân ngày hôm đó, cũng như nhớ lại cảm xúc của mình.

Lúc đó tôi cũng ngượng nghịu vô cùng, bây giờ vẫn thế. Nghĩ lại chuyện đó làm mặt tôi đỏ ửng.

Có lẽ mình nên ở trong phòng thay đồ thêm một chút nữa.

“…Cuối cùng cũng được rồi.”

“Hehehe tất cả đều nằm trong kế hoạch.”

“Kế hoạch chỗ nào cơ chứ? Nhìn mớ thất bại của mấy cậu kìa.” Akanuma là người duy nhất không có cùng sự tự tin quá đáng của đám bạn lớp tôi.

“Thay đổi đáng kể về kiểu tóc hay phong cách đòi hỏi phải có dũng khí. Vì thế cậu phải bắt đầu bằng những lựa chọn quái lạ nhất. Một khi đã làm vậy thì những bộ đồ khác so với đó trông sẽ hợp lí hơn, dù cho chúng vẫn khác với trang phục hay mặc của ẻm.”

Đám bạn gật gù theo tuyên bố của Shinjou.

Tôi không tin rằng cậu ta suy tính đến mức đó, nhưng đúng là có lý thật. Bằng chứng chính là Saki đã nhận quần áo bình thường cô ấy sẽ chẳng bao mặc. Nếu tôi mang ra ngay từ đâu—

“Không phải màu đen nên em không thích.”

—Là điều mà em ấy sẽ nói rồi trả nó lại cho tôi.

“Nhưng đây chính là thời điểm chiến lược tổng tiến công bắt đầu.” Cố vấn Shinjou phớt lờ sự nhẹ nhõm ra mặt mà ấn vào mũi tôi.

“Như vậy chẳng phải đủ rồi sao?”

“Đừng có ngớ ngẩn. Ngược lại là đằng khác. Em ấy đã vượt qua sự ngại ngùng của mình mà mặc lên thứ mình không quen thuộc. Tất cả những gì cậu cần làm lúc này là mang cho cô ấy mấy bộ còn hở hang hơn!”

“Không, không thể nào!”

“Không phải là không thể. Nghe tui này Kurusu, mục đích cuối cùng của chúng là cái áo thun bó sát và quần short chọn ra ban đầu! Nếu không được, thì ít nhất cũng phải cho tụi này thấy ẻm mặc cái áo yếm trong suốt kia!”

“YEAH!” Đám bạn cùng hô to một tiếng.

“Chiếc lược tuyệt vời mấy đồng chí ơi.”

“Đúng mà phải không?”

“Mấy người không làm chuyện này chỉ để thấy Maino-san hở hang đấy chứ?”

“D-Dĩ nhiên là không rồi. Ahahahahahahaha.”

Akanuma chỉ trích với nụ cười trên môi, nhưng không hiểu sao có chút rùng rợn.

“Tui thậm chí không cần nhìn. Chỉ tưởng tượng thôi là đủ rồi.”

“Đừng có mà tưởng tượng.” Tôi vả vào đầu Shinjou và mấy đứa khác để thổi bay mộng tưởng của chúng về Saki.

“Ích kỉ quá nha—”

Mấy đứa tôi vừa đánh quay sang chọc ghẹo tôi.

“Im đi!”

Cả đám bật lên cười khi nghe tôi quát, và không kiềm được, tôi cũng tự dưng cười theo. Bỏ những bộ đồ chúng chọn sang một bên, tôi mừng vì tụi nó đến đây. Mà tôi không định nói cho tụi nó biết đâu.

Phải rồi, bỏ qua cả chuyện đó, không biết Saki có thích đồ do tôi chọn không nhỉ?

Cô ấy không phải lúc nào cũng ăn mặc hở dù một chút. Thỉnh thoảng tôi có thấy cô ấy mặc áo không tay vào ngày nắng nóng, và vì hoàn cảnh mà có một lần mặc cả xường xám.

Chỉ có điều tất cả những bộ đồ đó đều là màu đen.

