Duờng như chỉ trong một đêm, tin tức nhị công tử của tập đoàn Chấn Á bị Viện kiểm sát điều tra lập tức lan truyền khắp các ngõ nhỏ phố lớn, lời bàn ra tán vào nổi lên khắp nơi, đủ mọi thể loại, thậm chí còn có tin đồn nhị công tử dính líu đến tội phạm kinh tế, kết quả là ngay ngày hôm đó, chỉ số cổ phiếu của tập đoàn Chấn Á (Lâm thị) sụt giá thê thảm, rơi vào trạng thái ngừng giao dịch.

Trước cửa tòa nhà Chấn Á suốt từ sáng đến tối, nhà báo tụ tập rất đông, trong khi đó, người phát ngôn chính của tập đoàn Chấn Á cũng ra mặt bác bỏ tin đồn, nói Đỗ Trường Phong chỉ là đi phối hợp cùng cơ quan điều tra, chuyện dính líu đến tội phạm kinh tế hoàn toàn là chuyện hoang đường.

Lâm Sỹ Diên mấy ngày liền không đi làm, đây là chuyện hiếm thấy kể từ khi ông tiếp quản tập đoàn suốt hơn ba mươi năm nay. Rất nhiều người có địa vị, chức vụ cao trong hội đồng luật sư Tập đoàn Chấn Á cùng đến tại căn nhà trên phố Tử Đằng của nhà họ Lâm, còn có cả các thành viên trong gia tộc, cùng nhau bàn luận thương lượng đối sách. Chuyện Đỗ Trường Phong bị viện kiểm sát mời đi giám định tư pháp bệnh tâm thần đã không thể giấu nổi nữa. Lâm Sỹ Diên không có chút biểu cảm gì, cứ im lặng suốt. Ông đã sớm biết rằng ngày này sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến, đến thì đã đến rồi, ông còn có thể làm thế nào được, quả đắng tự mình trồng thì chỉ có thể tự mình nếm thôi.

Chung Đồng là luật sư cấp cao nhất, hỏi Lâm Sỹ Diên: “Chủ tịch, ông xem... chuyện đã thế này rồi, ông dự định làm thế nào?”

Lâm Sỹ Diên ngồi trên sô pha, phía sau lưng là cửa sổ kính sát sàn, ngoài cửa sổ, cây cối trong sân xanh um, ánh nắng chiếu xuống sân, ngay đến lá cây cũng phát sáng lấp lánh. Hoa nhài cũng nở rồi, một cơn gió thoảng qua đem theo tràn ngập hương hoa đến khắp ngóc nghách. Nhưng hình như mọi thứ đều chẳng liên quan gì đến Lâm Sỹ Diên cả, trước kia ông thích nhất là khi nhài nở hoa, ngày nào cũng luẩn quẩn trong sân, mê mẩn cái mùi thơm nhè nhẹ ấy. Nhưng năm nay ông lại như không hề nhìn thấy, cũng như ngay chính lúc này, một nửa mặt ẩn trong bóng tối, một nửa mặt tắm dưới ánh mặt trời, nhìn mặt ông mà không biết được ông đang có cảm xúc gì. Ông nhẹ nhàng nói một câu: “Mọi người hãy về đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Lúc đó, một ông chú của Lâm Sỹ Diên lên tiếng: “Sỹ Diên, cháu phải nghĩ kĩ càng một chút, nếu để lật lại án cũ thì nhà họ Lâm chúng ta sẽ thân bại danh liệt hết, thanh danh mấy đời của cả dòng họ sẽ hủy hoại dưới tay cháu chỉ trong một ngày. Hi vọng cháu sẽ suy nghĩ kĩ càng rồi hành động.”

“Lần này rất khó nói, Diệp Quán Ngữ giờ đã không còn là thằng bé nghèo khó năm đó nữa, anh ta mà đã đòi tố tụng thì chắc chắn đã có chuẩn bị sẵn bằng chứng từ trước rồi, khả năng lật án là rất lớn. Hơn nữa Kỳ Kỳ giờ vẫn còn đang được giám định trong Viện kiểm sát, tình hình trong đó như thế nào, chúng ta không hề biết một chút gì.” Chung Đồng lên tiếng.

“Nghe nói lần này là một nhóm chuyên gia được mời từ Bắc Kinh đến.” Một ông cậu khác bên nhà họ Lâm nói.

“Luật sư Chung, ông có mối quan hệ rộng rãi trong giới tư pháp, ông có thể dò hỏi xem tình hình cụ thể thế nào được không?” Ông chú ban nãy lo ngay ngáy hỏi.

“Rất khó, tôi đã thử liên lạc với người của tòa án nhân dân trung cấp rồi, họ đều không thèm quan tâm, còn cảnh cáo tôi đừng có can dự vào sự công bằng của tư pháp.” Nói rồi Chung Đồng đẩy đẩy mắt kính, trông có vẻ đúng là hết đường xoay sở, “Thực ra các chuyên gia giám định như thế nào chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng là Kỳ Kỳ ứng phó thế nào. Nếu cậu ấy cứ một mực khăng khăng rằng năm đó cậu ấy là một bệnh nhân tâm thần, nhưng giờ đã bình phục rồi thì mấy ông chuyên gia kia cũng chẳng có cách nào khác. Bởi chúng ta đã lưu giữ toàn bộ tiền sử bệnh án của Kỳ Kỳ, bao gồm cả một số số liệu và tài liệu ban đầu, tất cả đều có thể chứng minh bệnh của Kỳ Kỳ năm đó. Có sợ là chỉ e thằng nhóc này sống chết thế nào cũng cứ ngang bướng, tuyệt đối không chịu thừa nhận mình có tiền sử bệnh tâm thần, thế thì phiền phức to.”

“Nó sẽ không chịu thừa nhận đâu!” Lâm Sỹ Diên bỗng nhiên chen lời.

Mọi người nhìn ông, không khí bỗng trở nên nặng nề.

Ánh mắt Lâm Sỹ Diên trống rỗng, tinh thần hoảng hốt: “Năm xưa khi tôi nhốt nó vào trong viện tâm thần, nó hận tôi mãi đến tận bây giờ, chỉ mong sao có người đến giám định lại, như vậy có thể trả lại sự trong sạch cho nó.”

Ông chú nghe vậy liền cuống hết cả lên: “Vậy thì làm thế nào đây? Thằng bé mà khai ngược lại thì người của tòa án nhất định sẽ đến điều tra.”

“Đã đến điều tra rồi! Hôm qua tòa án phái người đến lấy tài liệu bệnh án của Kỳ Kỳ, đương nhiên, chúng tôi chỉ đưa bản photo, bản gốc vẫn còn ở trong tay chúng tôi.” Chung Đồng lại lên tiếng.

“Thằng nhóc đó không ngốc như vậy chứ, một khi vụ án đã xử lại thì nhất định nó sẽ phải ngồi tù dấy.”

Lâm Sỹ Diên nhắm mắt lại, như thể đang tự nói với mình: “Nó chỉ mong được ngồi tù thôi, như vậy mới có thể chuộc tội được. Tôi cũng chỉ mong được ngồi tù, tôi cũng muốn chuộc tội, đây là tội của tội gây ra, có trốn cũng không thoát được.”

“Đúng vậy, bao năm qua trong lòng Kỳ Kỳ chưa bao giờ được thoải mái, tôi biết.” Chung Đồng tiếp lời Lâm Sỹ Diên.

“Luật sư Chung, lẽ nào không còn cách nào cứu vãn được nữa hay sao?” Mặt ông lúc này đã biến sắc.

“Mọi người hãy về cả đi, cứ mặc cho số phận thôi, trên đời này vốn chẳng có bí mật nào là mãi mãi cả. Năm đó tôi nhất thời hồ đồ, ủ mầm ra cái hậu họa như thế này, lại còn để liên lụy đến mọi người nữa, tôi thật sự rất áy náy. Mọi người yên tâm, bất kể vụ kiện có ra sao, tôi có thể đảm bảo lợi ích của mọi người sẽ không bị tổn thất một chút nào.”

Nói xong, Lâm Sỹ Diên đứng dậy bước lên lầu, lưng khom khom, bước chân loạng choạng. Chỉ trong một đêm mà ông già đi cả chục tuổi. Từ nhiều ngày trước, kể từ khi ông đến phố Thúy Hà thăm Lưu Yến, ông luôn ở trong trạng thái tinh thần lơ đễnh, không quan tâm hay chú ý đến tất cả mọi thứ, ông cũng chẳng lo được nữa.

Khi khách khứa đã đi hết, ông nói với ông quản gia Trương, “Tôi mệt rồi.”

Phố Thúy Hà giờ chỉ còn đợi phá dỡ đi thôi.

Rất nhiều cư dân đều đã dọn đến ở chỗ mới được chính phủ sắp xếp, cũng có một số lấy tiền không lấy chỗ ở. Con phố vốn đã chật hẹp giờ lại la liệt những đồ đạc bỏ đi của những gia đình bỏ lại, giờ tắc đến nỗi xe cộ cũng không đi qua được. Rác rưởi khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc, đã có một số nhà cửa, công trình bắt đầu bị dỡ bỏ hoặc phá sập, khắp con phố đâu cũng là gạch ngói bụi bặm, đến bầu trời trông cũng mờ mịt. Căn nhà nhỏ của nhà họ Lâm trông lại càng như bị cô lập, mặc dù trên tường rào đã sơn một chữ “PHÁ” to đùng nhưng chủ nhà vẫn cứ làm ngơ.

Lưu Yến vẫn suốt ngày thắp hương niệm kinh, trong phòng lẩn quất khói xanh không nhuốm bụi trần, dường như thế giới bẩn thỉu bên ngoài không hề ảnh hưởng một chút nào đến bà. Ngoài bà Tứ được Lâm Sỹ Diên phái đến, nhà hiếm khi có người khác ra vào. Lâm Hy cũng thi thoảng đến thăm mẹ. Lâm Sỹ Diên không thường xuyên đến, có đến thì Lưu Yến cũng chẳng có chuyện gì để nói với ông. Vợ chồng hơn ba chục năm trời nhưng cũng đã trở thành người qua đường xa lạ từ lâu rồi.

