Cuối cùng thì cũng đã đến ngày ra tòa! Ngoài cửa tòa án, phóng viên báo chí truyền thông tới rất đông, đây là buổi thẩm tra không công khai, ngoài người nhà, bạn thân của nguyên cáo và bị cáo ra, những người khác đều không được tham dự.

Khi Lâm Hy bước vào phòng xử án, đám nhà báo vội chen chúc lên như ong. Anh mặc một bộ âu phục xanh đậm phẳng phiu, phong độ vẫn rất hiên ngang, lịch sự, mặc dù không trả lời câu hỏi nào của nhà báo nhưng trên mặt trước sau vẫn nở một nụ cười đầy thiện chí, vô cùng khiêm tốn nhã nhặn. Dáng vẻ ấy của anh trông giống với đi tham dự một cuộc đàm phán kinh doanh hay là tiệc cấp cao hơn, chứ không phải ra tòa chịu thẩm vấn xét xử vụ án.

Ngay sau đó, Đỗ Trường Phong cũng đến phòng xử án, anh cũng mặc âu phục, gọi là thể hiện sự tôn trọng đối với tòa án, có điều anh không thắt cà vạt như Lâm Hy, anh đeo một cặp kính đen, lúc các phóng viên nhà báo vây lại chỗ anh, anh gào lên tức giận: “Đi ra!”, khiến cho đám nhà báo sợ đến nỗi bỗng nhiên im bặt, tự giác nhường đường. Đỗ Trường Phong hậm mặt hiên ngang bước vào. Vi Minh Luân đi theo sau anh chắp tay thi lễ: “Lúc này anh ấy không tiện nhận lời phỏng vấn.” Vẫn luôn như vậy, Đỗ Trường Phong xưa nay không có thiện cảm gì với giới báo chí, lần nào cũng toàn phải Vi Minh Luân đến dàn xếp nói đỡ cho anh.

Nhưng cùng thật lạ, Diệp Quán Ngữ là nguyên cáo nhưng lại không hề xuất hiện trên tòa án. Chỉ có trợ lý cấp cao của anh là Lữ Diệu Huy thay mặt anh ra tòa.

Ân oán tình thù mười mấy năm, cuối cùng cũng đã đến thời khắc đao thương giáp mặt.

Rất nhiều người suy đoán, có thể là vì Diệp Quán Ngữ không thể nào đối mặt được với nỗi đau, không thể tránh khỏi bị gợi lại khi vụ án được điều tra nên mới không ra tòa, đó là nỗi đau mà anh không thể nào chịu đựng được.

Thực ra, tình hình thế nào thì có lẽ chỉ một mình anh biết.

Nhưng ngoài sức tưởng tượng của mọi người, tình hình thẩm vấn trên tòa bị lật lại hoàn toàn. Lâm Hy, một trong những bị cáo, lại hoàn toàn bình tĩnh, khóe miệng suýt chút nữa còn để lộ ra nụ cười nham hiểm. Luật sư của anh là Lục Hoa Khôn không tốn mấy công sức đã cãi lại được đại luật sư danh tiếng Giang Nam:Âu Dương Chiêu, không phải Âu Dương Chiêu không biết biện luận, mà vì chứng cứ không có lợi cho nguyên cáo.

Đầu tiên là về tư liệu tự thú của Lâm Sỹ Diên có hiệu lực hay không, hai bên tranh luận phản bác kịch liệt, trong lúc bị luật sư của nguyên cáo thẩm vấn, Lâm Hy nói: “Bố tôi tuổi đã cao, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, mắc chứng mất trí tuổi già cấp độ nhẹ đã hai năm nay, ý thức thường có lúc không tỉnh táo, e rằng lời một người già nói trong lúc ý thức không tỉnh táo thì không thể làm bằng chứng lời khai trước tòa chứ nhỉ?”

Lâm Sỹ Diên mắc chứng mất trí ở tuổi già?

Cũng may là vì sức khỏe không được tốt nên ông không ra tòa, chứ nếu không thì chỉ sợ sẽ tức mà chết ngay tại đó.

Tiếp theo đó, ngoài quản gia Trương ra, tất cả thành viên trong gia tộc nhà họ Lâm, bao gồm cả bà bảo mẫu lần lượt ra tòa làm chứng, chứng minh rằng Lâm Sỹ Diên đúng là mắc bệnh mất trí tuổi già, vẫn luôn nhờ vào thuốc thang để ổn định bệnh tình, bệnh viện Nhân Ái cũng đưa ra minh chứng, nhân chứng vật chứng điều trị có liên quan, tài liệu tự thú của Lâm Sỹ Diên bị tòa án bác hồi ngay trên tòa.

Lâm Hy thắng đẹp ngay ở hiệp đầu tiên.

Cả nhà Thư Bá Tiêu ngồi trên ghế nghe xử án mà trợn trừng mắt sững sờ, Thư Khang nhìn Lâm Hy nói xằng nói bậy trên đó, cảm giác hầu như hoàn toàn không quen biết con người này. Chắc anh ta đã chuẩn bị từ lâu rồi mới có thể thông suốt được bao nhiêu khâu đến vậy, mua chuộc được bao nhiêu người đến vậy ngay cả thành viên trong gia tộc cũng đều đứng về phía anh ta cả. Xem ra, lời tự thú của Lâm Sỹ Diên lại chỉ khiến bạn bè xa lánh người thân ghét bỏ, không ai muốn để chân tướng sự việc hủy hoại mọi thứ hiện có, cho dù ông có trăm cái miệng cũng chỉ sợ không nói rõ ra được nữa rồi.

Hiệp thứ hai, là về chuyện Đỗ Trường Phong có bị bệnh tâm thần hay không, hai bên lại tranh cãi kịch liệt, mặc dù có nhóm chuyên gia từ Bắc Kinh đến giám định Đỗ Trường Phong không hề có triệu chứng của bệnh tâm thần, nhưng khi luật sư của bị cáo Lục Hoa Khôn hỏi Đỗ Trường Phong trước tòa, câu trả lời của Đỗ Trường Phong lại hoàn toàn ngược lại: “Không, đúng là tôi đã từng bị bệnh tâm thần, có điều chỉ là trong thời gian ngắn thôi, sau một thời gian đến điều trị ở Nhật trở về thì đã khỏi rồi.”

Bên dưới xôn xao hết cả lên.

Luật sư nguyên cáo Âu Dương Chiêu tỏ sự nghi ngờ: “Nhưng trong thời gian giám định, chính miệng anh nói, anh không bị bệnh thần kinh, xưa nay chưa bao giờ bị cả, còn đòi các chuyên gia trả lại sự trong sạch cho anh, anh giải thích thế nào về điều này?”

Đỗ Trường Phong thẫn thờ: “Tôi chẳng nhớ tôi đã từng nói gì, tôi chẳng nhớ gì nữa cả.”

Khi nói câu ấy, ánh mắt anh trống rỗng, tựa hồ như những lời ấy không phải được nói ra từ miệng anh vậy. Hồn phách anh chẳng còn ở đó nữa, anh không biết lúc này anh đang ở đâu, anh không muốn biết mình đang ở đâu, anh chỉ biết, nếu anh thừa nhận mình đã từng giả vờ làm bệnh nhân tâm thần, Lâm Hy sẽ có khả năng bị định tội, hoặc sẽ bị tù chung thân, hoặc sẽ bị xử tử hình. Điều này khiến anh không thể nào đối mặt với người anh quá cố Lâm Nhiên, anh có trách nhiệm bảo vệ đứa em trai duy nhất của mình. Hơn nữa, Thư Mạn phải làm sao đây, nếu Lâm Hy không còn nữa. Ai sẽ đảm bảo việc điều trị cho cô ấy sau này?

Anh đầu hàng rồi. Chỉ có thể làm vậy thôi.

Âu Dương Chiêu bước đến trước mặt anh, nhìn vào mắt anh nói: “Anh chắc chắn là mình đã từng bị bệnh tâm thần?”

“Vâng, tôi chính là một bệnh nhân tâm thần, một người điên, từ xưa vẫn thế.”

“Vậy nhát dao đâm trúng vào tim Diệp Quán Thanh năm đó chính là anh đâm sao?” Âu Dương Chiêu hùng hổ hăm dọa.

Đỗ Trường Phong gật đầu: “Là do tôi đâm.”

“Tư duy của anh bây giờ rất tỉnh táo rõ ràng, chẳng giống một bệnh nhân tâm thần chút nào cả.”

“Tôi gần như đã hồi phục, đã khỏe lại rồi.”

“Nhưng có người tận mắt nhìn thấy nhát dao đó là do em trai anh, Lâm Hy đâm, anh trả lời thế nào đây?”

“Ai nhìn thấy, anh để anh ta ra đây nói là được rồi.”

Khóe miệng Lâm Hy lộ ra một cái cười đắc ý.

Âu Dương Chiêu ngán ngẩm lắc đầu, bởi vì không có ai có thể chứng minh nhát dao đó là do Lâm Hy đâm cả. Ngô Minh, nhân chứng chứng kiến tận mắt vốn đã định ra tòa làm chứng nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định ngay trước phiên xử nửa tiếng, anh ta không đến nữa, khiến Âu Dương Chiêu vốn dĩ tràn đầy tự tin bỗng nhiên đuối thế, ruột gan rối bời, ông biết, đây lại là một sản phẩm của Lâm Hy.

Nhưng ông nhìn thẳng Đỗ Trường Phong, cuối cùng nói một câu: “Anh sẽ hối hận vì những lời mình nói ngày hôm nay đấy, hơn nữa... suốt đời anh cũng không ngóc lên được đâu.” Nói xong ông quay lưng lại nói với thẩm phán: “Câu hỏi của tôi đã hết, nhưng vì hôm nay nhân chứng của bên chúng tôi tạm thời không ra tòa được nên tôi xin khẩn cầu tòa án xét xử tiếp vào một hôm khác.”

Lời thỉnh cầu của Âu Dương Chiêu được chấp thuận. Thẩm phán tuyên bố, buổi xét xử lần hai sẽ chọn ngày tiến hành sau.

