Nhưng ta không ngờ, mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy.

Trong lúc ta đang tự mãn, Tây Lương xuất binh, đánh ta bất ngờ.

Ta hỏi Mạnh Như Lan, nàng ta ấp úng không trả lời được.

Phải làm sao, phải làm sao, xong rồi.

Ta vội vàng phái người gửi thư cầu cứu tỷ tỷ, nhưng ta biết đã quá muộn.

Ta gọi các đại thần đến bàn bạc, nhưng ý kiến của họ chẳng thống nhất chút nào.

Người này đưa ra ý kiến, người kia lại phản bác, om sòm, khiến đầu ta đau như búa bổ, mà vẫn chưa có kết luận.

Đúng lúc ta đang bối rối, biên giới lại truyền đến tin đại thắng.

Rất nhanh, tin chiến thắng liên tiếp được báo về.

Quả nhiên, Mạnh Như Lan vội vàng nắm lấy tay ta.

"Thần từ nhỏ theo hầu Trưởng công chúa, Trưởng công chúa thường nói, hành vi chỉ là bề ngoài, động cơ mới là cốt lõi."

"Thần nghĩ Tây Lương xâm lược, tuyệt đối không thể chỉ vì một con tin luôn ở bên ngoài, cho nên, vẫn phải chuẩn bị trước."

SMK

"Vậy ngươi không lo lắng, nếu Tây Lương thật sự không xuất binh thì sao?"

"Vậy càng tốt cho bách tính, thần có gì phải lo lắng?"