Trở về phòng, Yến Tư Không lấy mặt nạ ra, chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Y cầm thứ này về làm gì? Y tìm Nguyên Nam Duật vốn chỉ định thăm dò ý Nguyên Nam Duật, hi vọng hai người có thể cùng nhau thuyết phục Phong Dã, nhưng sau khi biết rõ Nguyên Nam Duật toàn tâm thuần phục Phong Dã liền hiểu chuyện này bất khả thi.

Nhưng trộm chiếc mặt nạ này về cũng chỉ là nhất thời nổi hứng.

Yến Tư Không ngồi trước bàn, kéo gương đồng về phía mình, nhẹ nhàng đeo nó lên.

Chiếc mặt nạ này vốn chỉ che đến mũi, để lộ cằm và môi gần như giống hệt Nguyên Nam Duật. Cũng từng có kẻ lanh mắt cảm thấy hai người họ giống nhau, nhưng bởi vì chưa có ai thấy khuôn mặt của Nguyên Nam Duật sau chiếc mặt nạ nên không nghĩ tới bọn họ giống nhau y đúc thật. Đeo mặt nạ vào, thay y phục khác, liền lập tức trở thành đệ nhất đại tướng dưới trướng Lang vương — ‘Khuyết tướng quân’.

Yến Tư Không tháo mặt nạ đập ‘rầm’ xuống bàn, tựa như bị nó làm phỏng tay. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, y vẫn cẩn thận cất nó đi.

Y vốn là người thận trọng kín đáo, lúc ấy thấy chiếc mặt nạ này mới trộm một cái, trong lòng hiển nhiên trù sẵn mưu. Phong Dã hiện tại khó đoán, y không thể không giữ cho mình một đường lui.

Nghĩ đến đây, y bất giác khó chịu đứng lên, phải chăng sâu trong nội tâm y đã tin, Phong Dã có lẽ sẽ vì ngai vàng mà hại mình…

———————————————–

Lễ thành thân Phong Dã sắp đến, trong phủ giăng đèn kết hoa, chúng hạ nhân tấp nập chuẩn bị cho đại hôn. Vải điều đỏ chói bao phủ rực rỡ trong sắc trắng trời tuyết mênh mông, nổi bật ý vị hoan hỉ.

Nhưng trong mắt Yến Tư Không, y chỉ cảm thấy gai mắt, may thay thời tiết lạnh giá, y cũng không định bước chân ra khỏi cửa.

Từ đầu đông tới nay, nhờ có Dũng vương tương trợ mà các tướng sĩ lửa than đủ đầy, áo bông dày ấm, hôm nào cũng có thịt ăn. Vào đông không thích hợp chiến tranh, khí hậu khắc nghiệt bất lợi với bất kỳ ai, nếu không bất đắc dĩ thì đa phần là đình chiến, vì vậy hàng ngày họ chỉ luyện binh, không phải lo cái bụng cũng chẳng phải lo cái đầu, dù có nhọc vì lạnh cũng chưa một ai kêu ca.

Kể từ đó, các tướng sĩ rất rảnh rỗi, vừa khéo cho Yến Tư Không đủ thời gian để giam mình trong phòng suy ngẫm.

Sau khi tỉnh táo lại, y ý thức được chuyện cấp bách lúc này không phải là thuyết phục Phong Dã bỏ cái ý định xưng đế trong đầu đi, mà là đầu xuân, nếu Trần Mộc liên thủ với triều đình thì Phong Dã phải làm sao để vượt qua nan ải.

Từ lúc Phong Dã gửi thư mời Trần Mộc, tuyên bố mở rộng cổng thành Thái Nguyên đón Sở vương, đến nay Trần Mộc vẫn chưa trả lời, tính toán thời gian, kỳ thực đủ cho người đưa thư đi tới đi lui Vĩnh Châu rồi, mà sở dĩ không trả lời, hiển nhiên là vì Trần Mộc đang do dự.

Kiểu do dự như vậy đầy bất trắc nguy hiểm, tựa như tảng đá treo trên đỉnh đầu chẳng biết lúc nào rơi xuống, khiến người ta thấp thỏm lo âu.