Lâm Hy gật đầu với Âu Dương Chiêu, vẻ vô cùng phong độ, rồi lại vỗ vai Đỗ Trường Phong, Đỗ Trường Phong như ngẩn người ra, không hề có phản ứng gì. Lâm Hy nháy mắt ra hiệu cho Vi Minh Luân đang ngồi phía dưới, Vi Minh Luân lập tức lên kéo Đỗ Trường Phong đi. Lúc đi ngang qua Thư Khang, Thư Khang nhìn trừng trừng Đỗ Trường Phong, chỉ lắc đầu: “Cậu khiến tôi thất vọng quá, Đỗ Trường Phong, cậu thật sự khiến tôi thất vọng.”

“Thư Khang, anh không cảm thấy là anh nói nhiều quá rồi hay sao?” Lâm Hy lập tức sầm mặt xuống.

Thư Khang quay mặt sang nhìn Lâm Hy, hỏi lại: “Cậu nghĩ là cậu thắng rồi hay sao? Nói bố của chính mình bị bệnh mất trí tuổi già, cậu không sợ bị trời phạt hay sao?”

“Ông ta đã không còn là bố của tôi nữa, chúng tôi đã không còn quan hệ cha con gì nữa rồi.”

Thư Khang đang định phản bác lại điều gì thì Thư Bá Tiêu gọi anh lại: “Con nói bớt mấy câu đi, chuyện nhà người ta con lo được sao? Cho dù có bị sét đánh thì cũng không đánh vào đầu con đâu!”

Nói rồi ông lại nghiêm mặt quát, “Còn không mau đi đi! Không phải chỉ có người mới biết nói tiếng người thôi đâu.” Ý của Thư Bá Tiêu là, súc sinh có lúc cũng biết nói tiếng người. Rõ ràng là chửi người ta, nhưng Lâm Hy lại không hề hấn gì, còn nở một nụ cười lịch sự, lễ phép tiễn Thư Bá Tiêu sải bước đi trước, gật đầu nói: “Bác trai đi cẩn thận nhé.”

Thư Khang đi sau bố, đã ra đến cửa rồi nhưng không kìm nén được, ngoái đầu lại, nhìn Lâm Hy cười nhạt nói: “Bố tôi nói đúng, không phải chỉ có người mới biết nói tiếng người.” Anh nói, mắt liếc nhìn Đỗ Trường Phong một cái, “Bao gồm cả anh đấy!”

Chỉ trong vài phút, Đỗ Trường Phong như bị đóng định dưới chân, không hề nhúc nhích.

“Anh, chúng ta đi thôi.” Lâm Hy kéo anh.

Nhưng Đỗ Trường Phong lại giằng tay họ ra, sải chân chạy như một cơn gió, trong nháy mắt đã chạy ra khỏi phòng thẩm án, đến lúc Lâm Hy và Vi Minh Luân chạy theo ra ngoài Đỗ Trường Phong đã ra khỏi cổng lớn tòa án, chạy xuống bậc thang bên ngoài đang mưa to mà anh chẳng buồn bận tâm.

“Anh!” Lâm Hy chạy theo đến bậc thang hét gọi.

“Để anh ấy đi đi.” Vi Minh Luân lên tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Hy, “Anh ấy cần yên tĩnh một mình.” Vừa nói anh vừa bước đến trước mặt Lâm Hy, nhìn anh chằm chằm.

“Anh nhìn tôi vậy làm gì?” Lâm Hy tháo bỏ lớp ngụy trang xuống, bỗng chốc khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Vi Minh Luân nhún vai, nói: “Anh thắng được kiện, nhưng không thắng được đạo trời đâu, Lâm Hy ạ.”

Đỗ Trường Phong tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền, không bước chân ra khỏi nhà.

Thư Mạn lo lắng sốt ruột, cho dù cô có gõ cửa thế nào anh cũng không có phản ứng gì. Mỗi ngày bưng cơm đến cho anh cũng chỉ có thể để trước cửa, có lúc thì ăn một chút, có lúc thì chẳng động đến chút nào. Ông Lương nói, hồi hai con thiên nga chết năm xưa anh cũng từng tự nhốt mình như thế nhưng cũng không đến nỗi suy sụp thế này.

Vi Minh Luân nói: “Có thể không suy sụp sao? Nói những lời trái với lương tâm của mình, ai cũng không thể thoải mái được, ngoại trừ Lâm Hy.” Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đến thăm Đỗ Trường Phong, cũng may đang kì nghỉ hè nên việc ở trường không bận lắm, anh chỉ cảm thấy đau lòng, bao năm qua, anh đã chứng kiến Đỗ Trường Phong dày vò trong bóng tối của bệnh viện tâm thần như thế nào, anh đã từng nói, nguyện vọng lớn nhất của đời anh đó chính là thoát khỏi cái bóng “người điên”, nhưng trải qua lần thẩm tra này, theo lời của Âu Dương Chiêu nói, anh mãi mãi không bao giờ có thể ngóc lên được.

Khi Thư Mạn biết được tình hình thẩm tra trên tòa, cô cứ khóc mãi: “Thảo nào mấy hôm trước ngày ra tòa, anh ấy cả đêm không ngủ, leo lên tháp cao hút thuốc một mình cho đến tận sáng, uống cả một đống thuốc, anh ấy thật đáng thương, để cứu em trai mà cả đời phải mang nỗi oan uổng này, Darwin, Sơn Mẫu thật đáng thương...”

Vi Minh Luân cũng nghẹn ngào: “Thư Mạn, chúng ta hãy cho anh ấy chút thời gian.”

Thế nhưng, thời gian không thể khiến Đỗ Trường Phong tỉnh táo thêm, sau bốn ngày tự nhốt mình trong phòng, tâm trạng Đỗ Trường Phong lại càng mất kiểm soát, gầm rú đập phá hết đồ đạc trong phòng, ai cũng không dám đến gần, ngay cả Thư Mạn mà anh cũng không nhận ra nữa, nhìn thấy người là đánh, nhìn thấy người là chửi, thật sự cứ như một người điên vậy. Ông Lương sợ phát hoảng, ông đã làm việc trong viện tâm thần nhiều năm, ý thức được rằng tình hình không được tốt, vội vàng gọi điện cho bệnh viện Nhân Ái. Lâm Hy biết được tình hình lập tức đến ngay, tiêm thuốc an thần cho Đỗ Trường Phong, lúc này anh mới tạm thời yên tĩnh một chút.

“Anh ấy làm sao vậy? Trước kia anh ấy không bao giờ thế này cả...” Vi Minh Luân sợ hết hồn, nói năng không đầu không cuối. Thư Mạn gào khóc thảm thiết khi nhìn thấy bộ dạng Đỗ Trường Phong phát điên lên, nhất là khi thấy anh bị một nhóm người ghì chặt trên giường để tiêm thuốc an thần, bộ dạng anh giằng co giãy giụa, lòng cô như vỡ nát. Cô gọi điện cho anh trai khóc lóc kể lể, Thư Khang lập tức chạy đến sơn trang, vừa an ủi em gái, vừa kiểm tra tình hình sức khỏe cho Trường Phong, bắt mạch cho anh, rồi lại vạch mắt anh lên xem, hỏi: “Gần đây anh ấy có ăn gì không?”

“Không ăn gì cả, ngay cả cơm cũng không chịu ăn.” Ông Lương nói.

“Chỉ uống thuốc, uống cả một đống thuốc ấy.” Thư Mạn chợt nhớ ra, hốt hoảng nói.

“Thuốc gì?” Thư Khang hỏi, giọng rất cảnh giác.

Thư Mạn mò ra trong tủ chỗ đầu giường một lọ thuốc màu trắng đưa cho Thư Khang, nức nở nói: “Chính là cái này, trước ra tòa đã uống rồi, nói là cải thiện giấc ngủ.”

Thư Khang vặn mở nắp ra, ngửi ngửi, rồi lại đổ mấy viên thuốc ra lòng bàn tay nhìn thât kỹ: “Ai đưa thuốc này cho anh ấy?”

“Anh ấy nói là Lâm Hy kê thuốc cho anh ấy, lúc nào không ngủ được thì uống vào, rất có hiệu quả.”

“Ai?” Thư Khang hét to lên hoảng hốt.

“Lâm... Lâm Hy.”

Con ngươi trong mắt Thư Khang co giãn kịch liệt: “Là Lâm Hy?”

Thư Mạn mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Vi Minh Luân như đã ý thức được điều gì đó, cũng cầm lấy lọ thuốc, sắc mặt bỗng chốc trắng nhợt ra, anh nhìn lọ thuốc, rồi lại nhìn Thư Khang, “Không... không lẽ nào lại thế chứ...”

“Anh nói xem?” Thư Khang hỏi lại, anh chìa tay ra, “Đưa tôi, tôi đem đi xét nghiệm hóa học.” Rồi lại quay sang nói với ông Lương và Thư Mạn, “Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ thuốc nào do bất kì ai kê cho anh ấy cũng không được cho Trường Phong uống, nhất là thuốc do Lâm Hy kê đơn. Trước khi chưa có kết quả xét nghiệm, mọi người cũng không được làm ầm lên, chỉ coi như không biết chuyện này là được rồi.”

Nhưng thật không may, đúng lúc ấy thì Lâm Sỹ Diên lại đột nhiên bị trúng gió, mặc dù đã được các bác sĩ toàn lực cứu chữa, giữ lại được tính mạng nhưng đến khi xuất viện thì đã bán thân bất toại, nửa cuộc đời còn lại của Lâm Sỹ Diên một thời tung hoành ngang dọc trên thương trường giờ chỉ có thể sống trên chiếc xe lăn. Ông bị đả kích không chỉ bởi Lâm Hy nói ông bị bệnh mất trí tuổi già, mà cũng vì Lưu Yến đề nghị ly hôn, cắt đứt nguồn sống cuối cùng của ông, lại thêm chuyện Đỗ Trường Phong đột nhiên phát điên, bệnh tình xấu đi đến mức không có cách nào không chế nổi, cuối cùng ông cũng bị quật ngã. Thư Bá Tiêu đến thăm ông, ông nắm tay Thư Bá Tiêu mà nói: “Bá Tiêu ạ, tất cả đều là tội tôi gây nên, sao tôi không chết đi, chết đi thì đã có thể kết thúc mọi thứ được rồi...”

