Tạ Như Tịch vừa sinh ra thì đã bị định sẵn kết cục.
Cha hắn chết sớm, mẹ hắn xinh đẹp nhưng lại yếu đuối, hắn là ma thần tương lai trong miệng đại vu của ma tộc, chẳng khác nào một đứa trẻ ôm vàng đi rêu rao khắp nơi, đã sớm bị vị thúc phụ tham lam kia dòm ngó.
Thúc phụ đã sắp xếp cho hắn cả một đời bi thảm, dùng sự khổ cực để lung lay tâm trí hắn, thừa cơ dùng Nhiếp Hồn Thuật, chuẩn bị cho việc đoạt xá hắn trong tương lai.
Hắn là tiểu quỷ chạy theo xe tù của mẹ ở Thiên Diệp Trấn, là Kiếm Quân không giao tiếp với người ngoài trong mộ kiếm, là bán ma giấu giếm thân phận của mình để đi lại trong tu chân giới.
Tạ Như Tịch chưa từng gặp được bất cứ sự dịu dàng nào trên thế gian, Như Tịch kiếm là thứ làm bạn với hắn lâu nhất, nhưng khi hắn tới gần Như Tịch kiếm lại chỉ cảm nhận được sự lạnh băng của kim loại.
Hắn không hề ngờ rằng Triều Châu sẽ bước vào cuộc đời hắn vào một buổi chiều xuân.
Nàng bị kiếm khí của mộ kiếm đánh bay, lại ngẩng đầu cười với hắn: “Ta tên là Triều Châu, vì châu mà sinh, ngươi tên là gì?”
Nếu có thể quay trở lại buổi chiều ngày hôm ấy, nhất định Tạ Như Tịch sẽ thản nhiên trả lời rằng hắn tên là A Tố.
Từ đó, cuộc đời tối tăm của hắn bỗng bị nàng vạch ra một tia sáng.
Nàng mang Minh Nguyệt Đăng cho hắn, cắt hình hai người thả vào trong đèn.
Nàng ngồi trên Vô Vọng Nhai quơ chân phơi nắng để chờ hắn.
Nàng tươi cười ở bên cạnh hắn, không biết mệt mỏi.
Hắn nói hắn thích hoa Ngân Châu, bởi vì trong tên hoa có tên của Triều Châu.
Nhưng, Tạ Như Tịch cảm thấy hắn thật sự rất thấp hèn, hắn biết được chí hướng của Triều Châu là chém hết tà ma trong thiên hạ, hắn lại như một kẻ trộm lén lút tích lũy sự yêu thương của Triều Châu, tự mình gặm nhấm sự dịu dàng của nàng, dần dần, điều đó bỗng hóa thành cái gai trong lòng hắn.
Hắn liều mạng làm việc cho Tiên Minh, diệt yêu trừ ma, chỉ để giảm bớt sự áy náy trong lòng mình.
Nhưng càng chém nhiều, những ma khí kia cũng trở thành ác mộng của hắn.
Hắn luôn dùng kiếm khí của mộ kiếm để áp chế ma khí trong cơ thể, lần nào cũng máu me đầm đìa, không biết khi nào bản thân sẽ trở nên điên dại, cho nên, hắn không dám đến gần Triều Châu nửa bước.
Cả đời hắn chỉ biết dùng kiếm, nhưng tu luyện kiếm đạo vô cùng khổ sở, hắn không chịu dạy Triều Châu luyện kiếm, bởi vì hắn hy vọng nàng có thể vĩnh viễn vui vẻ.
Hắn chịu đựng đau đớn, không tiếc gọt thịt cạo xương, cũng muốn tẩy sạch sự dơ bẩn trong huyết mạch.
Hắn làm giao dịch với Vãn Nhĩ Nhĩ, dùng máu của nàng ta để thay máu.
Thúc phụ liên tục nhập mộng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để dụ dỗ hắn sa phụ nói: “Triều Châu chưa bao giờ thích ngươi, chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi. Bỏ đi tên tuổi Kiếm Quân, ngươi còn gì đáng để nàng thích đây?”
Hắn từng áp chế ma khí, trở về Thiên Diệp Trấn lần nữa, nhìn đám người hòa thuận vui vẻ, hắn nhập mộng chém giết bản thân khi còn bé.
