Tác giả: 唯乃なない

Thể loại: Action-Comedy-Scifi-Shounen

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi tôi đang dành thời gian ở một mình trong ngôi nhà thân yêu của bản thân, một người họ hàng của tôi đến chơi lần đầu tiên sau 1 thời gian dài. Cậu nhóc ấy là 1 học sinh tiểu học sống gần đây.

“Đã nhâu nhắm zồiii!”[note21407]

Chả biết tại sao thằng bé lại nhái giọng Kansai nữa.

Trong khi tôi đang lục tìm đồ ăn vặt trong bếp, thằng bé bất ngờ lấy bài tập về nhà ra và trải nó ra bàn.

Một đứa bé chăm chỉ.

Thằng bé hoàn toàn trái ngược với tôi khi tôi vẫn còn là 1 đứa trẻ.

“Hừm, bài kiểm tra toán của nhóc à?”

“Vâng, bọn em phải làm lại những câu đã sai và chữa lại. Nhưng em không hiểu câu này lắm, anh dạy em được không?”

“Eh, nhóc nghiêm túc à?”

Dù tôi có học kém đến mấy, không đời nào tôi không giải được dăm ba bài toán dành cho học sinh tiểu học này.

Nhưng dạy học lại là 1 câu chuyện khác.

May thay, sau rất nhiều trục trặc, tôi cũng xoay xở được để giúp cậu nhóc .

“Phìuuu, xong rồi...”

“Thật kinh ngạc!”

Thằng bé thích chí giơ ngón tay cái lên.

Hơi hỗn rồi đấy nhé.

“Dạy học khó hơn anh mày nghĩ nhiều...”

Các câu khác còn khó như nào nữa?

Tò mò, tôi ngó vào bài toán đầu tiên.

Takashi đang chạy với vận tốc 3000km/h. Yuuki cách 400km phía sau anh ta thì đang bay với vận tốc 70km mỗi phút...khoan, chờ chút.”

“Chuyện gì thế?”

Cậu nhóc tò mò hỏi.

“Ý nhóc là sao hả? Cái quái gì với câu hỏi này thế? Người lúc trước bình thường nhưng mà tên này rõ ràng rất kì lạ.”

“Lạ gì đâu chứ.”

Thằng bé trưng ra bộ mặt hoài nghi.

Đây có phải tác hại của giáo dục Yutori đã khiến câu hỏi này chả có gì bất thường.[note21408]

Đã từng có giai đoạn mà tôi thay đổi các từ hoặc thông số trong các câu hỏi với bạn bè của tôi cho vui. Nhưng mà nó được in ra hoàn toàn mà.

“Hiểu rồi, giáo viên chắc chắn đã mắc lỗi đánh máy trong lúc in câu hỏi.”

“Ở đâu cơ?”

“Ý anh mày là không phải 3000km/h là quá kỳ quặc sao?”

“Takashi và Yuuki có thể chạy và bay nhanh hơn vận tốc âm thanh thì kì lạ gì chứ.”

“Không đời nào.”

Tôi nhìn tiếp vào câu hỏi thứ hai.

Takashi người mặc trên mình bộ đồng phục mùa hè đang dần bị nâng lên khi anh ta bay lên với tốc độ cao. Bay lên??? Nếu anh mày nhìn không lầm thì Takashi đang bay lên.”

“Em đã nói với anh là anh ấy có thể bay mà."

Cậu nhóc phồng đôi má lên.

“Nghe nè, có gì đó rất quái đản! Mà cái bộ đồng phục mùa hè là không cần thiết phải không? Tiếp theo nè , nhìn kĩ này, Lúc mới bắt đầu anh ta bay với vận tốc 500m mỗi phút nhưng 12 phút sau, anh ta tăng tốc lên 800m mỗi phút. Hỏi sau bao nhiêu phút và giây thì anh ta sẽ đến tầng bình lưu cách bề mặt Trái Đất 11km?... Cái quái gì vậy!? Quá sai rồi!!”

“Không sai chút nào! Anh ấy đã có thể bay sau quá trình rèn luyện!”

Thằng nhóc cãi lại, mặt đỏ bừng.

Mấy bài toán này sai quá sai rồi?

Nhìn kĩ hơn vào tờ giấy, tôi thấy những chiến công phi phàm này vẫn tiếp diễn: chạy với tốc độ 3000km mỗi giờ, di chuyển trong khi kéo 1 chiếc xe tải theo, nâng 1 tòa nhà, cắt lìa 3 quả táo trong 1giây.

Khác với câu hỏi đầu tiên tôi làm, phần còn lại đều như thế này.

