Lâm Thanh Hòa biết rõ Chu Thanh Bách muốn có thêm đứa bé nữa. Có thể bởi vì hắn đã có ba đứa con trai, nhưng chưa từng nhìn chúng từng chút từng chút một lớn lên. Cho nên hắn mới muốn có một đứa bé để làm tròn bổn phận của người cha.

Lâm Thanh Hòa rất thấu hiểu điều đó và đồng thời cũng nguyện ý sinh con cho hắn.

Nhưng mấu chốt là, cô thật sự không sinh được.

Sau khi cô nói rõ ràng mọi chuyện cho Chu Thanh Bách biết, biểu tình của Chu Thanh Bách gần như khiếp sợ.

Hắn rất muốn đứa bé, nhưng cho tới nay vẫn chưa được như ý nguyện. Nhưng hắn hoài nghi nguyên nhân là do chính hắn.

Lại không ngờ, thế mà vợ hắn dám lừa gạt hắn đi buộc ga-rô ư?

Phải nói rằng, Chu Thanh Bách cực kì tức giận!

Rất rất là tức giận.

Hắn cần một chút không gian riêng để tiêu hóa hết toàn bộ chuyện này.

Cho nên Chu Thanh Bách trầm mặc đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa không dám lên tiếng gọi hắn trở lại.

"Làm bậy rồi" Lâm Thanh Hòa nhịn không được, than thở.

Nguyên chủ này đúng thật là tạo cho cô cục diện rối rắm mà. Thế nhưng loại chuyện này cô biết phải làm sao cho đúng chứ, cô là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.

Ai biết cô ấy lại tàn nhẫn như vậy.

Lâm Thanh Hòa cũng không chờ ở trong phòng quá lâu, xách túi vải đi ra bên ngoài.

Bầu không khí ở cố đô bây giờ thật là trông gà hóa cuốc, Lâm Thanh Hòa chỉ có thể bước đi cẩn thận. Cũng may cô nhớ được lời trích dẫn, cùng với trang phục chỉnh tề, phảng phất như một nữ cán bộ.

Vì vậy, dọc đường đi cô không gặp bất cứ khó khăn gì.

Lâm Thanh Hòa rẽ vào một con hẻm.

"Khụ khụ" Một bà lão đang nhóm bếp, sau nhà vang lên từng tiếng ho khan. Lâm Thanh Hòa nhìn sang, là một đứa bé gầy gò khoảng chừng năm, sáu tuổi.

"Đại nương, đứa bé này bị cảm rồi, nên dẫn nó đi khám đi ạ" Lâm Thanh Hòa nói với tiểu lão bà.

Cô dùng giọng Bắc Kinh chính thống, nhìn phong cách của cô, tiểu lão bà không phát hiện ra cô là người từ nơi khác đến.

Liếc nhìn cô một cái, bà lão khẽ thở dài: "Đi bệnh viện tốn nhiều tiền lắm"

Cháu của mình sao mình không đau lòng cơ chứ, thế nhưng phải có tiền mới được, mỗi ngày có thể ăn no ăn nhiều một chút đã là tốt lắm rồi.

"Ăn, đã có thể ăn được chưa bà?" Đứa bé giương mắt quan sát Lâm Thanh Hòa, rồi hỏi bà hắn.

"Còn phải chờ chút nữa" Lão bà nói.

Lâm Thanh Hòa từ trong túi vải, thực tế là từ túi không gian của chính mình lấy ra bánh màn thầu bột ngô.

"Đây là ta mua từ tiệm cơm, không biết có đổi được chén nước của đại nương hay không?" Lâm Thanh Hòa nói.

Bánh màn thầu bột ngô này có trộn bột mì, từ xa xa đều ngửi được hương vị bột mì.

Mắt của lão bà sáng lên, nhưng không nhúc nhích, nhìn về phía cô, nói: "Cô gái không cần khách khí như vậy, chỉ là một chén nước thôi mà"

"Đại nương cầm đi ạ" Lâm Thanh Hòa nói, cô xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, chứng tỏ chiếc bánh này không có vấn đề gì. Sau đó kín đáo đưa cho lão bà.

Lúc này lão bà mới nhận lấy rồi dẫn Lâm Thanh Hòa vào trong uống nước, bảo đứa cháu trông bếp lò.

"Đồ ăn" Mắt của đứa bé phát sáng.

"Ăn nhanh lên, đừng để cho người khác thấy" Lão bà bẻ cho hắn một nửa, bỏ vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói.

Cậu bé gật đầu, sau đó lập tức ăn ngấu nghiến.

Lâm Thanh Hòa đi vào cùng lão bà, nói: "Đại nương, những người sống xung quanh đây là ai vậy? Toàn bộ khu vực bên kia nhà nào cũng đều có sân to cả"

"Cháu gái uống nước" Lão bà bưng một chén nước qua đây.

