Phần 01

“Này, cậu. Đi chơi với tôi đi”.

“Hả!?”

Năm 2024 đã đến, và năm học mới đã bắt đầu.

Ngay khi tôi đến lớp và yên vị, cô nàng gal ngồi kế tôi tự nhiên nói vậy.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Giờ mới có đầu năm mới, Tôi-Meinen Arata không đẹp trai, thông minh hay là giỏi thể thao, tôi chỉ là một học sinh năm nhất bình thường.

Trái ngược với tôi, người vừa nói “đi chơi với tôi đi” là cô nàng gal ngồi kế bên-Nene Kushiro.

À, hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Cô ấy bảo tôi đi chơi với cô ấy, nhưng chỉ là đi cùng cô ấy đến chỗ nào đó thôi. Phải rồi. Không có chuyện một cô nàng gal như Kushiro lại muốn có mối quan hệ với đứa bình thường như tôi.

Đó là những gì tôi nghĩ.

“Hở? Sao vậy? Cậu không hài lòng sao? Nói cho cậu biết này, Tôi nghĩ mình khá nổi tiếng đấy chứ? Dù chỉ là thử thôi, cậu muốn không?

“Hả?”

Tôi không nghĩ “đi chơi” có nghĩa là “hẹn hò”, cơ mà sao nghe cứ như cô ấy đang tỏ tình, và âm thanh kỳ lạ thoát ra khỏi miệng tôi một lần nữa.

“Ê này, cậu bị sao vậy? Từ khi nào cậu thành người điếc thế? Này! Tôi cũng thấy xấu hổ lắm! Cậu có muốn đi chơi với tôi hay không đây?!!”

……Tôi gặp ảo giác à? Với cả, tôi vẫn có cảm giác cô ấy đang tỏ tình trong một khung cảnh lãng mạn.

Và không hiểu sao, khuôn mặt của Kushiro đỏ bừng.

“……Ờ ừm, để cho chắc, tôi sẽ phải đi cùng cậu đến chỗ nào vậy?”

Tôi không muốn tự làm mình bẽ mặt, nên tôi xác nhận lại cho chắc.

“Argh!! Thật đấy ư!! Đồ ngốc!! Cậu trở nên ngu ngơ từ khi nào vậy! Tôi bảo cậu đi chơi với tôi, tôi không bảo cậu đi cùng tôi đến nơi nào cả!! Tôi bảo cậu hẹn hò với tôi!! Giống một mối quan hệ lãng mạn ý!! Cậu hiểu chưa hả!?”

“……Tại sao vậy?”

“……Cậu vẫn còn hỏi tại sao á? V…Vì tôi thích cậu. Vì tôi thích cậu được chưa! Tôi muốn ở bên cậu! Nếu cậu không muốn thì cứ nói không đi…Tôi sắp chết vì xấu hổ rồi”.

Đôi vốn mắt tràn đầy năng lượng của Kushiro giờ đây bắt đầu rưng rưng. Khuôn mặt cô còn đỏ hơn cả lúc nãy

Có đùa tôi không vậy? Liệu có phải đây là một màn tỏ tình thực sự?

Phần 02

……Tôi phải làm gì đây? Tôi không biết mình nên làm gì.

Thực lòng là, tôi muốn có bạn gái, và Kushiro trông cũng dễ thương. Với cả, năm nay là cái năm tôi muốn thay đổi, trở nên bớt nhàm chán, học giỏi hơn, chơi thể thao giỏi hơn, và có một mối tình.

Nên là việc Kushiro thực sự muốn hẹn hò với tôi quá tốt để có thể là sự thật

Nhưng mà.

“……Cậu đang trêu tôi à? Hay là một trò chơi trừng phạt nào đó? Ý tôi là, ai lại nghiêm túc tỏ tình bằng một câu như kiểu, ‘đi chơi với tôi đi’ chứ?”

Không hiểu sao, tôi lại tò mò tại sao cô ấy nói điều đó, thế nên tôi thốt ra.

Tôi không nên cứ vậy mà đồng ý được, kể cả đó là một trò đùa hay là một trò chơi trừng phạt. Ý là, kể cả nếu có một ngày thế giới ngày đảo lộn, không có chuyện một tên như tôi có được bạn gái.

Tôi còn chưa bao giờ kết bạn với một người khác giới, chứ đừng nói tới chuyện có ai đó thổ lộ với tôi trước đây.

Nên là có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, sẽ chẳng phải là tệ lắm khi được trải nghiệm việc hẹn hò với một cô gái, ngay cả nó chỉ là môt trò đùa. À, chắc đây là lý do tại sao tôi chẳng thể có bạn gái.

Tôi đang chuẩn bị để đón nhận lời từ chối. Thì…

“…Tôi thấy chóng mặt. Xấu hổ quá. ……Meinen-kun, tôi thích cậu. Làm ơn hãy hẹn hò với tôi. Thế đã… được…chưa?

