Mộ Dung Tuyết một hơi nói ra những lời dồn nén trong lòng nhiều ngày, như trút được gánh nặng, vô cùng sảng khoái, còn Gia Luật Ngạn cười đến suýt sặc.

“Nếu Hoàng thượng không nỡ để những tú nữ kia phí hoài tuổi xuân, thì tìm một chỗ tốt cho họ đi.”

Lúc này Gia Luật Ngạn mới nín cười nói: “Trẫm sẽ chỉ hôn cho những nữ nhân này tông thất tử đệ. Vậy lu giấm vừa ý rồi chứ?”

Mộ Dung Tuyết không kìm được vung quyền đấm hắn một cái.

“Lại còn dám đánh Trẫm.” Gia Luật Ngạn mỉm cười nắm chặt cổ tay nàng, đè xuống lưng ghế, nói: “Trẫm phạt nàng làm cung nữ cả đời. Lần này không phải làm cung nữ Ngự thư phòng đâu, là cung nữ Tẩm cung.” Ý trong lời hắn không nói cũng hiểu, ánh mắt càng mờ ám, mặt Mộ Dung Tuyết nóng lên, im lặng ngoảnh đi.

Gia Luật Ngạn sáp lại bên tai nàng nói: “Tối nay đến Tẩm cung của Trẫm đi.” Nói xong mỉm cười đứng dậy bước ra khỏi cung thất, bóng lưng cao thẳng tắp nổi bật in vào mắt nàng.

Đinh Hương, Bội Lan thấy Hoàng đế rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng tiến vào, ân cần hỏi: “Tiểu thư, Hoàng thượng không làm gì chứ?”

“Không có.” Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, hoa nhường nguyệt thẹn, hào quang tỏa sáng, tựa như một Nữ vương thắng trận trở về.

Đã lâu không thấy biểu hiện rạng rỡ động lòng này của nàng, Đinh Hương, Bội Lan đều không nén nổi kinh ngạc thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư đáng yêu động lòng vậy sao Hoàng thượng nỡ lòng chọc cô ấy giận chứ.

Tối đến, Gia Luật Ngạn quả nhiên phái Tần Thụ đến đón Mộ Dung Tuyết đi Càn Minh cung.

Mộ Dung Tuyết nhẹ bước vào cung điện, trước giá nến bằng đồng cao nửa người, Gia Luật Ngạn mặc một chiếc cẩm bào màu xanh đứng chắp tay, cao ráo tuấn tú, cong môi cười với nàng.

Tim nàng bỗng đập nhẹ một tiếng, tựa như lần đầu gặp hắn, có hơi căng thẳng, lòng bàn tay toát chút mồ hôi.

“Hoàng thượng.”

Hắn bước tới nắm tay nàng, đưa nàng bước vào Tẩm cung.

Thời gian trước hắn vẫn đến Phụng Nghi cung ngủ lại, đây là lần đầu tiên nàng bước vào Tẩm cung của hắn, nguy nga lộng lẫy, châu ngọc sáng ngời. Nàng bất giác nhớ lại năm xưa mình đã từng gian nan tiến vào Ẩn Đào các thế nào, chỉ vì để được ở bên hắn mỗi giờ mỗi khắc.

Nến đỏ trong Tẩm cung sáng rực, cả phòng thơm ngát. Nàng ngửi được đây là mùi thơm của hoa sen, nhưng đưa mắt nhìn quanh, lư hương không đốt, trong phòng cũng không cắm hoa, nhưng mùi thơm nhẹ nhàng đó không ngừng xộc vào mũi.

Gia Luật Ngạn nắm tay nàng bước tới trước giường.

Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, bước chân khựng lại, không muốn bước tới phía trước nữa, lúc này mới là giờ nào thôi…

Gia Luật Ngạn nghiêng mắt cười, đưa tay vén rèm châu.

Trên giường toàn là cánh hoa sen, trắng muốt như tuyết.

Còn chiếc giường trước mắt này lại rất quen thuộc, chính là chiếc giường của nàng ở Mai quán lúc xưa, khác ở chỗ bên trên đã khắc rất nhiều hình vẽ đẹp đẽ phức tạp, có Hoa khai tịnh đế, có Hỉ thương mi tiêu, có Tỷ dực song phi, đều là hình vẻ nàng tận tâm phác họa lúc xưa, sau đó vội vàng bỏ lại.