Lâm Sỹ Diên ngồi trên xe lăn, hai hàng nước mắt ròng ròng, đau thương đến cùng cực.

Thư Bá Tiêu nói: “Ai bảo ông nuôi một con sói trong nhà cơ chứ.”

Khi đó đang trong phòng khách nhà họ Lâm, Lâm Sỹ Diên đấm lên tay vịn ghế, nói: “Đúng là tôi đã nuôi một con sói thật!”

“Nếu đã vậy thì ông hãy chấp nhận số phận đi đừng nghĩ ngợi gì nữa, yên tâm giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất.” Thư Bá Tiêu chỉ có thể an ủi ông, rồi lại nhắc nhở, “Giờ ông mà nhắm mắt thì mới là trúng ý của nó đấy. Nó là người thừa kế theo pháp luật, ông mà chết thì nó sẽ danh chính ngôn thuận kế thừa toàn bộ gia sản của ông thôi.”

“Hừ, đừng có mơ! Tỏi đã lập di chúc rồi, một hạt nhỏ cũng không cho nó.” Lâm Sỹ Diên nghiến răng nghiến lợỉ, “Tôi đã để lại cho Kỳ Kỳ, tất cả đều để lại cho Kỳ Kỳ rồi!”

Vừa nhắc đến Kỳ Kỳ, cuối cùng Thư Bá Tiêu cũng không kìm được, kể cho Lâm Sỹ Diên biết chuyện Lâm Hy kê thuốc cho Đỗ Trường Phong, ông cũng là nghe Thư Khang vô tình nhắc đến mà thôi.

“Ông nói gì? Lâm Hy... kê thuốc cho Kỳ Kỳ?” Mặt Lâm Sỹ Diên biến sắc.

“Ừ, Thư Khang đã mang thuốc đó đi xét nghiệm rổi, vẫn chưa có kết quả, giờ chúng ta vẫn chưa thể kết luận được gì.”

“Súc sinh, cái thằng đúng là không bằng cả loài súc sinh!” Toàn thân Lâm Sỹ Diên run lên, ông nhìn Thư Bá Tiêu, mặt cắt không côn giọt máu, giọng run run, “Bá Tiêu, ông yên tâm, tôi sẽ không chết đâu, cả nhà họ Lâm chính là một cái quan tài khổng lồ, tôi với nó cũng từng là bố con với nhau, dù sao cũng là cái duyên cái nợ, sống cùng nhau chết cũng cùng nhau! Tôi không bò ra được cái quan tài này, thỉ nó cũng đừng hòng bò ra được, tôi có phải cố nhịn một hơi thở cũng phải kéo cho nó chết cùng!”

“Sỹ Diên...”

Buổi tối, Lâm Hy bất ngờ xuất hiện.

Lại còn cầm một bó hoa tươi, đưa đến trước mặt Lâm Sỹ Diên: “Bố kính yêu, dạo này bố có khỏe không?”

Lâm Sỹ Diên cũng không phải tay vừa, ông lại cười: “Con trai của ta, cuối cùng thì con cũng đã đến thăm ta rồi, ta lại cứ tưởng đến hôm ta nằm xuống đất thì con mới chịu đến nữa.”

“Ồ...” Lâm Hy ung dung tự tại ngồi trên sô pha, mỉm cười quan sát ông bố bán thân bất toại, “Bố đã muốn nằm xuống đất nhanh thế cơ à? Con thấy khí sắc bố cũng rất tốt, sao lại nói lời mất vui thế.”

“Khí sắc con cũng không tồi đấy chứ, uống máu bao nhiêu người rồi, tẩm bổ mặt mũi hồng hào hẳn lên. Ngay đến cả anh trai con mà con cũng không buông tha, con thật là có tiền đồ đấy!” Đến lượt Lâm Sỹ Diên phản kích.

“Sao bố yêu quý lại nói thế?”

Lâm Sỹ Diên lạnh lùng hẩy một tiếng: “Đừng tưởng ta không biết, anh dối được trời gạt được đất, anh lại giấu được ta sao? Anh kê thuốc gì cho Kỳ Kỳ, mau giao đơn thuốc ra đây, nếu không ta sẽ báo án, lật hết cái phòng thí nghiệm dưới hầm của anh lên! Không cần Diệp Quán Ngữ thắng kiện, anh cũng có thể trực tiếp bị đem đi xử bắn!”

Mắt Lâm Hy bỗng chốc nheo lại thành nhỏ tí: “Ai nói với ông là tôi là kê thuốc cho Kỳ Kỳ?”

“Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Đừng quên là Thư Khang cũng là bác sĩ! Bây giờ cậu ấy đang xét nghiệm, đợi có kết quả là cậu xong luôn! Tôi chưa bao giờ lật tẩy cậu, chẳng qua chính là vì niệm tình cậu còn mang họ Lâm, ai biết được cậu lại không biết đường hối cải mà lại ngày một thậm tệ hơn, chĩa thẳng bàn tay độc địa vào anh trai minh. Để bảo vệ cậu mà nó đã không tiếc phải nói dối, cả đời phải chịu nỗi oan là một thằng điên, làm sao cậu lại có thể ra tay với nó được cơ chứ?”

“Hóa ra là vậy, là Thư Khang.” Lâm Hy gật gật đầu cười khẩy đầy thâm độc.

“Tôi nói gì cậu đã nghe thấy chưa hả, đưa đơn thuốc ra đây!”

“Chỉ là một loại thuốc phổ thông để hỗ trợ giấc ngủ mà thôi, ông căng thẳng như thế mà làm gì?” Lâm Hy vờ ra vẻ thản nhiên bất cần, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một thứ ánh sáng phi nhân tính.

Lâm Sỹ Diên chỉ hận một nỗi không ra tát được cho Lâm Hy mấy cái: “Lâm Hy con trai của ta ơi, ông bố này cả đời hành nghề y, cái thứ thuốc mày nghiên cứu bài chế ra gì đó, mày tưởng rằng tao không biết gì sao? Cái gì mà bổ trợ giấc ngủ khỉ gió gì cơ chứ, chỉ là làm tê liệt thần kinh mà thôi! Khi lượng thuốc tích tụ đến mức nhất định thì khiến ý thức hỗn loạn, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến tinh thần phân liệt, tương đương với một loại thuốc mê hồn cực mạnh loại mới, mày vẫn chưa sản xuất ồ ạt chính là vì không đủ vốn, hơn nữa thí nghiệm lâm sàng vẫn chưa được thông qua. Nhưng gần đây, mày đã được một tập đoàn lợi tức nào đó ngầm ủng hộ, mở một công ty quản lý đầu tư chó má gì đấy, đó chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, chỉ đợi thí nghiêm lâm sàng được thông qua là mày lập tức sản xuất hàng loạt. Lâm Hy, mày đang gây tội gây nghiệp đấy, mày có biết không?”

Chuyện đã đến nước này, Lâm Hy cũng chẳng giấu giếm gì nữa: “Xem ra ông bố yêu quý của tôi quả thực biết không ít đấy nhỉ.”

“Bất cứ hành động lời nói nhỏ nhất của mày tao đều rõ như trở bàn tay! Chỉ duy nhất một điều tao không ngờ tới là mày lại có thể ra tay với anh trai mình như thế được! Mặc dù chúng mày không hề có quan hệ huyết thống, nhưng Lâm Hy, dù sao thì mày và Kỳ Kỳ cũng đã là anh em của nhau suốt mấy chục năm trời, từ nhỏ Kỳ Kỳ đã yêu thương bảo vệ mày, sao mày lại có thể làm được cái chuyện thất đức như này cơ chứ?”

“Đó cũng là vì ông ép tôi mà thôi, đến ông cũng còn có thể vì nghĩa diệt thân thì có gì mà tôi lại không thể làm cơ chứ?”

“Là vì tao vẫn còn hi vọng mày biết ăn năn hối cải nên mới đi tự thú đó thôi. Nếu như tao muốn diệt thân thật, thì tao đã nói cả chuyện mày làm cái phòng thí nghiệm dưới ngầm ấy cho bên cảnh sát biết rồi. Thế thì hôm nay, liệu mày còn có thể ngồi đây mà nói xằng nói bậy trước mặt tao không?” Lâm Sỹ Diên tức đến phát run lên.

Lâm Hy biết lúc này bản thân anh đã mất đi thế mạnh tuyệt đối, nhanh chóng chuyển đổi sách lược: “Được, vậy tôi cũng nói thật cho ông biết, đúng là tôi đang nghiên cứu, tôi không giải thích thanh minh gì cho mình cả, dù sao thì trong mắt ông, tôi không bằng cả loài cầm thú. Có điều loại thuốc này có phương thuốc giải tương ứng, cũng không thể nói là thuốc giải, nên nói là một loại thuốc bổ trợ có thể làm loãng dược tính của thuốc, chỉ cần không dùng trong thời gian dài, điều trị trong thời gian ngắn là có thể khỏe lại. Có điều không phải tôi sẽ giao thuốc mà không có điều kiện gì đâu! Tôi là một thương nhân, mà thương nhân thì không bao giờ làm vụ mua bán nào mà để thua lỗ cả.”

“Mày muốn tao sửa lại di chúc chứ gì?” Lâm Sỹ Diên hiểu rõ đến tận chân tơ kẽ tóc.

“Đúng là gừng càng già càng cay mà!” Lâm Hy trả lời, nhếch miệng cười.

