Phó Nam đã âm thầm phái người điều tra nhà manga trên mạng được gọi là ‘Ngư Hỏa’ kia liền rất nhanh tra ra thân phận thật của tay họa sĩ ‘Ngư Hỏa’ đó, chính là Giang Phi.

Kết quả nằm ngoài dự đoán, lại phảng phất như điều hiển nhiên.

Phó Nam rốt cuộc cũng biết, nguyên lai Phó Huân trong cơn say gọi tên Giang Phi, không phải là tình cờ mà là hắn đối với cái tên đã chết đó, vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Phó Nam biết Phó Huân có hứng thú với Giang Phi, trước khi cậu ta được Phó Huân đón về thành phố Trung Nam, cậu ta cũng biết Giang Phi là tình nhân của Phó Huân, nhưng cậu ta vẫn cho rằng tình cảm Phó Huân dành cho Giang Phi đa phần là hứng thú, so với tình cảm của anh ấy dành cho mình không đáng để nhắc tới, cậu ta vẫn luôn tự tin tình cảm có được từ Phó Huân.

Mà giờ khắc này, Phó Nam mới bừng tỉnh phát hiện, tình cảm Phó Huân dành cho Giang Phi không chỉ là hứng thú, có lẽ bản thân Phó Huân cũng phát hiện, hắn dành cho nam nhân kia, vẫn luôn là tình yêu.

Phó Nam không chỉ có kinh ngạc khi Phó Huân yêu Giang Phi, mà hơn cả là cảm thấy thất bại khi mình không thể có được tình yêu của Phó Huân. Rõ ràng cậu ta phải nắm chắc, mười phần chắc chín thứ tình cảm đó, nó cũng là thứ đặt cược giúp cậu ta có thể đến gần Phó Huân, mà bây giờ….

Cái gọi là kiềm chế rèn luyện mình trước khi đính hôn, cái gọi là đau lòng, cái gọi là cố gắng khắc chế, căn…căn bản là mượn cớ!

Mấy tháng nay không phải hắn cấm dục, chỉ là không muốn chạm vào mình…

Chạng vạng tối nay, Phó Huân lại say tí bỉ, vẫn là Trương Ngạo đưa hắn về khách sạn, kết quả vừa mới vào khách sạn, Trương Ngạo liền thấy Phó Nam đang ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, tựa hồ đã sớm chờ ở đó.

Phó Nam thấy Phó Huân đi vào liền vội vàng buông tạp chí trong tay xuống đứng dậy đi tới cạnh Phó Huân đỡ hắn, cũng nói với Trương Ngạo: “Sao lại để anh tôi uống nhiều như thế, dạ dày anh tôi vốn không tốt, các người không biết khuyên nhủ sao?”

Trương Ngạo gãi đầu vô tội: “Tính cách Phó ca, ai dám khuyên chứ.”

Lời Trương Ngạo nói cũng là thật. Hai tháng nay Phó Huân giống như một khối băng sắp nổ tung, mỗi thời mỗi khắc đều mang theo khuôn mặt lạnh như băng vạn năm bất biến tựa như đang bên bờ vực oanh tạc, quả thực khiến người khác sợ hãi, căn bản không ai dám phản lại nói chuyện tình cảm với hắn.

Đến cửa phòng, Phó Nam liền nói với Trương Ngạo: “Được rồi anh về trước đi, bên phía anh tôi có tôi chăm sóc rồi.”

Phó Nam mất một lực không nhỏ mới đỡ được Phó Huân lên trên giường.

Phó Huân nằm ngang giường, một tay che mắt, say khướt hạ lệnh: “Trương Ngạo, đi…đi gọi Tiều Tề đến đây.”

Phó Nam hiểu lời Phó Huân nói, chính là tình nhân tên Tề Tịch đó.

Phó Nam đáp một tiếng thật thấp ‘dạ’, sau đó xoay người vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa qua loa, Phó Nam liền mang một thân ướt át, không mảnh vải che thân bước ra khỏi phòng tắm.

Phó Nam đi đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ vào để ngăn cách ánh sáng cảnh đêm bên ngoài, sau đó cũng tắt đèn trong phòng, chỉ bật mỗi ngọn đèn ngủ với quầng sáng vàng ấm áp ở đầu giường.

Phó Nam cởi cà vạt cho Phó Huân, rồi đến áo, đai lưng. Cậu nằm rạp trước ngực Phó Huân, cho đến khi hôn lên môi hắn, Phó Huân mới chậm rãi mở mắt…

“Ca…” Phó Nam nhẹ giọng gọi.

Trong ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt điềm đạm của Phó Nam lộ ra vẻ mê người phá lệ.

Bất chợt, Phó Huân đưa tay nắm lấy eo Phó Nam, xoay mình đặt cậu ở dưới người, Phó Nam thuận thế ôm lấy cổ Phó Huân, hơi nâng người lên phát ra lời mời gọi mập mờ. Phó Huân nhìn chằm chằm mặt Phó Nam hồi lâu, ánh mắt bi ai, mãi sau mới thấy thanh âm trầm thấp vang lên: “Em đã rất lâu rất lâu rồi không xuất hiện…trong giấc mộng của tôi, em có biết tôi…nhớ em thế nào không…”

Phó Nam hơi ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng Phó Huân nhận lầm người.

Phó Huân cho rằng đây là mộng?

