Khoảng chênh lệch nối liền các dị thứ nguyên giống như không gian vũ trụ thu nhỏ, một tòa kiến trúc cỡ lớn hình dạng như tàu chiến yên tĩnh trôi nổi, từ từ di động, chậm rãi mà u tĩnh, yên lặng đến mức có chút cổ quái.

Bọn ta dừng lại trên cổng lớn trước công trình, cửa kim loại lớn màu trắng đóng chặt, từ ngoài nhìn vào thấy tổng cộng có ba tầng, dựa vào bản đồ Mạc Tân vẽ ra trong ký ức, tầng dưới cùng là trường huấn luyện, tầng giữa là phòng của các bộ phận, bao gồm, điều phái đặc biệt, điều tra tìm kiếm, an toàn cảnh báo, chế tạo nghiên cứu, y tế… một hệ thống tác chiến tuyến bảo vệ hậu cần, cơ sở hoàn chỉnh mà chu đáo, cửa chính nối liền từ tầng này, tầng trên cùng là đài điều khiển phòng chỉ huy và nơi cư yếu, là nơi lúc đầu Mạc Tân đã từng ở.

“Tiên Tiên, cô chấp nhận thỏa hiệp rồi?”, ta hỏi cô gái dũng cảm cùng đến đây.

“Dạ Ly đã nói hết cho tôi rồi, tôi không hoàn toàn tán đồng cách làm của anh. Tôi đến chỗ này là có tư tâm của riêng mình, bởi vì phải tiêu diệt được Vưu Ni, mới có thể cứu được sư huynh tôi, trả lại tự do cho anh ấy, tôi chỉ muốn cứu anh ấy”, ánh sáng trong mắt cô ấy rất quyết đoán, ở phương diện nào đó, trong tính cách của Dĩ Tiên thực sự tiềm ẩn một nhân tố đáng sợ, để đạt được mục đích, thậm chí không cần đến tính mạng.

Quả Nhiên Tiểu Ly đã kể không ít với cô ấy: “Là như vậy à? Nhưng sư huynh cô có hiểu được không?”.

Cô ấy sững sờ hai giây, không trả lời, thu ánh mắt về, dường như đang suy nghĩ, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Anh ấy sẽ hiểu… sau khi sự việc này kết thúc”.

Ta bình thản cười, nói vào không gian hư vô: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ta vào trong đây, bên ngoài giao cho các ngươi trông giữ”.

“Đại ca, đệ đi mở đường”, ngữ điệu nói chuyện của Tiểu Ly không mang theo sự kích động ngang ngược như bình thường, đột nhiên thay đổi tính cách rồi?

Trong lúc ta đang cảm thấy lạ lẫm, cửa lớn đã nhẹ nhàng bị phá, cậu ấy không chút chần chừ, lặng lẽ đi vào. Haizzz, Tiểu Ly vẫn cứ là Tiểu Ly, tính cách lỗ mãng kích động vẫn không hề thay đổi chút nào.

“Dĩ Tiên…”, phía sau, một tiếng gọi nôn nóng vang lên.

Bọn ta vừa vào đến bên trong cửa thì dừng lại, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là người nào đó của Dĩ Tiên!

“Tiên nha đầu, mau lại đây”, anh ta dừng lại ở bên kia cánh cổng, thần sắc quan tâm mà gấp gáp.

“Sư huynh!”, Dĩ Tiên ngơ ngác, không ngờ anh ta sẽ đuổi theo, nhưng quyết tâm của cô ấy càng lớn, dứt khoát nói, “Dạ Lạc, mọi người đi đi, tôi ở đây ngăn cản anh ấy”.

Ta chưa phản đối, cô ấy đã chủ động đề đạt, có thể tưởng tượng ra được, nếu là A Mục, Hú, Toàn Cơ và Diệu Âm, bất cứ kẻ nào ở lại, kết cục của Địch Siêu sẽ… khó tránh khỏi cái chết.

Thế là ta thuận theo cô ấy, dẫn bốn người tiếp tục đi về phía trước, kỳ quái, sao Tiểu Ly lại đi nhanh như vậy? Vừa bước vào đã không thấy đâu nữa.

Hàn Tiểu Trinh đưa Hoắc Nhàn Nhân đã mất hết tri giác xuyên qua rừng cây dưới chân núi, tránh chiến trường giết chóc hỗn loạn, dòng xoáy màu đen vừa mới hiện ra, đứng trên pháp trận, Hoắc Nhàn Nhân đột ngột tỉnh lại, dùng lực hất bàn tay đang dắt mình của Tiểu Trinh ra: “Cô và anh Kiếm có quan hệ gì?”.

“Tôi…”, Hàn Tiểu Trinh bị câu hỏi đột ngột này làm cho ấp a ấp úng.