Cùng đôi mắt đẫm lệ, Kushiro tỏ tình với tôi lần nữa. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng và toàn thân run run, chắc là do xấu hổ.

(Đây là đùa thôi, đúng không? Này…cô nàng dễ thương đang đây nói như vậy với mình).

“Ừ……ờ, ổn thôi. Nếu Kushiro thấy ổn thì cũng được”.

Kushiro bất ngờ trở nên thành thật làm tôi không biết phải làm gì, nên đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể nói ra.

Cơ mà Kushiro trông có vẻ nhẹ nhõm

“Thật sao? ……Tốt quá ……Cho cậu biết này, đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ với người khác!!”

Nói ra điều đó, cô vùi mặt xuống bàn để che mặt mình đi.

“Đó hoàn toàn là một lời nói dối. Chà, có lẽ là không phải. Kushiro dễ thương như này mà”.

Tôi lẩm bẩm đằng sau đầu Kushiro, chẳng thế thấy được mặt cô nàng.

Rồi tôi thấy tai Kushiro giật giật.

“……Cậu nói thật chứ? Kể cả trong mắt cậu, cậu nghĩ tôi dễ thương ư?”

Kushiro hỏi tôi trong khi nhìn đi chỗ khác.

“Phải”,

Tôi đáp lại chỉ bằng một từ. Tiếp đó, cô ấy quay mặt về phía tôi và mỉm cười hạnh phúc.

“Hehe. Này, hay là tôi hẹn hò với cậu sau khi tan học nhé?”.

Nhưng tôi không thích cách cô ấy nói điều đó. Nên là.

“……Nếu cậu nói mấy lời như kiểu ‘hay là tôi’, thì không cảm ơn”.

Lúc tôi nói vậy.

“……Meinen rắc rối quá….Tan học cậu có muốn hẹn hò với tôi không?”

Kushiro than thở vì rắc rối, sửa lại lời nói của mình.

Phần 03

Cuối cùng thì, Kushiro đã lịch sự sửa lại lời nói của mình, nên là tôi đã đồng ý hẹn hò với cô ấy lúc tan học.

Kushiro lại nở một nụ cười hạnh phúc, cơ mà nói thật nhé, tôi không biết tại sao cô ấy lại trông hạnh phúc đến mức đó.

Kushiro có vẻ ngoài dễ thương và việc cô ấy nổi tiếng là điều không thể bàn cãi. ……Hơn nữa, cô ấy rõ ràng là một cô nàng gal. Tôi nghĩ cô ấy sẽ phù hợp với một anh chàng đẹp trai, bóng bảy hơn là một tên bình thường như là tôi.

Nhưng……. Bây giờ nghĩ lại thì. Tôi chưa bao giờ nghe được bất kỳ tin đồn linh tinh gì về Kushiro.

Tôi nghĩ về điều đó trong giữa tiết thể dục.

Con trai chơi bóng rổ và con gái chơi bóng chuyền.

Kushiro buộc tóc đuôi ngựa và nhìn quả bóng với vẻ mặt nghiêm túc.

Thật ra mà nói…… Tôi nghĩ Kushiro buộc tóc và có khuôn mặt nghiêm túc rất dễ thương. Một cô nàng dễ thương như vậy là bạn gái của tôi? Nghiêm túc đấy?

“Nene, nhận lấy!!”

“Được!”

Một cô nàng gal là bạn tốt của Kushiro chuyền cô ấy quả bóng, và Kushiro ghi điểm một cách tuyệt đẹp.

……Tôi chưa nghĩ đến điều đó, nhưng tôi nghĩ cô ấy là người giỏi thể thao.

Trái lại, tôi không được như vậy. Đó là lý do mà bóng không được chuyền sang tôi.

Đó là những gì tôi nghĩ.

“Này, Meinen!! Bóng này!”

“Hở?”

Cậu ta định chuyền cho tôi à, hay là cậu ta chuyền hụt cho ai đó vậy? Quả bóng rổ bay thẳng tới phía sau đầu tôi.

***

Bốp

Khi tôi tỉnh dậy, Tôi đang nằm trên giường trong phòng y tế. Không, chính xác là, bạn cùng lớp lo lắng cho tôi vì tôi bị bóng đập vào đầu, và bảo tôi nên tới phòng y tế cho an toàn, song chẳng có ai ở đây, kết quả là tôi đã đánh một giấc. Nhưng tôi vô tình ngủ hơi nhiều.

Kushiro, cô bạn gái dễ thương lo lắng cho tôi……không có ở bên cạnh tôi. Kể cả y tá của trường cũng không ở nơi này.

Tôi chỉ có một mình. Hoàn toàn một mình.

Cảm thấy hơi cô đơn, tôi nhìn đồng hồ và thấy giờ nghỉ trưa đã trôi qua mười lăm phút.

(Ôi không! Mình mà không đến kịp thì hộp cơm trưa sẽ bị bán hết mất….!!)

Tôi phóng ra khỏi phòng y tế. Bỗng ai đó cản tôi lại.