Hôm ấy trời mưa to, một mình Lâm Sỹ Diên lái xe đến, ông rất ít khi tự mình lái xe như vậy. Bộ dạng ông suýt làm bà Tứ giật mình ngã ngửa người, nửa người ông ướt sũng, mặt trắng bệch, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Lưu Yến đang nghỉ trưa trên chiếc ghế đài, ngước mắt lên nhìn ông, một cái nhìn, thật sự là chỉ một cái nhìn bà đã biết rằng cuối cùng thì bí mật ba mươi năm trước đã không còn giữ được nữa. Nhưng bà lại bình tĩnh đến bất ngờ, bảo bà Tứ lấy chiếc khăn bông cho ông, rồi lại đích thân pha cốc trà Long Tỉnh mà ông thích nhất, bưng đến trước mặt ông. Bà đã không còn nhớ rõ không biết bao nhiêu năm rồi bà không pha trà cho ông.

Lúc đầu ông còn tướng bà chột dạ, nhưng nhanh chóng phát hiện ra rằng phán đoán của mình là sai, đó chỉ là giải thoát, ánh mắt bà nhìn ông có cảm giác giải thoát rất thanh thản, điều này lại khiến ông chột dạ. Cầm tù bà suốt hơn ba mươi năm trời, trông bà lúc nào cũng u sầu buồn bã, buồn khổ suốt nửa đời người, có phải ông nên chịu trách nhiệm không? Ông vốn không hề biết bà buồn khổ điều gì, cái địa vị Lâm phu nhân của bà có biết bao người mơ ước nhưng bà lại không hề coi trọng.Nhưng giờ đây, ông hiểu rõ tất cả, chỉ là vì bà ấy không yêu ông, người trong tim bà ấy không phải là ông!

Hai vợ chồng đã lâu lắm rồi không ngồi đối diện với nhau, vừa đến bà đã biết ông đến gặp bà là vì chuyện gì. Chỉ là năm tháng không buông tha cho con người, dù sao bà cũng đã già, mỗi ngày lại thêm già nua đi, tóc trắng mọc đầy bên mai, ánh mắt buồn bã ảm đạm, nếp nhăn phía đuôi mắt khiến người ta nhìn mà đến đau lòng. Ông thầm sợ hãi, đã lâu lắm rồi ông không ngồi gần bà thế này, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành một thời, giờ đây lại có thể khô héo tàn tạ đến như thế này sao...

“Tiểu Bảo...” Ông thầm than vãn tiếc nuối sự già đi của bà, nhưng sắc mặt thì lại lạnh băng như sắt thép, “Có phải tôi nên gọi bà như vậy không nhỉ?”

“Tùy ông.” Bà cười nhẹ.

“... Bà còn cười được sao?” Thái độ của bà như chọc tức ông.

“Bởi nước mắt của tôi đã cạn khô hết cả rồi.”

“Tôi đã làm sai điều gì khiến bà phải rơi nước mắt, khiến bà không thèm tôn trọng tôi suốt hơn ba mươi năm qua?”

“Ông không làm sai điều gì cả, người sai là tôi...”

“Người mà tôi yêu nhất và người thân nhất với tôi lại cùng nhau phản bội tôi, bà cảm thấy chỉ một chữ ‘sai’ là có thể xoa dịu tất cả sao?”

“Xoa dịu? Ai nói có thể xoa dịu? Hơn ba mươi năm trời tôi sống không thật lòng với mình, chôn vùi tuổi thanh xuân và tình yêu của mình, mất đi đứa con, nỗi đau thương này nào ai có thể xoa dịu được?” Giọng nói của bà đột nhiên như bị kích động, nỗi đau thương ngấm ngầm chịu dựng trào lên trong mắt, khóe mắt vốn dĩ khô khan giờ bỗng dâng lên một đám sương mù, “Sỹ Diên, tôi biết tôi nợ ông, nhưng tôi thực sự... thực sự đã cố gắng hết sức rồi. Tôi nghĩ ông nên hiểu, không chỉ vì thanh danh của gia tộc nên tôi mới giấu ông bao năm như vậy, đương nhiên tôi cũng biết trên đời này không có bí mật nào giữ được mãi mãi, sớm muộn gì rồi ông cũng sẽ biết thôi, chỉ là tôi không muốn ông chịu tổn thương...”

“Chẳng lẽ bây giờ tôi biết thì sẽ không bị tổn thương sao?” Lâm Sỹ Diên nói, giọng điệu cũng vô cùng tức giận.

“Trong tình hình đó, tôi không được lựa chọn, ông ấy cũng không có lựa chọn nào khác.”

“Ông ấy...” Lâm Sỹ Diên không thể nhịn thêm được nữa, ông đứng phắt dậy, “Lưu Yến, bà có còn liêm sỉ nữa không, hả? Vụng trộm với anh chồng, lại còn nói cứ như thể là có đạo lý lắm vậy. Bà cũng xuất thân từ một gia đình danh giá, cha của bà xưa kia cũng là một chiến tướng danh tiếng lẫy lừng, chẳng lẽ ông ấy không dạy cho bà biết hai chữ “liêm sỉ” là như thế nào sao?”

“Đừng đưa cha tôi ra đây, họ đều đã thành người thiên cổ rồi!”

“Vậy bà dựa vào cái gì mà thản nhiên, cứ làm như thể mình ngay thẳng khí thế lắm vậy?”

“Tôi không nói bản thân mình ngay thẳng khí thế gì cả, tôi chỉ đang nói chuyện đạo lý với ông thôi.”

“Bà cắm cái ‘sừng’ lên đầu tôi suốt hơn ba mươi năm trời mà còn có thể nói chuyện đạo lý với tôi sao?”

“Lâm Sỹ Diên, nếu hôm nay ông đến là để cãi nhau với tôi, thì bây giờ ông có thể đi được rồi!” Lưu Yến ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn ông thêm nữa. Thái độ chán ghét và lạnh nhạt ấy lại càng kích động Lâm Sỹ Diên, ngực ông phập phồng mãnh liệt, phút chốc hoa mắt chóng mặt, yếu đến mức gần như không thể đứng vững được nữa. “Bà, bà thật ác quá... Bà đã làm chuyện như thế rồi, mà tưởng ngày ngày ăn chay niệm phật là có thể chuộc tội được hay sao? Lưu Yến, bà không chuộc được đâu, kiếp này, cả kiếp sau cũng không thể nào chuộc được tội! Hơn ba mươi năm tim gan tôi đều moi hết ra cho bà rồi, nếu không phải vì yêu bà, thì tôi đã từ bỏ từ lâu rồi, nhưng tôi không nỡ, thực sự mãi không nỡ lòng, tôi luôn nghĩ có một ngày nào đó bà sẽ hồi tâm chuyển ý, kết quả... kết quả lại thê thảm thế này đây... Bà nói xem, bà đã chôn giấu hơn ba mươi năm tuổi thanh xuân, tôi cũng phải trả giá cũng hơn ba mươi năm dấy! Lưu Yến, sao bà có thể đối xử với tôi như vậy được?”

“Nếu ông chịu từ bỏ sớm hơn một chút, thì có lẽ tôi và ông cũng đã không như ngày hôm nay. Nhưng cũng đã muộn rồi, có nói gì thì cũng đã muộn rồi, sống hết cả một nửa đời người, chúng ta chẳng ai có được ai cả...”

“Đúng thế, chẳng ai có được ai cả! Vậy có phải là bà rất nhớ ông ấy hay không? Ông ấy chết rồi mà vẫn khiến bà nhớ nhung đến vậy, tôi sống sờ sờ ra đây mà bà không thèm liếc một cái, bà thật quá ngu ngốc, bà có biết bà ngu ngốc đến mức nào không? Hạnh phúc ngay trong tầm tay mà không muốn, lại cứ cho rằng thứ không đạt được là thứ tốt nhất...”

“Lâm Sỹ Diên! Giữa tôi và ông đã không còn tình cảm gì nữa rồi, ông nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Tôi thừa nhận tôi đã lợi dụng ông, ban đầu tôi lấy ông, chính là vì... vì ông là em trai của ông ấy, tôi gả vào nhà ông là có thể được ở gần với ông ấy hơn, cho dù ông ấy đã là chồng của người khác, còn tôi đã là vợ của ông...”

“Bà nói cái gì? Bà lấy tôi chỉ là vì tôi là em trai của ông ấy?”

“Đúng vậy, đây cũng chính là điều khiến tôi áy náy nhất. Tôi mang theo tình yêu dành cho ông ấy để lấy ông, đó mới chính là chuyện ngu ngốc nhất mà tôi đã làm trong cuộc đời này. Vì vậy những năm qua, cho dù ông đối xử với tôi thế nào, tôi đều không oán thán, bởi đó là vì tôi đáng bị như thế, tôi nhất định phải chịu đựng...”

Lâm Sỹ Diên ngồi phịch xuống ghế, tinh thần sụp đổ hoàn toàn. Trong phút chốc, như thể hồn bay phách lạc đi đâu mất, chỉ còn lại lớp vỏ bị phong hóa. Hóa ra tất cả mọi thứ đều không phải của ông, ngay từ đầu đã không phải.

Lưu Yến nhìn thấy ông như vậy cũng rất không đành lòng, bà nghẹn ngào: “Sỹ Diên, ông hãy từ bỏ đi, chúng ta đã phải trả giá bằng cả nửa cuộc đời rồi. Hãy tìm một người đàn bà yêu ông thực lòng, đi cùng ông trong quãng đời còn lại đi, dù sao cũng còn phải đi tiếp quãng đường dài mấy chục năm nữa. Dù thế nào tôi cũng đã tuyệt vọng, đã chẳng nhớ thương gì nữa, ông vẫn còn có thể sống tốt hơn một chút...”

