Thế giới đang ngập chìm trong bóng tối.

Tôi không thể nhìn thấy, hay là nghe thấy bất cứ thứ gì cả, và cũng chẳng cảm nhận được xung quanh.

Cứ như bị cô lập hoàn toàn vậy, đến mức tôi còn chẳng rõ liệu mình có là thực thể hay không nữa.

Đến cả sự tồn tại của chính bản thân, lúc này đây tôi lại còn chẳng thể cảm nhận được… tồn tại mang tên Kasuga Arata.

Nhưng--- tôi vẫn có thể hiểu được.

Rằng đây chính là thời khắc Tận Thế.

Sẽ sớm thôi, cả ý thức của tôi rồi cũng tan biến, và mọi thứ sẽ kết thúc.

Ngày tàn của thế giới.

Liệu đây có phải là điều mà tôi hằng mong chờ?

Tôi tồn tại chỉ vì điều này thôi sao?

Hay là---

“Không.”

Cơ thể, thứ mà tôi còn chẳng biết nó có tồn tại hay không, đã cất tiếng.

Ngay tức khắc, cảm giác “tồn tại” trong tôi bừng tỉnh.

Dẫu tôi đã chẳng thể cảm nhận được gì.

Dẫu tôi còn không thể nhìn thấy xung quanh.

Nhưng chắc chắn là có điều gì đó đang tới…!!

*Soạt

Tôi cảm nhận được sự mềm mại cũng như độ săn chắc trong lòng bàn tay.

Khoảnh khắc ấy, tiềm thức của tôi đã quay trở lại.

***

“Unyan♪”

Một giọng nói đáng yêu truyền đến tai tôi.

Tay phải tôi đang nắm lấy quả bưởi của thiếu nữ đang ngái ngủ trước mặt.

“Arata-oniisan… bạo quá đó, nyan♪”

“Vậy à.”

Thiếu nữ sở hữu thân hình nhỏ nhắn cùng cặp đồi trập trùng đây là Kurata Yui - một trong số những người bạn học tại học viện hoàng gia Biblia.

Tôi luôn nắm lấy thứ gì đó mỗi khi thức dậy. Và nếu có gái nằm kế bên, đôi gò bồng đảo sẽ là thứ mà tôi chộp lấy. Thói quen ăn sâu vào máu luôn rồi. Cơ mà cứ phải gọi là hơi bị hảo hán ấy nhể.

“Được rồi, Yui mà ở đây thì…”

Vẫn để tay trên vựa trái cây ấy, tôi quay đầu nhìn xung quanh.

Ngay bên trái, một cô gái khác cũng đang bám lấy tôi.

Kanazuki Arin. Cũng là bạn của tôi nốt…

“Em tìm thấy anh rồi, chồng yêu.”

Cô ấy tự nhận là vợ tôi với một khuôn mặt và giọng nói lạnh tăm.

“Ừm, ra là hai người đang mặc đồ ngủ à.”

“Đoán xem ♪”

Lúc trước hai người họ đều tán thành việc chui vào giường của tôi, và cả hai còn khỏa thân nữa cơ.

Tính ra lúc ấy tuyệt thật sự, chưa kể còn bổ mắt nữa chứ.

“Dù sao thì Lilith-sensei cũng sẽ tức giận nếu chúng ta ngủ cùng nhau mà lại không mặc gì.”

Thì sau lúc đó bọn tôi thật sự đã phải nghe một bài diễn văn dài như sớ táo quân mà.

Cho nên lúc này họ mới mặc đồ ngủ. Chắc là sẽ ổn thôi nhỉ. Ừm ừm.

“Ổn áp đấy chứ, giờ thì chúng ta có thể ngủ ngon được rồi!”

“Dạaa~♪” “Vâng, chồng yêu.”

Được hai cô nàng xinh đẹp kẹp chặt, tôi cố chìm vào giấc ngủ lần nữa, thì…

Sầm!

“Arata! Cậu lại hú hí với Yui-san và Arin-san nữa đấy à!?”

Người vừa bật tung cửa ra, chính là Asami Lilith hay còn gọi là “Lilith-sensei”.

Nhờ vào khả năng ma thuật bẩm sinh cùng với sự nỗ lực mà cô nàng kiệt xuất này đã được làm giảng viên dù chỉ ngang tuổi tôi. Bên cạnh đó thì, còn cả cái vẻ ngoài đẹp mỹ miều cùng bo đỳ cũng tuyệt vời không kém kia nữa.