Lâm Sỹ Diên thở dài chán nản: “Quả nhiên là hậu sinh khả úy.” Cũng như thể đã có chuẩn bị sẵn, ông gật đầu nói: “Cũng được, tao có thể sửa di chúc. Nhưng mày nhất định phải điều trị cho Kỳ Kỳ trước đã. Hơn nữa phải dừng việc nghiên cứu lại, tiêu hủy tất cả số thuốc hiện có đi, thì chuyện này sẽ cho qua, thế thôi, tao sẽ coi như không biết chuyện gì cả. Kế thừa một gia sản to lớn như thế này của nhà họ Lâm rồi thì mày còn nghiên cứu cái quái gì nữa, thế cũng đủ con cháu hưởng thụ không hết rồi, mày còn chưa hài lòng sao?”

“Thư Khang thì sao? Anh ta sẽ nhanh chóng biết hết tất cả mọi chuyện, ông có thể bịt được miệng anh ta không?”

“Cái này thi tao sẽ tự thương lượng với Thư Bá Tiêu, chỉ cần mày chịu chữa trị cho Kỳ Kỳ, thì họ cũng sẽ không làm khó mày.”

“Thỏa thuận xong!” Mặt Lâm Hy lập tức tươi cười rạng rỡ.

Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Lâm Hy nhanh chóng vụt tắt, anh nhìn chằm chằm ông bố nói: “Có điều tôi vẫn còn một điều kiện phụ thêm nữa, thưa ông bố yêu quý.”

“Mày còn muốn gì nữa?” Lâm Sỹ Diên hỏi, vẻ mặt khó chịu.

“Chân tướng! Ông nhất định phải nói cho tôi biết, bố đẻ của tôi là ai, ông cũng một nửa người đã nằm xuống đất rồi còn gì, không cần thiết phải mang bí mật này xuống dưới mồ luôn chứ.”

Lâm Hy nhìn thẳng mắt Lâm Sỹ Diên, ánh mắt như lửa đuốc bùng lên. Có những chuyện đã chôn giấu trong lòng anh rất lâu rồi, anh luôn nghi ngờ nhưng lại không thể khẳng định được. Anh cần mặt đối mặt để chứng thực, cho dù kết quả chứng thực ấy có thể khiến anh suốt kiếp không ngóc dậy được, nhưng anh cũng không muốn cõng theo gánh nặng này mà bò xuống mồ chôn.”

Lâm Sỹ Diên thì lại rất thản nhiên đón ánh mắt của con trai, ông cười nhạt: “Con trai Lâm Hy của ta, không phải ta cố ý giấu con, mà là ta sợ con không chịu nổi sự đả kích này.”

“Cảm ơn sự chăm sóc của ông bố yêu quý, có điều tôi đã lớn thế này rồi, mọi sự đả kích đều đã từng trải qua hết rồi, tôi tự nhận thấy rằng trên đời này chẳng còn gì có thể đả kích được tôi nữa cả.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Hy quả quyết.

“Vậy cậu nói cho tôi biết một chân tướng khác trước đã, rồi ta sẽ nói chân tướng này cho cậu biết.”

“Ông muốn biết cái gì, nhất định cái gì tôi biết tôi sẽ nói, mà đã nói là nói hết.” Lâm Hy biết chẳng thể giấu được ông bố cái gì cả, nói năng rất dứt khoát. Lâm Sỹ Diên nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng: “Cậu nói cho ta biết, ông bác cậu làm sao mà lại chết, có phải là do cậu ra tay hay không?”

Dường như Lâm Hy đã có chuẩn bị từ lâu, dùng lời nói ban nãy của Lâm Sỹ Diên phản kích lại: “Bố yêu quý, không phải vì tôi cố ý giấu ông, mà vì tôi sợ ông không chịu đựng nổi sự đả kích này.”

“Cảm ơn con trai ta đã biết lo lắng cho ông bố này, có điều sống hơn nửa đời người rồi, mọi đả kích thế nào cũng đã từng trải qua rồi, ta tự nhận thấy trên đời này chẳng còn gì có thể đả kích được ta nữa cả.”

Ông trả lại cho Lâm Hy những lời anh vừa nói.

Hai bố con quyết đấu, chưa bao giờ khủng khiếp đến vậy.

Mặt Lâm Hy căng lên như tượng đá, trong mắt lại lóe lên ánh sáng ảm đạm, như đốm sáng lạnh băng lóe lên từ trong mắt một con sói lang thang trong đêm: “Bố, tôi thật sự rất thương hại ông, cả đời bị ‘cắm sừng’, mà người cho ông cái ‘sừng’ đấy lại chính là người anh ruột thân thiết nhất của mình. Thật là bất hạnh, phận làm con là tôi đây, phát hiện được cảnh vô liêm sỉ này, vì để bảo vệ thanh danh của dòng tộc, tôi không thể không nhẫn nhịn nỗi tức giận này mà im hơi lặng tiếng, giương mắt nhìn mẹ mình ngày càng lún sâu vào hơn...”

Lâm Sỹ Diên ngắt lời anh: “Chuyện này cậu không cần nói nữa, ta đã biết cả rồi.”

“Ông biết?” Lâm Hy không tin.

“Chính miệng mẹ cậu thừa nhận.” Lâm Sỹ Diên thở dài chán nản, vẻ mặt đau buồn, bỗng chốc như già đi đến cả chục tuổi, “Đây đúng là nơi thất bại lớn nhất trong cuộc đời ta, người ta yêu thương nhất và người thân thiết nhất với ta lại cùng phản bội ta, ta là một thằng ngốc suốt hơn ba mươi năm trời mà lại không hề hay biết chút nào. Lâm Hy, về điểm này cậu có thể cười nhạo ta, ta cũng chẳng có lời nào để nói, giờ mẹ cậu lại đòi ly hôn với ta, trước kia dù ít dù nhiều cũng còn muốn giữ cái danh phận, giờ thì ngay cả danh phận cũng chẳng cần nữa...”

“Đương nhiên, mẹ tôi muốn xuống đó gặp bác với thân phận tự do.” Trước sau gì Lâm Hy vẫn bảo vệ mẹ mình, “Có lẽ ông không biết, bác muốn mang mẹ tôi cùng cao chạy xa bay, nhưng lại bị tôi phát hiện, tôi khuyên nhủ ông ấy nhưng ông ấy không chịu nghe, còn nói là đưa mẹ đi cùng sống cuộc sống của hai người... Không, không ai có thể đưa mẹ tôi đi, cho dù ông ấy có là bác tôi, trên đời này ngoài mẹ ra, tôi chẳng có ai là người thân thực sự cả. Bố có thể là giả, nhưng mẹ thì không thể nào giả được, tôi yêu mẹ tôi, yêu mẹ bằng cả trái tim, cả con người, tôi có thể làm mọi việc vì mẹ, cho dù là từ người biến thành sói...”

“Vậy nên cậu đã giết bác cậu, rồi đổ vạ cho Diệp Quán Ngữ?” Nước mắt Lâm Sỹ Diên tràn ra như suối cuối cùng ông vẫn không chịu đựng nổi sự đả kích này.

“Nếu không thì sao chứ? Nếu mẹ tôi bỏ chạy cùng bác thật, gia đình chúng ta liệu có còn đứng vững được trong Ly Thành này không? Một vụ bê bối như thế, nếu là ông, ông có cho phép nó xảy ra không? Huống hồ khi đó trên tay ông ta còn có 12% số cổ phần, nếu để nó rơi vào tay Diệp Quán Ngữ, chỉ sợ cái tập đoàn Lâm thị này đã thay tên đổi họ từ lâu rồi! Đương nhiên, sau này Diệp Quán Ngữ vẫn giở trò và lấy được số cổ phần đó, nhưng chẳng phải cuối cùng tôi vẫn đã đòi lại được đấy sao?” Nói rồi anh hơi vươn người về phía trước, hất hàm, mắt trừng trừng nhìn Lâm Sỹ Diên, “Giờ đến lượt ông rồi, ông bố yêu quý, ông nên nói cho tối biết cái chân tướng mà tôi muốn biết đó rồi chứ?”

Lâm Sỹ Diên nước mắt đầm đìa, khóe môi run run, gần như không thể nói ra lời: “Lâm Hy, một người thông minh như cậu mà còn cần phải hỏi tôi cái chân tướng này sao?”

“Ý ông là gì?”

“Cậu nói xem là ý gì đây, tình riêng giữa mẹ cậu và bác cậu không phải là chuyện ngày một ngày hai, bà ấy yêu bác cậu, yêu đến mất đi cả lý trí, họ đã yêu nhau ngay từ trước khi bà ấy kết hôn với ta rồi, cậu nói xem cậu còn có thể là con trai của ai được nữa? Bản thân cậu hãy nghĩ xem, cậu là con trai của ai?”

Con ngươi trong mắt Lâm Hy co giãn kịch liệt, lúc thì giãn to, lúc lại thu nhỏ, miệng há hờ hờ, cứ như thể vừa bị một cây gậy đập mậnh vào đầu, mãi hồi lâu vẫn không định thần lại được.

Ngoài cửa sổ mưa gió bão bùng, sấm sét chiếu vào căn phòng thứ sáng xanh lè đáng sợ.

Người Lâm Hy như bị hút hết linh khí, chỉ còn cái xác không, linh hồn không còn tồn tại. Thật đáng sợ, mặc dù anh đã lật tẩy chuyện tình giữa mẹ và bác từ lâu, nhưng quả thực, anh vẫn chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình, hoặc là ngay sâu trong tiềm thức, anh cố không cho phép bản thân mình nghĩ đến khả năng đó. Anh sợ một khi mình đã nghĩ và hiểu rõ ra rồi thì anh sẽ không sống nổi nữa.

