Đới Húc không chút dị nghị, gật đầu rồi theo Bạch Tử Duyệt xuống lầu, để lại một mình Phương Viên ở trong nhà hơn nửa tiếng. Phương Viên ngồi trong phòng khách đối diện với laptop, nói đúng hơn là mình đồng hồ trên góc laptop, chưa từng thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Từ đây xuống dưới chung cư cùng lắm chỉ mất năm phút, giờ này không khó bắt xe, lâu như vậy còn chưa về, xem ra đúng là có chuyện muốn nói. Phương Viên hụt hẫng nghĩ.

Hơn nửa tiếng sau, ngoài hàng lang cuối cùng cũng có tiếng động, Phương Viên mở cửa, thấy Phương Viên ôm máy tính ngơ ngác ngồi trước sô pha, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Đang chờ tôi hả? Qua đây, tối nay tôi nhất định sẽ giúp xem xử lý chuyện mật mã."

Tâm trạng của Phương Viên tệ đến cực điểm, nhất là khi Đới Húc coi như không có chuyện gì, cô càng tức giận, dù biết bản thân không có lập trường như vậy nhưng hiện tại cô hoàn toàn không rảnh cân nhắc những việc đó, thậm chí còn không muốn nói nhiều, sợ một khi lên tiếng, chính mình sẽ nói ra những lời ngốc nghếch.

"Thế anh làm đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ sớm." Cô rầu rĩ đứng dậy, đóng laptop, mặt không cảm xúc đi ngang qua người Đới Húc, vào nhà vệ sinh chải răng rửa mặt, sau đó về phòng.

Đới Húc ngẩn ra, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi anh lại, chỉ dùng biểu cảm phức tạp nhìn cửa phòng Phương Viên đóng chặt, sau đó cầm laptop Phương Viên ném lại ở sô pha, tiếp tục công việc.

Thật ra Phương Viên cũng không nhàn rỗi, sau khi về phòng, cô cũng cầm sổ viết bản thảo. Để bắt chước giọng điệu và phong cách của Triệu Anh Hoa đương nhiên không thể chỉ chia sẻ bài của người khác. Muốn dụ kẻ nặc danh mắng Triệu Anh Hoa ra không dễ, nội dung không được quá cụ thể, như vậy sẽ dễ lộ ra dấu vết.

Phương Viên nghịch cây bút bi tập trung suy nghĩ. Có điều như vậy cũng tốt, có thể giúp cô tạm thời chuyển sự chú ý, không để những cảm xúc phiền lòng kia chi phối bản thân.

Cân nhắc một lúc, Phương Viên cuối cùng cũng có ý tưởng, cô viết bản thảo ra, định chờ đăng nhập được tài khoản của Triệu Anh Hoa sẽ đăng bài. Vừa giải quyết xong chuyện này, bạn thân của Triệu Anh Hoa gọi, nói không thể liên lạc với bố mẹ và chị gái của Triệu Anh Hoa, thế nên đã viết lại lời nhắn để trước cửa nhà họ, bảo họ lập tức liên lạc với cảnh sát ngay khi thấy tờ giấy ấy.

Cô bạn thân kia xứng đáng là bạn thân, sau khi biết Triệu Anh Hoa xảy ra chuyện, cô ấy vô cùng quan tâm, tiếc là tình hình gia đình Triệu Anh Hoa khá đặc biệt. Phương Viên cảm ơn đối phương rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, bố mẹ Triệu Anh Hoa vẫn không hề liên lạc cho Đới Húc và Phương Viên, không biết có phải chuyện nhà con gái lớn rất khó giải quyết hay không mà bọn họ không thể về nhà, đương nhiên không thể nhìn thấy tờ giấy để lại lời nhắn. Sáng sớm Phương Viên thử gọi lại cho chị gái của Triệu Anh Hoa nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.