Chưa kể hai quả núi trông khá trưởng thành trong bộ đồ ngủ của cô ấy nữa kìa, tâm hồn này đích thị là người tốt rồi.

“Yo, Lilith.”

Cô hẳn đã nhận thấy chuyện gì đang diễn ra ở đây từ lúc cô bước vào.

Sau cùng thì, tay tôi vẫn đang để trên ngực Yui mà.

“Ah… Ahh!”

Thấy cảnh tượng trước mắt, mặt Lilith ửng đỏ lên rồi chỉ tay về phía chúng tôi.

“Mm.”

Trong thâm tâm, chắc chắn Lilith muốn mắng chúng tôi một trận vì ba cái việc bất chính như ngủ cùng nhau, nhưng khi thấy hai cô gái đã nghe theo những lời trước đó của mình, với tư cách là một giáo viên, hẳn cô ấy muốn tha cho họ, vì thế mà cô ấy không biết nên mở miệng như nào.

Nhưng đã đến mức này thì, Lilith kiểu gì cũng sẽ nổi trận lôi đình, vì bản chất cổ vẫn không thích những mối quan hệ bất chính.

Nếu vậy, tôi sắp được diện kiến địa ngục một lần nữa rồi.

Dù sao cũng đã quá quen rồi nên lựa chọn duy nhất của tôi là làm sao để sủi qua vụ này mượt nhất có thể.

Chắc là sẽ ổn thôi.

“Xin lỗi nhé, Lilith. Tôi nên mời cậu trước mới đúng ha.”

“Ể…!?”

Thấy Lilith dần đỏ mặt đến tận mang tai, tôi đã đánh liều nói vậy.

“Thế thì em sẽ xí đôi chân của Onii-san và nhường cho Lilith-sensei phía trên nhé ♪”

“Em không có ý định nhường lưng của chồng yêu cho cô đâu.”

Yui chui xuống chăn còn Arin thì ôm chặt lưng tôi.

Cả ba đều có thể ngủ chung với tôi nếu họ nhường nhau trên giường mà, đúng chứ?

Thật may là giường của học viện hoàng gia Biblia quá là rộng rãi đi.

“Được đấy chứ, đến đây nào!”

“Mơ đi!!”

Vẫn với khuôn mặt đỏ ửng đó, Lilith ném bặt chiếc mũ về phía tôi.

Bép.

“Uff.”

Cái mũ nhẹ nhàng đáp vào mặt tôi.

“Chời ạ…”

Lilith ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm chặt gối và cau mày.

“Mm, lần tới chúng ta nên mời thêm Lilith-sensei nhỉ?”

“Tôi không có giận vì chuyện đó, Yui-san!”

“…Lằng nhằng thế nhỉ…”

Hai cô gái kia ngoan ngoãn quỳ gối trước Lilith.

Cảnh tượng như này xảy ra khá thường xuyên rồi, nên cũng có thể coi chuyện này là “bình thường” nhỉ.

“Bình tĩnh nào, Lilith. Cả hai chỉ đang giúp tôi thôi.”

“Giúp… cậu ư?”

Khi tôi nói như thế trên giường, Lilith nghiêng đầu bối rối.

“Onii-san đang rên rỉ trong lúc ngủ khi em và Arin-chan mò vào giường ảnh. Thậm chí anh ấy còn đổ mồ hôi rất nhiều nữa…”

“Tôi cảm nhận được sức mạnh ma thuật tăng vọt. Nên chúng tôi đã cho anh ấy một chút sức mạnh của chúng tôi để kìm hãm nó lại.”

“Là vậy sao…”

Lilith hoàn toàn tin vào điều đó. Dẫu tôi biết rằng chỉ cần nắm tay là đủ để chế ngự ma lực rồi.

“Cảm ơn hai người nhé. Anh đã trải qua thứ như cơn ác mộng vậy nên điều hai người làm thật sự rất có tác dụng đấy.”

“Không có gì đâu. Yui sẽ làm mọi thứ vì Onii-san!”

“Sau cùng thì em là vợ anh mà chồng yêu.”

Cả hai đều cởi mở lên tiếng. Tình cảm của cả Arin và Yui đều là thật lòng nên tôi cũng rất vui.

