"Hong Prai!"

Nơi rừng sâu hun hút, cây cối um tùm âm u, tại căn nhà gỗ cổ xưa chỉ toàn rắn rết, côn trùng bao quanh vọng ra giọng nói ồm ồm của lão pháp sư tà ác, "Ngươi đã đi đâu?"

Bóng dáng ma nữ hiện ra, quỳ rạp trên mặt đất, run sợ trước lão ta.

"Ta đã gọi ngươi cả ngày nay. Tại sao ngươi không xuất hiện?" Lão ta híp mắt, cười hung ác nham hiểm nhìn thẳng xuống ma nữ Hongrai đang dùng tâm linh trao đổi với lão, "Đừng nghĩ đến chuyện nói dối ta. Ta biết, ngươi đã đi đâu."

Gương mặt của lão pháp sư càng hiện lên ác độc, "Ngươi đã đi nhận phần công đức chứ gì?" Lời khấn cầu của tên đó, đâu chỉ các oan hồn nghe thấy, mà lão cũng có thể nghe thấy. Hừ! Muốn mua chuộc ả Hongrai này sao? Đừng hòng!

Lão pháp sư chậm rãi đứng lên, tay cầm theo hai ngọn giáo nhọn hoắc buộc đầy dây bùa mang âm khí hắc ám, mặc cho ma nữ Hongrai run lẩy bẩy cúi đầu cầu xin, lão ta vẫn dứt khoát cắm thẳng hai ngọn giáo vào đầu xác chết khô héo còn bê bết máu trên chiếc bàn gỗ trước mặt.

"Aaaa..."

"Khục khục...! Lần này ngươi sẽ không thể đi đâu nữa cho đến khi ta ra lệnh cho ngươi. Bởi vì ngươi chỉ là nô lê của ta, hãy nhớ đấy! Khặc khặc...!"

Một cực hình mới dành cho ma nữ Hongrai và kẻ chấp hành còn ác độc hơn cả Đầu Trâu – Mặt Ngựa chốn âm ti.

Những luồng sáng màu tím đen tựa như làn khói không ngừng tản ra từ xác chết, đồng điệu với nụ cười hung ác đầy thích thú của lão pháp sư và âm thanh gào thét vô cùng đau đớn phát ra từ linh hồn ma nữ Hongrai biến nơi u ám, ghê rợn như cõi âm này càng giống địa ngục hơn.

*

"Tôi nghe đây, Fon."

"Sao? Được, tôi cũng có việc định vào chợ."

"Lát nữa gặp lại!"

Diêu Tử Đồng kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với Fon, sau đó nhìn vài con số hiện trên màn hình cô cảm thấy thời gian qua mau thật, mới đó đã 3 giờ. Xem ra cô phải xin Din nghỉ cả buổi chiều nay rồi.

"Cô Ali!" Bỗng có một chiếc xe đỗ lại ngay chỗ Diêu Tử Đồng đang đứng – Dưới những bậc thang của văn phòng tại vườn nho.

Nhìn thấy một thanh niên lộ mặt ra khỏi cửa kính xe đang hạ dần xuống, cô mỉm cười thân thiện đón tiếp, "Chào anh, Panu!"

"Cô Ali định vào chợ trong thị trấn sao ạ?" Thấy trên tay Diêu Tử Đồng mang theo túi xách màu trắng, lại mặc quần jean áo thun nhẹ nhàng, đơn giản và hướng đi vừa rồi của cô, Panu mơ hồ đoán.

"Đúng vậy, tôi có việc phải vào chợ." Diêu Tử Đồng mân mê điện thoại khi đáp lời Panu, cô có nên gọi cho Nathee, nhờ anh ta chở đi hay không? Những con đường ở vùng núi PakChong này đều là dốc cao chót vót và nhiều ngã rẽ, mà cô lại có bệnh mù đường từ thuở nhỏ thế nên mới không dám tự mình trổ tài "thám hiểm".

