Ngày hôm sau quả thực Phong Dã truyền tin ra ngoài như đã nói.

Hành động này của Phong Dã tuy rằng dồn Trần Mộc vào thế khó, nhưng lại để lại rất nhiều hậu hoạn, nếu Trần Mộc đến thì sao, còn nếu không đến thì thế nào. Đến, chuyện này ắt không có kết cục tốt đẹp, mà không đến, rất có thể Trần Mộc sẽ liên minh với triều đình.

Kỳ thực lời đề nghị của Yến Tư Không mới là biện pháp khả thi nhất. Nếu y ở bên Trần Mộc, y không tin Trần Mộc sẽ bị Thẩm Hạc Hiên lung lay. Song chuyện này lại bị Phong Dã kiên quyết phản đối. Y mơ hồ cảm thấy, Phong Dã không cho phép y gặp Trần Mộc không chỉ bởi ghen tuông, mà còn có thể do không tín nhiệm y, không đúng, phải nói rằng từ sau cái năm hai người xích mích, Phong Dã đã không còn tín nhiệm y nữa.

Mà y cũng ngày càng không hiểu nổi lời nói và hành động của Phong Dã, y từng cho rằng mình là người hiểu Phong Dã nhất trên đời này, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, chưa chắc y đã hiểu hắn một hai. Y ngày càng cảm thấy người chung chăn gối với mình hằng đêm không phải là người mình từng yêu, mà là một…Vương gia.

Vì vậy y nhìn hai người ngày một xa cách, lại bất lực, mà trái tim y cũng đã lạnh dần, không còn muốn níu kéo thêm chút hơi tàn nào nữa.

————————————

Mấy ngày sau, chuyện Yến Tư Không phái A Lực đi điều tra có kết quả. ‘Thiết Trượng Tử’’ là một khách giang hồ, trước kia không biết tại sao lại bị gãy chân nên quanh năm phải chống gậy sắt nặng cả tạ. Để mưu sinh, gã chẳng thiết quan tâm có phạm pháp hay không, song phạm pháp tới giờ vẫn chưa bị truy bắt.

Người xảo quyệt như thế, chỉ nhận tiền chứ không nhận người, Trần Mộc không thể dùng gã làm gian tế, khả năng cao chỉ bỏ tiền mua gã đưa mình rời thành.

Hành động này rất sáng suốt. Nếu Trần Mộc gài người của mình trong thành thật thì một khi bị y tra ra sẽ chẳng thể nào làm như không biết được. Xem ra Trần Mộc cũng cực kỳ phòng bị y.

A Lực khua tay: “Công tử, có cần bắt người tới tra hỏi không?”

Yến Tư Không lắc đầu: “Người nọ chống gậy sắt cả tạ quanh năm, chắc chắn không phải kẻ dễ chọc, hơn nữa cũng không nên… thứ nhất kinh động đến Phong Dã, thứ hai tra hỏi hắn cũng không hỏi ra được gì. Chuyện này dừng lại tại đây thôi!”

A Lực gật đầu nhưng không lui ra, chỉ lo lắng nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

A Lực khua tay: Lang vương sắp thú thê.

Yến Tư Không ngộ ra, chỉ bình tĩnh như thường đáp: “Ừ, đúng vậy, ‘trai lớn lấy vợ’ mà.”

A Lực lưỡng lự.

Yến Tư Không biết trong lòng hắn nghĩ gì, cũng không muốn giải thích thêm, y sợ bản thân càng tỏ vẻ không quan tâm thì lại càng bị người ta nhìn ra sơ hở.

“A Lực, ngươi lui xuống đi, ta…”

Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, Yến Tư Không đứng dậy: “Trong phủ chưa từng ồn ào như thế, chúng ta ra xem thử thôi.”

Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc, đi ra tiền viện.

Dinh thự này vốn là của La Nhược Tân, sau khi La Nhược Tân chết, Phong Dã khai ân không giết người thân gã, nhưng đương nhiên sẽ không giữ họ lại Thái Nguyên, vì vậy La gia dọn về nông thôn sống, còn nơi này đã bị Phong Dã trưng dụng làm phủ đệ tạm thời, cực kỳ khí phái.

Mà bây giờ cả khoảng sân lớn như thế lại bị chất kín cả đống rương gỗ lớn, mặt trên được phủ vải đỏ rực rỡ, vừa nhìn liền biết là rương lễ.

Yến Tư Không đi tới: “Đây là…”

Quản gia chắp tay: “Bẩm Yến đại nhân, lễ thành thân Lang vương sắp đến, đây đều là quà mừng khắp nơi gửi về, nhìn bên kia kìa, cả tám rương đó đều là quà Phong tướng quân gửi từ Đại Đồng đến đấy.”

