––Giờ đây, tôi buộc phải thừa nhận.

Tôi biết mà, chẳng thể nào ngăn nổi bản thân yêu Natsuki Haibara. Nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn rồi, đã lỡ hỗ trợ Natsuki mất rồi.

Với tư cách là ông tơ bà nguyệt, tôi thực sự hy vọng cậu sẽ thành công. Nhưng sẽ là dối trá nếu như bảo không muốn cậu thất bại.

Trong giấc mơ, đã bao lần nhìn thấy cảnh Natsuki bị Hikari-chan từ chối, rồi buồn bã và chán nản về lại bên tôi để than phiền, để được an ủi bằng câu nói “Đành vậy thôi nhỉ”. Để khi đó tôi sẽ nói “Vậy thì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu” rồi cười khúc khích khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ấy, và bắt đầu bí mật hẹn hò, và Natsuki cũng chẳng phản đối – Đồ ngu, đồ ăn hại!

Dẫu tương lai ấy là bất khả, nhưng bản thân vẫn đặt chút hy vọng nhỏ nhoi vào trong. Để rồi, kết cục là Natsuki đã tỏ tình thành công với Hikari-chan, và rồi cả hai người cùng trải qua những ngày vô cùng hạnh phúc.

Lẽ ra đó là một ngày vui, là một điều đáng để ăn mừng, nhưng lồng ngực này lại đau đớn đến mức muốn vỡ tan, nước mắt cứ chực trào ra, và luôn cố gắng tránh nhìn vào cái tôi ngu dốt của bản thân.

Ai cũng được, làm ơn hãy thay đổi cái “tâm trạng” này đi. Và, ấy, chính là lý do tại sao mà Reita-kun là “lối thoát” của tôi.

Tôi đã thực sự nghĩ rằng, nếu mình yêu Reita-kun thì sẽ không còn phải đau khổ nữa. Để rồi, với mớ suy nghĩ tiêu cực, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn với cậu ấy. Một Reita-kun vô cùng nhạy bén ắt hẳn đã biết được tâm tình chôn sâu trong bản thân tôi. Ấy vậy mà, cậu ấy vẫn chấp nhận – Chúng tôi cùng nhau ăn trưa, cùng nhau về nhà sau hoạt động câu lạc bộ, cùng nhau đi chơi vào những ngày nghỉ.

Shiratori Reita là một người vô cùng tốt bụng. Cậu ấy rất ngầu, học tập và thể thao rất giỏi, nói chuyện rất thú vị và có nụ cười rất dễ thương, là một người khiến người ta thoải mái khi ở bên.

Khi tôi hẹn hò với Reita-kun, mọi người xung quanh đều ghen tị. Ấy thế mà, tình cảm này lại chẳng thay đổi.

Trước khi nhận ra, thì người mà tôi theo dõi lại là người bạn thuở nhỏ của mình. Để xóa đi cảm giác này, tôi sẽ hạn chế gặp Natsuki một thời gian.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, vì cả hai đứa đều nằm trong ban điều hành của hội thao mà. Tôi tận hưởng cảm giác hạnh phúc vì có thể nói chuyện với cậu. Nghĩ vậy, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác phấn khích và có lỗi với Hikari-chan, nhưng cảm giác muốn ở cạnh Natsuki lại là một cám dỗ không thể chối từ.

Để rồi, tôi ôm lấy Natsuki, viện cớ rằng chân bị tê, cho dù biết đó là sự phản bội với Hikari-chan và Reita-kun.

…Mou, quả thật, bản thân không nên dính đến Natsuki nữa nhỉ.

Cảm xúc của tôi đã trở nên mất kiểm soát, tôi chẳng biết bản thân mình đang làm gì nữa.

Tôi là một người phụ nữ xảo quyệt, là kẻ tồi tệ nhất. Giờ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa rồi.

Bởi vậy, nên tôi thề rằng bản thân sẽ không bao giờ lặp lại điều này lần nữa. Không sao mà, giờ ổn rồi. Chỉ cần phải kiềm nén cảm giác này lại thôi. Đã có lúc tôi nghĩ rằng, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách này.

“Có người nói mày đã ôm Haibara-kun. Có đúng vậy không?”

Không còn bất kì lối thoát nào cả.

–––Tất cả mọi chuyện, là lỗi của tôi.