Người dịch: Kazuki Kugo
Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những người xem moive trong tuần đầu tiên.
------
Cuối tháng 2, mùa đông cũng dần qua đi.
“Ực, sụt, ọeeeee....”
“............(đang bấm điện thoại).”
Trong một quán cafe kiểu nhà gỗ ở thành phố, chỗ ngồi gần cửa sổ có cặp đôi đang ngồi đối diện với nhau.
“Oaaaa......”
“............(có vẻ là thông báo từ LINE).”
Chắc hẳn là chuyện chia tay khiến chàng trai khóc nức nở, trông thật khó coi.
Và cô gái dường như không quan tâm đến thái độ của chàng trai như vậy, chỉ chăm chăm để ý thông tin của chiếc điện thoại di động trên tay.
Họ là một cặp đôi dường như đã trở nên mệt mỏi với nhau vì chàng bạn trai thiếu tin cậy…
“Nè Megumiiiii~, anh muốn chia sẻ niềm vui cùng em~.”
“A~, ừm, chúc mừng anh Tomoya.”
Đương nhiên, trong hình minh họa của tác phẩm này (Saekano), cặp đôi đó hầu như ai cũng biết.
“Tại sao em luôn thờ ơ như vậy, trông tuyệt vời thật đấy.”
“Nhưng mà em đã đỗ cùng trường đại học với anh từ năm ngoái rồi.”
“Vậy ta không đề cập đến nó nữa.”
Katou Megumi, sinh viên năm nhất khoa văn học, trường đại học Fushigawa.
Hôm nay, cựu ronin - Aki Tomoya – thấy hạnh phúc khi đã được nhập học cùng trường, cùng khoa với em ấy.
...Hơn nữa, từ khi tốt nghiệp, con đường của hai người đều tiến triển theo từng năm dù có thế nào đi chăng nữa, những người yêu thích hãy xem lại tập 13 của tác phẩm.
“Megumi này, em hiểu được đại khái một năm gian khổ mà anh đã trải qua chứ?”
“Cũng không hẳn đâu anh, hầu như em thấy mỗi ngày tinh thần học tập không quá gắt gao như lời đồn đâu, chỉ rời mắt thôi là đọc manga với xem anime rồi.”
“Anh nghĩ em không nên dễ dàng đánh giá cuốn sách qua trang bìa đâu.”
Mà~, dù sao thì chuyện đấy thế nào cũng được.
Chuyện là một năm trước, khi hai người tốt nghiệp trường tư thục Tomigazaki và đang ở tuổi 19, hai người đã trải qua một năm trời “yêu xa” (gặp nhau thường xuyên, nhưng cảm xúc của Tomoya với Megumi vẫn “cách lòng”), cuối cùng thì giờ đây đã được gặp nhau mỗi ngày ở cùng cơ sở và vun vén cho tình yêu lứa đôi trở nên tốt đẹp.
“Cơ mà, kết cục thì năm ngoái anh không tham gia CLB, hơn nữa anh vẫn còn nợ em Megumi.”
“Năm trước hồi còn năm ba cao trung, anh không tham gia CLB rồi thì đâu có nghĩa là anh nợ em chứ nhỉ?”
Mà~, vẫn như mọi khi thôi, hãy cứ bỏ qua sự thật rằng điều đó không đến mức như vậy.
“Em chẳng hiểu gì rồi! Em không hiểu gì hết cả Megumi! Nếu như năm ngoái ta đều tốt nghiệp mà không tham gia CLB lẫn làm phần game thứ hai thì hai đứa đâu được ở với nhau như này nữa đâu.”
“Hmm~, nói thế nào nhỉ? Mà tình huống đó có xảy ra đi chăng nữa thì em nghĩ chúng ta vẫn ở với nhau thôi.”
“Nếu em nghĩ như vậy chẳng phải giờ chúng ta đang hẹn hò còn gì. Trong khi ngày đó em lại chọn anh, như vậy chẳng phải kỳ lạ sao?”
“Ừ nhỉ? Nhưng em có cô đơn cũng chẳng phải là điều kỳ lạ nhỉ...... từ 2 năm trước rồi.”[note58148]
Dù không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng nếu ta hiểu được ý nghĩa ngôn từ thì có thể thấy được độ sắc sảo của Megumi.
“Không phải, không phải, chúng ta thành ra như thế này chắc chắn là do hồi cao trung năm ba anh bỏ thi để làm game!”