Nghĩa rằng mục đích của tôi không phải cho cô ấy mặc đồ hở hang hơn, mà là mặc gì đó không phải màu đen.

Không hẳn là vì màu đen không hợp với cô ấy, hay nó kì cục gì. Thực ra, khi giờ tôi đã nhìn quen rồi, phải nói màu đen hợp với cô ấy nhất.

Nhưng cổ đâu cần phải gắn bó với nó đến vậy.

Không phải là cướp lời Shinjou, nhưng cô ấy đã lấy hết can đảm để thay đổi hình tượng. Tôi muốn ủng hộ Saki dù chỉ một chút.

Và rồi màn cửa phòng thay đồ kéo soạt một tiếng.

Xuất hiện từ trong phòng, Saki…

“…Sao thế?”

Cô ấy vẫn mặc đồ của mình.

Saki lẳng lặng ngước lên—cô ấy nhìn ra sau tôi về phía Shinjou và đám bạn. Cô ấy có lẽ vẫn còn nhớ cậu ta từ lần gặp mặt trước. Dựa theo khuôn mặt không có vẻ gì bối rối, Saki hẳn là đã nghe chúng tôi nói chuyện từ trong phòng thay.

Tụi Shinjou đứng đơ như trời trồng khi Saki nhìn mình.

Cô ấy rời khỏi phòng thay, vượt mặt tôi và đến đứng trước Shinjou.

“Shinjou-kun.”

“V-Vâng.”

“Thứ lỗi. Anh không biết rõ tính em nên cũng dễ hiểu, nhưng em không thích bộ mà anh chọn.”

Saki trả lại bộ đồ trong tay mình cho Shinjou.”

“À, ừ, anh xin lỗi.”

“Umm, tụi chị không không phải là người chọn bộ đ—“

Saki ngắt lời phản kháng của Akanuma bằng một cái trừng mắt.

“Này, đâu phải lỗi của cô ấy chứ. Mà tại sao em phải nổi giận về mấy bộ đồ—“

Tôi trách móc thái độ của Saki, nhưng có vẻ cô ấy không thèm nghe.

“Cả Tokiya nữa.”

Cuối cùng cổ chuyển ánh mắt sang tôi.

“Anh không hiểu gì về em cả.”

Cùng lời chỉ trích gay gắt đó, Saki quay đi và rời khỏi cửa hàng.

Tại sao mình phải giận dữ đến vậy chứ?

Tôi là người không hiểu rõ điều đó nhất.

Tôi có nghe tiếng Tokiya và bạn của anh từ trong phòng thay đồ. Khi mở hé màn ra để xem thử, tôi thấy anh ấy đứng cùng một đám con trai bao gồm cả Shinjou-kun, và một cô gái.

Họ đang nói với nhau chuyện gì đó.

Tôi không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng tôi có thể đoán được nãy giờ là do Shinjou và bạn mình, chứ không phải Tokiya lựa đồ.

Tôi đã nghĩ có gì đó kì lạ rồi.

Làm gì có chuyện Tokiya chọn những bộ như vậy.

Anh ấy biết rõ kiểu quần áo tôi thích mà.

Dù có cố tình tránh màu đen, anh ấy cũng sẽ chọn cho tôi thứ gì có màu tối.

Vậy thì tôi giận vì Tokiya không phải là người chọn đồ?

Không phải thế.

Suy cho cùng, tất cả những chuyện này bắt nguồn từ yêu cầu kỳ cục của Towako-san. Đâu phải tôi muốn Tokiya chính tay chọn đồ cho mình.

Kể cả trước lúc đến cửa hàng tôi cũng đã rất vui.

Chỉ nhìn bề ngoài thì có thể không nhận ra được, nhưng tôi thật sự vui lắm.

Chờ đợi ở chỗ hẹn.

Lựa quần áo cho Tokiya.

Cùng nhau đến nhà hàng.

Cả hai cùng đi đến tiệm sách và cửa hàng trang sức.

Những chuyện tầm thường đó rất… rất…

“———————”

A, hóa ra là vậy.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Tại sao tôi lại tức giân.