“Mh? Nhưng làm sao mà hai người biết được cậu ấy đang gặp ác mộng chứ, trừ khi cả hai đều lẻn vào phòng Arata, phải không hả?”

“Bọn mình bị lộ rồi kìa.”

“Không thể không thừa nhận với cô ấy rằng chúng ta đã lẻn vào phòng chồng yêu.”

“Yui-san, Arin-san!”

Sau cùng thì cả hai vẫn phải nghe Lilith thuyết giáo.

…Cơ mà, tôi cũng để ý rằng dạo gần đây tôi hay gặp ác mộng thật.

Có phải nó có liên quan đến sự thật tôi là “Ứng cử viên Ma vương” không?

Tôi ngày càng tiến gần hơn với việc trở thành “Ma vương”, sự tồn tại mang đến mối nguy họa cho thế giới…

Nếu đó là nguyên nhân khiến tôi gặp ác mộng, liệu một ngày nào đó nó sẽ trở thành sự thật chừ?

“Ơ kìa, làm quả mặt nghiêm túc thế.”

Một âm thanh phát ra từ phía trên đầu tôi.

“Mh? Giọng nói này.”

Tôi nhìn lên và… chẳng thấy ai cả.

“Huh? Mình chắc là đã nghe thấy giọng Levi-san mà nhỉ…”

Mấy cô nàng kia cũng nhìn xung quanh và cả trần nhà nữa.

Vào lúc đó.

“Fufufu, ở đây này!”

*Sột soạt!

Tấm chăn trên chiếc giường còn lại bị cuộn tròn.

“Nhẫn thuật: Pyjama Party!”

Trên giường là cô gái với kiểu tóc đuôi ngựa vừa gọi tôi lúc nãy, Kazama Levi cùng cô bạn tóc vàng cột hai bím đang liên tục nháy chiếc máy ảnh trên tay, Selina Sherlock.

Nhân tiện, Levi đang diện đồ ngủ phong cách Nhật Bản, còn Selina là bộ pyjama phương Tây.

“Mấy cô ở đó từ lúc nào đấy!”

“Chỉ là chút biệt tài về xâm nhập với đánh lừa thôi, ninja mà.”

Nghe không giống câu trả lời lắm, nhưng chắc chắn là giọng nói của cô ấy lúc nãy đã phát ra từ phía trên. Thế mà giờ cổ đã ở trên giường thì cũng ảo ma canada thật...

“Ninja hẳn phải ngầu lắm nhỉ.”

“Điều hiển nhiên thôi.”

Thấy tôi thật lòng khen ngợi như thế, cô ấy ưỡn ngực lên đắc chí.

“Fuah, đã lẻn vào phòng cùng lúc với mọi người rồi mà cứ phải trốn trong giường mãi thế này thì có hơi mệt đó.”

Selina thầm tiết lộ với chúng tôi.

“Levi-san, Selina-san, hai cậu cũng ở đây từ tối qua hả?”

“Vâng, thưa Lilith-sensei. Tụi mình còn phát hiện Arata-san trong lúc ngủ với lượng ma lực chưa ổn định còn rên rỉ nữa. Phần nào rất đáng quan ngại à nha...”

“Ph-Phải… Là… vậy đó…"

Thế là trò đánh lừa kiểu ninja bắt đầu. Tình tiết đám học viên nữ vào phòng con trai trong bộ đồ ngủ bằng một cách tài tình nào đó đã được xóa khỏi đầu cô Lilith.

“Vậy đó hẳn là báo hiệu dưới dạng giấc mơ khi ma lực của cậu vượt ngưỡng kiểm soát hoặc bị tác động bởi nguyên nhân nào đó...”

“Chắc là thế? Mấy cô ấy, đã có ai cũng từng trải nghiệm qua nó chưa?

Nghe tôi hỏi vậy, các cô gái đều mỉm cười.

“Nghiên cứu “Ma thuật” có nghĩa là cậu phải liên tục lặp đi lặp lại việc thử nghiệm, tiếp nhận, đặt ra giả thuyết, cũng như phải luôn chấp nhận cái yếu tố vốn chẳng hề tồn tại bên trong bản thân cậu như “Thema”, tất cả chỉ nhằm có thể hiểu tường tận về nó.”

Lilith nhẹ nhàng nói, song đôi mắt trông có vẻ nhìn xa xăm.