“......Nếu vậy thì em không muốn bị nói như thể em làm anh Tomoya thi trượt ý.”
Đơn giản là câu trả lời quá bất ngờ khiến tôi cũng phải bối rối.
“Dù có nói thế nào đi chăng nữa, khi ấy thực sự có nhiều chuyện xảy ra nhỉ?”
“Thì~, chuyện đó…”
“Quá trình thực hiện kịch bản cho nữ chính còn nhiều khó khăn, chưa kể lên ý tưởng lẫn triển khai thực tiễn route cùng với Megumi nữa...”
“À, chuyện đó anh không cần phải nghĩ xa đến vậy đâu….”
“Còn chuyện Kousaka-san ngã bệnh nữa, anh phải tạm rời CLB một thời gian, rồi Megumi lúc đó tức giận khóc lóc kêu rằng mọi thứ kết thúc rồi nữa mà.”
“......Anh không cần phải nhắc lại vụ đó nữa đâu. Ý em là, nếu kế hoạch được tái thực hiện thì em cũng có thể “phun” ra hết mọi thứ nhỉ? Lần này cũng là lần thứ hai anh phản bội em đúng không anh Tomoya? Trước đây anh hay xin lỗi mà giờ vẫn không thay đổi gì nhỉ? Cơ bản là chuyện của em thế nào cũng được nhỉ? Nếu vậy thì từ giờ anh sẽ không bao giờ được tha thứ nữa!”
“Aaaaaaaaa! Anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em~!”
Vì thế, kết cục thậm tệ mà Tomoya phải nhận đã cho thấy rằng cậu vẫn chưa hề trưởng thành so với tiêu chuẩn của con trai, hay nói cách khác là người bạn trai.
*
*
*
“Dù sao thì, từ giờ “Blessing Software” tái hoạt động thành công tốt đẹp!”
“Vâng vâng, tuyệt thật nhỉ~.”
Lúc ra khỏi quán cafe, ánh dương trưa lấp ló đổi sắc đỏ, tựa như cận kề kết thúc vậy.
Như mọi lần trở về nhà Aki (cũng xuất hiện trong bộ phim Ten... no Ko), chúng tôi cùng nhau đi lên con dốc đứng.
“Vì lý do đấy mà từ giờ chúng ta tá túc cùng nhau đấy! Mình bắt đầu buổi thảo luận thôi Megumi. Chúng ta sẽ tạo ra sản phẩm mới “vượt trên cả tuyệt vời” so với sản phẩm “Saenai Kanojo(Heroine) No Sodatekata” trước đây!”
“Anh thấy các doujin chữ thể loại phiêu lưu theo xu hướng thị trường hiện nay như thế nào? Các công ty thương mại rút lui ngày càng nhiều đấy.”
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Em đừng điềm tĩnh phân tích như vậy!”
Thì~ nội dung hội thoại chỉ dừng lại ở đây.
“Nhưng, nhưng mà, anh cũng đồng ý quan điểm của em...... Vì vậy, phương án giải quyết vấn đề trên sẽ được lồng ghép vào trong kế hoạch.”
“Anh định thay đổi thể loại game?”
“Suy nghĩ lại mọi thứ từ đầu đến giờ thì… không chỉ phiên bản PC, console, mà còn có cả phiên bản smartphone nữa.”
“Ừ nhỉ, mình chuyển thể sang game app[note58149], kiểu “tương tác ảo”.”
“Đã nói là em đừng điềm tĩnh phân tích kiểu như vậy nữa cơ mà~!”
Không, thực sự thì nội dung hội thoại chỉ dừng lại ở đây.
“À, còn cái này nữa, phần đồ họa thì… không chỉ dừng ở hình tĩnh, mà còn phải tạo chiều sâu phần hiển thị bằng hình họa 3D hay hiệu ứng Morphing 2D nữa.”
“Cái đó chẳng phải sẽ làm khó cho Izumi-chan sao?”
“Nếu vậy game sẽ không thể đạt theo ý anh được......cả phần chuyển thể anime, không phải, phải là phần chuyển thể drama mới được.”
“Nhưng mà nếu mà game được chuyển thể thành drama, doujin sẽ không thể bán được nữa.......”
“À, chẳng phải anh đã nói tất cả mọi thứ anh sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng còn gì?”