"Nếu cô không thấy ngại, tôi có thể chở cô đi ạ. Dù sao tôi cũng đang giúp Lom xử lý một vài việc." Panu vừa nghiêng người, nâng tay đẩy cánh cửa xe bên trái ra, vừa đề nghị với Diêu Tử Đồng. Mỗi lần giúp cô Ali được một việc thì anh thấy vui một lần.

Sau một lúc đắn đo, Diêu Tử Đồng quyết định đi nhờ xe của Panu, nhắn vội cho Din một tin nhắn, cô ngồi vào xe. Kati và mọi người đều có việc riêng, cô không nên bắt họ bỏ dở để bồi cô mọi lúc được.

"Anh cho tôi đi nhờ tới chợ là được ạ." Diêu Tử Đồng vừa cài dây an toàn vừa nhìn Panu nói.

Fon sẽ đợi cô tại cửa, cô không cần mất công đi tìm công ty thiết kế của anh trong khu chợ lớn như phiên bản thu nhỏ như Paris hoa lệ và thơ mộng. Một nơi mà không ai nghĩ rằng nó sẽ tồn tại ở thị trấn xa xôi, hẻo lánh được bao bọc bởi vòng tay bao la của những dãy núi cao nếu chưa từng đặt chân đến.

"Cô Ali cần mua gì ạ?" Panu vào số rồi cho xe tiến thẳng ra cổng, "Có cần tôi đi cùng cô?"

Những hàng cây hai bên đường nhựa dần dần lùi về sau, khuất dạng, nhường lại phía trước đoạn đường đất đỏ và nhiều bụi cỏ dại mà Lom chưa cho người khai phá hết. Sau những trụ điện cao lêu khêu là những cây cổ thụ ba người ôm cũng không hết, Diêu Tử Đồng thấp thoáng thấy vài bóng dáng chợt ẩn chợt hiện, cô nhẹ nhíu mi sau đó thu lại tầm nhìn, chỉ chú mục phía trước.

"Có chuyện gì sao cô Ali?" Không đợi được câu trả lời của Diêu Tử Đồng mà chỉ có tiếng thở dài nặng nề của cô, Panu nghi hoặc hỏi.

"Không có gì ạ." Diêu Tử Đồng nâng tay hạ tấm che nắng xuống, ánh mặt trời rọi thẳng vào cũng khiến cô khó chịu như những ánh mắt của những linh hồn lang thang vừa rồi nhìn cô. Thứ họ truyền đạt lại làm cô vừa hoang mang vừa bâng khuâng nghĩ cách giải quyết, dù biết rằng vòng lặp của nhân quả không một ai có thể can thiệp, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn người ta xảy ra tai nạn được.

"Anh Panu không cần đi cùng tôi vào chợ đâu ạ. Tôi chỉ ghé qua công ty của Fon." Diêu Tử Đồng vừa uyển chuyển từ chối Panu vừa suy nghĩ, có lẽ cô nên kiến nghị với Lom, để anh xây một ngôi nhà thờ cúng những vong hồn oan khuất kia.

Nghe thế, sắc mặt của Panu thay đổi, đôi mắt giấu dưới cặp kính thư sinh là điều gì đó khó đoán. Không giống như Tịch Thiên Vũ bí ẩn khiến người ta tò mò, thứ Panu ẩn giấu mang mùi vị của u tối.

Diêu Tử Đồng cảm giác được tầm mắt của Panu qua kính chiếu hậu, vì thế cô lại phóng mắt nhìn qua cửa sổ xe, xem phong cảnh bên ngoài. Vài phút sau, chiếc xe màu đen hiệu Sedan của Panu đã tới khu chợ trong thị trấn, nhận ra bóng dáng Fon từ xa, Diêu Tử Đồng liền nhoẻn miệng cười. Anh đứng giữa nơi ra vào của chợ, mặc cho nhiều cô gái lướt qua đều bẽn lẽn hay thích thú nhìn mình, Fon chỉ chú tâm vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

"Fon!" Xuống xe, bất chấp dòng người có đông hay bản thân biến thành tâm điểm chú ý thứ hai, Diêu Tử Đồng vẫy tay gọi Fon – Anh chàng mặc suit màu trắng có gương mặt đẹp như thiên thần đang hiện hữu tại cõi trần, và nở nụ cười vô tà say lòng người khi vừa nhìn thấy cô.