“Còn đứa con thì sao? Đứa con của bà với ông ấy đâu?” Lâm Sỹ Diên thất hồn lạc phách nhìn về phía bà, như thể không quen biết bà vậy, “Chẳng phải hai người còn có một đứa con sao?”

Lưu Yến bỗng nhiên nước mắt tràn trề: “Không còn nữa, không thấy nó đâu nữa cả, đây cũng là báo ứng nghiệt ngã nhất của tôi, năm đó nó bị thuộc hạ của bố tôi đưa đi, đến giờ vẫn không rõ tung tích…”

“Vậy, Lâm Hy thì sao?”

“Cái gì?”

“Lâm Hy là con của ai?”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau, xem ai dữ hơn ai.

Đọ sức với nhau suốt hơn ba mươi năm, cuối cùng giờ đã đến lúc thử sức binh đao. Bà biết ông muốn gì, có lẽ chỉ là một đáp án không có ý nghĩa gì cả. Một người thông minh như ông, lẽ nào ông lại không biết? Nhưng bà thì ngay đến cả một đáp án như thế thôi cũng không chịu đưa ra cho ông. Bà lắc đầu hoảng hốt, chỉ lắc đầu mà thôi.

Lâm Sỹ Diên không cam tâm: “Nói mau, nó là con của ai?”

Lưu Yến trừng mắt nhìn ông, mỉm cười: “Ông đoán xem?”

Lâm Sỹ Diên nghiến răng nghiến lợi, cuống não như có đống lửa bốc lên vậy, lửa bốc cháy ngùn ngụt, lục phủ ngũ tạng ông bị thiêu đốt, như sắp bị hóa thành tro. Nếu như giết người không phải đền mạng, nếu như lúc này có một con dao trong tay, nhất định ông sẽ ngắm đúng vào bà. Nhưng ông biết trên đời này còn có một thứ vũ khí còn sắc nhọn hơn cả đạn dược, ông nhìn bà chằm chằm mãi hồi lâu, khóe miệng bỗng nổi lên một cái cười thật lạnh: “Vậy bà biết Lâm Duy bị ai giết chết không?”

Lưu Yến sững người, như thể nhìn thấy một thứ gì thật đáng sợ vậy, con ngươi trong mắt co giãn kịch liệt... Chỉ trong giây phút ấy, bà như bị hút sạch hết cả máu, khuôn mặt trắng bệch ra như tờ giấy bị vò nát. Bà run rẩy há hốc miệng, lẩy bẩy, không nói ra được lời nào.

Lâm Sỹ Diên cười như điện loạn, hỏi: “Bà muốn biết đó là ai?”

Bà gật đu, người run cầm cập.

Lânn Sỹ Diên cũng học theo bà, mỉm cười: “Bà đoán xem?”

***

“Họ tên của anh.”

“Hỏi tôi á?”

“Chẳng lẽ tôi lại đang hỏi người khác à?”

“Vậy anh hỏi cái tên nào của tôi, tôi có rất nhiều tên.”

“Tên anh hay dùng nhất.”

“Cầm thú.”

“Anh nói gì?”

“Cầm thú, bạn tôi đều gọi tôi như vậy.” Đỗ Trường Phong nhe răng cười, cười trông giống một loài cầm thú thật, trong trường hợp nghiêm túc thế này mà anh lại còn có thể cười lên được.

“Rầm” một cái, tổ trưởng Lôi ngồi ở chính giữa đặt cốc trà trong tay xuống, hai hàng lông mày cau lại, ánh mắt như dao như muốn đâm thẳng vào Đỗ Trường Phong. Chỉ hận một nỗi không bổ đầu anh ta ra được, xem xem rốt cuộc gã này là một người bình thường hay là một thằng thần kinh thực sự.

Đỗ Trường Phong đón nhận ánh mắt của ông, không chút sợ hãi.

Câu chuyện vừa mới bắt đầu, không khí đã trở nên ngột ngạt. Trong phòng giám định im lặng đến nỗi mọi người như có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Rèm cửa sổ được kéo kín lại, ánh đèn cũng không sáng lắm, rõ ràng bên ngoài ánh nắng chói chang, tiết tháng mười ấm áp nhưng trong phòng lại rất lạnh lẽo, cảm giác lạnh đến thấu xương. Mấy chuyên gia giám định tư pháp bệnh tâm thần bay từ Bắc Kinh đến lần lượt ngồi xuống, phía trên tường sau lưng họ có một ô cửa sổ bằng kính, trong phòng không nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài cánh cửa đó lại có thể nhìn rõ tất cả bên trong. Đỗ Trường Phong ngồi đối diện với nhóm chuyên gia, bất cứ một chi tiết biểu cảm nào trên nét mặt anh dù là nhỏ nhất, cho dù chỉ là một cái chau mày, một tiếng thở dài, những chuyên gia bên ngoài đều có thể nhìn rõ mồn một.

Đỗ Trường Phong ngồi đối diện với nhóm giáo sư chuyên gia đang ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, trên mặt anh không rõ là thái độ gì, hay nói cách khác, là không có thái độ gì cả. Anh mặc một chiếc áo len có mũ màu trắng gạo, đi kèm với chiếc quần nhung bấc đèn màu nâu, ngồi vắt chân lười biếng nhàn hạ. Một chùm đèn chiếu từ đỉnh đầu anh xuống, càng tôn thêm vẻ tuấn tú ngôi khô trên khuôn mặt anh, nhưng nhìn kĩ một chút, ánh mắt anh sâu thẳm, khóe miệng rõ ràng là đang hiện lên vẻ giễu cợt không dễ gì nhìn ra được, có vẻ như đây là một chuyện khá là hay ho.

Nhìn vẻ bề ngoài, trạng thái tinh thần của anh chẳng có gì là khác thường, ung dung phong độ, cả người toát lên một vẻ đậm chất nghệ sĩ, điều này có liên quan đến nghề nghiệp của anh, thân phận của anh trước khi được mời đến phòng giám định là một hiệu trưởng của trường piano nào đó, làm nghề giáo dục nghệ thuật. Còn về chuyện sau khi anh ra khỏi phòng giám định với thân phận gì, là một người điên, hay là một người bình thường thì còn phải đợi nhóm chuyên gia nghiên cứu và chứng minh thêm mới biết.

Nhưng hiệu trưởng trường piano chỉ là thân phận đại chúng của anh.

Anh còn có một thân phận rất ít người biết được.

Bạn đã từng nghe nói đến Sam Lin chưa? Chính là một nghệ sĩ violon thần bí, nổi tiếng thế giới với tiếng đàn violon hòa hợp cùng thiên nhiên, trong tiếng nhạc của anh có tiếng nước chảy, tiếng chim kêu, tiếng gió và tiếng mưa, thậm chí cả tiếng sấm. Con người này vô cùng tài hoa, không những là một nghệ sĩ kéo vioion đạt đến trình độ đỉnh cao mà còn là một nhà viết nhạc thiên tài, đã từng viết và phối nhạc cho rất nhiều bộ phim nổi tiếng. Nhưng vì anh rất ít khi công khai lộ diện, chưa bao giờ lên sân khấu biểu diễn, hiểu biết của mọi người về anh chỉ dừng lại ở xuất thân của anh là một Hoa kiều, trở về nước vào những năm chín mươi, đã từng di du học ở Nhật, đã phối nhạc cho một bộ phim đạt giải Oscar nào đó và thành danh ở nước ngoài.

Còn về hoàn cảnh gia đình, cuộc đời, tình trạng hôn nhân tuổi tác, nơi ở hiện tại, đủ loại tin đồn và phỏng đoán đều có cả, nhưng bản thân Sam Lin chưa bao giờ ra mặt để làm sáng tỏ hay giải thích điều gì. Mỗi lần có phát ngôn với bên ngoài hoặc phỏng vấn của giới báo chí đều là thông qua người quản lý của công ty đĩa hát, bản thân anh chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn. Trên đĩa nhạc của anh cũng chưa bao giờ có in ảnh của anh trên đó, thế nên anh là nam hay nữ thì đến giờ vẫn chưa có một kết luận chuẩn xác nào cả, đã từng có rất nhiều người đoán anh là nữ giới, đặt cái tên của nam giới chỉ là để làm xáo trộn tai mắt mọi người,

Không sai, Đỗ Trường Phong chính là Sam Lin, ngoài công ty đĩa hát ra, và người thân cận nhất bên cạnh anh, không ai biết được thân phận đích xác này của anh cả.

Cho đù anh ấy xuất hiện trước mặt bạn ngay vào lúc này, bạn cũng không thể nhận ra anh được, dù là bạn đã từng nghe nhạc của anh ấy, từng xem bộ phim mà anh ấy phối nhạc.

Nếu như kết quả giám định của mười bảy năm trước không bị lật ngược lại, anh vẫn là tội phạm giết người, là kẻ mắc bệnh tâm thần. Mà nếu như bản án bị lật lại, thì rất có thể anh sẽ phải đối mặt với tai họa phải ngồi tù, và anh sẽ lại mất đi tự do, có điều là không phải bị nhốt trong viện tâm thần, mà sẽ là bị tống vào nhà lao. Vậy nên về lý thuyết mà nói, anh nên từ chối thừa nhận mình đã giả vờ là bệnh nhân tâm thần, anh nên nói mình là một bệnh nhân tâm thần, chỉ có điều bây giờ đã hoàn toàn bình phục rồi đó thôi.