Và chủ đề của tất cả câu hỏi này là về “Takashi”.

“Thật sự chuyện quái gì xảy ra với mấy bài toán này thế. Chỉ có duy nhất 1 bài không có vấn đề!? Và Takashi là thằng cha nào vậy!?”

“Đó là thành quả rèn luyện của anh ấy!”

Thằng nhóc vừa nói vừa lấy ra khỏi cặp 1 chồng tài liệu.

“Chúng là gì?”

“Em đã giữ tất cả bài kiểm tra toán của mình. Câu hỏi kiểm tra mà giáo viên đưa ra vô cùng thú zzị ya!”

Tôi lật chồng giấy được đưa một cách thô bạo.

Tôi khám phá ra một sự thật không thể tin được.

Ở dưới cùng của chồng giấy, có lẽ là bài kiểm tra đầu toán đầu tiên.

“Takashi đang đi với tốc độ 3km/h.”

“Không thể tin được?! Thằng cha Takashi đang đi với tốc độ bình thường?!”

“Takashi có thể đi được 5km mỗi giờ nếu anh ấy chạy.”

“Làm thế nào mà, hắn chỉ nhanh

được vậy ngay cả khi chạy?! Không không, đây mới là bình thường và mấy bài kiểm tra sau mới là kì lạ!”

Thằng nhóc xem chừng rất hả hê và tuyên bố mạnh mẽ .

“Anh ấy trở nên nhanh và nhanh hơn thế nữa từ sau khi luyện tập!”

Rồi tôi lại nhìn vào bài kiểm tra thứ hai.

Gã đó vẫn đi với vận tốc 3km/h.

Tôi lại nhìn vào bài kiểm tra thứ ba.

Nó vẫn hoàn toàn bình thường.

Tôi lại nhìn vào bài thứ tư.

“Gì thế này?!”

Trong khi Takashi và 5 người bạn khác đang chơi, mẹ cậu đem đến 24 quả cam. Hỏi

mỗi người sẽ được ăn bao nhiêu quả?

Câu hỏi này bình thường nhưng câu sau thì không.

Trong lúc Takashi và 3 người bạn của mình đang chơi, mẹ cậu đã mang đến 6 quả dâu tây cho mỗi người. Tuy nhiên, Takashi lại dùng tuyệt kĩ phân thân bóng đêm thành 3 nên bọn họ phải chia lại số dâu tây. Hỏi mỗi người sẽ được ăn bao nhiêu quả?

“Này này?! Lòi

đâu ra mấy tên phân thân thế!”

“Tất cả các bạn trong lớp đều bật cười, bọn em thích nó lắm ya. Thế nên giáo viên bắt đầu sáng tạo những câu hỏi thú zị hơn ya.”

Thằng nhóc thêm ya vào cuối mỗi câu như thể giải thích.

“Anh hiểu rồi, vì bọn bay đã rất vui lòng đón nhận nó nên giáo viên đã đi xa hơn nữa.”

Tôi lật bài kiểm tra tiếp theo.

Sau khi hoàn thành cuộc huấn luyện vất vả, Takashi bây giờ đã có thể chạy với vận tốc 8km/h.

Nó có vẻ nhanh đối với một học sinh tiểu học nhưng chả bõ bèn gì sau cú “sốc” 3000km mỗi giờ cả.

Tôi lật sang tờ tiếp theo.

Sau cuộc huấn luyện di chuyển với tốc độ cao, anh giờ đã có thể chạy 20km mỗi giờ.

Thằng chả đã nhanh hơn nhưng chả bõ bèn gì sau cú “sốc” 3000km mỗi giờ cả.

Tôi lại lật bài kiểm tra tiếp theo.

“Sau cuộc huấn luyện chuyển động với tốc độ cao và cuối cùng đã đạt được sức mạnh bí mật. Nhờ đó, giờ anh có thể chạy 40km/h.”

Người đàn ông nhanh nhất hành tinh Usain Bolt hiện đang giữ kỉ lục thế giới là chạy với vận tốc 40km mỗi giờ.

Takashi giờ đã thành địch thủ của nhà vô địch thế giới rồi.

Và nhìn cái cách thằng chả duy trì tốc độ đó trong hai giờ đồng hồ, tôi có thể chắc chắn rằng hắn đã thất lạc khỏi cõi người rồi.

Tôi lại lật một trang nữa.

Takashi bây giờ có thể chạy 100km/h sau khi sáng tạo ra phương pháp huấn luyện của riêng mình.”