“Vậy à? Có thể cho ta xem danh sách quà mừng được không?” Chẳng phải Yến Tư Không hứng thú với đống lễ này, y chỉ muốn biết người tặng quà cho Phong Dã là ai. Hai năm qua Phong Dã bận việc chiến nhưng vẫn không quên phái sứ thần kết liên minh với các nơi, có vài người đã công khai quy thuận hắn, tỉ như vài quan tướng đất Thục và Kiềm Châu, tỉ như Dũng vương, cũng có vài kẻ thì âm thầm viện trợ quân phí quân nhu. Tâm tư y kín đáo, thăm dò tin tức đã thành bản năng của y.

Quản gia vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn, liền giao danh sách quà mừng cho y. Yến Tư Không tiện tay lật vài quyển, cảm thấy không có gì đáng chú ý, cho đến khi đọc đến danh sách quà mừng dài ngoằng của Phong Trường Việt, y lại giật mình.

Bản thân Yến Tư Không đã có khả năng đọc nhanh như gió, có lúc không cần phải đọc hết từng chữ một, lần này lại phải căng mắt ra đọc cho kỹ. Khi lướt qua phần danh sách này, y đã xem sơ qua, cho nên bản thân đã bị những thứ quà trên đó thu hút.

Nam Hải Minh Châu, gấm thêu long phượng mẫu đơn, ấm vàng Vân Long Hải, chén hỉ vàng song long…

Tay cầm danh sách của Yến Tư Không phát run.

Những thứ này, những thứ này, tất cả chỉ có hoàng đế và hoàng hậu mới được dùng!

Nam Hải Minh Châu chỉ dành cho hoàng thất, thường được khảm trên đỉnh mũ, một viên trị giá mười vạn lượng bạc trắng, người bình thường dù có tiền cũng không thể mua, trừ phi hoàng đế ban cho, bằng không cài nó lên sẽ rơi đầu.

Những thứ còn lại đều là hỉ vật dùng trong đại hôn của hoàng đế và hoàng hậu, tuy chưa hẳn là sang quý, nhưng ngoài ‘chân long chân phượng’ ra, người phàm không xứng sử dụng, nếu không sẽ bị coi là khi quân, đều là tội lớn mất đầu.

Phong Trường Việt theo chân Phong Kiếm Bình nhiều năm sao có thể không biết những quy tắc này. Cho dù họ mưu phản, không kính sợ hoàng thất, nhưng cũng không nên cố tình dùng những vật này làm quà mừng cho hôn lễ của Phong Dã và quận chúa, thậm chí có khả năng sẽ dùng chúng trong hôn lễ thật. Nếu để người có kiến thức thấy được, chẳng biết sẽ liên tưởng ra bao thứ nữa. Làm như vậy, ngoài khiêu khích ra thì còn ý gì…

Còn ý gì…

Yến Tư Không chợt cảm thấy toàn thân phát rét, mồ hôi hột trên trán chảy ròng.

“Yến đại nhân?” Quản gia nhìn y khó hiểu: “Sắc mặt ngài sao lại tái nhợt vậy? Bị lạnh sao? Thế ngài mau trở về phòng đi, bọn hạ nhân sắp xếp đống này phải lâu đấy.”

A Lực cũng đỡ Yến Tư Không, dùng ánh mắt hỏi thăm y sao vậy.

Yến Tư Không đẩy A Lực ra, cố gắng trấn định nói: “ Không có gì, ta về phòng trước.” Nói xong, y xoay người đến nội viện.

Nhưng y lại không về phòng của mình, mà là trực tiếp đến phòng của Phong Dã.

Y và Phong Dã cùng ăn cùng ngủ, còn từng ở chung phủ trong quân, họ chỉ mới tách ra gần đây, cho nên y ra vào phòng ngủ Phong Dã cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.

Y bước vào thư phòng, đóng cửa phòng lại, sau khi hít sâu một hơi thì sải bước đến kệ sách, bắt đầu lục thư của Phong Dã.

Trước đây y chưa từng làm vậy, bởi vì trong lòng y vẫn luôn tin tưởng Phong Dã, tin tưởng Phong Dã sẽ không giấu diếm y, sẽ không lừa gạt y.

Nhưng những chuyện kỳ quặc khó hiểu cứ lũ lượt kéo đến, hai người dần đánh mất tình nghĩa và tín nhiệm dành cho nhau, bây giờ giữa bọn họ, rốt cuộc còn lại gì?

Tìm hồi lâu, Yến Tư Không cuối cùng cũng tìm được thư của Phong Trường Việt.

Nếu Phong Dã giấu diếm mình ý đồ khác, Phong Trường Việt chắc chắn biết, suy cho cùng những rương trân bảo kia đều do lão gửi tới!