Sam Lin, cái giống khác loài này lại nghiêng nghiêng cái đầu, hai tay khoanh lại, phát biểu cảm xúc thật dạt dào tình cảm: “Cuối những năm năm mươi của thế kỉ hai mươi, danh tiếng của bệnh tâm thần học trong trí tưởng tượng của người Mỹ đã đạt đến đỉnh cao, bệnh viện tâm thần đã trở thành tấm bia to của thuyết Không tưởng, bác sĩ bệnh tâm thần lại trở thành Chúa cứu thế. Nhưng đến những năm sáu mươi, bác sĩ tâm thần và viện tâm thần đều trở thành ma quỷ, người đã từng thụ huấn tại Bệnh tâm thần ở thủ đô Budapest, học giả Thomas Saez trong cuốn sách ‘Bí mật của bệnh tâm thần’ đã nói, cách nói bệnh tâm thần không những không có giá trị khoa học mà còn có hại cho xã hội. Cuốn ‘Điên khùng và Văn minh’ của Michelle Foucault lại ghi chép lại sự ra đời của bệnh viện tâm thần, cho rằng khái niệm hiện đại của Điên khùng chính là một loại phát minh văn hóa của việc thực hiện khống chế, thế nên những người điên bị coi như là một mối đe dọa, họ bị cách ly trong bệnh viện tâm thần, trở nên bặt vô âm tín. Cuốn ‘Bệnh viện tâm thần’ của nhà Xã hội học Owen Goffman lại hình dung bệnh viện tâm thần thành một cơ cấu được thành lập trên một cơ chế quyền lực nào đó, trong loại cơ chế này, bệnh nhân bị hạ thấp giá trị, không phải là để chữa khỏi bệnh, mà là để bảo vệ quyền lợi và uy tín của các chuyên gia trị liệu bệnh tâm thần... Những tác phẩm nổi tiếng này coi Tâm thần học và Bệnh tâm thần là công cụ làm sạch xã hội dưới cái mặt nạ giả dối là khoa học, hầu như không có giá trị chẩn đoán và trị liệu.”

“Oh, no, no, đừng có thể hiện cái thái độ như vậy, bởi những lời này đều không phải là tôi nói, mà là lời tựa trong tiểu thuyết nguyên tác của bộ phim ‘Vượt rào Viện tâm thần’ đã từng đoạt giải Oscar nổi tiếng, tôi chỉ là mượn một đoạn trong mở đầu lời tựa đó thôi, bởi tôi cũng tin chắc rằng, sự tồn tại của bệnh tâm thần vốn không có giá trị chẩn đoán và trị liệu, sự tồn tại của bệnh nhân tâm thần là để bảo vệ quyền lợi và uy tín của các chuyên gia về bệnh tâm thần. Ví dụ các vị ngồi ở đây, các ông bảo tôi là người điên thì tôi là người điên, các ông bảo tôi giả vờ thì là tôi giả vờ, người giám định cho tôi mười bảy năm về trước cũng là người cùng ngành với các vị, tôi lại rất muốn biết là các ông muốn phủ định họ hay là muốn khẳng định họ? Một lỗi sai đã tồn tại suốt hơn mười năm trời, giờ mới lại lôi ra nhìn lại, các ông không thấy là buồn cười lắm sao?”

“Đỗ Trường Phong, theo ý anh thì anh cũng cảm thấy rằng lần giám định tư pháp hơn mười năm trước kia là sai?” Tổ trưởng Lôi rất nhạy bén, đã tóm được từ ngữ quan trọng trong lời anh nói, “Vậy tôi có thể hiểu rằng, anh thừa nhận rằng năm đó, khi được giám định, anh không phải là một bệnh nhân tâm thần?”

Đồ Trường Phong cười nhạt: “Tôi thừa nhận tôi là một bệnh nhân tâm thần bao giờ thế? Các ông có cho tôi cơ hội thanh minh không? Bây giờ vụ án phải thẩm tra lại, các người mới nhớ đến tôi, xách tôi về đây để giám định lại, lời tôi nói có thể thay đổi luận chứng của các người không? Các người là Thượng đế à? Hay là thần thánh?”

Tổ trưởng Lôi không hề để bụng sự chế giễu trong giọng nói của anh, ngược lại, ông lại nheo mắt, mỉm cười nói: “Vậy ý anh là vụ án hơn mười năm trước ấy, anh giả làm bệnh nhân tâm thần để từ đó trốn tránh sự phán xét của pháp luật?”

“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ nói tôi không phải người điên.”

“Người điên chả bao giờ nói mình là người điên cả.”

“Vậy thì phải chờ xem các ông thôi, các ông là chuyên gia tôi là người bị giám định, các ông cho rằng tôi là người điên thì tôi còn có thể có cách gì nữa? Đương nhiên, nếu các người nhận định tôi là người điên, thì chắc các người cũng từ bệnh viện tâm thần mà ra thôi.” Nói vậy, Đỗ Trường Phong vênh mặt lên, ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào cánh cửa kính trên tường phía sau lưng tổ trưởng Lôi, “Nếu như có thể, tôi thật sự muốn giống Mike Murphy trong ‘Vượt rào Viện tâm thần’, đạp vỡ tấm kính tròng bệnh viện tâm thần ngăn cách anh ta, mặc dù trên danh nghĩa tôi được tự do, nhưng tôi đã phải đeo chiếc gông bệnh nhân tâm thần suốt mười bảy năm trời, mà người đeo chiếc gông ấy vào cho tôi chính là các người.”Anh nghiến răng nghiến lợi, gào lên từng câu từng chữ, “Các người đều là một lũ người điên!”

“Đỗ Trường Phong!” Tổ trưởng Lôi đập bàn đứng phắt dậy.

“Ông xem, ông xem...” Đỗ Trường Phong chỉ vào những chuyên gia khăn áo chỉnh tề, “Người điên chẳng bao giờ thừa nhận mình là người điên, đúng không?” Đỗ Trường Phong ăn miếng trả miếng, lộ ra điệu cười như ma quỷ.

Nhưng trong lòng anh, nước mắt đã chảy thành sông.

Mười bảy năm trước, anh bị cầm tù trong chiếc lồng tinh thần, không được giải thoát, rõ ràng sống dưới ánh mặt trời mà linh hồn lại như dưới địa ngục vậy. Anh hận những con người này, một lũ ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm! Chính họ mới là tội phạm giết người, những lời nói xằng nói bậy lại có thể trở thành bằng chứng, lời khai trước tòa, ăn nói lung tung cũng có thể đẩy người ta xuống tận địa ngục. Đã mười bảy năm rồi, anh bị đóng dấu trên người là bệnh nhân tâm thần, suốt đời suốt kiếp này cũng không thể nào gột sạch đi được. Cũng chính giống như anh vừa nói, anh chỉ hận một nỗi không cầm ghế lên đập vỡ tấm kính trước mặt đi được. Anh hận bọn họ!

Suốt mấy ngày liền, Đỗ Trường Phong phải giám định tư pháp tâm thần, tiến triển vô cùng chậm chạp. Tạm thời anh bị cách ly, không có cách nào liên lạc được với bên ngoài. Lâm Sỹ Diên biết, lần này chẳng ai có thể giúp được anh nữa, tất cả chỉ có thể chờ xem vào vận may của anh thôi. Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Lâm Sỹ Diên không thể không cố gắng đi làm, kết quả là vừa bước vào trong thang máy lại gặp ngay Lâm Hy đang khăn áo chỉnh tề. Nếu là trước kia, Lâm Sỹ Diên sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh, nhưng lần này ông hạ mình thấp xuống hơn một chút, nói với con trai: “Chuẩn bị quan tài cho mẹ cậu đi, bà ấy không sống lâu được nữa đâu.”

Lâm Hy bị mấy người trợ lý vây quanh, quần áo nuột nà, cổ tay đeo chiếc đồng hồ mặt kính lấp lánh, rất ra dáng một quý công tử. Trên thực tế, bây giờ hầu hết cấp trên cấp dưới tập đoàn đều cho rằng anh là người kế nhiệm trong tương lai, đi đến đâu cũng được tung hô trọng vọng, anh vô cùng đắc ý, nhưng dù có đắc ý thế nào thì trước mặt bố anh vẫn cố thu lại một chút, rướn thẳng người trước bố, vẻ rất phong độ, miệng lại nói một câu: “Còn ông, có cần không?”

Bố con. Vợ chồng.

Cũng chỉ đến thế thôi!

Đã thế này rồi, thì chỉ có thế này thôi!

Lâm Sỹ Diên trừng mắt nhìn Lâm Hy: “Tiểu tử, cậu không đắc ý được lâu nữa đâu, bản án của Kỳ Kỳ bị lật lại, cậu cứ chờ lên pháp trường đi. Người là do cậu giết, cậu không trốn được đâu. Năm đó để bảo vệ cậu, tôi không tiếc làm trái cả lương tâm mình, bắt Kỳ Kỳ phải hứng tội, làm vật chịu tội thay cho cậu, nhưng không ngờ cậu lại đối xử với tôi thế này đây. Được thôi, tôi lại muốn xem xem cậu vào quan tài trước, hay là tôi vào quan tài trước.”

Lâm Hy phì cười: “Chúng ta đã vào quan tài từ lâu rồi! Vườn nhà họ Lâm chính là một cái quan tài sống, mẹ đã bò ra khỏi quan tài rồi, bà ấy hận cái quan tài này chết đi được ấy, có muốn chết cũng phải chết ở bên ngoài. Chỉ có hai bố con ta... xem ra cả đời này cũng không bò ra được.” Lúc này cửa thang máy bỗng kêu “Tinh” một tiếng rồi mở ra, Lâm Hy nhanh chóng sải chân bước ra ngoài, ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Sỹ Diên mỉm cười, “Duyên phận, rốt cuộc thì chúng ta cũng là bố con của nhau, sống chết có nhau rồi, ha ha ha...”

Ngực Lâm Sỹ Diên đau đớn như người đang bị phanh ra nhiều mảnh.

Ông ghì chặt tay lên ngực, mặt trắng bệch như tro tàn. Chung Đồng đứng bên cạnh vội đỡ lấy ông, “Chủ tịch, ông không sao chứ, có cần đưa ông đi bệnh viện không?”

Thư kí theo ông đã lâu năm giờ cũng vội vàng đỡ ông.

Lâm Sỹ Diên xua tay: “Tôi không sao.” Chung Đồng và thư kí dìu ông vào phòng làm việc, cho ông uống thuốc, sau một lúc ông mới dịu dần lại. Lâm Sỹ Diên nhìn Chung Đồng, miệng ấp úng, nước mắt dâng tràn, mãi hồi lâu ông mới nói: “Mau liên lạc với cơ quan tư pháp, tôi muốn tự thú...”

