Trans+Edit: LoS
**************************
Hôm nay là Thứ Năm sau một ngày nghỉ. Hôm qua, tôi đã giúp một ông cụ bê lượng lớn hành lý và ông ấy hỏi rằng tôi có muốn làm bán thời gian tại một quán cà phê không, nhưng tôi cần chú tâm vào việc học hơn.
Mở cửa lớp học ra, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Tin đồn lan rộng ra rồi nhỉ.
“Chào buổi sáng, Yuki.”
“Oh, chào buổi sáng, Shota.”
Yuki chào lại tôi, có vẻ cậu ấy đang có tâm trạng tốt.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không? Tớ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Shota chào buổi sáng với tớ đấy.”
Giờ nhắc mới nhận ra, tôi đã từng nói chào buổi sáng như thế này với nhiều người trước kia, nhưng tôi không nghĩ là tôi nói như thế lần nào với Yuki. Tôi không cố ý đâu, nhưng cậu nói toẹt cho tôi như thế làm tôi xấu hổ lắm.
“Không, không, không phải kiểu như thế, nhỉ?”
“Ừ, đúng mà.”
Nghĩ về điều đó, Yuki nhìn quanh.
“Chết tiệt thật, lời đồn lan rộng ra nhanh như cháy rừng ở Úc vậy…. Cậu không định bảo với họ rằng lời đồn là sai sự thật à?”
“Không, nếu Sumika là người nói điều đó thì tớ có vùng vẫy thế nào cũng vô nghĩa thôi. Người ta tin vào Sumika hơn.”
“…….”
Khuông mặt Yuki lộ rõ vẻ lo lắng. Thực tế thì tôi nghĩ rằng Sumika, tâm điểm của sự chú ý trong lớp, sẽ có được nhiều sự tín nhiệm hơn…. Làm ơn đừng có nhìn tôi như vậy….
“Nếu cậu cứ im lặng thì nó chả khác gì cậu thừa nhận lời đồn là thật cả. Cậu cần phải làm gì đó.”
“Không, ổn mà.”
“Không ổn tẹo nào cả.”
“Có, ổn chứ.”
Những người tin rằng tin đồn là sự thật, bọn họ sẽ chẳng bao giờ thay đổi ý kiến trừ khi tôi đưa ra được bằng chứng rõ ràng, và nếu không có thì tôi nói gì cũng thế thôi.
Thế là buổi học đã kết thúc mà chẳng có một sự cố cụ thể nào xảy ra. Tôi nghĩ rằng Miyamoto-san có thể sẽ đến trong giờ nghỉ trưa, nhưng cô ấy không xuất hiện. Chà, chẳng có gì lạ khi cô ấy lại không cố dây dưa với một thằng bị đồn là cướp người yêu cả… Sao cũng được.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng có vẻ không phải vậy. 3 ngày sau và nó là vào Thứ Sáu(???). Yuki có hoạt động ở câu lạc bộ nên tôi đành phải tạm biệt cậu ấy. Tôi đang định về nhà và đang trầm ngâm suy nghĩ về Tuần lễ Vàng thì Miyamoto-san đến.
“Oh, Miyamoto-san.”
“Ishiwaka-kun, mình có chuyện muốn nói với cậu, cậu không phiền chứ?”
“Ah, chắc rồi, nhưng mà…”
Như mọi khi, nói chuyện với Miyamoto-san trong lớp học không ổn chút nào, nên tôi đổi địa điểm.
Chúng tôi đi ra phía sau
trường. So với lớp học, nơi này không có nhiều không khí riêng tư và nó còn là ở ngoài trời nữa. Khi đang đi, tôi nói lời xin lỗi với cô ấy vì đã tránh mặt cô ấy nhiều lần, còn cô ấy thì chỉ đáp lại cái “uhhh”. Sau đó thì chúng tôi chẳng nói gì cả, bầu không khí khó xử quá biết làm sao bây giờ. Lúc cô ấy đến thăm tôi trong những giờ nghỉ trưa, cô ấy luôn tỏ ra năng nổ và chủ động, nhưng lúc này thì cô ấy lại trông giống như lúc cô ấy làm mất chiếc kẹp tóc vài ngày trước. Miyamoto-san mở lời như thể cô ấy đã quyết định được những gì cô ấy muốn nói.
“Lời đồn mà mọi người trong trường nói có đúng không vậy?”
Thường thì tôi nghĩ rằng thật vô ích khi cố gắng thuyết phục một ai đó rằng tôi vô tội khi họ đã đinh ninh trong lòng rằng tin đồn là sự thật, nhưng khi cô ấy hỏi về độ đáng tin cậy của tin đồn, hỏi thẳng tôi rằng lời đồn đó có đúng hay không, tôi nghĩ rằng việc này cũng đáng để phản bác một lần đấy chứ.
“….Không, không phải đâu. Nội dung những tin đồn kể rằng tớ là thằng đi cướp bạn gái của bạn thân nhỉ, nhưng thực sự thì tớ chưa bao giờ làm ra những chuyện tày đình như vậy cả.”
“Mình biết mà! Mình mừng quá!”
Miyamoto-san nói vậy, trông cô ấy có vẻ lấy lại tinh thần rồi. Tôi không chắc tình trạng này có giống với lần cuối tôi gặp cô ấy không, nhưng tôi đang thắc mắc rằng cô nàng này có chút đề phòng nào không vậy. Nơi này cũng khá dễ bị người ta nhìn thấy nữa. Tôi không chắc được việc phủ nhận tin đồn có làm cô ấy giảm sự cảnh giác xuống được hay không nữa.
“Mình đã nghe được khá nhiều thứ, nhưng mình không chịu tin vào nó…”
“Tớ đã từng trải qua khá nhiều thứ trong quá khứ.”
“Oh, mình hiểu rồi….”
Qua phản ứng của cô ấy, tôi nghĩ cô không có mong muốn nghe về quá khứ của tôi đâu, thế nên tôi sẽ không cần phải kể cho cô ấy nghe làm gì.
“Thế thì, Ishiwaka-kun..”
“Gì vậy?”
“Cậu có muốn làm bạn với mình không?”
“Eh?”
Tôi rất ngạc nhiên, không biết từ đâu lòi ra nữa.…. Bạn à…. Sau khi tôi có thể thừa nhận rằng Yuki là bạn mình, tôi cũng ít có những suy nghĩ phản đối làm bạn với cô ấy hơn, nhưng tôi vẫn thấy do dự khi cô ấy hỏi tôi.
“Tại sao vậy?”
“Tại sao… Tại sao á? Hmmm, bởi vì mình muốn vậy thôi… có lẽ thế?”
Tôi hạnh phúc, hạnh phúc bởi vì có người đã tin tôi, thay vì những tin đồn đó. Tôi không biết đây có phải là cách người ta hay kết bạn hay không, nhưng kể từ giờ, tôi và Mitamoto sẽ là bạn của nhau.
------------------------------
Hmmmm, hết xị gacha rồi, có bạn nào cho tôi money đề cờ bạc trá hình nữa không? hmuhmu