Xưa nay anh luôn là người bề ngoài có vẻ ung dung hiền lành, nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ quyết liệt, mặc dù anh không suy nghĩ, nhưng có lẽ trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, thực ra đã rõ từ lâu rồi. Chẳng biết làm sao được, anh quá thông minh, người quá thông minh sẽ không có cách nào mà giả vờ hồ đồ được. Anh ra tay như vậy, nhẫn tâm như vậy, có lẽ là muốn hủy diệt đi cái chân tướng mà anh không muốn biết tới nhất, chỉ là bản thân anh không chịu thừa nhận mà thôi. Anh không thừa nhận, không có nghĩa là trong lòng anh có thể bình tĩnh, thực tế anh không tài nào khiến mình bình tĩnh được, bác luôn đối xử với anh như đứa con do chính mình đẻ ra vậy, điều này đã trở thành cái gông cùm mà cả đời anh không thể nào thoát ra khỏi, anh nằm mơ cũng thấy Lâm Duy người ngập trong vũng máu tươi đứng trước mặt anh, không nói gì cả, chỉ nhìn anh vậy thôi, nhìn anh chằm chằm vậy thôi.

Lâm Duy bị đâm, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã không còn hơi thở nữa, Lâm Hy đích thân tham gia cấp cứu, anh thực sự muốn cứu bác mình, anh dùng hết tất cả mọi cách. Lúc đó, có lẽ anh đã thấy hối hận, mãi cho đến lúc cuốì cùng khi bác bị phủ tấm vải trắng lên, anh vẫn còn như mất hồn, còn đang chìm trong cái ảo giác đáng sợ ấy, còn tưởng đó chỉ là một cơn mơ. Anh thật sự hi vọng đó chỉ là một cơn mơ, để khi tỉnh giấc rồi, sẽ không có gì xảy ra cả.

Rất nhiều đêm, anh bị dày vò trong những cơn mơ như thế, sống không được, chết cũng chẳng xong. Trong lòng càng không muốn nghĩ thì lại càng muốn phải chứng thực, giống như một bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo vậy, trong lòng biết rõ là mình đã mắc bệnh gì, rất sợ hãi, nhưng lại muốn được bác sĩ chứng thực, bởi dù ít dù nhiều thì trong lòng vẫn còn nuôi một tia hi vọng, hi vọng đó chỉ là nhầm lẫn. Lâm Hy thấy mình chẳng khác nào một “bệnh nhân” hết thuốc chữa, nếu không thể có được sự chứng thực của bố, sớm muộn gì anh cũng phát điên lên trong những mớ suy đoán của mình.

Đã chứng thực rồi, bây giờ, cuối cùng thì đã được chứng thực rồi, Lâm Hy vẫn còn đang giãy chết, môi lắp bắp, vẫn không thể khẳng định: “Tôi... đã giết chết bố đẻ của mình?”

“Cậu nói xem?” Lấm Sỹ Diên đau khổ nói.

Như có một tiếng sấm giáng xuống đầu, cả đất trời bỗng nhiên chao đảo.

“Không, không thể nào!” Lâm Hy lắc đầu, “Nếu tôi là con trai của bác, vậy rất có thể nhóm máu của tôi phải tương đồng với ông chứ, bởi ông và bác là hai anh em.”

Lâm Sỹ Diên ngẩng mặt lên, mắt nhìn về bức chân dung của Lâm Bá Hàn treo trên tường, thở dài một tiếng: “Vậy thì phải hỏi ông nội cậu thôi, câu hỏi này ta không thể trả lời được.”

“...Ông nội?” Lâm Hy hồn bay phách lạc, cũng hướng ánh mắt nhìn bức tranh. Loạn rồi, tất cả loạn hết rồi, đây là cái gia đình gì thế này, đây là cái tình thân gì thế này, sao khủng khiếp đến vậy, sao lại bi thảm đến vậy? Hóa ra từ đầu đến cuối anh chỉ là một vật hi sinh mà thôi. Cuối cùng nước mắt cũng ứa ra khỏi khóe mắt, Lâm Hy mơ màng, giống như một tên tử tù bị áp giải lên pháp trường, mất hết khả năng chống cự: “Bác... không phải là con đẻ của ông nội, là vậy sao? Vậy ông ấy từ đâu đến, tôi từ đâu đến, vô liêm sỉ! Thật là vô liêm sỉ! Tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình như thế này cơ chứ? Tôi hận các người, sao lại mang tôi đến với cái thế giới bẩn thỉu này...”

“Người mất rồi cần phải được tôn trọng, cậu tích chút đức đi. Rất nhiều chuyện của ông nội cậu tôi cũng không biết, chỉ là nghe hai bà cô của cậu vô tình nhắc đến thôi, chưa bao giờ được ông nội cậu chứng thực cả. Ông cụ đã mất bao năm nay rồi, những chuyện xưa cũ xa vời đó chắc ông ấy cũng mang theo hết xuống mồ rồi.”

Đột nhiên, Lâm Sỹ Diên không nói nên lời nữa, trong tiếng sấm tiếng sét, ngay cửa phòng khách có một người đang đứng, trên người là bộ quần áo xanh, dáng người gầy gò, khắp người nước nhỏ giọt từ trên xuống dưới.

Lâm Hy quay người lại, nhìn theo hướng ánh mắt của bố, bỗng nhiên run rẩy cả người.

Lưu Yến lảo đảo, run sợ trợn trừng mắt, như thể không quen biết họ, từng bước lùi về sau, lùi vào đến tận góc tường. Hiển nhiên những lời họ vừa nói, bà đều nghe thấy hết cả.

Bà ôm đầu kêu gào lên thảm thiết: “A!...”

Đúng vậy, người đã chết thì không thể nói gì được nữa. Chân tướng chỉ có thể bị chôn sâu dưới đất, nở giun nở giòi, thối rữa đi thì cũng chỉ sợ đến lúc nào đó có người khác biết.

Thế nhưng, trên đời này lại chưa bao giờ có bí mật nào là mãi mãi cả.

Lâm Duy rốt cuộc có phải là con trai của Lâm Bá Hàn hay không, gia tộc nhà họ Lâm cũng đã tranh luận đến cả hàng chục năm trời. Hai người chị của Lâm Bá Hàn thì quyết không thừa nhận Lâm Duy cùng huyết thống, bởi Lâm Duy không phải là do Lâm Bá Hàn với người vợ đầu của ông sinh ra, mà là con riêng của Lâm Bá Hàn với một người tình ngoài giá thú. Lâm Duy sinh ra trong đêm trước ngày giải phóng, Lâm Bá Hàn khi đó là một nhà “tư bản đỏ” vừa mới bước vào giới chính trị. Nhà họ Lâm quyết không để vụ bê bối này lan truyền ra ngoài, liền phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, ép bức người phụ nữ đó đi phá thai. Có lẽ là mạng của Lâm Duy chưa đứt được, trong lúc giằng co, người phụ nữ bị động thai và sinh non, tám tháng rồi, lúc sinh ra đứa trẻ vẫn còn sống, nhưng để tránh người mẹ đẻ vương vấn lằng nhằng, nhà họ Lâm nói dối là thằng bé vừa sinh ra đã chết rồi.

Sau đó, Lâm Duy được bế về nhà họ Lâm, nói với bên ngoài là Lâm Bá Hàn nhận nuôi một đứa trẻ của một người họ hàng xa. Nhưng ngoài chuyện tướng mạo Lâm Duy chẳng có điểm gì giống Lâm Bá Hàn, hai người chị Lâm Bá Hàn không ngừng tỏ ra nghi vấn, đòi đi xét nghiệm máu của Lâm Duy nhưng đều bị Lâm Bá Hàn cự tuyệt. Có lẽ vì sợ nếu như chân tướng bị vạch trần, ông sẽ không thể chịu đựng được sự đả kích, ông thà sống trong sự lừa dối, cứ coi Lâm Duy là con trai ruột của mình còn hơn.

Còn về mẹ đẻ của Lâm Duy, thời kì đầu “Cách mạng văn hóa” đã được Lâm Bá Hàn đưa sang nước ngoài để tránh khỏi tổn hại, nghe nói vì muốn đền bù tội lỗi, trước khi đi Lâm Bá Hàn còn cho người phụ nữ đó một khoản tiền lớn, ông yêu người phụ nữ đó tha thiết, cho dù trong lòng đúng là có hoài nghi nhưng cũng không bao giờ mở miệng hỏi về chuyện huyết thống của Lâm Duy. Chỉ có điều, thái độ của ông đối với Lâm Duy luôn lạnh nhạt, cũng giống như Lâm Sỹ Diên không coi trọng Lâm Hy vậy. Lâm Bá Hàn cũng luôn luôn không coi trọng Lâm Duy, di chúc của ông cũng để lại phần lớn tài sản cho Lâm Sỹ Diên.

Mãi cho đến lúc lâm chung, cuối cùng Lâm Bá Hàn cũng có chút hối hận. Lúc hấp hối, ông nắm chặt tay Lâm Duy, lặng lẽ rơi nước mắt, cố hết sức gắng hơi nói “Xin lỗi con”, sau đó lại đuổi những người khác trong gia tộc ra ngoài, một mình trong phòng bệnh nói chuyện với Lâm Duy rất lâu. Còn về việc tại sao Lâm Bá Hàn lại nói lời “xin lỗi” với Lâm Duy, rồi lại một mình nói với ông những chuyện gì, thì đến nay vẫn còn là một câu đố, có lẽ chính là bí mật thuộc về Lâm Duy và người cha Lâm Bá Hàn của ông...

Nhưng Lâm Duy vẫn luôn không được mọi người trong gia tộc coi là người nhà thực sự, ông thông minh tuyệt đỉnh, từ nhỏ đã học được cách thăm dò ý tứ người khác qua lời nói và sắc mặt, tính cách lại mạnh mẽ, sau khi bố qua đời, ông lại càng hăng hái nỗ lực, dựa vào thực lực của mình, cuối cùng đã trở thành một đại luật sư danh tiếng lẫy lừng Giang Nam. Có lẽ là câu nói nào đó của bố trước lúc lâm chung đã tác động đến ông, ông luôn là một người ôn hòa nhã nhặn, không bon chen với đời, vậy nên cho dù thân phận của Lâm Duy luôn bị cả gia tộc nghi ngờ, nhưng tài hoa và khí phách của ông luôn khiến thế hệ sau trong gia tộc kính phục và ngưỡng mộ.