Một giây kế tiếp, Phó Huân bỗng nhiên giống như phát điên cúi đầu hôn lên môi Phó Nam, hắn ôm lấy gò má Phó Nam mà thô bạo hôn tới tấp khiến Phó Nam không thể thở nổi. Thân thể Phó Huân ấm lên cực nhanh, một cỗ hơi nóng giống như từ dưới người hắn phát ra, hắn ôm lấy Phó Nam, vô cùng sốt ruột mà nói giọng khàn khàn: “Tôi nhớ…nhớ em…Giang Phi…Tôi nhớ…nhớ em…”

Trong hỗn loạn, hai chữ ‘Giang Phi’ trong miệng Phó Huân khiến Phó Nam bị đả kích mạnh!

“Ca…” Phó Nam thấp giọng nói: “Em là Phó Nam.”

Mọi hỗn loạn, chỉ vì một câu đột nhiên này của Phó Nam liền khiến Phó Huân giống như bị tạt một chậu nước đá lạnh thấu xương, một thân dục vọng trong nhấp nháy hạ xuống. Vẻ mặt Phó Huân tràn đầy kinh ngạc nhìn người dưới người, cố gắng làm bản thân nhìn rõ, cuối cùng thình lình xoay người xuống giường, mặc quần áo vừa cởi xuống vào thật nhanh.

Phó Nam chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, không cam lòng nhẹ giọng nói: “Ca, em…”

“Hôm nay anh uống quá nhiều.” Phó Huân bất chợt ngắt lời, thanh âm dồn dập nhưng vẫn ôn nhu: “Anh ra ngoài tỉnh rượu.”

Giờ khắc này, Phó Huân trái lại giống như đã tỉnh rượu hoàn toàn, hắn mặc quần áo tử tế định nhấc chân rời đi, lại bị một tiếng “ca” của Phó Nam làm cho dừng bước.

“Ca uống ít rượu thôi, thân thể quan trọng nhất.” Phó Nam nhẹ giọng nói: “Rất nhanh sẽ đính hôn, ca cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.”

Phó Huân không xoay người lại, ôn hòa nói: “Tiểu Nam, em thật sự nguyện ý ở bên cạnh anh sao?”

“Tất nhiên.” Phó Nam mỉm cười nói: “Ca là chỗ dựa duy nhất của em, nếu như không thể bồi cạnh ca, vậy thật không bằng chết đi cho xong.”

Phó Huân yên lặng hồi lâu mới mở miệng lần nữa: “Em nghỉ ngơi trước đi.”

Phó Nam kiềm chế kích động muốn gọi lại Phó Huân.

Thời khắc này não Phó Huân giống như bị nhét vào một đống bòng bong căng đến mức khiến hắn muốn bất tỉnh, hắn rời khỏi phòng nghỉ, tinh thần bất ổn đứng trên hành lang gần đó, nhất thời lại không rõ thang máy nằm hướng nào.

Qua một hồi lâu Phó Huân mới đi thang máy xuống lầu.

Giám đốc thấy Phó Huân đi không vững, muốn đi tới đỡ thì lại bị Phó Huân giơ tay lên đẩy về.

Phó Huân trực tiếp rời khỏi khách sạn, ra ven đường gọi xe. Sau khi hoảng hốt nói địa chỉ liền tựa vào lưng ghế chợp mắt.

Trong mơ hồ Phó Huân chỉ cảm thấy buồng xe quá nhỏ thân thể khó duỗi, nhưng dưới tác dụng của rượu liền rất nhanh ngủ say. Xe đã đến mục tiêu, vừa mở cửa xuống xe hắn liền đi thẳng đến chung cư, nhưng lại bị tài xế đuổi kịp đòi tiền kéo lại.

“Này cậu không trả tiền à?” Tài xế không vui nói.

Phó Huân dừng chân, nhìn tài xế một chút rồi lại quay đầu nhìn chiếc taxi cũ kĩ kia, tựa như giờ mới phản ứng được mình ngồi xe taxi tới.

Phó Huân trực tiếp cởi đồng hồ bạc sáng lóa trên cổ tay đưa cho tài xế, trầm giọng nói: “Tiền xe.”

Tài xế cầm chiếc đồng hồ đeo tay cân nhắc nhiều lần thì lúc này Phó Huân đã vào chung cư.

Vào thang máy, Phó Huân không chút do dự ấn số tầng trong trí nhớ. Sau khi ra khỏi thang máy, Phó Huân liền đi thẳng tới trước cửa một gian phòng trọ, đầu tiên là ấn chuông cửa hai cái, sau đó một tay dùng lực vỗ vỗ, thấy vẫn không ai đáp lại liền bất chợt đổi sang hai tay điên cuồng đập cửa: “Giang Phi…Giang Phi…” Phó Huân say khướt gọi.

Lúc này cửa phòng trọ lân cận cách mấy thước liền chậm rãi mở ra, một lão trung niên mặc quần áo ngủ thò đầu ra, nói với Phó Huân cách đó không xa đang điên cuồng đập cửa: “Hơn nửa đêm rồi còn làm gì đó, có để người ta ngủ hay không.”

Phó Huân chậm rãi quay đầu nhìn lại, ánh mắt âm lệ dọa lão trung niên trong nháy mắt liền rùng mình.

“Kia…người ở phòng trọ đó đã rời đi rồi, cậu đập đến sáng cũng vô dụng.” Lão trung niên thận trọng nói: “Tiểu tử, về nghỉ đi.”