"Sao Ali không để tôi về đón?" Fon tiến về phía Diêu Tử Đồng, ung dung đĩnh đạc bước đi dưới ánh mặt trời của thời khắc hoàng hôn sắp buông xuống.

"Chút nữa tôi sẽ về cùng anh." Giọng nói du dương, êm mượt như nhung của Fon bỗng chốc làm Diêu Tử Đồng thấy có lỗi vô cùng. Vừa rồi cô không nên từ chối Fon qua điện thoại, làm thiên thần thất vọng là một điều rất tội lỗi!

Fon nhoẻn miệng cười, tâm trạng hiện tại của anh vô cùng tốt, "Chúng ta đi thôi."

Gật nhẹ đầu chào Panu xong, Fon thật tự nhiên ôm lấy vòng eo của Diêu Tử Đồng, dưới ánh nhìn tối đen của Panu và sự tò mò, hâm mộ của mọi người, anh chậm rãi cùng cô vào chợ. Đi qua quán sữa của Hia Pong và vài cửa hàng cô từng cùng Kati ghé lại vào dịp thăm chợ lần trước, Fon mới dừng chân.

Diêu Tử Đồng phóng mắt nhìn quanh, công ty thiết kế của Fon ngự tại khu đất bắt mắt nhất trong chợ, xung quanh đều là vườn hoa, trước cửa còn có đài phun nước điêu khắc hình một đôi thiên thần màu trắng nhưng lạ lùng thay khi đôi cánh của cả hai đều gãy mất một cái. Diêu Tử Đồng khó hiểu nhẹ nhíu mi, tại sao lại có nhiều người chen chúc tại đó và đem đồng xu quăng xuống hồ?

"Họ đang cầu nguyện đúng không?" Để chắc chắn suy đoán của mình là đúng, Diêu Tử Đồng hỏi Fon.

"Đúng vậy." Đôi mắt xinh đẹp luôn ẩn chứa dịu dàng của Fon chăm chú nhìn xuống Diêu Tử Đồng, anh khum bàn tay thành vàng che chắn ánh nắng mặt trời giúp cô, "Đó là tượng của hai vợ chồng Non và Rin, chủ nhân đầu tiên của khu chợ này. Tình yêu của họ bị cấm đoán bởi thân phận, địa vị và luân thường, nhưng bất chấp tất cả họ vẫn đến với nhau, cùng nhau gây dựng nên một cơ ngơi to lớn lại vùng đất biên giới giữa hai nước này. Người dân ở đây nhờ có họ mới có được việc làm, vì tưởng nhớ hai vợ chồng như một truyền kỳ đó, người dân đã xây cho họ bức tượng thiên thần."

"Tượng thiên thần nam nữ này nhìn có chút quen mắt. Nhưng sao mỗi người lại chỉ có một chiếc cánh?"

"Trong mắt người dân ở đây, họ chính là thiên thần tới cứu rỗi sự đói khổ, sự bất công và đàn áp. Mỗi người một chiếc cánh là đại diện cho tình yêu của hai người họ, chỉ khi nào ở gần nhau, trái tim họ mới thực sự hoàn chỉnh."

Diêu Tử Đồng tròn xoe mắt, hé miệng ngỡ ngàng với câu chuyện Fon vừa kể, "Người xưa cũng thật lãng mạn và ngọt ngào." Dựa theo ngày tháng Phật lịch ghi dưới bục tượng đài, hai người kia tồn tại cách đây một trăm năm mươi năm. Vào thời mà họ vẫn còn dùng từ "chao kha" trong cách đối thoại.

"Ở thời nào cũng có thể lãng mạn và ngọt ngào, nếu như...trái tim ta thực sự thuộc về ai đó." Fon mỉm cười thản nhiên, đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng mê người khiến Diêu Tử Đồng như đang trôi dạt giữa dòng sông ấm áp, đầy hoa rơi mang hương thơm dịu nhẹ phảng phất. Fon thật có bản lĩnh làm người khác muốn phạm sắc giới.