Vả lại ông trời cũng có lúc công bằng, ví như Lâm Sỹ Diên, từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên trong hũ mật, ông trời cho ông cuộc sống mà muôn vạn người đều mơ ước, nhưng thứ duy nhất lại không cho ông lại là tình yêu mà ông khao khát. Ông dành trọn nửa cuộc đời, nhưng trước sau gì vẫn chưa bao giờ có được tình yêu của Lưu Yến. Ngược lại, Lâm Duy từ nhỏ đã bị kì thị, chịu đủ mọi ánh mắt lạnh nhạt của mọi người, từ lúc thành niên đã một mình xông pha bên ngoài, không ai cho ông một chút thương xót gì, nhưng bù lại, ông lại có được tình yêu của Lưu Yến, đến chết vẫn không phai mờ, không bao giờ hối hận!

Hai người quen nhau như thế nào đã không còn quan trọng nữa, khi đó Lâm Duy đang thực tập ở trong tỉnh thành, Lưu Yến là diễn viên múa của đoàn văn công bộ đội. Bác Lưu là tư lệnh quân khu tỉnh, Lưu Yến là con gái nhà tướng, nhưng cho dù là vậy, chuyện tình yêu đôi lứa vẫn không phải là chuyện mà bản thân cô tự quyết được. Bác Lưu một lòng muốn gả con gái cho người trong ngành, không muốn để con gái ở địa phương, chỉ tiếc rằng Lưu Yến sống chết đòi đi cùng Lâm Duy.

Lúc đó Lưu Yến cũng to gan, ở nhà được gia đình nuông chiều quá thành ra tính tình bướng bỉnh, thậm chí cuối cùng còn bỏ nhà theo Lâm Duy đi tận Bắc Kinh. Khi đó Lâm Duy chẳng có gì trong tay, dù xuất thân trong một gia đình danh giá nhưng bản tính tự lập không bao giờ chịu dựa dẫm vào gia đình, học phí học đại học đều là do ông đi làm thêm để dành mà đóng, luật sư ngày đó cũng không được giàu có như bây giờ, thu nhập của Lâm Duy ít ỏi, nuôi mình còn khó huống chi là nuôi một “gia đình”.

Nhưng Lưu Yến lại là một người quyết đoán, một khi đã quyết chuyện gì thì có chín con trâu cũng không kéo được lại, từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng bà vẫn có thể chịu khổ như bao người phụ nữ khác, nấu cơm giặt giũ, chuyện gì cũng làm được, thậm chí bà còn không múa nữa, một lòng muốn lấy Lâm Duy, rồi chăm chồng sinh con. Khi đó bà đã mang bầu, còn chưa kịp chia sẻ niềm vui được làm mẹ với Lâm Duy thì bố đã phái người đến Bắc Kinh bắt bà, lôi về tỉnh thành giam lỏng. Con gái tư lệnh quân khu chưa chồng mà chửa, chuyện này thì nghiêm trọng quá rồi, tiếc rằng khi đó Lưu Yến đã mang bầu bảy tháng, lưu sản rất nghiêm trọng, người nhà lặng lẽ để bà sinh đứa con ra, rồi lập tức đem đứa bé đi cho người ta. Lưu Yến còn chưa được nhìn thấy mặt con, chỉ mơ hồ nghe thấy y tá đỡ sinh nói đó là một bé trai, đến khi bà tỉnh lại thì đứa bé đã không biết ở phương nào rồi.

Hơn ba mươi năm rồi, đứa bé mất tích đã trở thành nỗi đau không thể nào vơi đi trong lòng Lưu Yến. Cũng vì thế mà bà đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ, suốt cho đến tận khi lấy chồng, bà vẫn từ chối không chịu về thăm nhà. Một mình sống trong ký túc xá đoàn văn công, năm hết Tết đến cũng không về. Bà không thể tha thứ được cho bố mình, mặc dù đến những năm cuối đời bố cũng tỉnh ngộ, cũng từng cho người đi tìm đứa bé, nhưng biển người mênh mông, tìm một người mà ngay đến họ tên cũng không biết thì đâu có dễ dàng gì.

Mấy năm sau, Lưu Yến đến Ly Thành biểu diễn, được bạn bè giới thiệu và quen biết Lâm Sỹ Diên, khi đó bà không hề biết Lâm Sỹ Diên chính là em trai của Lâm Duy, bởi khi bà và Lâm Duy yêu nhau, không bao giờ ông nhắc đến người nhà, không những không nhắc đến mà còn rất kiêng kị, cứ như thể gia đình làm cho ông xấu hổ trước mọi người vậy. Mà Lâm Sỹ Diên đối với Lưu Yến thì có thể nói là tình yêu sét đánh, ngay lập tức ông tấn công bà tới tấp. Thái độ của Lưu Yến với Lâm Sỹ Diên chẳng nóng cũng chẳng lạnh, chỉ miễn cưỡng đối phó, mãi cho đến khi tình cờ gặp anh trai của Lâm Sỹ Diên:Lâm Duy, bà mới ý thức được rằng, bà và Lâm Duy vẫn chưa hề kết thúc. Nhưng Lâm Duy lại từ chối nối lại tình xưa với bà, bởi ông không muốn cướp người phụ nữ của em trai mình. Lưu Yến đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, bà nhận lời cầu hôn của Lâm Sỹ Diên, vẻ vang đường hoàng vào nhà họ Lâm, mục đích thì chỉ có một, là có thể thường xuyên được gặp Lâm Duy.

Dù gì thì vẫn còn trẻ, làm việc gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau, cái giá mà Lưu Yến phải trả sau khi vào nhà họ Lâm là bà rơi vào vực sâu đau khổ từ đó, một là người chồng chung giường chung gối, một là người đàn ông mình yêu tha thiết, dày vò bản thân đến sức cùng lực kiệt, lúc nào cũng ủ rũ buồn bã, cuộc sống toàn những lời giả dối suốt hơn ba mươi năm bà chưa một lần thực sự nói cười vui vẻ.

Lâm Duy là luật sư nên vô cùng lý trí, mấy năm đầu, thế nào cũng không cùng Lưu Yến vượt quá giới hạn đạo đức, hơn nữa, để khiến Lưu Yến từ bỏ ý nghĩ, ông cũng nhanh chóng lập gia đình, đối với Lưu Yến mà nói, điều này chẳng khác gì một đòn đả kích chí mạng. Nhưng bà không thể nói gì, không thể bày tỏ điều gì, có uất ức đến thế nào cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Một lần gia đình tổ chức tiệc, Lưu Yến say rượu, khi đó Lâm Sỹ Diên đang đánh bài cùng bà cô mình, đành nhờ Lâm Duy đưa Lưu Yến về. Chính một lần đó gần gũi Lưu Yến, Lâm Duy không khống chế được tình cảm và rơi vào bẫy tình của bà. Không lâu sau, Lưu Yến mang bầu, Lâm Sỹ Diên vui mừng khôn xiết nhưng Lưu Yến thì lại sợ hãi vô cùng, nhất quyết đòi phá bỏ đứa bé đi, bởi bà không thể xác định đứa bé là con ai. Cuối cùng vẫn không thoát được Lâm Sỹ Diên, đứa bé được sinh ra, từ đó Lưu Yến lại rơi vào một nỗi dày vò khác...

Khi Lâm Hy bốn tuổi, chân tướng bị vạch trần, Lưu Yến có chết cũng không chịu nói ra tên người đàn ông đó, cho dù từ đây vợ chồng có trở thành người xa lạ, bà cũng không dám nói ra.

Lưu Yến tinh thần trầm cảm lâu ngày, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, Lâm Duy cũng chẳng thanh thản gì, ông là đàn ông, nhìn mặt con mà không thể nhận con, một chút xíu tình cảm cũng không được để lộ ra ngoài, ông cũng bị dày vò đến gần như phát điên. Ông cũng có vợ và con gái, cũng vì để làm tròn trách nhiệm này nên luôn cố gắng gượng đến hơn năm mươi tuổi, con gái lớn đi nước ngoài du học, cuối cùng ông mới quyết định cho cuộc đời còn lại của mình một chút cơ hội. Bởi ông và Lưu Yến đã sống khổ sống sở hơn nửa đời người, tóc đều đã bạc, ông không thể nào gắng gượng tiếp ba bốn chục năm nữa, đời này kiếp này, chỉ cần được ở bên nhau, mọi sự chỉ trích thế nào ông cũng chấp nhận. Ông lặng lẽ sắp xếp ổn thỏa cuộc sống của vợ, ông vẫn luôn từ chối đưa ra 12% số cổ phần đó cũng chính là dự định cho vợ và con gái, ông muốn nửa đời còn lại của vợ cũng còn có chỗ trông cậy, cũng muốn con gái có của hồi môn hậu hĩnh để vẻ vang đường hoàng khi về nhà chồng.

Tuy nhiên, điều mà Lâm Duy không hề nghĩ đến là, chính vì 12% số cổ phần đó đã khiến ông rơi vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc, cuối cùng còn mất đi cả mạng sống. Đương nhiên đây chỉ là một mặt, chuyện ông mưu tính bỏ trốn cùng Lưu Yến bị Lâm Hy phát hiện cũng là một nguyên nhân rất quan trọng. Sau nhiều lần thương lượng không có kết quả, cuối cùng Lâm Hy đã đánh mất cả chút nhân tính cuối cùng...

Lưu Yến luôn tưởng rằng cái chết của Lâm Duy là do Diệp Quán Ngữ làm. Bà có nằm mộng cũng không bao giờ nghĩ rằng đó lại là Lâm Hy giá họa. Vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lâm Sỹ Diên và Lâm Hy, Lưu Yến như đã “chết” ngay lúc ấy. Thực ra tối hôm đó, bà định đến thăm Lâm Sỹ Diên vì nghe nói ông bị trúng gió, dù sao thì cũng là vợ chồng bao năm, về tình về lý bà đều nên đi thăm ông một chuyến cho phải, thuận tiện cũng nói luôn về chuyện ly hôn.