Tại sao tôi cảm thấy khó chịu.

Tại sao tôi luôn miệng hỏi Tokiya đã đi cùng ai bất cứ khi nào có cơ hội.

Bởi vì cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng Tokiya có bạn bè.

Dĩ nhiên, chuyện đó tôi đã biết từ lâu.

Rằng ban ngày Tokiya dành nhiều thời gian cho bạn bè trên trường.

Rằng Tokiya luôn nhắn tin với bạn lúc làm việc.

Rằng Tokiya đi chơi với bạn vào ngày nghỉ.

Tôi biết rõ tất cả chứ.

Không phải là tôi mới phát hiện ra ngày hôm nay.

Nhưng bởi đây là lần đầu tôi có nhận thức rõ về nó.

Vì tôi vô tình thấy được mặt khác của nó.

Vì tôi vô tình thấy Tokiya được bạn bè của mình vây quanh.

Vì tôi vô tình thấy Tokiya ở giữa đám bạn mình, mỉm cười.

Đó là điều khiến tôi e dè.

Vì Tokiya cũng sống trong một thế giới tôi không hề quen biết.

Tokiya có thể sống trong một thế giới không có tôi.

“Ra là vậy nhỉ.”

Tôi thật ngốc nghếch.

Tôi đã cố tránh đối diện với nó dù đã biết từ lâu.

Đến giờ phút này tôi mới nhận ra điều hiển nhiên vậy.

“… Thế này… ổn mà.”

Phải. Thế này cũng được rồi.

Đây chính là diện mạo thật của chuyện này.

Nên tôi phải vui vẻ chấp nhận nó.

Nhưng dù vậy… tôi vẫn không cảm thấy hạnh phúc.

Tôi không nghĩ mình lại độc chiếm anh ấy đến thế.

… Không phải, lúc nào tôi cũng muốn độc chiếm.

Và cũng đến bây giờ tôi mới nhận ra.

Tôi không muốn độc chiến Tokiya cho bản thân.

Nhưng nếu không thể độc chiếm Tokiya, thì có lẽ kể cả sống tôi cũng không sống nổi.

… Kể cả sống sao?

Không đúng.

Tôi không có gì để tin tưởng.

Cũng không còn ai để trông cậy.

Một ngày nào đó tôi cũng sẽ phải thôi độc chiếm anh ấy.

Nhưng hiện tại điều đó với tôi vẫn là bất khả thi.

Vậy nên em xin lỗi Tokiya.

Tạ thời xin hãy cho phép em được ích kỉ.

Nhưng một ngày nào đó.

Một ngày nào đó, chắc chắn…

Tôi đã cố gửi cho Saki một tin nhắn nhưng không có hồi đáp.

Rồi tôi thử gọi, dù có vẻ như cô ấy đã tắt nguồn điện thoại.

Lúc tôi đến kiểm tra cô ấy cũng không có ở Tsukumodo.

“Haa.”

Lúc đó tôi làm Saki tổn thương mất rồi.

Hôm nay hai đứa đi chơi là để Saki có thể chọn đồ cho tôi, và rồi tôi có thể chọn lại cho cô ấy. Khởi đầu mọi chuyện có hơi ngớ ngẩn, nhưng giờ chuyện đã thành ra thế này rồi tôi phải giải quyết cho thỏa đáng.

Tôi đã nói Saki rằng cô ấy không cần phải nổi nóng về chuyện quần áo như vậy.

Và tôi không nghĩ mình nói sai.

Nhưng Saki có lẽ nổi giận không phải chỉ vì thế thôi.

Tôi đã từng trải qua chuyện tương tự rồi.

Đó là lúc bạn học cao trung của tôi gặp bạn thời sơ trung của họ mà tôi không hề quen biết. Nhìn thấy họ vui vẻ với nhau mà không có tôi khiến tôi cảm thấy có chút cô độc và buồn bã.

Có lẽ Saki cũng đã cảm thấy như vậy.

Với một người không có nhiều bạn như cổ, cảm giác đó còn mãnh liệt hơn của tôi.