“Cái đấy, chẳng nhẽ…”
“Ừm, về doujin, về kinh doanh...... Từ giờ, anh sẽ hướng đến những mục tiêu cao hơn.”
“…Chúng mình cũng nghĩ được đến thế thôi.”
Thế nhưng, không kể đến những hội thoại tệ hại, điều đó dần chạm đến những suy nghĩ nghiêm túc của Tomoya từng chút một.
Megumi cũng thật rạng rỡ, ngước nhìn sang khuôn mặt người yêu mình.
Chiều cao tầm nhìn của anh có lẽ đã cao hơn một chút so với lần đầu tôi kiễng chân để thấy được.
Tôi muốn bây giờ anh cúi xuống chút, nhưng trong lòng vẫn còn sự lo lắng.
“Cái đấy, mặc dù tạo ra những thứ mình thích là tiền đề chủ yếu, nhưng có thể hiểu việc phân bổ nhân sự cũng cần được chú trọng.”
“Có lẽ phần lớn là do ảnh hưởng từ Hashima nhỉ.”
“...Megumi?”
Mà~, cái cảm xúc được gọi là “tự trấn an bản thân” dù có thế nào cũng không bộc lộ ra ngoài.
“Nhưng mà, à đúng rồi, ...cả Eriri lẫn chị Utaha nữa đã thăng tiến xa hơn rồi.”
“Ừm… để bắt kịp hai người ấy, chúng ta còn phải cố gắng rất nhiều.”
Sawamura Eriri và Kasumigaoka Utaha.
Nói cách khác, Kashiwagi Eri và Kasumi Utako.
Cơ bản là hai người là những nhà sáng tạo có cả thành công lẫn độ nổi tiếng.
Thế nhưng nhờ vào series game RPG mới nhất “Fields Chronicle XIII” được bán năm ngoái, độ nổi tiếng tăng mạnh mẽ.
Hơn nữa, nửa đầu năm ngoái, cả hai đều tham gia vào tác phẩm Light Novel mới “Gửi đến em, người tôi yêu quý nhất thế giới nhưng không thuộc về tôi”. Từ khi phát hành đến giờ đầu truyện đã trở thành hit bán chạy cho từng thể loại đọc giả, ấn phẩm in ngày càng nhiều, và rồi đã được công bố chuyển thể thành movie.
Không thể nào, ngay cả những ngôn từ hiện tại diễn tả sự thật rằng “trước đây, chúng tôi đã từng nhau lập nhóm hoạt động”, đơn giản chỉ vì mua bán thương hiệu thôi cũng đã khiến tên tuổi của chúng tôi dần lụi tàn, và rồi “lặn mất tăm”.
“Bắt đầu từ bây giờ… Không phải, hiện giờ vẫn thế. Nhưng mà, cần làm nổi bật vị thế nhiều hơn và sẵn sàng đối mặt với thử thách. Thực sự rất khó khăn với chúng ta.”
“Thật sự trước giờ anh toàn nói những điều tiêu cực thôi.”
“Không nói ra thì nó sẽ bị lãng quên, tựa như người bình thường giống anh vậy.”
“Tomoya-kun, anh nói anh là người bình thường thì có thể anh đang có nhiều vấn đề nhỉ…”
“Tất nhiên rồi, anh không thể bứt phá mà chỉ dựa vào mỗi sức lực bản thân mình được. Izumi, Michiru, Iori và Megumi đã không ngừng tiếp thêm cho anh sức mạnh. Nếu cần, anh sẽ mời thêm người khác nữa.”
“À~, vậy là em và mọi người cũng bị lôi kéo để bị bóc lột sức lao động rồi.”
“Để theo kịp 2 người đó, anh phải làm bất cứ thứ gì để “lột xác” cho họ thấy.”
“…Phù.”
Dù có bị Megumi chen ngang vào câu chuyện đi chăng nữa, những thay đổi kỳ lạ trong cảm nghĩ Tomoya chắc hẳn suốt đến tận bây giờ vẫn chưa thể dừng lại.
Đam mê không lý do, trong sáng đến mức ngây thơ, và tự cao một cách khó chịu.
“Anh thay đổi cho em thấy, tuy nhiên... có một chuyện mà anh sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Chuyện gì vậy?”
Tuy nhiên, Megumi giờ chỉ có thể nhìn Tomoya bằng tình cảm đặc biệt, không còn có thể thản nhiên thờ ơ với người bạn trai phiền phức của mình bằng câu nói “Ừ, ừ, tuyệt quá~” như cô ấy đã từng.