“Mm, yếu tố vốn chẳng hề tồn tại trong người mình, hử...”

Thema của tôi là “Thống trị”. Liệu có thật là nó không? Đúng là tôi chưa từng một lần muốn kiểm soát người khác. Đối với tôi mà nói, chỉ mỗi việc nhìn thấy mọi người được làm điều mà họ muốn, sống một cuộc đời như ý và thành thật với chính bản thân họ đã làm tôi cảm thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng trải qua một thời gian làm ma pháp sư, tôi nhận ra rằng ngần ấy là chưa đủ.

“Hiện Tượng Sụp Đổ” có thể ngang nhiên tước đi toàn bộ những gì quý giá với tôi, kèm theo hàng tá viễn cảnh do ma pháp sư gây nên. Để giải quyết hết đống đó, có lẽ tôi nên kiểm soát hết cả thế giới cho xong.

Nhưng mà, bằng cách nào thì tôi chịu.

Nhờ vậy mà đây mới là Thema hoàn hảo dành cho tôi chăng?

“Gần đây em cũng hay gặp ác mộng, nên mới qua đây tìm hơi ấm từ ông xã đó.”

Arin đưa tay lên và nói.

“Chờ đã, cô vẫn ổn chứ Arin?”

“Tạm thời em ổn, chồng ạ. Chưa kể nhờ có Yui đây giúp nên em đỡ sợ rồi.”

Arin nhìn sang Yui, cô theo đó mỉm cười đắc ý.

“Dù sao em cũng là chuyên gia giấc mơ mà! Nhờ bộ ngực của em mà nỗi đau của onii-san mới tan biến ngay tức khắc phải không nà?”

“Chuẩn luôn. Bộ ngực tuyệt vời miễn bàn.”

“Ehehe♪ “

“L-Làm gì có phương thức đó hả!”

Lilith tức tối nói với vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt, mà đúng là nhờ có bộ ngực của Yui mà tôi mới thoát khỏi cái không gian cô đơn và ám muội kia thật.

“Cảm ơn hai người, Yui, Arin.”

"Ưm… miễn sao anh thấy hài lòng là được hết á...”

“Dù gì em cũng là vợ anh mà...”

Trông họ ngại ngùng vậy thôi cũng đã đủ khiến tôi vui rồi.

Với lại, giờ tôi quan ngại về việc Arin gặp ác mộng hơn. Nhưng liệu cô ấy có dễ dàng chia sẻ cho tôi biết về giấc mơ lẫn những đau đớn bản thân đang gánh chịu?

"Cậu thấy thế nào nếu chúng ta kể cho Arata-tan biết trải nghiệm của mình nhỉ, Lilith-sensei?”

Levi giơ tay lên, đề xuất muốn giúp đỡ.

“Mm... Đúng thật là khi chúng ta không để mắt tới thì sẽ rất rắc rối nếu cậu ấy đi ngủ với không chút phòng bị trước ma lượng ma lực chưa ổn định lúc này.”

Lilith đưa tay gãi cầm rồi rơi vào trầm tư.

“Vậy là phải có tiết học phụ đạo rồi.”

“Yay~ Tiệc pyjama~♪ “

“Không! Đây là chuyện nghiêm trọng liên quan đến Arata và ác mộng của Arin-san...”

“Thật ra, Selina Sherlock tớ đây đã tiên đoán điều này từ trước nên đã chuẩn bị cả tá đồ ăn vặt với đồ uống rồi nè!"

Selina chỉ tay về phía chiếc giường, nơi lồ lộ cả núi đồ ăn vặt cùng nước quả.

“Aww, geez...”

“Hahaha, thôi nào, đừng có khó khăn quá vậy chứ.”

Levi đặt tay lên vai Lilith, lúc này đang tỏ ra chán nản.

À thì, tôi rất lấy làm biết ơn nếu đây là một buổi học nhóm thoải mái thay vì một tiết học khuôn khổ.

“Thế, Arin, cơn ác mộng của cô như thế nào vậy?”

“Mm… Em cũng chỉ mới sử dụng được “Thương” dạo gần đây, nên chắc đó là lý do nhỉ.”

Arin nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út tay trái của mình rồi nhắm mắt lại.

“...Đó là khoảng thời gian lúc ông xã mới được chỉ định làm thanh tra viên…”