Đáng lẽ tôi không nên để cô ấy nhìn thấy.

Đặc biệt là vào một ngày như vậy.

.

“Anh không hiểu gì về em cả.”

.

Tôi phải đối diện trực tiếp với những lời của Saki. Càng phải như vậy khi tôi muốn hiểu rõ cổ hơn. Vì tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói những điều như vậy sau chừng ấy thời gian ở bên cạnh nhau.

“Mình phải làm sao đây.”

Tôi giơ chiếc lá lên ánh đèn quen thuộc của nhà mình. Chiếc là Kotonoha tuyệt đẹp tỏa ánh cầu vồng.

Nếu giờ tôi truyền lời xin lỗi của mình vào Kotonoha, liệu nó có chạm đến Saki được không?

Có lẽ sẽ được.

Những lời của chính tôi sẽ đến được với cô ấy.

Nhưng kể cả khi lọt được vào tai cô ấy, tôi cũng không biết chúng có chạm được trái tim cổ không.

Tôi còn không có cách nào để biết được lời nói của tôi có khiến cô ấy động lòng không.

Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy bất lực.

Tôi nghe có tiếng chuông reo.

Không phải chuông cửa hàng, mà là chuông nhà.

Towako-san đi vắng nên tôi phải là người ra mở cửa.

Ai lại đến đây giờ này? Chắc là dịch vụ chuyển phát nhanh hoặc người bán hàng tận nhà.

“Ai vậy ạ?”

Tôi hé mở cửa, nhưng chẳng thấy ai.

Thay vào chỉ có duy nhất một cái túi giấy. Có vẻ là chuyển phát nhanh.

Tôi mở cửa và cầm cái túi lên.

Bên trong là một cái hộp lớn. Tôi mở hộp và lấy ra một bộ váy.

Độc một màu đen, như những bộ tôi thường mặc.

Tuy nhiên.

Bộ váy này là mẫu thiết kế mới nhất từ cửa hàng quen của tôi.

Người gửi tôi cái này hẳn đã nghe lén được khi đang ở trong phòng thay đồ.

Và rồi tôi để ý hóa đơn vẫn còn nằm trong túi.

Ngốc quá. Ai lại để hóa đơn kèm trong quà tặng bao giờ? Tôi lấy nó ra để nhìn kĩ hơn.

Nó được mua ở cửa hàng mẹ.

Ngày mua là hôm nay.

Thời gian vào mười giờ sáng nay—đúng vào tầm cửa hàng mới mở.

Hôm nay là thứ hai, nên người mua hẳn là đã phải cúp học.

Anh ấy đâu cần phải làm đến mức này.

Cứ làm thế này, anh chiều chuộng em quá rồi đó.

Chợt tôi nhận ra có vật gì đó phát sáng trong túi chiếc váy.

Nhìn kĩ hơn thì thấy đó là một chiếc là bảy màu. Khoảnh khác tôi chạm vào nó, một ánh sáng ấm áp bao bọc lấy tôi.

“Bộ váy này hợp với em nhất đó.”

Anh ấy cố giấu đi sự xấu hổ của mình, nhưng lời nhắn chỉ có bấy nhiêu. Hình ảnh Tokiya và lời nhắn của anh ấy biến mất và khung cảnh xung quanh tôi trở lại bình thường.

Phí phạm thật.

Đây là một trong số ít ỏi những Thánh tích mà Towako-san giao cho chúng tôi.

Đó thực sự là điều anh ấy muốn tôi biết, nhưng không thể nói ra sao?

Và hơn hết…

“Ít nhất thì anh cũng nên nhìn mặt em mà trực tiếp nói những lời này chứ.”

“Anh nên nói trực tiếp những lời này chứ.”

“… Quả thật, đúng là như vậy nhỉ.”

Tôi đáp lại lời thì thầm của Saki và ló mặt ra khỏi nơi ẩn nấp.

“Anh có kế hoạch dự phòng, gian xảo thật đó.”

“Tại anh không biết làm cách nào để nói chuyện với em. Em không bắt máy mà.”