“Anh ấy cố ý nói như vậy, cố ý làm tôi tức, có đúng không?”

“Hoắc tiểu thư, anh ấy…”

“Anh ấy không thích cô, cô không phải là bạn gái của anh ấy.”

“Tôi…”, Hàn Tiểu Trinh đối diện với câu hỏi sắc bén của cô ta, không biết phải đáp như thế nào, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Tôi đã hai năm chưa gặp anh ấy rồi, trong ấn tượng của tôi, anh Kiếm là người con trai rất biết quan tâm đến người khác, tuy anh ấy có kiêu ngạo nhưng chưa từng nổi nóng lung tung, càng không nói với tôi những lời nặng nề như vậy, nhất định anh ấy có nỗi khổ tâm, bởi vì Cục đặc phái muốn giết anh ấy, bởi vì không muốn liên lụy đến tôi, liền tùy tiện tìm một cô gái để chọc tức tôi, muốn cắt sạch quan hệ với tôi, nhất định là vậy.”

Hàn Tiểu Trinh rất phản cảm đối với mấy lời “tùy tiện tìm một cô gái”, bản thân cô ta không phải là loại con gái tùy tiện đó. Cô ta có tự tôn, sau khi mẹ chết, dường như đã mất đi tất cả, duy chỉ còn lại chút tự tôn này, làm sao có thể để người khác khinh miệt. Cô ta bình thản nói: “Hoắc tiểu thư, cô tự tin là mình hiểu rõ anh ấy, thì không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng phụ sự vất vả của anh ấy”.

“Không cần cô dạy tôi làm thế nào, tôi yêu anh ấy vượt trên tất cả, vì cứu mạng của anh ấy, vì sự nghiệp và tương lai của anh ấy, tôi nguyện hy sinh rất nhiều người, thấm đầy máu tanh, giẫm lên hết thi thể này đến thi thể khác để giúp anh ấy đứng lên đỉnh cao”, trong mắt Hoắc Nhàn Nhân lóe lên sự tàn nhẫn u ám dị thường, quay lưng lại với Tiểu Trinh, “Tôi sẽ không rời xa anh ấy, nếu như cô sợ thì đợi ở bên ngoài đi, đợi tôi và anh Kiếm cùng nhau ra ngoài, cô muốn đi đâu thì đi, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không tính toán, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.

Hàn Tiểu Trinh không kịp nói gì, thấy cô ta chớp mắt đã biến mất vào lưu vực phía dưới, trong lòng lo lắng, vội muốn đuổi theo, không ngờ một con ác sát cầm đao xông ra. Cô ta nhanh nhẹn khởi động trình tự phòng hộ, chiếc nhẫn tuôn ra một quầng trắng trân châu. Tiểu Trinh không bị chém vào chỗ hiểm, chỉ bị đao gió lôi đi, lùi ra xa mấy chục mét, rơi vào trong nước.

Một bàn tay to lớn kéo cô ta ướt lướt thướt lên, ngữ khí trêu ghẹo: “Mỹ nữ, vẫn ổn chứ?”.

Hàn Tiểu Trinh ho ra mấy ngụm nước, không kìm được rùng mình, hình như có người cứu cô ta ra, người này… trên người rất lạnh, lạnh băng, không chút độ ấm, giống như quần áo ướt sũng dính vào làn da.

“Nhan Kỳ, bây giờ không phải là lúc bắt chuyện tán tỉnh”, Bộc Dương Huyễn thần thái lười nhác.

“Ai vậy?”, Ám Quyết phân tách từ ác sát chăm chú nhìn năm nam một nữ đột ngột xuất hiện trên mặt hồ.

“Yến Đê cốc”, Long Hoàn trả lời đơn giản.

“Yến Đê cốc?”, Ám Quyết cười nguy hiểm, “Bảo địa Vạn Yêu Vương mấy lượt muốn có được, phí hết tâm tư cuối cùng chẳng thu được gì, còn đền cả tính mạng của mình. Các người đến đây, muốn nhân lửa cháy đánh cướp sao?”.

“Ngươi không cần phải biết”, Thập Tam Yến trầm lãnh nói, đầu ngón tay quét ra một sợi minh quang, không đợi nhìn rõ tình hình trước mắt, ác sát biến thành một bãi dịch thể đặc sệt kinh tởm.

Hà Tiểu Trinh kinh hãi: Giết nhanh chóng! Những người này… Yến Đê cốc là cái gì? Có thể tự do đi lại trên mặt nước, bọn họ không phải người bình thường.

“Thật kém cỏi”, Nhan Kỳ khinh miệt.

“Chỉ là một phân thân, không đáng nhắc đến”, Thập Tam Yến đi ra mấy bước, nhìn sang cô gái cổ trang diễm lệ, “Công chúa”.