Nhưng vô luận Trần Mộc có liên thủ hay không thì sát tâm của Phong Dã với Trần Mộc đã định, mà Trần Mộc cũng mọc đủ lông đủ cánh rồi, không còn mặc cho họ khống chế nữa. Kẻ này, quả thực không thể dùng thêm.

Trong kinh có vài hoàng tử còn nhỏ, thậm chí có cả trẻ sơ sinh, dễ kiểm soát hơn Trần Mộc, chỉ cần Phong Dã từ bỏ ý định xưng đế thì có thể làm theo kế hoạch của y, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*.

*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: Trợ giúp hoàng đế, lấy danh nghĩa của hoàng đế để ra lệnh cho kẻ khác.

Tuy Phong Dã lừa y, lợi dụng y nhưng không xét mặt tư tình – mà y cũng không muốn bàn nữa, Phong Dã vẫn là người duy nhất có thể giúp y đạt thành sở nguyện. Về phần y cảm thấy thương tâm, thất vọng, phẫn nộ, chẳng qua là chỉ tự rước phiền vào mình. Nếu không phải do y lụy tình thì tội gì gặp phải mấy chuyện này, chẳng lẽ không phải do y đáng đời sao?

Người như y, vốn không nên động tình, cô độc cả đời mới là tốt nhất.

Nghĩ thông rồi, không chờ Phong Dã tới tìm y, y đã chủ động đi gặp Phong Dã, còn mang theo một thứ.

Lúc thấy y, Phong Dã khá ngạc nhiên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Yến Tư Không ngồi xuống ghế cách xa hắn nhất, thái độ xa cách, lẳng lặng nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

“Nói đi.”

“Ngươi nói đúng, bây giờ Trần Mộc quá thực khó khống chế, không thích hợp lên ngôi, huống hồ nó rất có thể cấu kết với triều đình, chúng ta phải bỏ nó.”

Phong Dã lộ vẻ vui mừng: “Ngươi nghĩ được như vậy là ta vui rồi.”

“Thế nhưng.” Yến Tư Không nói tiếp.

Phong Dã chờ đợi.

“Thế nhưng ngươi tuyệt đối không được xưng đế.” Yến Tư Không nghiêm túc nói: “Lợi hại ta đã nói rõ với ngươi rồi, nếu ngươi cứ nhất quyết xưng đế, ta sẽ không giúp ngươi, trong kinh vẫn còn hoàng tử nhỏ tuổi dễ khống chế.”

Phong Dã cười nhạt: “Đừng nói ngươi cho rằng ta ngu xuẩn đến mức mới chân ướt chân ráo đã vội biến mình thành cái đích của hàng trăm mũi tên? Những thứ thúc thúc gửi ta chẳng qua thừa dịp đại hôn của ta nên ăn mừng một phen, ai ngờ bị ngươi phát hiện. Nếu không nắm chắc bảy tám phần, ta tuyệt sẽ không mạo muội…”

“Cho dù ngươi nắm chắc mười phần, cũng không thể.” Yến Tư Không nghiêm mặt nói: “Có thể hay không, cứ nghe ta phán đoán.”

Phong Dã nheo mắt lại.

“Nhất định phải dẹp loạn hết loạn trong giặc ngoài, đảm bảo chúng ta hoàn toàn ổn định thế cục, khống chế thiên hạ.”

“Vậy phải bao lâu?”

“Không biết, có lẽ là mười năm hai mươi năm, hoặc có thể là lâu hơn nữa.”

Phong Dã hừ lạnh: “Khác nào ‘ngộ biến tùng quyền*’ đâu.”

*Ngộ biến tùng quyền: Chỉ về việc muốn ứng phó với tình huống nào đó mà tìm cách tạm thời.

“Đây là ngộ biến tùng quyền, với ta mà nói là thế, với ngươi mà nói là vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện cướp ngôi không cần ‘quyền biến’ à?”

“Thế nếu sau này ta nhập chủ kinh đô lại đổi ý thì sao? Liệu ngươi làm khó được ta?”

Yến Tư Không cười lạnh: “Ta đã sớm nghĩ tới, vì dù sao ngươi cũng đã lừa ta mà.” Y đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một vật. Đó là một bức thư.

“Đây là cái gì?”