Lúc ăn sáng Phương Viên nói sơ qua tình hình với Đới Húc. Nếu tạm thời không thể liên lạc với gia đình của nạn nhân, muốn biết "bạn trai" kia là ai thì chỉ có thể bắt đầu điều tra từ bạn bè cũ, theo lời cô bạn thân nói, Triệu Anh Hoa và người kia quen nhau thời còn đi học, sau khi tốt nghiệp, các mối quan hệ của Triệu Anh Hoa ngày càng thu hẹp, có thể biết chuyện của cô ta e rằng chỉ có bạn cùng lớp năm xưa, thậm chí là bạn cùng ký túc xá.

Hai người thảo luận ngắn gọn rồi quyết định đến trường đại học ngày xưa của Triệu Anh Hoa điều tra, tuy rằng lứa của Triệu Anh Hoa đều đã tốt nghiệp nhưng nhà trường chắc chắn vẫn còn danh sách sinh viên và ảnh chụp kỷ niệm.

Bàn bạc xong, hai người ăn xong buổi sáng rồi xuất phát. Trong khoảng thời gian này có mấy lần Đới Húc tìm chủ đề bắt chuyện với Phương Viên nhưng Phương Viên dường như không có tâm trạng nói chuyện với anh, cuối cùng Đới Húc chỉ biết sờ mũi, không nói nữa. Trong lúc lái xe, thỉnh thoảng anh lén nhìn cô, muốn suy đoán cảm xúc của cô, suy nghĩ nên tiếp tục nói chuyện hay đừng khiến cô thêm khó chịu nữa.

Ngôi trường mà Triệu Anh Hoa từng theo học nằm trên đoạn đường khá hẻo lánh ở thành phố A, trước đây khu vực này giá đất rẻ nên cũng có những trường khác được xây dựng, quy hoạch trông cũng khá hoàn thiện. Đới Húc lái xe tới cổng trường, cánh cổng mở rộng, anh trực tiếp lái xe đi thẳng vào, bảo vệ cũng không hỏi một câu.

Họ tìm bãi đậu xe cho xe dừng lại, hỏi thăm sinh viên vị trí của tòa văn phòng, tới tìm, lại được thông báo là giảng viên đang ở bên khu dạy học, bọn họ lại phải vòng qua bên khu dạy học, vừa đi vừa hỏi, cuối cùng mới tìm được cố vấn học tập của Triệu Anh Hoa năm xưa.

Phụ đạo của Triệu Anh Hoa rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sau khi hai bên tự giới thiệu, Đới Húc và Phương Viên mới biết cố vấn học tập này là nghiên cứu sinh thời Triệu Anh Hoa đi học, do tuổi tác không mấy chênh lệch nên anh ta vẫn giữ liên lạc với rất nhiều sinh viên.

Nghe tin Triệu Anh Hoa xảy ra chuyện, anh ta kinh ngạc, anh ta không mấy ấn tượng với Triệu Anh Hoa vì Triệu Anh Hoa khá trầm tính, không hề có thành tích nổi bật, cũng không phải ban cán sự nên anh ta chỉ nhớ Triệu Anh Hoa là sinh viên lứa đầu mình hướng dẫn.

"Tuy tôi không mong lứa học sinh tôi hướng dẫn sau hai năm có thể hô mưa gọi gió, nhưng ít nhất cũng phải có cuộc sống ổn định, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy." Anh ta cảm thán, "Triệu Anh Hoa kia không hay nói chuyện với tôi, chắc là do khác biệt giới tính. Anh chị để tôi nhớ lại đã, tôi thậm chí còn không nhớ mình có từng nói chuyện với Triệu Anh Hoa không."

"Không sao, việc này chúng tôi hiểu, với sinh viên anh là cố vấn duy nhất của họ, nhưng với anh mới ra trường đã phải hướng dẫn cho nhiều sinh viên như vậy, đương nhiên không thể biết rõ về từng người. Huống hồ mỗi người có một tính cách khác nhau, có người hướng ngoại thích chia sẻ, cũng có người luôn giấu mọi việc trong lòng." Đới Húc gật đầu.