“Nhan Kỳ, đưa cô gái kia cho Ca Dư trông nom”, Bích Nhu nhàn nhạt dặn dò.

“Công chúa, đợi tôi với…”, không trung bỗng nổ vang, Hồng Nhi cứ vậy mà đến, chặn cô gái lại thỉnh cầu, “Công chúa, tôi cũng muốn đi, tôi muốn đi tìm Tiểu Linh Đang, tôi muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc cô ấy có chuyện gì giấu chúng ta, mọi người đều bị sao vậy? Vì sao chúng ta phải đối địch với cô ấy? Cô ấy là ân nhân của Yến Đê cốc mà…”.

“Hồng Nhi, ta không muốn nhắc lại lần thứ hai, quên Phong Linh đi, cô ấy đã không phải là Tiểu Linh Đang, cô ấy là tà ma Dạ Lạc”, Bích Nhu nghiêm giọng quát, “Ca Dư, ở đây trông chừng cậu ta”, rồi khua tay áo, rắc ra một màn sương xanh, cậu bé kêu gào bỗng mềm nhũn đổ xuống, nổi trên mặt nước, “Thập Tam, Nhan Kỳ, Bộc Dương, chúng ta đi”.

“Đợi…”, Hàn Tiểu Trinh bị Nhan Kỳ ném vào trong lòng Ca Dư, mới phát ra được một âm tiết, năm người kia đã không thấy đâu.

“Xin hỏi, cô… cô không sao chứ?”, Ca Dư dè dặt hỏi, chạm đến cơ thể ấm mềm của cô ta, trong lòng bỗng sinh ra chút căng thẳng.

“Ồ, ừm, không sao”, cô ta máy móc đáp lại, “Các anh… quen biết Phong Linh?”.

“Cô cũng biết cô ấy?”

“Tôi và Phong Linh là… bạn học.”

“Ồ, bạn học à!… Bạn học?”

“Á… đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét…”, Hồng Nhi không phục, ngẩng đầu kêu than, hò hét xong, khuôn mặt vùi vào trong nước, thổi ra bọt khí…

Bên trong Cục đặc phái vô cùng rộng rãi, như đi vào một thế giới khác, chỉ đại sảnh ở trung tâm đã lớn gấp hai, ba lần sân bóng đá, đèn sáng trắng như tuyết chiếu lên mỗi một góc tối, giống như màu sắc của trà my, cô gái duyên dáng trong sảnh khiến nơi đây càng thêm sinh động.

“Iris”, Hú quen đường thuộc lối cất lời chào hỏi.

“Các người thật sự đến rồi”, trên mặt Iris rất bình thản, “Hú, lần trước cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng mà, dừng ở đây thôi”.

“Đừng khách khí, cô đang đợi bọn tôi?”

“Lúc đầu khi nghe Vưu Ni nói, tôi không tin, bây giờ không thể không tin rồi, A Tân lại phản bội”, tay trái cô ta giơ ra một chiếc hộp vuông đen, kích thước bằng bàn tay, “Còn lợi dụng sự tin tưởng của Cẩm Phàm đối với cô ta”, năm ngón tay vặn chặt, ẩn chứa sự bi phẫn cực lớn, bảo thạch màu đỏ điểm sáng, chiếc hộp chớp mắt đã vỡ tan thành bột.

“A Tân chưa từng phản bội”, ta mở miệng biện giải, thấy cô ta đột nhiên sững lại, tiếp tục nói, “Cô ấy chưa từng phản bội lại lòng mình, nguyện ước ban đầu chính là hướng đến tự do, một con người vẫn luôn kiên trì đến cùng”.

“Anh nói cái gì?”

“Mỗi một người đều có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, A Tân cũng là người, một cô gái bình thường, không phải là công cụ, là con rối.”

“Anh đừng có làm đảo lộn đúng sai nữa, Ngự linh sư vì bảo vệ con người mà đấu tranh với yêu ma, vinh quang thần thánh, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, dự báo và quyết đoán của A Tân đã từng cứu rất nhiều người, cô ấy không thể gạt đi những điều này, gạt đi trách nhiệm và tín ngưỡng của bản thân mình.”

“Cô không phải là cô ấy, làm sao có thể đoán được cô ấy muốn điều gì? Không, bọn cô trước nay chưa từng hỏi đến cảm nhận của cô ấy, chỉ đem cách nghĩ của bản thân mình áp đặp lên cho cô ấy, và cho rằng đó là điều cô ấy cần. Các cô ấy à, A Tân thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu rõ? Trong lòng cô ấy biết rất rõ, không muốn mình trở thành công cụ của Vưu Ni”, ta đang chầm chậm nói, đột ngột chuyển lời, “Iris, nói cho tôi đi, kẻ đứng sau màn thần bí kia, Vưu Ni ở đâu?”.