“Meinen-kun!”

Tôi nghe thấy giọng nói dễ thương của cô gái nào đó. Nhưng, tôi không có thời gian để dừng lại. Nếu không nhanh thì tôi sẽ chẳng có bữa trưa. ――Lúc tôi quay đầu lại, tôi thấy Kushiro mặc đồng phục thể thao đang mang theo một túi giấy lớn.

Phần 04

“Này, Kushiro. Sao thế?”

Tôi không thể không hỏi được.

“…Bữa trữa. Tôi mang một ít cho cậu. Nếu cậu không tới đó nhanh, sẽ chẳng còn nữa……Đây, nhận lấy này”.

Kushiro không nhìn thẳng mắt tôi, đưa tôi cái túi giấy.

“Sao cậu nói chuyện cứng nhắc vậy?”

“Im đi. Cậu muốn hay là không muốn hả?”

“Có, Tôi muốn! Cảm ơn nhé, cậu cứu tôi một bàn rồi”.

Tôi nhận lấy cái túi và nhìn vào bên trong, trong đó có một hộp bento đặc biệt, bánh yakisoba, và một ít bánh pizza mentaiko, một chiếc xúc xích cay và cả cà phê.

Nhiều thế. Và đó toàn là món mà một người con trai sẽ mua. Thêm nữa……đó toàn là mấy món tôi thường mua.

“Ừ. Tôi sẽ cảm thấy tệ nếu cậu không có bữa trưa. Gặp lại sau nhé!”

Nói xong, Kushiro chạy đi, phần tóc đuôi ngựa đung đưa.

Tôi nghĩ thầm khi nhìn Kushiro trong bộ đồng phục thể dục chạy đi.

(……Hở? Chẳng phải Kushiro…… toàn mang theo hộp bento từ nhà sao? Cô ấy mất công mua mấy món này cho mình à?)

Rồi tôi nhớ ra một cuộc trò chuyện giữa Kushiro và một người bạn trong giờ nghỉ trưa một ngày nọ tình cờ vang tới tai tôi.

“Nene ngày nào cũng ăn bento nhỉ?”

“Ừ. Nhưng mà căn tin lúc nào cũng đông đúc, và nếu ta không tới sớm họ sẽ bán hết. Áp lực từ mấy ông con trai khi họ lựa món cũng dữ dội lắm……Mình không chịu nổi đâu. Và sẽ càng khó cho mình sau tiết thể dục. Mình thấy quá xấu hổ để tới đó khi mà đang mang đồng phục thể dục”.

Cô ấy chắc chắn đã nói như vậy.

Cơ mà……–Chẳng nhẽ cô ấy thực sự cố gắng đến sớm, chịu đựng áp lực của bọn con trai trong khi vẫn mặc đồng phục thể dục để mua mấy món này cho tôi sao? Mấy món rõ ràng là con trai sẽ mua ư?

Với cả, đây cũng là những món tôi thường hay mua…

Tôi từng nghĩ rằng lời thổ lộ của Kushiro chỉ là đùa giỡn hay là một trò chơi trừng phạt, song… có lẽ cô ấy đã thật lòng.

Khi tôi nghĩ về điều đó, thứ gì đó dâng lên trong lòng tôi.

Môi tôi tự nhiên mất kiểm soát, nó nhếch lên.

Không đùa chứ? Kushiro thực lòng yêu tôi sao? Một cô gái dễ thương như Kushiro? Và cô ấy là bạn gái tôi ư? Nghe điên điên thế nào ấy, ờ thì nghe điên thật. Bạn gái tôi đáng yêu quá.

Bỗng, tôi cảm thấy mình đang bị cuốn đi, rồi tôi bình tĩnh lại.

Không, không, tôi đoán mấy chuyện ngon ơ đó không thể nào xảy ra được, phải chứ?

Bình thường, mọi người đều biết tôi chơi thể thao kém, nên quả bóng chưa bao giờ được chuyền cho tôi, và cũng hiếm khi bóng đập vào đầu tôi, làm tôi phải đến phòng y tế.

Tôi không thể nào tưởng tượng một Kushiro như vậy sẽ có thể sống sót ở căn tin có mặt một đống con trai và mua cho tôi mấy món chuẩn với khẩu vị của tôi.

……Tôi đoán là lời thổ lộ đó chỉ là một trò chơi trừng phạt, ai đó đã mua bữa trưa này cho tôi, và họ có lẽ đang cười nhạo tôi ở chỗ nào đó.

Tôi bất chợt nghĩ đến mấy điều như vậy vì tôi là người đa nghi.

Có lẽ đây là lý do tại sao tôi không thể có ai đó làm bạn gái mình.

Cơ mà……nếu vẻ mặt thẹn thùng, xấu hổ của Kushiro chỉ diễn thì…… cô ấy đi làm diễn viên được rồi.

Liệu đó có phải một trò đùa hay là một lời tỏ tình nghiêm túc?

Tôi ngồi đó suy nghĩ một lúc.