“A.”

Trong một khắc hiếm có, Saki trông ngạc nhiên ra mặt.

“Em quên bật điện thoại mất.”

“Hả?”

“Còn nhớ lúc có đoàn quay phim ở quán trà không? Họ yêu cầu chúng ta tắt điện thoại mà.”

“Từ tận lúc đó…”

Tôi tưởng cô ấy đã tắt nó lúc đùng đùng đi ra khỏi cửa hàng. Hóa ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi.

“Lẽ ra anh nên đến thẳng đây luôn mới phải.”

“Thiệt tình mà.”

Nếu không có Kotonoha thì chắc là tôi đã làm thế trước rồi. Nhưng vì có Kotonoha thật nên tôi bị kẹt trong suy nghĩ phải sử dụng nó sao cho hiệu quả nhất.

Quả nhiên Thánh tích mang lại sự bất hạnh cho người sử dụng nó. Phụ thuộc vào chúng chẳng có lợi gì. Đáng lí tôi nên dồn chút can đảm bé tí của mình mà đến đây trước.

“Coi như là em thắng rồi nhỉ.”

“Hả?”

Saki chợt nói một câu khó hiểu, khiến tôi vô tình thốt ra một tiếng bối rối. Cô ấy chỉ tay vào tôi với vẻ tự đắc.

“Àa…”

Tôi cuối cùng cũng nhận ra Saki đang nói gì. Là quần áo của tôi. Tôi đang mặc bộ cô ấy chọn cho mình ngày hôm qua.

“Nhưng làm sao anh thua mới được?”

“Ara, không phải anh là người mang bộ này đến cho em sao?”

Saki giơ bộ váy mà sáng sớm tôi cúp học mới mua được lên với vẻ tự hào.

“Rồi rồi. Là anh thua.” Tôi giơ tay đầu hàng.

“Buổi học hôm nay anh tính sao?”

“Hôm nay là Ngày Kỉ niệm Chung chiến[note18913] nên buổi sau anh được nghỉ.”

“Được rồi, vậy sao chúng ta không vào cửa hàng đi?”

Saki giữ bộ váy trong tay và quay vào trong.

“Saki.”

“Chuyện gì vậy?”

.

“Bộ váy đó hợp với em nhất đấy.”

.

“!”

Saki, chính là người bảo tôi nói trực tiếp với cổ, lại vội vã quay đi nên tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng cô ấy.

“G-Gì vậy chứ, nói thẳng trước mặt người ta như thế…”

“Em là người bảo anh làm vậy mà không phải sao?”

“Ai biết. Em quên chứ bộ.” Cô ấy cáu lên rồi đi vào trong nhà ôm theo bộ đồ tôi mua cho.

Saki phản kháng như vậy có hơi vô lí, nhưng tôi không bận tâm lắm.

Tôi theo cô ấy vào trong, và ưu tiên trước nhất là tìm lá Kotonoha.

Nó không có ở đây.

Saki hẳn là đã cầm theo nó cùng bộ váy.

Khó khăn rồi đây.

“Nè, Saki. Trả Kotonoha đó lại cho anh đi.”

Saki quay lại nhìn mặt tôi mà lè lưỡi.

“Anh không được lấy lại lời nhắn đã gửi cho em.”

Kotonoha tỏa ánh cầu vồng trong bàn tay Saki.

Đúng là tôi không thể rút lại những lời mình đã nói, nhưng cô ấy cũng không có ý định trả lại Kotonoha.

Lần này tôi thua thảm hại rồi. Tất cả những gì tôi còn sót lại là cảm giác xấu hổ này.

Tôi thậm chí không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Saki cho Towako-san xem lời nhắn của mình. Tôi sẽ bị trêu chọc cả đời mất.

“Trả lại cho anh đi mà.”

Saki không đáp lại tiếng than của tôi mà bước đi cùng bộ váy—và cả Kotonoha nữa.

… Quả nhiên suy cho cùng thì Thánh tích chỉ mang lại bất hạnh mà thôi.