Vì vậy, với vẻ mặt hơi bối rối, cô thở dài và giả vờ thầm tự nhủ bản thân đã không gặp rắc rối: “Ồ, mình không còn cách nào khác rồi phải không?”.
“Anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi nữ chính, người khiến con tim anh rung động.”
“..................À~”
Thế nhưng, rõ ràng việc đồng thuận với mạch suy nghĩ ngớ ngẩn đủ để khiến cho người ta phải cảm thấy sượng sạo của tôi là một chuyện khá khó khăn.
"Ưm, anh không quan tâm nhiều đến trò chơi. Điều anh quan tâm chỉ là thể hiện những thứ anh thích theo cách của anh."
"Anh không quan tâm nó thuộc thể loại gì. Có thể làm tương tự như Cherry Blessing, khoa học viễn tưởng, hành động hay kinh dị."
“Tuy nhiên, ở bất kỳ hình thức nào, ở bất kỳ thể loại nào… Anh luôn đặt toàn bộ tâm huyết của mình vào việc tạo ra nhân vật nữ chính lôi cuốn.”
“Nữ chính khiến bất kỳ ai cũng theo đuổi, đều muốn trở thành người yêu của cô ấy, muốn kết hôn, muốn lập gia đình cùng nữ chính.”
Đối mặt với tuyên bố vẫn còn rùng rợn của Tomoya, Megumi vặn lại…
“Nhưng để tiếp tục tạo ra những thứ như vậy, anh cần có thứ mà chị Kasumigaoka gọi là “sức mạnh trai tân”. Bây giờ anh có thể làm được không[note58150], Tomoya-kun?”
Bằng lưỡi dao chứa đầy ý nghĩa sâu sắc hơn những gì cô có thể tưởng tượng từ con người trước đây của mình, Megumi đâm một nhát sau lưng bạn trai mình - người giờ đây đã mất quyền lực vì cô ấy.
“Này Megumi! Sao em có thể nói những điều như vậy? Nữ chính không nên dùng những từ đó!”
Tomoya nhận ra rằng gọi cô ấy là “em” là không phù hợp, vội vàng đổi cách xưng hô thành tên của cô ấy, nhưng không thể hoàn toàn xoa dịu được cú sốc, rồi đưa ra câu trả lời hùng hồn nhất mà cậu ấy từng có.
“Mà, sáng tạo là khơi dậy những ham muốn, tưởng tượng và bóng tối mà bạn không thể trở thành hoặc có được, và đó là cách mà những kiệt tác được sinh ra. Chị Kasumigaoka nói rồi...”
“...Anh nghĩ sẽ thoát tội khi nói “Utaha-senpai đã nói rồi” phải không?”
Mệt mỏi vì phải dỗ dành, Tomoya vẫn gọi cô là “bạn” với thái độ cam chịu, nhưng cậu giơ nắm đấm lên tập trung sức lực cuối cùng của mình cho bài hùng biện của mình.
“Nghe này, Megumi? Có vô số ví dụ về những kiệt tác được tạo ra bởi những người trong ngành dựa trên kinh nghiệm của họ, chẳng hạn như truyện tranh y khoa do một cựu bác sĩ viết, tiểu thuyết tài chính của một cựu nhân viên ngân hàng hay một bộ phim hài lãng mạn của một cựu nhân viên sản xuất.”
“Vậy thì kết luận là gì...?”
“Đó là lý do tại sao, ngay cả khi anh rất yêu quý cô bạn gái cực kỳ dễ thương thì anh vẫn sẽ làm được!”
“Ư...”
“Tiểu thuyết chẳng thể nào diễn tả được những cảnh tình cảm lãng mạn và gợi cảm hơn thực tế đúng không? Phải không, Megumi? Em cũng nghĩ vậy phải không?”
“Ừm, em xin lỗi Tomoya-kun, anh có thể hạ giọng một chút được không?”
Mặc dù đã “dìm hàng” để hạ cái tôi đi, nhưng sự phấn khích của Tomoya không có dấu hiệu giảm. Kết quả là cái tôi của Megumi lại được nâng lên một cách tinh tế. Chà, cho dù đó là do sự xấu hổ hay một cảm xúc nào khác.