Buổi sáng Lâm Hy họp ở tập đoàn xong, chiều ở liền trong bệnh viện Nhân Ái. Thư Mạn phát bệnh nhập viện đã mấy ngàv, người thì tạm thời đã cứu được nhưng tình trạng thì vẫn rất nguy hiểm. Mấy hôm nay Thư Khang cũng ở đây suốt, theo dõi sát sao bệnh tình em gái. Vì tình hình Thư Mạn thực sự rất nghiêm trọng, tim đập loạn nhịp, hơi thở trì trệ, mọi thông số đếu cho thấy sinh mạng của cô có thể đột ngột dừng lại bất cứ lúc nào, Tối qua, bệnh tình Thư Mạn đột nhiên xấu hẳn đi, khi vợ chồng Thư Bá Tiêu vội vàng chạy đến bệnh viện thì cấp cứu vửa xong, Thư Mạn được đưa vào phòng giám hộ đặc biệt, đeo mặt nạ dưỡng khí, trên người cắm đủ loại ống máy thuốc thang. Hai vợ chồng giờ mới biết bệnh tình của con gái đã không còn thuốc nào có thể chữa được nữa. Tối đó, Thư Duệ cũng từ Bắc Kinh bay về, tì vào tấm kính cửa phòng giám hộ mà khóc nức nở.

Thư Bá Tiêu hỏi Lâm Hy: “Không còn một chút biện pháp nào nữa sao?

Rồi lại hỏi con trai Thư Khang: “Nó là em gái con, con cũng không cứu được nó sao?”

Cả Lâm Hy và Thư Khang đều im lặng.

“Các anh chẳng phải đều là bác sĩ tim mạch nổi tiếng nhất đó sao? Các anh đã cứu biết bao người rồi mà giờ lại không cứu được người thân của mình là sao?” Thư Bá Tiêu vừa nói nước mắt đã tuôn trào.

“Cũng có thể làm phẫu thuật, nhưng đã nhiều năm rồi cháu không động đến bàn mổ, hơn nữa vốn dĩ tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng rất thấp...” Lâm Hy dè dặt.

Thư Bá Tiêu không cần nghe giải thích, lập tức tóm lấy tay Lâm Hy: “Cậu là bác sĩ, chỉ cần có một tia hi vọng thì cũng không được từ bỏ, có phải không?” Lâm Hy lúng túng, chỉ còn biết lí nhí: “Nhưng cháu không chắc chắn, lỡ một khi đã thất bại thì…”

“Nói đi, cậu muốn có điều kiện gì?” Một tiếng chất vấn lạnh lùng vang lên sau lưng họ.

Mọi người nhất loạt quay lại, người đó khoanh tay sau lưng, đứng ở đầu bên kia hành lang, kiêu ngạo như một cây tùng tuyết đứng vững mãi qua hàng ngàn năm. Hiển nhiên anh đã nghe thấy họ nói chuyện với nhau, đứng yên lặng nhìn Lâm Hy, cho đù không nói cũng cảm giác cứ như thể mang theo khí thế sấm vang chớp giật, nhưng anh vẫn lên tiếng, giọng nói khách sáo đến nỗi gần như lạnh lẽo: “Muốn gì thì cứ lên tiếng, chi cần chịu làm phẫu thuật, tôi sẽ chiều theo tất cả mọi yêu cầu của anh.”

“Đây không phải là giao dịch, chủ tịch Diệp.” Lâm Hy đáp lời.

“Anh cứ coi như là giao dịch đi.”

“Tôi sẽ không bao giờ lấy mạng sống của Thư Mạn ra để giao dịch với anh.”

“Anh đã mang linh hồn giao dịch với ma quỷ rồi, còn sợ đem mạng của Thư Mạn ra để giao dịch sao?”

“Người mang linh hồn ra giao dịch với ma quỷ là anh, chủ tịch Diệp ạ.”

“Chúng ta đừng ai nói ai cả, kẻ tám lạng người nửa cân, giờ cũng không phải lúc nói những chuyện này.” Diệp Quán Ngữ nói. Hôm nay anh không mặc âu phục, có vẻ như là ra ngoài rất vội đến mức không kịp thay đồ, điều này lại khiến anh trông có chút tự nhiên phóng khoáng hiếm thấy so với ngày thường, lại có phần ngỗ ngược đôi chút. Anh sải chân bước đến, ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống vai, trong ánh sáng dìu dịu, các đường nét trên khuôn mặt anh trông càng sắc nét, tinh thần lại có chút uy nghiêm như bẩm sinh, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Diệp Quán Ngữ vênh mặt lên ngạo mạn: “Tôi chỉ cần Thư Mạn sống, làm thế nào cũng được, cho dù có phải moi tim của chính mình ra cho cô ấy...”

Rõ ràng là lời nói rất cảm động nhưng được phát ra từ miệng anh, lại giống như hai đối thủ đang đàm phán vậy. Nhưng chút hơi nước dâng lên trong đáy mắt anh rõ ràng đã cho thấy nỗi đau khổ được chôn sâu trong lòng, trái ngược hẳn với thái độ lạnh lùng của anh, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Thư Khang sững người.

Hai vợ chồng Thư Bá Tiêu cũng khó mà tin được vào tai mình.

Lâm Hy cũng ngẩn cả người, phải nhìn người đàn ông này với một con mắt khác, không phải vì anh ta không từ thủ đoạn nào mà vì anh ta có thể thể hiện tình cảm của mình một cách thản nhiên đến vậy. Đây cũng là điểm duy nhất Lâm Hy cảm thấy mình không bằng anh ta, bởi từ tận xương tủy Lâm Hy không hề coi trọng anh, mặc dù ở một mức độ nào đó, hai người bọn họ có rất nhiều điểm tương đồng, vẻ lạnh nhạt xa cách giống nhau, giỏi ngụy trang giống nhau, nhiều suy nghĩ mưu toan giống nhau, nhưng Lâm Hy cảm thấy trước sau gì anh ta không thoát được cái mùi vị bần tiện của phố Thúy Hà. Chỉ có điều, anh ta có một trái tim của ma quỷ, có tất cả mọi tư chất của ma quỷ, vậy anh mới có thể chắc chắn từng bước trở thành sao hạn, khiến nhà họ Lâm sợ hãi.

Nhưng một ngôi sao hạn là thế, một con quỷ trên thương trường thì vượt mọi chông gai, dồn đối thủ đến chỗ chết cũng không chớp mắt là thế, lại có thể vì một người con gái mà cúi cái đầu cao quý của mình xuống như vậy.

Thực sự, Lâm Hy rất bất ngờ. Anh nói thật lòng: “Anh yêu cô ấy đến vậy, đúng là hiếm thấy thật, có điều cho dù cứu sống được rồi thì cô ấy cũng sẽ không thuộc về anh.”

“Yêu một người thì chẳng có đạo lý gì đáng để nói cả, nếu có thể lựa chọn, đương nhiên tôi sẽ nguyện nhìn một người sống bình thường chứ không phải là một nắm đất vàng với một tấm bia mộ, điều này không liên quan gì đến việc có được cô ấy hay không. Cả thế gian này, cũng chỉ có cô ấy mới khiến tôi ngốc nghếch đến như vậy...”

Đúng vậy, đúng là rất ngốc, anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại ngốc đến vậy. Nhưng chẳng có cách nào khác, khi Lữ tổng quản cho anh biết tin cô đang nằm viện, anh vốn dĩ tưởng mình đã tuyệt vọng, đã thôi không còn thương nhớ, tưởng anh sẽ không làm gì cả, nhưng mối tình si suốt mười mấy năm trời rốt cuộc vẫn không thể nào quên được, anh thấy tim mình như bị xé ra một mảnh, đau đớn vô cùng, chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng.

Yêu thì đã yêu rồi.

Vì yêu, anh cam tâm đầu hàng vì cô ấy.

Anh không hề cảm thấy điều đó là sỉ nhục với mình.

Thư Khang đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp, anh nhìn Diệp Quán Ngữ rồi lại nhìn Lâm Hy, luôn cho rằng Diệp Quán Ngữ và Đỗ Trường Phong là đối thủ một mất một còn chứ không nghĩ hai người này mới là đối thủ thực sự. Nếu không phải vì cô em gái Thư Mạn, anh sẽ yên lặng làm người ngoài cuộc, nhưng giờ đây tính mạng của em gái đang ngàn cân treo sợi tóc, anh không thể đặt mình ngoài cuộc được, cho dù có phải tự giao mình cho ma quỷ, anh cũng phải để em gái sống tiếp. Anh ngập ngừng hỏi Lâm Hy: “Có thể thử được không?”

Lâm Hy vẫn do dự, dường như đang thầm cân nhắc, vụ giao dịch này có đáng để mạo hiểm không?

Một người vốn sớm đã bị ma quỷ chiếm giữ linh hồn từ lâu có lẽ chỉ còn quan tâm tới giao dịch thôi.

Ca phẫu thuật rất thành công.

Diệp Quán Ngữ trả lại 12% số cổ phần khi còn sống của Lâm Duy, rút khỏi hội đồng quản trị tập đoàn Lâm thị.

Chỉ vì một người phụ nữ, giang sơn sắp rơi vào tay rồi cũng phải dâng hai tay nhường lại cho người ta.

Chắc cũng chỉ có anh mới có thể làm được như vậy.

Có điều 12% cổ phần này không hề trả lại tập đoàn Lâm thị, mà trực tiếp sang tên cho Lâm Hy. Đây là vụ giao dịch riêng tư, người nhà họ Thư không hề biết một chút gì về chuyện này. Mà có lẽ, dù biết cũng vờ như không biết, vì dù sao thì Thư Mạn cũng là được Lâm Hy cứu sống, cho dù có là tạm thời, cho dù cô có bị coi là tấm séc anh đem ra để giao dịch. Con gái còn sống là may mắn hạnh phúc lắm rồi, còn người ta có giao dịch thế nào, nhà họ Thư không lo được.

