Tiền bạc từ trên trời rơi xuống không biết là họa hay phúc, Tiểu Hoa hết sức phấn khởi tiêu hết tiền đặt cọc, còn mấy trăm lượng bạc bán đài sen lại bị bà Tôn giấu kĩ dưới gầm giường không dám động vào một xu.

Ngày tháng vẫn như trước kia không có gì thay đổi, thoáng cái lại qua nửa tháng.

Thường ngày đều là bà Tôn mang trà đến quầy bánh nướng, hôm nay bà Tôn mệt ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Hoa và Loan Loan liền khiêng thùng nước trà đi đến quầy bánh.

Còn chưa đi đến nơi, từ xa xa đã nghe thấy tiếng quát mắng và tiếng lất bàn đá ghế, ngoài ra còn có tiếng cầu xin lắp bắp của Tôn Đại Ngưu.

Loan Loan và Tiểu Hoa biến sắc mặt, vội chạy nhanh đến gần xem. Bốn người đàn ông mặc trang phục quan quân đang đá ghế đập đĩa định phá quầy, không ngừng chửi bới: "Ông đây vất vả bảo vệ quốc gia, giết địch giữ đất, bây giờ ăn bánh lại cũng phải đợi, để ông đập quán cho xem".

Tôn Đại Ngưu kinh hoàng giữ thứ này thứ kia, cầu khẩn: "Quân... quân gia, có chuyện... chuyện gì cũng từ từ nói... Tiểu nhân... làm ăn nhỏ lẻ... Thủ hạ lưu tình"

Loan Loan đã quen nhìn người trong quân ngũ, vừa nhìn phục sức và đao của bốn người đó đã biết đây là quan binh châu phủ bản địa.

"Anh!" Tôn Tiểu Hoa vừa sợ hãi vừa sốt ruột, đặt thùng nước xuống gọi một tiếng.

Một tên mặt lưỡi cày trong bốn tên quan quân vừa đá bay một chiếc ghế nghe tiếng gọi liền quay lại lộ vẻ sửng sốt: "Không nhìn ra thằng cà lăm này lại có một đứa em gái xinh xắn như vậy".

Ba tên còn lại đồng loạt dừng tay, một tên vuốt cằm cười: "Tặc tặc tặc, quả nhiên vừa non mềm vừa ngon mắt".

Tôn Đại Ngưu biết không ổn, đám lính này đã sinh ra sắc tâm, vội vàng dang tay chặn trước mặt Tôn Tiểu Hoa như gà mái bảo vệ con, cười cầu tài nói: "Quân gia, không... không liên quan đến nó, có... có gì cứ nói với tiểu nhân".

"Mày tránh ra". Một quan quân đạp Tôn Đại Ngưu ra.

Thấy anh trai bị đạp ngã xuống đất, Tôn Tiểu Hoa kêu một tiếng sợ hãi rồi chạy tới đỡ, Loan Loan đứng phía sau mới lộ ra.

Bốn tên quan quân ngẩn ra một lát, trong mắt toàn là choáng ngợp. Một hồi lâu sau, tên mặt lưỡi cày mới bừng tỉnh lại, nói: "Không ngờ... Không ngờ ở nơi quê mùa này lại có tuyệt sắc như vậy, hôm nay bọn ta gặp may lớn rồi".

Loan Loan đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt, đáy mắt lóe ánh sáng lạnh. Nàng hận nhất là những kẻ ức hiếp người già yếu và phụ nữ trẻ em, tâm tình bình lặng đã lâu lại bắt đầu cuộn sóng. Nhưng trong mắt đám quan binh thấy sắc là quên hết sự đời này, vẻ mặt nàng lại như một người đẹp lạnh lùng, càng thêm vài phần xinh đẹp.

Bốn tên háo sắc vây Loan Loan lại.

Tôn Đại Ngưu đỏ cả mắt, điên cuồng lao tới định liều mạng: "Không... Không... không được động vào cô ấy".

Gã mặt lưỡi cày hoàn toàn không coi hắn ra gì, rút đao ra dùng sống dao chém xuống, cười lạnh nói: "Thằng cà lăm, mày mà dám lao tới nữa là ông chém chết".

Mặc dù là sống dao nhưng nếu bị chém trúng người cũng khó tránh khỏi kết cục vỡ đầu chảy máu thê thảm.

Ánh sáng lạnh lẽo sáng rực trong mắt, Loan Loan vừa định ra tay lại nghe thấy một tiếng xé gió rít lên. Gã mặt lưỡi cày đột nhiên ngã vật xuống đất ôm mũi lăn lộn kêu gào, rất nhiều máu tươi chảy ra qua kẽ tay, rõ ràng đã gãy xương mũi.

Thứ ám khí đó lăn vài vòng dưới đất leng keng, chỉ là một đồng tiền hết sức bình thường.

Ba tên còn lại cực kì hoảng sợ, tới tấp rút đao ra, hạ thấp người dáo dác nhìn quanh: "Ai! Ai dám phá hỏng chuyện tốt của quân gia?"

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Cậy mạnh bắt nạt yếu, ức hiếp nhân dân, quân đội Đại Lương ta không có loại cặn bã như các ngươi".

Âm thanh lành lạnh chậm rãi, lại mang sát khí rõ ràng.

Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Loan Loan lập tức hết trắng lại đỏ, trong lòng nóng bỏng, hai tai trắng như bạch ngọc chuyển thành màu đỏ rực.

Tôn Tiểu Hoa tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, góc phố gió thổi nhè nhẹ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, áo gấm màu xanh nhạt tung bay trong gió, tuấn tú tao nhã không nói nên lời, chỉ là hai bên tóc mai đã điểm bạc nên tỏ ra có phần dâu bể.

Bốn người đó vẫn không biết giờ chết đã đến gần, cậy bên mình đông người, thấy đối phương chỉ là một thanh niên tuấn tú văn nhã mà lại tay không tấc sắt nên lấy dũng khí vung đao lao tới: "Xen vào việc của người khác, quân gia phải phế ngươi trước".

Lâu Dự hoàn toàn không để ý đến bọn chúng, mắt chỉ nhìn Loan Loan, dịu dàng vô hạn, âm thanh trầm thấp: "Loan Loan..."

Tâm tình cực kì phức tạp, Loan Loan không biết nên phản ứng thế nào.

Lâu Dự mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng khí thế lẫm liệt do nhiều năm chinh chiến sa trường có giấu cũng giấu không nổi, bốn tên quan quân nếu có một chút nhãn lực thì lúc này nên biết khó mà lui. Nhưng mấy tên này bình thường đã quen tác oai tác quái, lại bị sắc đẹp che mắt, thấy mình bị coi thường, mất thể diện trước mặt người đẹp, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt sinh ra sát tâm.

Bốn tên hùng hổ vung đao vù vù chém vào chỗ hiểm trên người Lâu Dự.

Ức hiếp trăm họ, lòng dạ lại ác độc như thế, không thể lưu lại được. Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt, đúng lúc mũi đao sắp chém tới người mình, Lâu Dự quơ tay một cái, không hề có vẻ mạnh mẽ nhưng lại biến ảo ra vô số bàn tay.

Gã mặt cưỡi cày chỉ thấy hoa mắt, trong tay đã trống không, thanh đao không biết đã rơi vào trong tay đối phương từ bao giờ.

Lâu Dự cầm đao trong tay quay mặt đao ra ngoài, vận nội lực vỗ ngang ra ngoài. Thân đao bị gió cản cong lại, vỗ mạnh vào đan điền gã quan quân gần nhất, sau đó Lâu Dự nhanh chóng di chuyển, liên tiếp vỗ vào người ba tên còn lại.

Bốn âm thanh trầm trầm vang lên, cả bốn tên đều bị vỗ bay ra ngoài, bay qua bếp nướng bánh rơi xuống ngoài mười trượng, mồm miệng đầy đất, gào thét như heo bị chọc tiết, máu từ trong miệng trào ra. Trên người bốn gã dù không có vết đao nhưng khí hải đã bị chấn nát, nội phủ bị thương cực nặng, võ công đã bị phế hẳn.

Lâu Dự thu đao lại, cổ tay rung lên, thanh đao rèn bằng thép ròng lại như sợi bông trong gió, kêu cách một tiếng, gãy thành hai đoạn.

Bốn tên bò trên mặt đất, máu mũi chảy dài, cực kì hoảng sợ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Đến lúc này bọn chúng mới rõ mình đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc, cũng không trêu chọc được, nhưng bây giờ mới hối hận thì đã muộn.

Vứt thanh đao gãy trong tay xuống, Lâu Dự nói lạnh lùng: "Võ công không phải dùng để ức hiếp người lương thiện. Các ngươi không xứng làm quân nhân Đại Lương, chạy về gặp đô đốc Phùng Ngạn của các ngươi, tự xin tước quân tịch".

Bốn tên này đâu còn dám nói thêm nửa câu, nhịn đau vừa lăn vừa bò như chó nhà có tang.

Tôn Tiểu Hoa nhìn mà hoa mắt mê mẩn, hả lòng hả dạ, vỗ tay cười nói: "Anh trai tuyệt quá, đánh hay lắm!"

Lâu Dự nhìn Loan Loan rồi lại quay sang nhìn Tôn Tiểu Hoa, nở nụ cười mê chết người, nói dịu dàng: "Em nhỏ, anh hơi khát nước, có thể đến nhà em uống chén trà không?"

Có thể quá đi chứ! Tôn Tiểu Hoa vốn chính là một người cực kì nhiệt tình, lúc này trong lòng tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ vị đại ca hết sức đẹp trai này, dù Lâu Dự không hỏi thì cô bé cũng sẽ tìm mọi cách kéo chàng về nhà làm khách. Lúc này thấy chàng chủ động đề nghị, Tôn Tiểu Hoa vui vẻ đồng ý, không nói không rằng kéo tay áo Lâu Dự đi về phía nhà mình.

"Anh trai, cơm tối cũng ăn ở nhà em luôn nhé". Tôn Tiểu Hoa quay lại nói với Tôn Đại Ngưu: "Anh dọn hàng đi rồi về luôn, buổi tối chúng ta thịt gà".

Tôn Đại Ngưu vui mừng hớn hở: "Tốt... tốt, anh... anh đi mua con cá nữa".

Lâu Dự bị Tôn Tiểu Hoa kéo đi, mắt lại nhìn Loan Loan, trên mặt hiện lên nét cười dịu dàng