“Hãy kết hợp những tưởng tượng của anh và thực tế của Megumi để tạo ra nữ chính tài năng và mạnh mẽ nhất từ trước đến nay! Đây không phải là cuộc chiến giữa tưởng tượng và hiện thực mà là sự kết hợp. Một cuộc chiến vượt xa tất cả những tưởng tượng và hình vẽ của anh cho đến nay!”
“Nhưng nếu thực tế cho đến nay bị vượt qua chả phải có nghĩa là anh đang bị vượt qua sao? Sao nghe có vẻ thua cuộc thế vậy?”
“Đó là lý do tại sao em phải cố gắng hơn bao giờ hết Megumi! Để trở thành một người bạn gái tuyệt vời hơn nữa và nữ chính mạnh nhất trong lịch sử!”
“Ơ, em không hiểu sao khi chỉ mình em phải cố gắng?”
“Thì là vì em là nữ chính mà!”
Và Megumi cảm thấy hơi khó chịu với chính mình vì bị cuốn vào một cuộc trò chuyện ngu ngốc như vậy…
“Nhưng em nghĩ nếu anh muốn nữ chính cố gắng thì nam chính cũng nên cố gắng đi chứ.”
“...Ơ?”
“Em sẽ không hài lòng với anh Tomoya trừ khi anh trở nên hấp dẫn hơn để không thua nam chính mới đâu.”
Cô thốt ra những lời đó với giọng hờn dỗi, giống như những yêu cầu vô lý mà Tomoya luôn đưa ra với cô.
“Anh á…?”
“Ừ.”
“Nam chính?”
“Đúng vậy.”
“Không, nhưng ý anh là, anh sẽ làm việc chăm chỉ làm việc sáng tạo, nhưng anh không có mục tiêu trở thành một nam chính khiến nữ chính rung động...”
“Nhưng với tư cách là nữ chính, em không thấy có lý do gì để hướng tới sự hoàn hảo nếu như nam chính không hấp dẫn.”
“Em có phải là Fujisaki Shiori[note58151] đâu!”
Và giống như Tomoya đã luôn làm với cô ấy, cô ấy đã mạnh dạn thu hẹp khoảng cách.
“Nếu anh muốn em đi theo anh thì hãy tán tỉnh em ở đây đi.”
“Me, Megumi…”
“Nam chính vẫn chưa đủ lôi cuốn để kéo em vào một nơi làm việc đen tối như này đâu…”
Chỉ còn một bước nữa là hai người chạm trực tiếp vào nhau.
“Anh đã làm điều đó ở đây rồi mà phải không?”
Và rồi, thêm nửa bước nữa.
“Anh đã làm điều đó hai năm trước (tập bảy gốc), và một năm trước (nguyên tác tập mười ba) đúng chứ?”
Và sau đó, thêm một phần tư bước nữa.
“Đã đến lúc vượt qua nữ chính rồi phải không anh Tomoya?”
Bây giờ đủ gần để hơi thở của họ có thể hòa vào nhau.
“Hãy một lần trở thành nam chính làm trái tim nữ chính rung động đi.”
Họ sát lại vào đến mức chạm vào cũng không thành vấn đề.
“Không, điều đó... rõ ràng việc vượt qua nữ chính là không thể.”
“...”
“Anh thấy tiếc khi anh không đủ quyến rũ.”
”...”
“Nhưng mà... cũng đúng thật, để lôi kéo em thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc tán tỉnh em thôi…”
“Ừm.”
Cho dù cậu có đưa ra bao nhiêu lời bào chữa hay phàn nàn, cuối cùng thì Tomoya cũng phải cố gắng hết sức vì chuyện này đã ăn sâu vào anh ấy sau nhiều năm kinh nghiệm.
Sau đó Megumi không lùi bước mà tiến về phía trước nhưng chỉ im lặng trong khi cố gắng giữ vẻ mặt nhạt nhoà đặc trưng của mình, đặc biệt là lúc cố gắng bộc lộ cảm xúc thực sự trước người yêu mình…
“Ừm... Tôi là Aki Tomoya từ “Blessing Software”. Tôi sẽ đảm nhận vai nam chính.”
“Mong anh giúp đỡ cho.”
Vì vậy, theo đúng nghi thức, cậu tự giới thiệu và vai trò của mình.
Sau đó một tiếng hắng giọng và một hơi hít thật sâu…
“Với tôi, dù chỉ là những ước mơ, nhưng nó sẽ trở thành hiện thực… Và giờ đây, buổi thử giọng định mệnh đã bắt đầu.”
“Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ phạm nhiều sai lầm, sẽ trải qua rất nhiều khó khăn và sẽ kéo theo những người xung quanh vào vòng xoáy hỗn loạn.”
“Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc… Chà, đúng thật là trước đây tôi đã bỏ cuộc khá nhiều rồi. Nhưng trước mặt Megumi, tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu. Tôi có thể chịu đựng được.”
“Chắc chắn anh sẽ muốn được chiều chuộng và cầu xin tha thứ rất nhiều, nhưng nếu anh có thể nhìn thấy nụ cười hoặc khuôn mặt nghiêm túc của Megumi, anh sẽ cố gắng hết sức. Nếu Megumi còn hấp dẫn hơn nữa thì anh thậm chí sẽ hoàn toàn bị đánh lừa.”
“Vậy nên là Megumi… Em hãy ngày càng trở thành nữ chính hấp dẫn đi. Và hãy biến anh thành nam chính!”
“Nếu thành công, tất cả chúng ta sẽ cùng cười. Nếu thất bại, tất cả chúng ta sẽ leo lên trở lại. Hãy biến anh thành một nam chính ngầu lòi như vậy...”
“Chỉ vậy thôi! Cảm ơn rất nhiều! Ha, ha, ha, ha~!”
Và thế là buổi thử giọng kéo dài chưa đầy ba mươi giây đã kết thúc…
Tomoya thở dốc như thể cậu đã biểu diễn hàng phút, thậm chí hàng giờ.
“Ha, ha, ha… xấu hổ quá~!”
Sau đó, cậu che mặt với vẻ mặt đỏ bừng như thể đã bị sỉ nhục hàng giờ đồng hồ.
“Thật xấu hổ sau khi kết thúc…”
“Phần, phần này không có trong buổi thử giọng đâu~.”
Tất nhiên giám khảo cảm thấy khó chịu với cử chỉ ngượng ngùng như vậy.
“Vậy thì anh từ bỏ rồi phải không? Cuối cùng thì anh chỉ bảo mình em cố gắng thôi phải không?”
“Chuyện đó thì... có lẽ vậy.”
“Thêm nữa đến cuối thì anh vẫn chưa bàn sẽ làm gì ở chốn làm việc độc hại đó đúng chứ? Anh chỉ tự mình cố gắng khắc phục thôi phải không?”
“À ừm thì… giờ thì anh nghĩ.”
Nhân viên kiểm duyệt cũng tỏ ra gay gắt về nội dung đề xuất.
“Hàààààà~, thôi sao cũng được.”
“…Em giận à?”
“Phải, em đang giận.”
“Anh xin lỗi.”
Và nhân viên kiểm duyệt dường như cực kỳ bực tức như thường lệ. Vì vậy cô nhìn xuống và thở dài…
“...Về nhà thôi.”
“Hả?”
“Nhanh về nhà anh thôi anh Tomoya.”
Tôi đẩy lưng Tomoya đi rồi dồn sức leo lên đồi.
“K, không, trước khi về nhà thì chúng ta qua cửa hàng tiện lợi mua đồ hẵng…”
“Quên chuyện đó đi.”
…Trong khi Tomoya cũng ngạc nhiên.
“Sao em lại vội về như vậy?”
“Vì em không muốn mọi người nhìn thấy chúng ta ở đây.”
“Gì vậy!? Em đang định làm gì vậy!”
“Hà~, lần nào cũng vậy, giả đò đủ rồi đấy. Mặc dù cũng cùng cảm giác giống em nhưng anh lúc nào cũng lảng tránh thôi anh Tomoya.”
Đó là bởi vẻ mặt cố tỏ ra trưởng thành của em còn rực rỡ hơn mọi khi.
“Nhưng hôm nay bố mẹ anh có ở nhà mà? Cả nhà đang đợi chúng ta về tổ chức tiệc mừng anh thi đỗ đấy biết chưa?”
“À ừ... không sao đâu, em được cho phép rồi.”
“Vậy là sao chứ!?”
Như vậy diễn biến câu chuyện vẫn tương tự như phần kết trong tập 13 bản gốc…
Hai người họ đang cân nhắc về cuộc sống mới của mình sẽ bắt đầu vào mùa xuân, mặc dù họ “vẫn” học cùng trường…
(Hết)