“Tôi đã giết chết chính bố đẻ của mình?” Lâm Hy như phát điên, nói trong nước mắt và phẫn uất.

Câu nói đó như sét đánh xé tan tinh thần và con người Lưu Yến. Bà không biết đã chạy ra khỏi đó như thế nào, suốt mấy ngày liền, bà tự nhốt mình trong căn nhà nhỏ trên phố Thúy Hà, không gặp bất kì một ai.

Một đêm, đúng sau một đêm, mái tóc hoa râm của Lưu Yến bỗng chuyển thành bạc phơ hết cả. Lúc bà Tứ bưng bữa sáng lên cho bà cũng phát hoảng, không thốt lên được lời nào.

Lâm Sỹ Diên và Lâm Hy lần lượt đến thăm Lưu Yến. Lâm Hy quỳ gối trước mặt mẹ không chịu đứng lên, từ đầu đến cuối Lưu Yến vẫn không buồn bận tâm, không nhìn con lấy một lần.

Ngoài hai bố con nhà họ Lâm, ngày nào cũng có nhân viên công tác của đội thi công đến khuyên nhủ chủ hộ chuyển nhà, công việc phá dỡ toàn diện phố Thúy Hà đã duy trì suốt mấy tháng, căn nhà này của nhà họ Lâm đã trở thành “cô đảo” giữa bộn bề gạch nát. Xung quanh toàn những gạch ngói đổ nát, tất cả những cột điện gì đó cũng đã bị ủi đổ hết cả, chỉ còn mỗi căn nhà nhỏ này là đang gian nan cố gắng giữ lại tấc đất cuối cùng trong bụi bặm ngập trời xung quanh.

“Chính là ở đây, thưa Tổng giám đốc.”

Lữ tổng quản xuống xe, chỉ căn nhà nhỏ đã thành “cô đảo”, nói.

Diệp Quán Ngữ nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một cõi đầy bụi bặm, phố Thúy Hà đổ nát ngày xưa giờ đã thành công trường, ngoài căn nhà nhỏ ấy ra, những căn nhà cũ và nhà trần đều đã biến mất, máy ủi và xe nâng đang làm việc căng thẳng trên đống đổ nát thê lương, cả công trường bận rộn rối rít.

Chỗ nào cũng có thể thấy nhân viên thi công và công nhân đầu đội mũ bảo hiểm vàng, giám đốc dự án và lãnh đạo cấp cao của công ty chắc hẳn đã biết chủ tịch hội đồng quản trị sắp đến nên đã nghênh đón từ xa, họ đều tưởng Diệp Quán Ngữ đến thị sát công trường, giám đốc dự án chỉ vào công trường nói: “Công trình tiến triển rất thuận lợi, chỉ có mỗi chủ hộ nhà đó sống chết thế nào cũng không chịu chuyển đi, chủng tôi làm công tác khuyên nhủ suốt mấy tháng liền mà chưa có tác dụng gì…”

Diệp Quán Ngữ giẫm lên đống gạch ngói vụn, bước về phía căn nhà nhỏ cô độc đó. Giám đốc dự án định đi theo, Lữ tổng quản nháy mắt ra hiệu, bảo anh dừng bước, rồi lại nói với những người phụ trách khác: “Mọi người cứ làm việc của mình đi, Tổng giám đốc chỉ xem qua một chút thôi, có việc gì sẽ gọi mọi người sau.”

Lúc ấy mọi người mới tản ra chỗ khác.

Cánh cổng căn nhà nhỏ đóng chặt, Diệp Quán Ngữ gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng một phụ nữ tầm tuổi trung niên: “Đã nói rồi, các anh đừng đến nữa, chẳng có tác dụng gì đâu, phu nhân nhà chúng tôi không chuyển nhà đâu.”

Lữ tổng quản đi theo ngay sau lưng cất tiếng: “Chúng tôi không phải đến để khuyên mọi người chuyển nhà. Chúng tôi là hàng xóm cũ của phu nhân đây, đến thăm phu nhân một lúc.”

“Két!” Cửa từ từ được mở ra từ bên trong.

Bà Tứ quan sát Diệp Quán Ngữ và Lữ tổng quản đứng trước cửa từ trên xuống dưới: “Hai người là hàng xóm cũ của phu nhân nhà chúng tôi sao?”

“Vâng, phiền bà lên thông báo một tiếng, cứ nói là hàng xóm cũ họ Diệp đến thăm bà ấy.” Lữ tổng quản thay Diệp Quán Ngữ cất lời.

Bà Tứ chần chừ, cuối cùng cũng lên lầu thông báo. Chẳng phút chốc bà đã đi xuống, chỉ vào bên trong: “Hai người vào đi, phu nhân mời vào.”

Lữ tổng quản nhìn Diệp Quán Ngữ: “Tổng giám đốc, tôi ở dưới nhà đợi anh.”

Diệp Quán Ngữ không lên tiếng, một mình bước qua ngưỡng cửa. Bà Tứ dẫn anh lên lầu, cầu thang gỗ rõ ràng đã lâu năm không trùng tu gì, bước một bước lại thấy tiếng kêu cót ka cót két. Cửa sổ trong phòng đều đóng kín, trong phòng rất tối, không khí cũng không lưu thông được, cả tầng một lẫn tầng hai đều bao phủ một mùi ẩm mốc.

Diệp Quán Ngữ biết, đây là mùi của sự mục nát.

Gia tộc này đã đi đến mục nát rồi, một đời danh vọng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Họ có quá nhiều thứ không dám để người khác biết được, vậy nên thà ở trong bóng tối mà chấp nhận mục nát dần đi từng ngày còn hơn việc chân tướng bị vạch ra trước ánh sáng, họ không hiểu, rằng trên đời này chẳng có thứ bí mật nào là mãi mãi cả. Diệp Quán Ngữ chỉ cảm thấy đau thương, anh có nằm mơ cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng thân thế của mình cũng là một phần trong kho bí mật ấy, mục nát suốt hơn ba mươi năm, giờ lại để anh phải tự tay vạch trần.

“Cuối cùng thì ta cũng đã đợi được con rồi.”

“…”

“Trước kia ta đã từng nghi ngờ, hóa ra đúng là con!”

“…”

“Có thể bước lại đây gần hơn một chút được không, để ta được nhìn rõ con, con trai, ta đã tìm con suốt hơn ba mươi năm trời, bao năm qua ta sống người không ra người, ma không ra ma tất cả là vì con đó...”

“ …”

“Đúng, đúng, bước lại gần đây, gần hơn một chút nữa... Con rất giống bố con, nhất là đôi mắt, nhưng con còn đẹp trai hơn ông ấy, khôi ngô tuấn tú hơn cả ông ấy...”

“Bố tôi là ai?” Cuối cùng Diệp Quán Ngữ cũng lên tiếng. Anh đứng đối diện với cửa sổ, rèm cửa chỉ kéo nửa bên, Lưu Yến nằm trên chiếc ghế dài ngược với hướng ánh sáng, không nhìn rõ được sắc mặt của bà, chỉ thấy dưới mái tóc trắng rối bù kia là một khuôn mặt hốc hác.

Người phụ nữ này là mẹ anh đấy ư? Diệp Quán Ngữ đến gần, yếu đuối như không thể đứng vững được! Không! Không! Lương Hỷ Trân mới là mẹ của anh, cho dù bà có nghèo khổ, cho dù bà không có dung nhan xinh đẹp, nhưng bà là một người lương thiện, là người phụ nữ lương thiện nhất trên đời này...

Còn người phụ nữ trước mặt anh đây, người phụ nữ quý phái từng ngạo mạn kiêu sa như hoàng hậu năm xưa khi bà tát vào mặt Lương Hỷ Trân mẹ anh một cái bạt tai, lúc đó Diệp Quán Ngữ mới tám tuổi, cả đời anh cũng không thể nào quên được cái tát đó!

Trời ơi, bà ta lại là mẹ đẻ của anh? Sao vận mệnh lại tàn khốc đến vậy, lại trớ trêu đến vậy? Hai gia đình đã từng là hàng xóm của nhau lâu như vậy, Lương Hỷ Trân còn từng nuôi con giúp nhà họ Lâm, từng cho Lâm Nhiên bú sữa, rồi cuối cùng lại trở thành oan nghiệt mấy đời, khiến cho đến đời này cả hai nhà vẫn còn vướng mắc không yên.

“Bố con...” Lưu Yến gắng gượng ngồi dậy, trời nóng bức thế này mà bà lại khoác một cái khăn dày hụ, run lẩy bẩy, giọng bà cũng run run, “Ông ấy, ông ấy đã chết rồi.”

“Chết rồi?” Diệp Quán Ngữ chau mày.

“Đúng vậy, đã chết rồi.”

“Ông ấy là ai?”

Lưu Yến không trả lời ngay, ngây ngẩn nhìn Diệp Quán Ngữ, đứa con trai đã mất tích hơn ba mươi năm trời, không ngờ nó đã lớn đến thế này rồi, hiên ngang to lớn như một cây tùng kiên cường trước gió tuyết. Bà muốn ôm anh biết bao, muốn vuốt ve khuôn mặt anh, hơn ba mươi năm qua, bà thường xuyên nghe thấy tiếng khóc trẻ con trong mơ, nghe sao thảm thương khiến trái tim bà cũng vỡ nát ngay trong mộng, đến khi tỉnh lại vẫn là nỗi đau xé ruột xé lòng. Nhưng, rõ ràng là anh đang từ chối đến gần bà, đường nét trên khuôn mặt căng ra, không một chút biểu hiện xúc động, khóe miệng lặng thinh, giọng nói lạnh băng: “Rốt cuộc ông ấy là ai?”

“Ông ấy đã chết rồi.” Lưu Yến lắp bắp, như thể đã mất đi linh hồn vậy.

“Tôi hỏi bà, ông ấy là ai?” Diệp Quán Ngữ bỗng hét to lên, âm thanh ấy như tiếng gió gầm rú, khiến cả căn nhà đều như rung lên, bụi bặm cũng tung bay mù mịt.