Cố vấn học tập suy nghĩ một lúc mới sực tỉnh, vội tìm danh sách sinh viên đã tốt nghiệp năm đó. Loay hoay một lúc, anh ta lấy một cuốn sổ da màu lam trong ngăn kéo ra, bên trên viết "Lưu bút của sinh viên khóa XX". Anh ta thở phào, phất tay phủi bụi bên trên.

"Anh chị cầm lấy đi, tôi chỉ có thể giúp được từng này thôi."

"Cái này thì chúng tôi không nhận." Phương Viên lắc đầu, "Chúng tôi không rõ các mối quan hệ của Triệu Anh Hoa, trong cuốn sổ này chắc là còn cách liên lạc với sinh viên năm ấy, chúng tôi chỉ cần nhớ lại những người thân thiết hoặc biết rõ về Triệu Anh Hoa là được."

Cố vấn học tập gật đầu: "Được, để tôi đọc lại trong sổ thứ, có vài việc tôi không nhớ rõ lắm, mong anh chị thông cảm."

Anh ta mở cuốn sổ lưu bút đọc từng trang, đã qua hai năm, có vài người tên anh ta cũng không nhớ hoặc là râu ông nọ cắm cằm bà kia, vì thế anh ta cẩn thận xem đi xem lại mấy lần, tốn hơn hai mươi phút mới miễn cưỡng dùng bút chì đánh dấu tên của vài người.

"Đây là những người tôi có thể nhớ, khi đó bọn họ hay tiếp xúc với Triệu Anh Hoa, hai người này là bạn cùng phòng, người này là lớp trưởng nên biết khá rõ tình hình các thành viên trong lớp, còn hai người này... Tôi không chắc, hình như có qua lại." Cố vấn học tập viết tên và cách thức liên lạc của năm người ra một tờ giấy, đưa cho Đới Húc và Phương Viên.

Đới Húc gật đầu cảm ơn anh ta, sau đó lấy di động ra gọi cho từng người, tiếc là trong số năm người này số điện thoại liên lạc của ba người đã không còn hiệu lực, hai người khác thì liên lạc được, một người là lớp trưởng, cậu ta đã rời khỏi thành phố A, hơn nữa còn nói rằng sau khi tốt nghiệp không còn liên lạc với Triệu Anh Hoa, hơn nữa thời gian đi học cậu ta không tiếp xúc nhiều với Triệu Anh Hoa nên không biết được việc riêng của cô ta, không giúp được gì.

Đối phương đã nói như vậy, Đới Húc chỉ đành cảm ơn rồi cúp máy, gọi cho số điện thoại cuối cùng, lần này đối phương là bạn cùng phòng năm xưa của Triệu Anh Hoa. Sau khi biết thân phận và chuyện Đới Húc mới hỏi, đầu bên kia im lặng một lúc mới nói rằng mình đang ở thành phố A, nếu có gì cần, cô ấy sẽ sẵn sàng hợp tác với Đới Húc dù bản thân chỉ biết một số việc.

Đây chắc chắn là tin tốt, Đới Húc lập tức hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt đối phương, sau đó cúp máy, cảm ơn cố vấn học tập rồi cùng Phương Viên ra về.

Thấy mình không giúp được gì, cố vấn học tập có vẻ áy náy, lúc tiễn họ ra khỏi văn phòng, anh ta liên tục nói bản thân sẽ tìm thêm thông tin, cố gắng giúp họ liên lạc với những người có qua lại với Triệu Anh Hoa, xem có thể cung cấp tin tức gì không.

Đới Húc và Phương Viên cảm ơn rồi rời đi, đến bãi đỗ xe, lái xe đi gặp bạn cùng phòng đồng thời là bạn học cũ của Triệu Anh Hoa.