Nhưng Thư Bá Tiêu vẫn dặn dò Thư Khang: “Sau này cứ giữ khoảng cách một chút với Lâm Hy, chúng ta không chung một đường với anh ta, bây giờ không thể so sánh với ngày xưa được. Nhà họ Thư và nhà họ Lâm không thể quay trở lại như ngày xưa được nữa.”

Câu nói ấy quả thật có ý nghĩa sâu xa.

Lâm Sỹ Diên nhìn thấy Lâm Hy, không biết là đang khen ngợi hay đang châm chọc, cũng nói một câu ý nghĩa sâu xa: “Quả nhiên cậu đã kế thừa phẩm chất tốt đẹp của nhà họ Lâm, không hổ là một người danh mang họ Lâm.”

Thật hiếm thấy ông liệt Lâm Hy vào trong người nhà họ Lâm. Nhưng ông không nói rõ, Lâm Hy kế thừa phẩm çhất tốt đẹp của ai trong nhà họ Lâm, rõ ràng là ông không muốn nói. Ông không muốn nói rõ ràng bất cứ một điều gì.

Vinh hoa hiển hách bao đời nay, cuối cùng đến đời ông lại đi đến suy tàn. Nhưng thực sự ông đã cố gắng hết sức mình rồi, bóng tối bi kịch quá nặng nề, ông không thể cứu rỗi được bản thân cũng không cứu được cả gia tộc nhà họ Lâm. Suy tàn đi, cứ suy tàn đi, đã thế này rồi. Vậy thì cứ thế đi!

Lâm Hy hoàn toàn không hiểu trong lòng bố đang nghĩ gì, lich sự cười: “Chủ tịch quá khen rồi, thứ gì vốn dĩ thuộc về tôi, đương nhiên tôi sẽ lấy lại, còn về bằng thủ đoạn nào thì đó là vấn đề của tôi, không liên quan gì đến ông, cũng chẳng liên quan gì đến Lâm thị.”

Quả nhiên, anh không bao giờ gọi Lâm Sỹ Diên là “bố” nữa thật.

Lâm Sỹ Diên bi quá hóa cười: “Cậu cảm thấy cậu còn có thể lấy được cái gì?”

Lâm Hy mặt vẫn không biến sắc: “Ông cảm thấy tôi còn có thể lấy được cái gì?”

“Cùng lắm thì có thể lấy mạng của ta chứ gì, ta không bận tâm.” Lâm Sỹ Diên rành rọt nói từng chữ, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Lâm Hy nhìn bố từ trên xuống dưới, lại nở một nụ cười: “Cái mạng của ông đáng tiền vậy sao? Chừng này tuổi rồi mà vẫn còn tưởng là năm xưa sao? Không chịu thừa nhận mình già là không được đâu. Mặc dù tôi chẳng hơn ông được cái gì, chẳng có cái gì, nhưng mà tôi còn trẻ, đây chính là vốn liếng của tôi, ông hiểu không?”

Lâm Sỹ Diên sững sờ nhìn đứa con trai mình nuôi nấng suốt ba mươi năm trời, chỉ thấy xung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo, đã vào hạ rồi mà ông lại cảm thấy mình còn lạnh hơn cả lúc đại hàn.

“Sớm muộn gì ông cũng đi đến bước đường như tôi bây giờ thôi.” Lâm Hy lạnh nhạt nói một câu.

Lâm Hy lại nói gì đó nhưng Lâm Sỹ Diên không nghe thấy, hoặc vờ như không nghe thấy. Một mình đi ra khỏi tòa nhà của công ty, ông nói với tài xế: “Đến Nhị Viện.”

Ngoài Nhị Viện ra, ông không biết mình còn có thể đi đâu được nữa.

Lâm Hy nhìn bóng bố đi xa dần, thần sắc khuôn mặt ý vị sâu xa. Anh biết bố đi thăm Đỗ Trường Phong, anh cũng biết ông đang âm mưu gì, anh cũng biết, đã đến bước đường này rồi bản thân anh cũng không còn đường nào để quay lại nữa. Đã từ rất lâu về trước anh đã mất đi bản thân mình, không tìm lại được nữa, không bao giờ có thể tìm lại được nữa. Nhưng Lâm Sỹ Diên đâu có biết, Lâm Hy đã gặp Đỗ Trường Phong từ lâu rồi…

Ngày thứ sáu kể từ sau khi Thư Mạn làm phẫu thuật xong, Đỗ Trường Phong kết thúc việc giám định và trở về, mặc dù vẫn chưa có kết quả giám định tư pháp nhưng nói chung anh cũng có thái độ phối hợp, bởi trong nội tâm anh thực sự hi vọng lần giám định này sẽ gột sạch nỗi sỉ nhục mà anh đã phải chịu đựng suốt mười bảy năm qua. Còn kết quả giám định sẽ mang lại hậu quả như thế nào cho anh sau này, anh không muốn nghĩ đến.

Vừa về anh đã lập tức đến bệnh viện tìm Thư Mạn, anh gục trên tấm cửa kính phòng giám hộ, nhìn trên người cô cắm đầy những ống, những kim tiêm, anh đau lòng cả ngày không ngủ nghỉ. Đúng lúc Lâm Hy đến kiểm tra, thấy Đỗ Trường Phong liền an ủi: “Đừng lo, ca phẫu thuật rất thành công, giờ Thư Mạn đang hồi phục lại rồi.”

“Cảm ơn em.” Đỗ Trường Phong gục đầu vào tấm kính, anh biết Lâm Hy đã cứu Thư Mạn, mặc dù là anh em nhưng đây là lần đầu tiên anh nói lời cảm ơn với em mình.

Lâm Hy vỗ vai anh: “Chúng ta là người một nhà, còn nói những lời khách sáo này làm gì. Đến phòng em nghỉ ngơi một chút đi, cứ thế này anh sẽ không chịu nổi đâu.” Thấy Đỗ Trường Phong không chịu đi, Lâm Hy lại nói, “Thư Mạn tỉnh dậy còn cần có anh chăm sóc nữa đấy, anh phải giữ tinh thần một chút mới được.”

Giờ Đỗ Trường Phong mới lưu luyến nhìn Thư Mạn, rời bước theo Lâm Hy vào văn phòng. Không những Lâm Hy có văn phòng riêng của mình trên tòa nhà Chấn Á mà trong bệnh viện Nhân Ái cũng có văn phòng, thậm chí còn có phòng thí nghiệm của riêng mình. Anh rất chăm chỉ, mặc dù là chức cao của tập đoàn nhưng chưa bao giờ ngừng nghỉ nghiên cứu khoa học, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến anh có được sự trọng thị của bệnh viện Nhân Ái và cả tập đoàn. Với hàng loạt thành quả nghiên cứu khoa học mang tính đột phá, anh đã chứng minh được rằng, bản thân leo lên được vị trí ngày hôm nay là dựa vào năng lực thực sự của mình, chứ không phải nương nhờ ông bố chủ tịch hội đồng quản trị.

“Qua đây nằm một chút đi, anh nhìn anh mà xem, sắc mặt kém quá.” Lâm Hy bảo Đỗ Trường Phong ra nằm trên sô pha. Đỗ Trường Phong đúng là cũng rất mệt mỏi, nằm nghiêng người trên chiếc sô pha mềm mại, “Đúng là anh rất muốn ngủ, nhưng mà không ngủ được, mấy hôm giám định ấy, tối nào mắt cũng trừng trừng cho đến tận sáng.”

“Ồ?” Đáy mắt Lâm Hy lóe lên vẻ khác thường, “Họ không ngược đãi anh chứ?”

“Không đâu, đối xử với anh còn khách sáo lắm, chỉ có điều họ cho anh ở trong một cái phòng lắp đầy camera, quan sát anh như quan sát động vật ấy, cốt là xem anh có cử chỉ nào khác thường hay không.” Đỗ Trường Phong vừa nói đến mấy ngày như dưới địa ngục ấy, sắc mặt cũng trở nên u ám cực độ, “Anh nói với họ, anh không phải là bệnh nhân tâm thần, anh rất bình thường, họ lại không tin, còn vừa quan sát vừa thẩm tra... Anh thương nhớ Thư Mạn, muốn ra khỏi đó, họ không chịu... Cái lũ cầm thú ấy, chúng không giống người còn hơn cả anh!”

“Em biết, họ muốn thu thập chứng cứ mới từ việc quan sát cử chỉ của anh, để lật lại bệnh sử của anh, từ đó chứng minh anh giả là bệnh nhân tâm thần, như vậy là có thể xử tội cho anh được rồi. Bởi họ không tìm được kẽ hở trên hồ sơ bệnh án của anh, chỉ có thể giám định lại thôi.”

Đỗ Trường Phong bất lực nhìn Lâm Hy: “Hồ sơ bệnh án của anh đều do ông già làm phải không?”

“Đúng vậy, năm đó bố tìm người làm. Bao gồm cả thời kì anh lấy lý do đi chữa bệnh để sang Nhật du học, quá trình trị liệu của anh đều có ghi chép tỉ mỉ, không có một chút kẽ hở nào.”

“Vậy chẳng phải là hại tôi sao!” Đỗ Trường Phong đập tay lên ghế, một chân giẫm lên bàn uống trà.

“Anh, anh không thể nói như vậy được. Tình hình năm đó thế nào không phải anh không biết. Bố cũng vì cứu anh thôi, nếu không thì anh cũng đã bị lôi đi cho người ta tập bắn rồi ấy chứ.”

Nhưng Đỗ Trường Phong không hề thấy cảm động chút nào: “Cậu thấy tôi nên cảm kích ông ấy sao? Mười mấy năm rồi, ngày nào tôi cũng bị dày vò trong cái địa ngục ấy, rõ ràng là đã giết người mà lại ham sống sợ chết. Rõ ràng là người bình thường mà lại cứ nói tôi là người điên, khiến bao năm qua tôi không ngẩng đầu lên được, nhìn thấy người lạ là lại sợ hãi. Cậu thấy tôi nên cảm kích ông ấy sao?”

“Anh...”