Lưu Yến giật mình sợ hãi, run rẩy co rúm người lại, giương đôi mắt ráo hoảnh nhìn Diệp Quán Ngữ, tiếng nói đục đục không rõ: “Là, là Lâm Duy...”

Diệp Quán Ngữ nghe hai tiếng Lâm Duy bỗng nhiên chao đảo. Lâm Duy... Sao lại có thể là ông ấy? Người biện hộ vô tội cho Đỗ Trường Phong chẳng phải chính là ông ấy sao? Anh giật minh, bỗng nhớ lại việc Âu Dương Chiêu đã từng đưa cho anh xem một tập tài liệu, chuyện tình riêng giữa Lưu Yến và Lâm Duy anh đã biết từ lâu rồi, khi đó anh còn dùng nó để uy hiếp Lâm Duy giao 12% cổ phần ra, đáng lẽ anh phải nghĩ đến ngay chứ? Khi Lữ tổng quản nói cho anh biết rằng mẹ đẻ của anh là Lưu Yến, anh phải nghĩ ngay đến bố đẻ của anh là Lâm Duy mới phải, là anh không nghĩ đến, hay là anh không dám nghĩ?

Như cố tiếng sấm sét nổ đùng đoàng bên tai, thù sâu như biển máu, luẩn quẩn khắp một vòng, không ngờ lại “trùng phùng” theo cách thê thảm đến thế này, cho dù trời đất cách biệt, nhưng thù hận đã ăn sâu vào trong lòng anh. Anh hận con người đó còn hơn cả hận Đỗ Trường Phong, bởi khi đó dù sao Đỗ Trường Phong cũng vẫn còn là niên thiếu bồng bột lỡ tay giết người, có rất nhiều chuyện đều là do người nhà anh ta đứng đằng sau thao túng, mà Lâm Duy chính là kẻ vạch ra sách lược cho vụ kiện hoang đường ấy. Cả đời này Diệp Quán Ngữ cũng không bao giờ quên cái vẻ ung dung bình tĩnh của Lâm Duy khi nói những lời xằng bậy đó trên tòa, uổng công anh luôn gọi ông ta đầy cảm phục và chân tình “Bác Lâm”. Ra khỏi phòng xét xử, anh hỏi Lâm Duy sao lại có thể như thế, Lâm Duy không cho anh lấy một câu trả lời, chỉ để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng. Giờ đây, Diệp Quán Ngữ vẫn muốn hỏi, hỏi trời, hỏi đất, hỏi số phận, cũng hỏi cả Lâm Duy đã nằm xuống dưới đất kia, sao lại có thể thế này, tại sao lại có thể thành ra thế này?

“Bố con cũng đã nhớ thương con... suốt hơn ba mươi năm trời...” Nước mắt bỗng tuôn trào ra từ trong đôi mắt ráo hoảnh của Lưu Yến, bà xiêu vẹo đứng dậy, sức khỏe quá yếu ớt đến nỗi bà gần như bước không thể vững.

Bà lảo đảo bước về phía trước, Diệp Quán Ngữ lại lùi về sau, cảnh hai mẹ con gặp nhau lại trở thành nỗi đả kích tàn khốc nhất cuộc đời anh, anh không có cách nào đối mặt với nó, anh không thể tiếp nhận nó, anh chỉ có thể lùi lại phía sau...

“Con trai, hãy để mẹ được ôm con...”

Lưu Yến giang cánh tay ra, trong lớp ống tay áo tơ tằm lộ ra cánh tay gầy ruộc chỉ còn da bọc xương, những đốt xương tay nổi lên rõ rệt, trông như củi khô, cánh tay run rẩy chìa về phía Diệp Quán Ngữ. Mái đầu bạc phơ, hai hàng nước mắt chảy dài, bà nức nở nghẹn ngào, “Con trai, con là con trai của mẹ, sao không chịu để mẹ tiến gần con một chút... Mẹ biết con hận nhà họ Lâm, mẹ cũng hận nhà họ Lâm lắm chứ. Tuổi thanh xuân và tình yêu của mẹ đã bị chôn vùi hết cả trong đó rồi, giờ đây vẫn còn chưa tắt thở, cũng là vì muốn được nhìn mặt con. Hãy để mẹ được thực sự chạm vào con, vuốt ve con, mẹ thực sự rất sợ đây là một giấc mơ, rồi khi tỉnh dậy thì chẳng còn gì nữa...”

Diệp Quán Ngữ vẫn lùi lại phía sau, lạnh lùng nhìn bà: “Chỉ là bà đã sinh ra tôi mà thôi.”

“Đúng, đúng là ta chỉ sinh ra con, chưa từng nuôi con dù chỉ một ngày, ta không có tư cách được con gọi là mẹ, nhưng con trai à, có rất nhiều chuyện mẹ không thể xoay chuyển được, con người làm sao có thể lay chuyển được vận mệnh cơ chứ... Giờ ta đã chẳng còn gì cả, Lâm Nhiên ra đi sớm, Lâm Hy lại trở nên như vậy... Ta thực sự ước gì ta không sinh ra nó, nhưng không làm khác được, chính là ta đã mang các con đến với thế giới này…”

Một câu nói gợi lên biết bao suy nghĩ trong lòng Diệp Quán Ngữ, Lưu Yến là mẹ anh, vậy Lâm Hy... há chẳng phải là anh em cùng mẹ khác cha của anh sao? Trời ơi! Sao lại có thể tàn nhẫn như thế được?

Diệp Quán Ngữ đã hoàn toàn sụp đổ rồi, dường ngay đến hơi thở cũng cảm thấy đau đớn, anh lắc đầu, chỉ lắc đầu cuồi cuội, những giọt nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được, cứ thế trào ra từ khóe mắt: “Đây không phải là thật! Không, không, đây không phải là thật...”

Lưu Yến đứng cách anh chừng hai thước, bà khóc lóc thảm thiết: “Lâm Hy là em trai của con, Quán Ngữ, nó là em trai con! Ta biết nó đã phạm tội tày đình, đạo trời khó dung tha, nhưng Quán Ngữ, nó là em trai con đó! Con hãy tha cho nó đi, mẹ xin đổi cái mạng này lấy mạng của nó, có được không? Các con đều là con trai ta, là khúc ruột đứt ra từ mẹ, mẹ không muốn nhìn thấy các con tàn sát lẫn nhau. Không, Quán Ngữ, không thể được...”

“Tôi không có người em nào như thế cả!” Diệp Quán Ngữ gào lên, trán nổi chằng chịt gân xanh, anh xua hai tay, lại lùi về phía sau, sát cánh cửa, “Tôi không có đứa em trai nào như vậy! Bà có cầu xin cũng vô ích thôi, hắn là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Diệp chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! Cho dù có phải khuynh gia bại sản, tôi cũng phải đưa hắn đến pháp trường!” Nói rồi anh quay lưng, chạy vội ra phía cửa.

Lưu Yến cũng chạy đến, nhưng bà bước nhanh quá, ngã sấp xuống đất. Bà ôm lấy chân Diệp Quán Ngữ, siết chặt lấy: “Quán Ngữ, nó là em trai con, con không thể làm hại nó! Mẹ cầu xin con đấy, nếu mẹ chết rồi, nó chính là người thân duy nhất trên đời này của con, người thân có cùng huyết thống duy nhất của con đấy, con có hiểu hay không?”

Diệp Quán Ngữ thở dốc, giằng mạnh chân ra, chạy như bay thẳng xuống dưới nhà, suýt chút nữa thì đâm thẳng vào bà Tứ đang bước lên tầng. Bà Tứ nghe thấy tiếng khóc mới định lên xem thế nào. Lữ tổng quản đang đứng ngoài cửa, thấy Diệp Quán Ngữ chạy xuống liền vội đến đón, Diệp Quán Ngữ không chú ý đến ông, sải những bước đài đi ra khỏi cửa.

“Tổng giám đốc.” Lữ tổng quản vội vàng đi theo sau.

Hai người một trước một sau dẫm chân bước qua đống gạch ngói vỡ nát bụi bặm, đi thẳng ra chiếc ô tô đỗ bên đầu đường. Đã có tùy tùng mở cửa xe ra chờ anh từ lâu, chân trước, chính lúc chân trước vừa mới nhấc lên, Diệp Quán Ngữ bỗng nghe thấy có tiếng người hét to sau lưng mình hai tiếng “Phu nhân!”, tiếp đó là một tiếng động, nghe giống như một vật nặng gì đó rơi xuống đất.

Lữ tổng quản ngoảnh đầu trước, giật mình sợ hãi lùi lại phía sau.

Diệp Quán Ngữ như thể bị đâm một nhát từ sau lưng, bỗng chốc mũi kiếm đâm thẳng vào tim, anh vẫn giữ tư thế một chân trước bước lên cửa xe, gót chân sau hơi kiễng lên, khom khom người, không nhúc nhích. Anh rất muốn ngoảnh đầu lại, nhưng khắp người anh không còn sức để nhúc nhích, dù chỉ là một ngón tay.

“Không xong rồi, có người nhảy lầu rồi!”

Ồn ào xáo xác, mọi người từ bốn phía xung quanh lao bổ về phía đó.

Diệp Quán Ngữ cố hết sức bình sinh, từ từ đứng thẳng người lên, hai tay chống lên cạnh mui xe, gằm mặt xuống, mãi hồi sau mới nói lên được một câu: “Đưa bà ấy đến bệnh viện ngay.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Lữ tổng quản chạy bay đi.

Từ đầu đến cuối Diệp Quán Ngữ vẫn không ngoảnh đầu lại, anh đờ đẫn ngồi thừ ra trong xe, nhắm mắt hờ, như một người chết vì bị thương quá nặng, hơi thở thoi thóp, thở ra một hơi, rồi hơi thở thứ tiếp sau đó không biết có kịp nối tiếp hay không. Mặt anh ướt ướt, anh giơ tay lên lau đi, trước mắt chỉ một màn mù mờ, nhưng lại không thể nào lau sạch đi được...