Sự thù hận của hắn khó lòng tiêu tan được, cuối cùng hắn giết sạch Thiên Diệp Trấn, lấy ra khúc xương trắng muốt chôn dưới gốc cây tỳ bà.
Ngày đó trời mưa rất to, Tạ Như Tịch cầm thanh kiếm đi ra từ trong biển máu, hắn chợt nhận ra, thì ra bản thân hắn vẫn âm u đáng sợ như vậy.
Tiên Minh và tu chân giới dồn trách nhiệm lên người hắn, hắn càng thêm điên cuồng chém giết.
Vãn Nhĩ Nhĩ và thúc phụ cả ngày xoay quanh hắn.
Hắn chưa bao giờ thân thiết quá mức với Vãn Nhĩ Nhĩ, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, hình như có một số việc bị cố tình xóa đi, hắn muốn tìm hiểu thực hư, nhưng cuối cùng lại không tìm được.
Thúc phụ dịu dàng nói, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.
Lúc đầu, tinh thần chỉ hơi bất ổn, về sau càng lúc càng rối loạn.
Nhiều khi, hắn quên mất tên của mình, hắn chỉ biết hắn muốn chém hết tà ma trong thiên hạ.
Cũng chỉ nhớ được một cái tên.
Triều Châu.
Tạ Như Tịch từng ngăn cản Triều Châu xông vào trận lửa lớn ở Lý Ngư Châu, nghe nàng khóc đến khàn cả giọng, hắn càng thêm căm hận sự bất lực của mình.
Cuối cùng, có một ngày, ma khí trong cơ thể hắn không phun trào nữa, hình như đã thay máu xong.
Vãn Nhĩ Nhĩ chúc mừng hắn đạt được ước muốn.
Tạ Như Tịch cũng vô cùng vui vẻ, tự mình chuẩn bị sính lễ, dự định hỏi cưới Triều Châu mà hắn coi như trân bảo.
Trước ngày đại hôn, Tạ Như Tịch bị huyễn cảnh kéo đến ma vực.
Hắn chống cự ở ma vực suốt ba ngày, nhưng Nhiếp Hồn Thuật đã ăn sâu vào trong tâm trí hắn, Tạ Như Tịch chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn biến mất, là khi Vãn Nhĩ Nhĩ giả vờ thành dáng vẻ của Triều Châu, ngồi trước mặt hắn khẽ nói: “Tạ Như Tịch, bán ma như ngươi sao xứng với sự yêu thích của ta?”
Tạ Như Tịch biết đó không phải Triều Châu, nhưng lời nói này lại không hề giả chút nào.
Như Tịch kiếm rơi khỏi tay hắn, thời khắc này, hắn bị ma khí nuốt chửng.
Đúng lúc ấy, Tạ Như Tịch cũng bị thúc phụ đoạt xá.
Ngày đại hôn, hắn đã chết tại ma vực.
Thúc phụ dùng thân thể hắn, giết sạch ba ngàn người của Phù Lăng Tông.
Khi Như Tịch kiếm chuẩn bị đâm vào tim Triều Châu, chút thần hồn còn sót lại của Tạ Như Tịch đã dồn lực phản kích, hắn ôm lấy nữ tử mặc váy cưới, trong lòng đau đớn, lệ rơi đầy mặt.
Tạ Như Tịch giết sạch ma vực, xé nát thần hồn thúc phụ, nhưng thiên hạ này đã không còn Triều Châu nữa.
Ai có thể trả lại Triều Châu cho hắn đây?
Hắn dùng một nửa thần lực để thay đổi thời gian, ngược dòng về lúc Triều Châu còn trẻ, cho Triều Châu một cơ hội làm lại.
Hắn không nhớ mọi chuyện, hắn lại trở về là Kiếm Quân ngoài lạnh trong nóng, âm thầm ái mộ Triều Châu.
Sau đó, hắn nghe thấy Triều Châu nói: “Quên chuyện quá khứ đi, sự yêu thích của ta với Kiếm Quân dừng lại ở đây thôi. Nếu như ngày nào đó Kiếm Quân nhớ tới chuyện xưa, hãy coi như ta tuổi trẻ bồng bột, xin đừng tức giận.”