“Ôi trời ơi, thôi đừng nói nữa!” Đỗ Trường Phong cáu kỉnh xua xua tay, rồi lại xoa xoa cằm, nói, “Ở đây có dao cạo râu không, trông tôi đến thành một lão ăn mày rồi, sợ Thư Mạn tỉnh dậy sẽ sợ phát khiếp lên mất.”

Lâm Hy cười, lấy trong ngăn kéo ra một bộ dao cạo râu điện đưa cho anh: “Có muốn tắm không, chỗ em có phòng tắm đấy. Còn có cả mấy bộ quần áo nữa, hay là anh sửa sang tút tát lại chút đi.”

“Cũng được, anh cũng ngửi thấy cả mùi hôi rồi đây này!” Đỗ Trường Phong vừa cạo râu vừa ngửi ngửi người mình, “Thảo nào Darwin bảo phải về tắm đi...”

Mấy ngày liền Vi Minh Luân cứ đi đi về về bệnh viện với trường học suốt, người cũng mệt đến chẳng ra hình người nữa, chủ yếu là lo lắng sốt ruột. Sau khi Đỗ Trường Phong bị người của tòa án đưa đi anh chẳng có lòng dạ nào, rồi Thư Mạn lại phát bệnh, phải nhập viện nữa chứ. Ngày nào anh cũng hỏi đi hỏi lại Lâm Hy không biết bao nhiêu lần, “Thư Mạn sẽ tỉnh lại chứ?”

Lúc này, Đỗ Trường Phong cũng hỏi Lâm Hy: “Em chắc chắn là Thư Mạn sẽ tỉnh lại chứ?”

“Anh, em là bác sĩ mà, em không lừa người bao giờ cả.” Lâm Hy nhìn Đỗ Trường Phong cười. Nói xong anh đứng đậy lấy ra hai vỉ thuốc từ trong tủ, “Tối nào anh cũng không ngủ được, uống cái này đi, rất hiệu quả cho việc cải thiện giấc ngủ đấy. Nhưng không phải là thuốc ngủ, đây là vắc xin sinh vật em mới nghiên cứu phát minh ra, chiết xuất từ thiên nhiên.”

Đỗ Trường Phong vội nắm lấy vỉ thuốc, nhét thẳng vào miệng, tiết ra ít nước bọt liền nuốt luôn, “Anh đang muốn tìm cậu đòi uống thuốc đây, bao ngày nay chưa ngủ được giấc nào ngon, anh đang sắp điên rồi đây!”

Tay Lâm Hy cứng đơ giữa không trung, hiển nhiên anh không ngờ Đỗ Trường Phong lại uống thuốc nhanh chóng đến vậy, tự nhiên thấy sững sờ: “Chẳng phải anh ghét nhất là uống thuốc sao?”

“Ôi dào, thức bao nhiêu đêm như thế, có cho thuốc độc anh cũng uống.”

Lâm Hy chau mày, ánh mắt sau cặp kính sâu thăm thẳm: “Anh, em đưa anh thuốc độc anh cũng uống à?”

“Uống chứ, sao lại không?” Đỗ Trường Phong cạo râu xong, xoa cái cằm nhẵn nhụi, thản nhiên nói, “Trên đời này, có hai thứ thuốc độc của hai người mà anh không thể không uống, một là của Thư Mạn, hai là của em, bởi vì trong hai người, một là người anh yêu nhất, một là người anh thân thiết nhất, anh không uống thì ai uống?”

Lâm Hy ngoảnh mặt đi, tay vắt sau lưng đứng bên cửa sổ, tiếng nói rõ ràng mà lại như xa xôi: “Anh, nếu như một ngày nào đó em đưa cho anh thuốc độc, thì nhất định em bị trúng độc trước, hết thuốc chữa rồi mới đưa cho anh. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, thì ai lại hạ độc anh em của mình chứ, anh nói có phải không?”

“Đúng đúng đúng, sao em còn lôi thôi hơn cả ông già thế nhỉ? Phòng tắm ở đâu? Anh phải đi tắm đây!” Đỗ Trường Phong vốn không hề nghe lời Lâm Hy nói, đi lòng vòng tìm phòng tắm.

Lâm Hy chỉ vào một cánh cửa bên cạnh tủ sách: “Bên trong là một phòng nghỉ ngơi, có phòng tắm với nhà vệ sinh, cả tủ quần áo nữa, anh tự chọn đồ trong đó đi...”

Lâm Hy còn chưa dứt lời, Đổ Trường Phong đã lật đật mở cửa bước vào.

Lâm Hy thẫn thờ nhìn cánh cửa khép lại, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nửa mặt anh tắm dưới ánh nắng, nửa mặt kia trong bóng tối, cũng giống như linh hồn của anh vậy, một nửa sống dưới ánh mặt trời, một nửa sống dưới địa ngục. Anh lẩm bẩm một mình như mất hồn: “Anh, em cũng bị ép mà thôi...”

Cuối cùng, Lâm Sỹ Diên cũng quyết định đi đầu thú với viện kiểm sát, ông giao giấy tờ khai về sự thực mười bảy năm trước làm chứng cứ cho viện kiểm sát, đương nhiên, trước khi đệ đơn lên, ông còn gọi điện trao đổi với Thư Bá Tiêu, một trong số người chứng kiến khi đó. Không ngờ, Thư Bá Tiêu lại rất ủng hộ hành động này của ông, không oán trách một câu nào, chỉ nói: “Bao năm qua rồi, tất cả chúng ta chưa được một ngày nhẹ nhõm thanh thản, nên làm thế này từ lâu rồi mới phải...”

“Nhưng, có thể sẽ liên lụy đến ông nữa, Bá Tiêu.”

“Tôi không sao, dù sao thì cũng đã nghỉ hưu rồi, mà dù có ngồi tù cũng chẳng sao, tôi làm bạn với ông.” Thư Bá Tiêu thậm chí còn nói đùa trong điện thoại. Lâm Sỹ Diên nghẹn ngào, “Bá Tiêu, tôi hối hận lắm...” Thư Bá Tiêu không nhìn thấy mặt bạn nhưng cũng có thể tưởng tượng được, chắc chắn ông đang nước mắt đầm đìa.

Thư Bá Tiêu cũng nghẹn ngào: “Sỹ Diên, sai lầm này giờ sửa vẫn còn kịp, mặc dù hỡi muộn, nhưng chung quy chúng ta còn có cơ hội sửa chữa.”

“Tôi cũng vì Kỳ Kỳ mà thôi, tôi có lỗi với thằng bé quá.”

“Chúng ta đều có lỗi với nó...”

Ngày hôm sau, trên trang nhất của các tờ báo ở Ly Thành đều đăng tải tin tức ông Lâm Sỹ Diên, nhà đại từ thiện, đã đi tự thú về một vụ án cũ mười mấy năm trước, đồng thời còn kèm cả thư xin lỗi tới tất cả công chúng của Lâm Sỹ Diên, không chỉ trần thuật chuyện làm giả bằng chứng năm xưa, mà còn gửi lời xin lỗi thành khẩn nhất tới người bị hại Diệp Quán Thanh và người thân của anh. Để nhắc nhở người đời sau và an ủi vong linh người đã khuất. Lâm Sỹ Diên bày tỏ, nếu người thân của Diệp Quán Thanh đồng ý, ông sẽ quyên góp tài sản cá nhân trị giá một trăm triệu tệ để thành lập một quỹ khuyến học dành cho học sinh nghèo khó, quỹ này sẽ đặt tên là “Diệp Quán Thanh”.

Dư luận xôn xao...

Từ sáng đến tối, dưới tòa nhà Chấn Á tụ tập đông đúc phóng viên báo chí và người dân hiếu kì đến xem, bảo vệ tòa nhà đành phải huy động toàn lực lượng ra để giữ trật tự, nhân viên của công ty đi làm cũng trở thành đối tượng bị giới báo chí vây quanh chặn đường phỏng vấn, cũng may cấp trên công ty đã kịp thời hạ lệnh giữ kín miệng, không ai dám tiết lộ nửa lời liên quan chủ tịch hội đồng quản trị với báo chí, bao gồm cả tung tích của ông bây giờ. Ngay sau đó, “đại chiến nước bọt” trên mạng mở màn, những tiếng chất vấn, đả kích, mắng chửi, phê phán ngập trời tràn đất. Đương nhiên cũng có một bộ phận thể hiện sự thông cảm và ủng hộ Lâm Sỹ Diên, nói, mặc dù hơi muộn, nhưng cũng còn hơn là im lặng mãi mãi. Con người đều có thể mắc phải sai lầm, điều đáng quý là sau mười bảy năm, đương sự còn có thể nói cho công chúng biết chân tướng sự thật, không có được dũng khí phi thường thì thật sự không thể làm được điều đó, huống hồ ông còn thành lập quỹ từ thiện lấy tên người bị hại lên tới một trăm triệu tệ, đối với đại đa số mọi người mà nói, đây quả đúng là một con số trên trời...

“Anh thấy thế nào?” Âu Dương Chiêu chồng một đống báo chí trước mặt Diệp Quán Ngữ.

Diệp Quán Ngữ không thèm ngó một cái, trên khuôn mặt như được điêu khắc ấy không một chút biểu cảm, anh ngồi trên sô pha trước bàn uống trà, tay nghịch chiếc bật lửa ZIP, trên mình chiếc bật lửa ánh lên ánh bạc kim loại xám xịt, anh bật chiếc bật lửa kêu “tách” một tiếng, đốm lửa xanh chao động một chút rồi ngay lập tức bị anh dập tắt đi, rồi lại bật lên, rồi lại dập đi... “Tôi muốn biết ông thấy thế nào, luật sư Âu Dương?” Mãi hồi lâu anh mới nói ra một câu. Âu Dương Chiêu dịch chuyển thân hình mập ú của mình cầm cốc cà phê yêu thích giơ lên, cười: “Vậy, anh muốn nghe ý kiến của tôi với tư cách là một luật sư hay là của cá nhân tôi?”