Một đôi cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo, bên tai một câu hỏi dịu dàng: “Thích không? Ta chính tay khắc đó.”

“Thích.” Lòng ngập tràn cảm động. Nước mắt không nghe lời mà rơi xuống, trong chốc lát bỗng nhạt nhòa tầm mắt.

Gia Luật Ngạn ôm nàng lên chiếc giường đầy cánh hoa sen, hôn lên mắt nàng nói: “Quả nhiên là lu giấm, ngay cả nước mắt cũng chua.”

Nàng giận dỗi nói: “Thiếp yêu chàng nên mới ghen mà.”

Gia Luật Ngạn cười nói: “Thì ra nàng cũng biết đạo lý này, vậy tại sao chỉ nàng được ghen, lại không cho ta ghen hả?”

“Thiếp ghen đâu có lấy mạng người.”

“Ta cũng đâu có.”

“Vậy Hứa Trạch thì sao?”

“Đưa hắn đến chiến trường Tây Lương rồi, cho hắn cơ hội kiến công lập nghiệp, cũng để khôi phục uy danh của Tĩnh quốc Tướng quân.”

Mộ Dung Tuyết lộ ra thần sắc lo lắng, “Vậy huynh ấy có gặp nguy hiểm không?”

Gia Luật Ngạn chua ngòm nói: “Chẳng phải nàng ca ngợi hắn như thiên thần sao, bây giờ lại bắt đầu lo lắng bản lĩnh của hắn rồi à?”

“Chàng mới là thiên thần trong lòng thiếp.” Nói xong nàng đỏ mặt vùi đầu vào ngực hắn.

Gia Luật Ngạn nghe vậy thụ sủng nhược kinh, nâng chiếc cằm thon của nàng lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”

“Từ đầu đến cuối thiếp chỉ yêu một mình chàng. Chàng biết rõ rồi mà vẫn không tin thiếp.”

“Nhưng nàng cũng nghi ngờ ta và Kiều Linh Nhi.”

“Vậy coi như hòa. Sau này chúng ta phu thê đồng tâm, ân ái không nghi ngờ nhau.”

Gia Luật Ngạn ôm lấy nàng nói: “Được, không được ghen tuông, hờn dỗi vô cớ.”

Mộ Dung Tuyết hết khóc lại cười, sóng mắt long lanh lướt qua những hình vẽ xinh đẹp kia. “Thì ra bức hình đó do chàng lấy đi, sao thiếp không biết vậy.”

Hắn bối rối cười: “Ừ, tối đó ta đến Mai quán đóng cửa sổ cho nàng, tiện tay dắt dê.”

“Chàng khắc những hình vẽ này lúc nào?”

Gia Luật Ngạn thở dài: “Thời gian rồi ban đêm cô đơn khó ngủ, lấy việc này giết thời gian.”

Mộ Dung Tuyết cảm động chậm rãi vuốt qua những hình vẽ, đột nhiên ngón tay khựng lại, trên cánh hoa sen tịnh đế có khắc ba chữ “Tuyết trong tim” như nước chảy mây trôi.

Trong phút chốc nước mắt nàng tuôn rơi như suối, nhớ lại tối đó ở Mai quán mình cãi vã với hắn, nói Kiều Tuyết Y là tuyết trong tim hắn, còn mình chẳng qua chỉ là sương dưới đất, thì ra hắn đều nhớ.

Nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt ướt đẫm áo hắn.

Hắn không nhịn được cười: “Còn khóc nữa, thì cánh sen trên giường sẽ trôi hết đó.”

Cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng khóc đủ, chùi nước mắt trên mặt vào ngực hắn, dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng có biết đẽo ngựa gỗ không?”

“Ngựa gỗ gì?”

“Chính là… ngựa gỗ cho trẻ con ngồi lắc đó.” Giọng nàng còn nhỏ hơn, nhẹ như tiếng muỗi kêu.

Gia Luật Ngạn ngẩn người, lập tức kéo nàng ra khỏi ngực.

Đôi mắt nàng sáng tựa nước, trên má có một vệt xấu hổ rực rỡ hơn ráng chiều.

Lòng hắn khẽ động, thoáng chốc bỗng hiểu ra, lập tức vui mừng như điên hỏi: “Từ lúc nào, tại sao không cho ta biết?”

Nàng đỏ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ba tháng rồi.”