"Thế chủ nhân hiện tại của khu chợ này là ai?" Tự thức tỉnh mình bằng một câu hỏi lảng tránh, Diêu Tử Đồng đảo mắt ngắm nhìn xung quanh, khẽ cười khi phát hiện cảnh tượng thật kỳ diệu đang diễn ra. Cô nâng tay bắt những bong bóng nước bảy màu được thổi ra từ một que thổi khổng lồ do anh chàng mặc Âu phục đứng giữa sân điều khiển. Haha! Thật giống như cô đang ở tại quảng trưởng Prague.

Khu chợ thị trấn PakChong này thật đa sắc màu. Nó mang nét cổ điển của Anh, hoa lệ của Paris, lãng mạn của Cộng Hòa Séc và thơ mộng của Cormal. Những điểm này đồng điệu kết hợp lại tạo nên khung cảnh thật độc đáo, một sự choáng ngợp có thể chạm đến trái tim cô.

"Ông Montree Adisuan và bà Supansa Adisuan." Fon nhẹ nhàng thốt ra hai cái tên lại làm Diêu Tử Đồng bất ngờ vô cùng.

Cô không ngờ rằng khu chợ rộng lớn này lại thuộc quyền sở hữu của gia tộc Adisuan, lần trước Nathee chưa hề nhắc đến hay bất kỳ một thành viên nào trong gia tộc khoe ra với cô. Diêu Tử Đồng âm thầm thở dài, thì ra họ không tin tưởng cô nhiều như cô đã nghĩ.

"Ali lại suy diễn lung tung rồi." Fon trừng phạt Diêu Tử Đồng bằng một cái búng tay thật nhẹ giữa vùng trán trắng ngần xinh đẹp của cô, bởi anh đọc được điều cô vừa nghĩ qua nét mặt ai oán kia.

"Sở dĩ không nói cho Ali biết ngay từ đầu vì chúng tôi cho rằng Ali đã nghe hết mọi chuyện từ những nhân công trong gia tộc." Tararin có Bualoy, Rarin, Pudsa; SaiLom có Sek và Nakree; Adisuanrangsan có Sak, Bopa, Jantoo; Còn tại nhà thì có bác Kanya. Anh và cả nhà luôn nghĩ rằng những thành phần thích buôn chuyện của đài phát thanh độc quyền thuộc gia tộc Adisuan đã kể cho Ali nghe tất tần tật hết, thế nên mọi người vẫn không nói gì với cô cả. Cho tới hôm nay, khi Ali tỏ ra hiếu kỳ về bức tượng trên đài phun nước thì anh mới nhận ra, Ali chưa hề biết gì cả.

Còn suy diễn lung tung như thế, thật là đáng đánh đòn.

"Ờ." Diêu Tử Đồng bĩu môi, vẫn còn xíu xiu giận dỗi. Cô cảm thấy cảm xúc này nó đến thật vô cớ và cô không ngăn được tâm trạng của mình. Giống như ánh trăng không ngăn được những áng mây trôi bồng bềnh che đi vẻ đẹp của nàng, ngày không cản được bị đêm thay thế vị trí theo quy luật của tự nhiên và cô...không cản được bản thân đang dần dần hòa nhập và gắn kết với Adisuan. Thế nên cô mới chợt buồn về một điều nhỏ nhoi kia.

Fon mím môi cười khẽ, giả vờ không nhìn thấy gương mặt đang dỗi của ai kia để tránh người ta dỗi hơn, anh lại ôm lấy eo của cô, hộ tống cô bước vào công ty thiết kế mang tên Duangjai Adisuan. Đây là ngày đầu tiên nó được diện kiến nữ chủ nhân tương lai của mình.

Một đóa hoa cực kỳ dịu dàng dần nở rộ trên đôi môi xinh đẹp đầy mê người của Fon, anh nghĩ, cả công ty và ông chủ sẽ thuộc quyền sở hữu của người nào đó mà anh đang giữ chặt trong vòng tay vào một ngày không xa.