Diệp Quán Ngữ ngước mắt nhìn ông, khóe miệng nhếch lên nét cười: “Tôi muốn nghe kĩ càng cả hai.”

“Được, vậy tôi nói với tư cách là một luật sư trước.” Âu Dương Chiêu đẩy đẩy cặp kính gọng đen to lên, “Rất đơn giản, cũng không cần nghi ngờ gì cả, không từ bỏ! Đã bỏ công sức bao năm qua, không thể vì một quả lựu đạn hỏa mù của lão già họ Lâm mà bỏ giở giữa chừng được, đây là điều đại kị trong binh gia. Nhưng...” Ông chuyển giọng, ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm trọng, “Quán Ngữ, nếu là cá nhân tôi, ý kiến có thể lại ngược hoàn toàn, tôi nghĩ hay là thôi đi, đã đấu đá bao năm qua rồi, họ cũng chưa ngày nào được sống yên ổn cả, chúng ta chẳng phải cũng sức cùng lực kiệt rồi đó sao, chúng ta cố gắng nỗ lực bao năm qua cũng chỉ vì đòi lại hai chữ công bằng. Bây giờ công bằng đã trở lại rồi, lão già họ Lâm đó tự thú chính là trả lại công bằng cho chúng ta. Nói thực, tôi không hiểu suy nghĩ trong lòng anh cho lắm, cũng không biết anh còn muốn gì nữa, mà cho dù có đuổi đánh nhà họ Lâm ấy đến cùng thế nào đi chăng nữa thì Quán Thanh cũng không sống lại được, chúng ta không thể không thừa nhận sự thực này, mặc dù nó rất tàn khốc...

Lần này, Lấm Sỹ Diên không những thừa nhận chuyện làm bằng chứng giả, mà còn khai ra cả đứa con trai đẻ của mình, có thể nói là đại nghĩa diệt thân, cậu thử nghĩ cái hậu quả mà xem, ông ta là một nhân vật của công chúng, là một người nổi tiếng, lần này như thế có thể coi là thân bại danh liệt rồi. Hơn nữa, có thể còn phải đối mặt với tai họa ngồi tù, bao gồm cả con trai ông ta, một khi đã bị định tội, có thể anh ta còn bị xử tử hình... Vậy nên tôi muốn hỏi anh, Quán Ngữ, rốt cuộc là anh muốn gì, nếu anh muốn Lâm thị đến nước phá sản, thì có thể sẽ có tới hàng ngàn người vô tội thất nghiệp đấy...”

“Ông đang nói cái gì? Lâm Hy sẽ bị phán tội tử hình?” Diệp Quán Ngữ nhạy cảm và lập tức nắm bắt được từ quan trọng nhất trong câu. Âu Dương Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, nếu bị xử tội, nhất định anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”

“Vậy còn Đỗ Trường Phong thì sao?”

“Anh ta cũng vậy, nhưng cao nhất cũng chỉ bị nhốt vài năm. Lâm Hy thì khác, tội cố ý giết người đấy, anh ta có thể gột sạch được không?”

Diệp Quán Ngữ lắc đầu: “Chắc chắn anh ta sẽ không chịu thừa nhận, anh ta sẽ giảo biện, nói là phòng vệ chính đáng, hoặc là ngộ sát.”

“Đương nhiên, anh ta sẽ không giơ tay chịu trói.” Âu Dương Chiêu đặt cốc cà phê xuống, nhướn mày, nhưng tôi có một nhân chứng quan trọng, có thể khiến anh ta phải lộ nguyên hình.”

“Ồ?” Diệp Quán Ngữ hứng khởi.

“Trước kia chẳng phải tôi đã từng nói với anh sao, việc điều tra của tôi có được bước đột phá quan trọng. Năm dó tham gia vào vụ hành hung, ngoài hai anh em nhà họ Lâm và Thư Khang, con trai cả nhà họ Thư ra, còn có một số bạn học của họ. Sau khi xảy ra chuyện, phần lớn những người đó đều bị nhà họ Lâm lấy tiền bịt miệng, trong đó có một người tên Ngô Minh, không những bị bịt miệng bằng tiền mà còn được nhà họ Lâm hỗ trợ học đại học rồi cho đi nước ngoài, mãi đến hai năm trước mới được điều trở về.”

“Tại sao lại cho anh ta đi nước ngoài?”

“Bởi khi đó chỉ có mình anh ta từ chối làm chứng giả, người này cũng coi như là có chút lương tâm, Lâm Sỹ Diên đã tốn rất nhiều tiền mua chuộc người nhà anh ta để người nhà làm việc ấy. Khi đó anh ta cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, người lớn nói thế nào thì cũng đành phải nghe lời. Lâm Sỹ Diên lo sau này anh ta phản cung, liền lấy danh nghĩa trợ cấp để anh ta ra nước ngoài học đại học, người nhà anh ta đương nhiên là mong còn chẳng được. Nhưng giờ tuổi tác anh ta cũng không nhỏ nữa, khi tôi tìm anh ta nói chuyện này, khóe mắt anh ta đỏ hoe, nói những năm qua lòng anh ta chưa bao giờ được thanh thản...”

“Người đó giờ đang ở đâu?”

“Đang làm việc ở cục thuế khu Đông của Ly Thành, hình như làm chức quan nhỏ gì đó. Anh ta là người tận mắt chứng kiến vụ huyết án năm ấy, nói chính mắt nhìn thấy Lâm Hy đâm thẳng con dao vào ngực Quán Thanh, trông như thể lên cơn điên vậy, chính nhát dao đó khiến Quán Thanh ngã xuống đất không cựa quậy được...”

“Súc sinh!” Ngón tay kẹp điếu thuốc của Diệp Quán Ngữ không ngừng run lên, hễ nhắc đến cái chết thê thảm của em trai là anh lại không thể nào khống chế được tâm trạng, nó đã là vết thương không thể động vào của anh, hễ chạm vào là máu lại đầm đìa. Anh giơ tay lên, run rẩy, từng chữ từng câu đầy sát khí: “Bằng tất cả mọi giá, phải giữ chắc nhân chứng ấy cho tôi, nhất định phải để anh ta ra tòa làm chứng, cho dù có phải khuynh gia bại sản, tôi cũng phải khiến tên súc sinh đó nợ máu phải trả bằng máu!”

Âu Dương Chiêu gật đầu: “Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ làm tốt, Ngô Minh cũng đã đồng ý làm chứng, chỉ xem đến lúc đó anh ta có lật lọng gì hay không thôi, bởi một khi đã xác định anh ta sẽ ra tòa thì khó đảm bảo rằng nhà họ Lâm sẽ không ngấm ngầm hành động gì. Lâm Sỹ Diên thì chắc chắn là không rồi, ông ta đã tự thú, người tôi lo lắng là Lâm Hy, anh ta còn thâm độc hơn ông già của mình cả trăm lần ấy chứ.”

Diệp Quán Ngữ nheo mắt: “Đúng vậy, anh ta mới là người tôi phải đối phó thực sự.”

“Vậy Đỗ Trường Phong thì sao?”

“Anh ta?” Diệp Quán Ngữ thở ra một hơi thuốc, thở dài, “Nói thực, tôi chẳng còn dám động đến anh ta nữa, Thư Mạn nằm viện cũng là vì anh ta, mà bệnh tình của Thư Mạn...”

“Anh đúng là một gã si tình.” Trong giọng điệu của Âu Dương Chiêu có một chút trêu chọc.

“Chẳng biết làm sao được, ai cũng có điểm yếu của mình cả, cho dù là đao súng không đâm thủng được như kim cương cũng có điểm yếu nữa là, Thư Mạn… chính là điểm yếu của tôi.”

“Nhưng nói thật, ấn tượng của tôi về con người Đỗ Trường phong cũng không tồi lắm.” Âu Dương Chiêu lại cầm cốc cà phê lên, quan sát Diệp Quán Ngữ rồi mới lựa lời nói tiếp, “Người nhà họ Lâm tôi chỉ tôn trọng mỗi mình anh ta, bởi anh ta không giả tạo. Nghe nói lần giám định này, sống chết thế nào anh ta cũng không chịu thừa nhận mình từng có tiền sử bệnh tâm thần, còn đòi nhóm chuyên gia trả lại sự trong sạch cho anh ta, anh nói xem có tên ngốc nào như thế không? Một khi đã xác định là anh ta không có tiền sử bệnh tâm thần, thì chẳng phải là chứng minh năm đó anh ta ngụy trang bệnh nhân tâm thần sao?”

“Anh ta nói như vậy thật sao?”

“Đúng vậy, anh ta nói với nhóm chuyên gia vậy đấy. Nhưng lời anh ta nói không thể trực tiếp lấy làm chứng cứ được, bởi người điên không bao giờ nói mình điên cả, phải căn cứ vào cử chỉ và tư duy của anh ta rồi phân tích, kết luận, chứng minh từ góc độ y học. Hồ sơ bệnh án mà tòa án thu thập được vốn không hề có kẽ hở nào, nhà họ Lâm sẽ không để chúng ta tìm được kẽ hở nào trong đó đâu, cho dù bây giờ Lâm Sỹ Diên tự thú, nhưng những người khác không chịu thừa nhận thì cũng chẳng có cách nào khác, nhất định phải có chứng cứ xác thực...”

“Bao giờ thì có kết quả giám định?”

“Có lẽ phải một thời gian nữa.”

Diệp Quán Ngữ đang định nói gì, bên ngoài chợt có tiếng Lữ tổng quản khẽ gõ cửa: “Chủ tịch, tôi có thể vào được không?” Giọng nói có vẻ gấp gáp. “Vào đi.” Diệp Quán Ngữ đáp. Lữ tổng quản đẩy cửa vào, cầm một túi tài liệu, trực tiếp đặt trước mặt Diệp Quán Ngữ: “Vừa được gửi đến, có manh mối về thân thế của ngài rồi.”

“Cái gì?” Diệp Quán Ngữ nhất thời chưa phản ứng kịp.

“Tôi nói là, có tung tích về người mẹ đẻ của ngài rồi.” Lữ tổng quản đáp.