Yến Tư Không đứng dậy, nâng lá thư bằng hai tay, thái độ cung kính — không phải với Phong Dã mà là với lá thư này: “Thứ này, ta mãi không lấy ra, thứ nhất là vì thời cơ chưa đến, thứ hai vì không muốn làm ngươi đau buồn.”

Phong Dã nhíu mày lại: “Rốt cuộc là cái gì?”

Yến Tư Không nhìn niêm phong bên ngoài đã ố vàng, trong lòng dâng trào ngàn vạn tâm tư: “Đây là lá thư…Tĩnh Viễn vương điện hạ giao cho ta trước khi lâm chung.”

Phong Dã vỗ án, lạnh lùng nói: “Khốn nạn, tại sao ngươi không nói với ta?”

“Tuyệt bút này không phải để lại cho ngươi, mà để lại cho thiên hạ.” Yến Tư Không nói: “Điện hạ dặn ta, đến ngày ông được giải tội thì công chư tại chúng*, bây giờ chưa phải lúc, ta giao cho ngươi cũng chỉ thêm bi thống và hận thù.”

*Công chư tại chúng: công khai chân tướng sự tình với mọi người

Phong Dã sải bước đi tới, giật lấy bức thư, hai tay run rẩy cẩn thận mở ra, trừng mắt đọc.

Yến Tư Không bên cạnh nhẹ giọng nói: “Ta từng đọc tuyệt bút này vô số lần, đến gần như thuộc làu. Nhắc về oan khuất của mình, điện hạ chỉ viết lác đác vài câu, lòng ông hướng về vẫn luôn là bách tính, bận tâm đến chết vẫn luôn là an ninh biên quan, thái bình thiên hạ. Phong gia trung lương bao đời, ngươi vì tư dục của bản thân mà không màng nguyện vọng của điện hạ sao?”

“Câm miệng!” Phong Dã gầm lên. Hắn quay đầu nhìn Yến Tư Không, vành mắt đã phiếm hồng.

Yến Tư Không ngậm miệng.

Phong Dã run rẩy nói: “Ngươi nên đưa nó cho ta từ lâu. Đây là thứ duy nhất phụ thân để lại.”

“Lời ấy sai rồi.” Yến Tư Không đáp: “Điện hạ để lại cho ngươi quân Phong gia, để lại tướng tài hiếm thế, để lại trí dũng mưu lược, thứ điện hạ để lại cho ngươi đủ để ngươi được lợi cả đời. Điện hạ hy vọng ngươi dùng những gì ông để lại bảo vệ bách tính giang sơn. Đừng phụ kỳ vọng của ông ấy.”

“Đừng lấy phụ thân ra dọa ta.” Phong Dã chỉ vào mặt Yến Tư Không quát: “Phụ thân ta không có bảo không cho ta xưng đế.”

“Đúng là không, nhưng điện hạ đặt nặng quốc thái dân an trên cả tính mạng mình.” Yến Tư Không nhìn hắn chăm chú: “Phong Dã, ngươi cũng nên đặt quốc thái dân an trên việc xưng vương xưng đế đi.”

Cơ mặt Phong Dã rúm ró lại, hắn trầm giọng nói: “Ta nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, để khi ông trên trời nhìn xuống nhân gian được trông thấy cảnh thái bình hưng thịnh.”

“Ngươi biết đảm đương như vậy, điện hạ có thể nhắm mắt rồi.” Yến Tư Không thở phào: “Phong Dã, tạm thời thu hồi dã tâm của ngươi lại. Nếu có ngày ngươi nắm quyền, tứ hải thái bình, ta sẽ không…ngăn cản ngươi nữa.”

Phong Dã cúi đầu, mặt mày xây xẩm.

Yến Tư Không biết Phong Dã có hiếu, chỉ khi lấy Phong Kiếm Bình ra mới có thể tạm thời ngăn cản sự cuồng vọng của hắn.

Trầm mặc một hồi, Phong Dã nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

“Ngươi không cần đáp ứng ta, ta muốn ngươi đáp ứng Tĩnh Viễn vương điện hạ.” Yến Tư Không tiến gần một bước.

Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không: “Lấy lá thư này làm chứng, ta đáp ứng phụ thân, thời cuộc bất ổn, ta không xưng đế.”

Yến Tư Không thở dài: “Ta còn một việc cầu ngươi.”

“Nói.”