Lâm Thanh Hòa để ở một bên, cô làm sao có thể uống nước của người lạ, cho dù là thời đại này đi chăng nữa.

"Đại nương, trong nhà chỉ có bà và cháu trai thôi à?" Lâm Thanh Hòa mỉm cười.

"Còn có con dâu và con trai ta, hai người họ đều đi làm rồi" Lão bà nhìn cô, nói.

"Đại nương, ta có phiếu lương thực" Lâm Thanh Hòa đột nhiên hạ thấp giọng.

Trong mắt của lão bà nhất thời có vệt sáng xẹt qua, ở thời đại này, phiếu lương thực còn quan trọng hơn tiền bạc.

Ở trong thành, có tiền không có phiếu thì cũng không mua được gạo.

"Đại nương" Lâm Thanh Hòa rút từ trong tay ra một tấm phiếu gạo quốc gia, sau đó lại cất đi.

Bà lão chỉ kịp nhìn thoáng qua nhưng vẫn thấy rõ ràng.

"Cháu gái, nhà ta vẫn còn ít tiền" Lão bà động tâm. Phiếu lương thực quốc gia đổi lấy phiếu lương thực kinh đô, một cân có thể đổi được thêm hai lạng.

Hơn nữa cơ hội này hiếm lắm mới có, sao lão bà nỡ từ chối?

Ở thời đại nào cũng vậy, cũng sẽ có người vì ăn no một chút mà không màng mạo hiểm.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là lương thực trong nhà gần như hết sạch.

Con dâu lại đang mang thai.

Đây là đứa cháu thứ hai. Bởi vì lúc trước sinh hạ đứa đầu tiên mà thân thể bị tổn thương, bây giờ vất vả lắm mới mang thai lần nữa.

Bồi bổ một chút cũng là chuyện thường tình.

Còn có, Lâm Thanh Hòa ăn mặc chỉnh chu, nhìn quang minh lỗi lạc. Một cô gái trẻ như vậy tới lừa lão bà để làm gì chứ.

"Tiền ta không muốn" Lâm Thanh Hòa lắc đầu.

"Vậy cháu gái muốn gì?" Lão bà nhỏ giọng hỏi.

"Đại nương, ta chỉ muốn biết quanh đây có người nào trong tay có vàng, bạc, mặt dây chuyền ngọc bích hay ngọc bội gì cũng được. Ta muốn đổi" Lâm Thanh Hòa chớp chớp mắt.

Lão bà nghe thế lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Cháu gái à, ngươi nói nhỏ một chút thôi!"

Nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh, may mà không có ai. Sau đó quay lại nhìn Lâm Thanh Hòa, nói: "Ở bên ngoài đều đang kiểm tra nghiêm ngặt những vật kia, ta làm sao có chứ"

"Đại nương đừng lo lắng ta là người nằm vùng, ta không phải tới để điều tra, ta thật sự muốn nó. Nếu bà có thể giúp ta, trong tay ta có phiếu gạo, phiếu lương thực và phiếu thịt cũng có thể cho bà một chút" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng, nói.

Lão bà thấy cô như vậy, không thể không động tâm được. Bà đương nhiên biết chúng ở đâu, hơn nữa mấy vật kia chả có giá trị, nằm ở trên đường cũng không ai muốn nhặt.

Chỉ là bà không hiểu được tại sao một cô gái như Lâm Thanh Hòa lại muốn những thứ này.

"Đại nương, hai chiếc bánh bao này là thành ý của ta. Nếu như đại nương nguyện ý hợp tác với ta thì đây sẽ là lần duy nhất và chỉ trong lúc này" Lâm Thanh Hòa lấy hai chiếc bánh bao từ trong túi không gian, dùng vải che lấp lại.

"Cháu gái.."

"Đại nương, nếu bà không bằng lòng thì ta cũng sẽ không thu về, coi như hai chiếc bánh bao này cho đứa bé bên ngoài ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

Bây giờ lão bà càng lúc càng nghi ngờ cô là mật thám rồi, không phải mật thám thì sẽ không ai cam lòng sẵn sàng trao đổi đồ ăn mê người như vậy.

"Cháu gái, ngươi chỉ muốn vàng bạc và ngọc hay còn thứ gì khác nữa không?" Lão bà liếc nhìn hai chiếc bánh bao thơm phức, nói với Lâm Thanh Hòa.

"Hoàng kim, bảo ngọc, những chiếc bình cổ xưa cũng được. Đồ càng nhiều, bà càng nhận được nhiều" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng, nói.

Thấy lão bà vẫn còn do dự, Lâm Thanh Hòa lại nói: "Đại nương, chết no gan lớn, chết đói nhát gan, cơ hội chỉ có một! Ta chỉ hợp tác lần này, lần sau đến tìm ta, ta đều không làm. Ta được người nhờ vả, bà biết đấy, có một vài người thích sưu tầm những đồ cổ mà"