Hắn vui mừng đến mức không biết nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng, lòng nói chả trách hôm qua nói gì cũng không chịu cho hắn đụng vào, thì ra là sợ làm tổn thương bé con trong bụng.

“Ngạn lang, chàng nói thiếp có thai sẽ gọi cha thiếp đến chăm sóc thiếp, nói phải giữ lời đó.” Mộ Dung Tuyết giận dỗi chọc vào ngực hắn.

Gia Luật Ngạn nắm lấy ngón tay nàng, mỉm cười nói: “Không cho nàng gặp ông ấy vì ông ấy gãy chân, tổn thương gân cốt, nghỉ ngơi trăm ngày mới khỏi, phải dưỡng thương nửa năm mới yên tâm để ông ấy khởi hành vào kinh.”

Mộ Dung Tuyết cả kinh, nóng lòng hỏi: “Rốt cuộc cha thiếp làm sao?”

“Nàng có biết ta làm sao phát hiện sơ hở của nàng không?”

“Làm sao phát hiện vậy?” Mộ Dung Tuyết chột dạ, cười yêu kiều, câu này nàng vẫn không dám hỏi, chỉ lén đoán Bùi Giản hoặc Đinh Hương để lộ.

“Trẫm phái người hộ tống cha nàng về huyện Nghi, dặn dò những hộ vệ đó ở lại bảo vệ ông ấy, tránh xảy ra thêm sự cố gì, để nàng được yên tâm. Nhưng cha nàng vội đến Tô Châu hội hợp với nàng, lại bị túc vệ canh giữ không thể thoát thân, cuối cùng sử dụng chiêu Kim thiền thoát xác[1], nào ngờ vẫn bị túc vệ phát hiện, lúc đuổi theo ông ấy, ông ấy từ trên ngựa té xuống ngã gãy chân. Túc vệ vội mời đại phu chẩn trị cho ông ấy, lại mật báo cho ta. Lúc đó ta liền cảm thấy kỳ quái, ông ấy ngàn dặm về quê là để mở Hồi Xuân y quán, tại sao lại lén bỏ đi? Ta liền sinh nghi, sau đó điều tra Đinh Hương, Bùi Giản, lúc đó mới biết kế hoạch của nàng.” Nói đến đây, hắn tức tối véo mông nàng, “Nha đầu này, thật làm ta tức chết mà.”

[1. Kim thiền thoát xác: Giả dạng người khác để chạy trốn.]

Mộ Dung Tuyết giận dỗi nói: “Ai bảo chàng không tốt với thiếp.”

“Đồ vô lương tâm này, tự hỏi lại mình đi, thời gian ở biệt viện ta đối xử với nàng thế nào?”

“Vậy trước đó thì sao?”

Gia Luật Ngạn cười xòa: “Trước đó thì hơi không tốt, nhưng sau đó chẳng phải ta đã sửa rồi sao?”

Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Vậy sau này thì sao?”

Mắt hắn sáng rực, nụ cười dịu dàng: “Sau này đương nhiên sẽ càng tốt hơn.” Ngón tay hắn vuốt qua gò má mịn màng, tràn đầy tình ý nói: “Lúc bắt đầu ta không biết mình yêu nàng nhiều dường nào. Thả nàng rời Kinh cũng là nhất thời nóng giận, nàng vừa đi ta liền hối hận không kịp, lập tức phái người đuổi theo.”

Mộ Dung Tuyết thầm nói, lúc đó mình bị Thành Hi vương bắt, chả trách lại được cứu kịp thời như vậy.

“Ta nghe nói nàng gặp nạn ở trường săn Mộc Lan, dọc đường ruột gan đứt đoạn, thất vọng não nề, lúc đó mới biết, nếu không có nàng, cho dù làm Hoàng đế cũng không còn gì thú vị nữa.”

Mộ Dung Tuyết mắt nhạt nhòa ôm chặt eo hắn, lòng dịu dàng tựa nước, sương mù ẩn giấu trong lòng nhiều ngày tan theo mây khói, vạn dặm trời trong, mây tan mưa tạnh.

Gia Luật Ngạn đặt tay lên bụng nàng, nàng nắm ngón tay hắn, rưng rưng nước mắt mỉm cười.

Nắm tay chàng, bạc đầu giai lão, mây mù tan hết, trời quang mưa tạnh, trải qua bao nhiêu phong ba, cuối cùng ước mong của nàng đã thành sự thật, tâm nguyện đạt thành.