“Giữ Trần Mộc một mạng.” Yến Tư Không thấp giọng.

Mày kiếm Phong Dã nhướn lên, hắn tàn bạo nói: “Không, bao, giờ.”

“Giữ nó một mạng, kể cả phế nó làm thứ dân.” Yến Tư Không mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt hắn: “Dù sao nó cũng là đệ tử của ta, chỉ cần nó không uy hiếp tới ngươi…”

“Nó còn sống là còn uy hiếp tới ta.” Phong Dã gằn từng chữ.

Yến Tư Không lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi thì đây chính là điều kiện của ta.”

Phong Dã bước tới gần Yến Tư Không, âm lãnh nhìn y: “Ngươi dám nói điều kiện với ta? Vì Trần Mộc?!”

“Tại sao lại không?” Yến Tư Không ưỡn ngực: “Ngươi từng nói, hôm nay ngươi nắm trọng binh, ta có công lớn. Ngươi còn từng nói, ta giúp ngươi công hạ Thái Nguyên, sẽ thưởng cho ta. Còn ta chỉ muốn ngươi sau khi chuyện này thành thì giữ cho Trần Mộc một mạng. “

“Trần, Mộc.” Phong Dã nghiến răng nghiến lợi: “Trên đời này có mấy người đáng để loại người như ngươi thật tình đối đãi? Vì sao lúc nào cũng là Trần Mộc? Vì sao lúc nào cũng là nó cơ chứ?”

Yến Tư Không hít sâu một hơi: “Trần Mộc mười một tuổi làm đệ tử của ta, ta nhìn nó lớn lên, hiểu nó thưở nhỏ chịu vô vàn ức hiếp, cùng nó trải qua nỗi đau mất mẹ. Nhìn nó, ta thường xuyên thấy được chính mình thưở ấu thơ. Ngươi hiểu thì tốt, không hiểu cũng được, nếu ngươi không chịu thì đừng tìm ta nữa.”

“Ngươi uy hiếp ta?” Phong Dã nắm bả vai Yến Tư Không: “Ngươi biết mình đang ở đâu không? Tất cả của ngươi, bao gồm cả cái đầu cao cấp của ngươi, đều do ta nắm giữ. Ta muốn ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, ngươi dựa vào gì mà bàn điều kiện với ta?”

“Vậy ngươi giết ta đi!” Yến Tư Không nghiến răng nghiến lợi: “Đời này Yến Tư Không ta chưa từng sợ chết!”

“Ngươi muốn chết!” Phong Dã lớn tiếng quát.

Yến Tư Không nghểnh cổ, trừng mắt với Phong Dã, không hề nhún nhường.

Sau khi xé bỏ lớp tình nghĩa kia, Yến Tư Không đã không tìm được lý do gì để thỏa hiệp, nhượng bộ với Phong Dã. Y hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tục đàm tình với Phong Dã nữa, mà đã là người cộng sự thì đương nhiên phải tính toán được mất, y muốn cho Phong Dã biết, Yến Tư Không y đối xử với ‘Phong Dã’ và Lang vương khác nhau như thế nào.

Có vẻ Phong Dã cũng ý thức được sự lạnh lùng của Yến Tư Không nên hắn hơi cúi đầu, nhích gần về phía y: “Ở trong lòng ngươi, ta là gì?”

Yến Tư Không trả lời dứt khoát: “Ngươi là Lang vương.”

Phong Dã chợt biến sắc, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Sai, ta là phu quân của ngươi.”

Yến Tư Không bật cười: “Mấy ngày nữa, ngươi chính là phu quân danh chính ngôn thuận, thế nhân đều biết của quận chúa rồi, đừng nói mấy lời vớ vẩn này nữa. Trước đây ngươi nói rằng ta lợi dụng tình cảm mê hoặc ngươi, kỳ thực từ lúc gặp lại tới nay, chẳng nhẽ ngươi không lợi dụng tình cảm mê hoặc ta à? Để ta làm tùy tùng của ngươi, tính kế trù mưu cho ngươi.”

Vẻ mặt Phong Dã dữ tợn.

“Phong Dã, ngươi ta đã đến bước này, tội gì phải lừa mình dối người. Ngươi muốn quyền lực chí cao vô thượng, ta muốn mượn quyền lực của ngươi để thực hiện lí tưởng của mình, ngươi ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau.” Yến Tư Không cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nói gì tình nghĩa nữa, không khỏi buồn cười.”

Phong Dã túm lấy cổ áo Yến Tư Không, gương mặt tuấn tú méo mó vì tức giận, hai mắt đỏ ngầu tựa như khó mà tiêu tan được oán hận. Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu nói, ngươi toan tính ở bên ta chẳng qua là vì quyền thế, con người của ta với ngươi mà nói, căn bản, không, đáng, một, xu!”

Yến Tư Không im lặng, chỉ nở một nụ cười thảm.

Phong Dã đẩy y ra: “Cút, cút ra ngoài.”

Yến Tư Không lảo đảo về sau hai bước.

“Cút –” Phong Dã hét lớn.

Yến Tư Không xoay người xông ra khỏi phòng, mặc cho bên trong đau như ruột gan đứt từng khúc, y vẫn không dừng bước lại. Y muốn cút xa, tốt nhất là cút đến nơi không bao giờ gặp Phong Dã, có như vậy y mới sống tốt hơn một chút, chí ít, không phải lúc nào cũng vì một người mà đau thấu tim gan.

————————————–

Yến Tư Không không trở về phòng ngay, mà lượn lờ trong sân một lúc lâu. Người Phong Dã phái tới theo dõi y thay liên tục, y cũng đã lạnh đến chân tay tê buốt, nhưng vẫn chưa muốn trở về phòng.

Cho đến khi màn đêm đã tối kịt, y nhìn ngọn đèn dầu u ám trong phủ, lại chẳng biết đi đâu.

Trước đó không lâu, y mới vừa nói, bên cạnh Phong Dã là nơi duy nhất trên cõi đời này y có thể trở về, bây giờ nhớ lại, quả thực hài hước, sao y lại ngu xuẩn và ngây thơ như thế?

Y không có nơi nào để trở về. Y từng có nhà, tận hai căn nhà, nhưng tất cả đã tan thành mây khói, từ đó về sau, thiên hạ to lớn, Yến Tư Không y đã định trước cô độc cả đời.

Không phải, không phải, y vẫn còn một người thân, người thân duy nhất còn sót lại trên đời, dù không phải ruột thịt, dù đối phương thậm chí còn không nhớ ra y, nhưng sự tồn tại của người này là ranh giới rất sâu, sâu nhất trong lòng y, là bằng chứng cho y biết ông trời không hoàn toàn vứt bỏ y vì quá chán ghét.

Vì vậy y mang theo hai bầu rượu, quyết định tìm Nguyên Nam Duật. Ân oán giữa y và Phong Dã, y chưa từng kể khổ với ai, với Nguyên Nam Duật cũng không. Y chỉ muốn uống cùng huynh đệ mình chén rượu, có lẽ khi Nguyên Nam Duật say bất tỉnh nhân sự còn có thể nghe được đệ ấy gọi mình một tiếng ‘Nhị ca…”

Lúc đến tiểu viện của Nguyên Nam Duật, trong phòng ánh nến chập chờn, y mơ hồ nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện. Y bảo người giám thị mình chờ ở đó, còn mình thì mang theo rượu tới trước cửa. Vừa định gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền tới tựa hồ là tiếng của Phong Dã, hơn nữa còn say tí bỉ. Kỳ thực không phải nghe tiếng, mùi rượu bên trong đã lan ra cả ngoài rồi.

Yến Tư Không do dự lùi về phía cửa sổ.

Gia thế La gia hiển hách, trên cạnh cửa sổ khảm đầy ngọc lưu ly quý giá. Yến Tư Không hơi khom người, xuyên qua ngọc lưu và khe hở của rèm cửa sổ nhìn vào trong.

Trong phòng có hai người, là Nguyên Nam Duật và Phong Dã. Bầu rượu trên bàn, chén ngã trái phải, rượu và thức ăn rơi vãi đầy trên đất, chén đĩa bừa bộn, mà Phong Dã thì đang ôm chặt Nguyên Nam Duật cực kỳ thân mật.

Yến Tư Không chợt cảm thấy máu trong người đông lại.

Tiếp theo đó, y nghe thấy Phong Dã mặc dù say khướt lại gọi rất rõ ràng: “Không nhi…”