Không lâu nữa đâu, hắn có thể cạnh tranh với những chiếc xe trên đường cao tốc.

Giờ thì thằng chả đã hoàn toàn trở thành một con quái vật rồi.

Tôi tò mò về quá trình huấn luyện của hắn hơn.

Như vậy, trong suốt quá trình luyện tập của Takashi, những điều vô lý lại xảy ra.

+ Tham gia một cuộc đua xe hơi để có tiền tiêu vặt và về đích đầu tiên bằng cách vượt qua từng chiếc xe một.

+ Đưa cho cha thằng chả đồ ổng để quên bằng cách đuổi theo chuyến tàu cao tốc mà ổng đi.

+ Chiến thắng cuộc đấu chó mà không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.

+ Vượt qua một chiếc tên lửa.

+ Nâng đỡ 1 tòa nhà sắp rơi xuống với bàn tay trần của mình.

+ Thỉnh thoảng lại có chú thích này ở vài câu hỏi ”Giả sử sóng xung kích không đáng kể”.

Sau đó thằng chả tiếp tục học với nhiều giáo viên khác nhau, tự luyện tập và cũng nếm trải một số thất bại và tốc độ của hắn tăng lên không ngừng.

Ban đầu, tôi đã chán ngán với khả năng siêu phàm của tên đó nhưng dần dần , sự hào hứng dâng trào trong trái tim tôi.

Rồi thì biến chuyển diễn ra.

Cho đến lúc này, chỉ có hai hoặc ba câu hỏi trong số rất nhiều câu hỏi trong các bài kiểm tra toán về cuộc huấn luyện của Takashi.

Tuy nhiên, mọi thứ phát triển theo hướng khủng khiếp. Từ bài kiểm tra đó trở đi, đã có ‘kẻ thù’ rõ ràng xuất hiện và có mặt trong hầu hết tất cả các câu hỏi của Takashi.

Đây không còn là một bài kiểm tra nữa.

Nhân đây thì tốc độ tối đa của Takashi đã đạt tới 800km/h và vào thời điểm này anh ta đã thành thục kĩ thuật nhảy trên bầu trời.

Cuối cùng, anh đã chiến đấu với một trong tứ đại thiên vương[note21410] -Flame man. Sau một cuộc thương thảo giữa cả hai, họ quyết địn giải quyết mọi chuyện bằng một cuộc thi tốc độ. Quãng đường đua là 3000m và khi Flame Man về đích trong 11 giây thì Taksashi đã đi trước hắn 300m. Takashi đã chạy với vận tốc như thế nào? Đưa ra câu trả lời của em bằng đơn vị km/h. "

Bên cạnh câu trả lời ”1080 km/h” của thằng bé là dấu tích màu đỏ tươi.

“Vậy anh ta cuối cùng đã vượt qua vận tốc 1000km/h...Còn chuyện xảy ra với tứ đại thiên vương thì sao!?

“Anh sẽ biết ngay thôi, ya”

Cậu nhóc cười toe toét.

“ 'Đây là thất bại của ta. Ta chưa từng thấy ai nhanh như cậu cả. Một thất bại hoàn toàn.' , Flame man nói. Sau đó hắn và Takashi trao nhau cái bắt tay. Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi bay chiếc ô của một cô gái trẻ tình cờ lại gần đó với vận tốc 60km/h. Ba giây sau khi nó bị thổi bay, Takashi chạy theo chiếc ô với tốc độ 90km/h. Hỏi bao nhiêu giây trôi qua từ khi Takashi bắt đầu chạy đến khi bắt kịp trước ô?

“Một câu chuyện đẫm máu trong một câu hỏi toán học...nó có được cho phép không đấy? Và tại sao lại có 1 cô gái đi lại với 1 chiếc ô ở cái nơi nguy hiểm đó chứ!? Và tại sao bọn họ lại cho rằng Takashi sẽ chạy theo chiếc ô!? Khỉ thật, anh mày không thể không vặn lại được!”

 Trong lúc Takashi đuổi theo chiếc ô, một số mảnh vở thủy tinh phía trước 500m bay về phía anh ấy với tốc độ 100km/h. Flame man hét lớn,’ Coi chừng!’ và chạy nhanh đến chỗ Takashi, những mảnh vỡ thủy tinh suýt nữa thì đã đâm vào anh. ‘Tại sao ông lại bảo vệ tôi’, Takashi hỏi. ‘Tôi đâu thể đứng nhìn đối thủ của mình bị thương, đúng không?’, Flame man cười nhẹ trả lời. Flame man đã chạy đến với vận tốc bao nhiêu km/h? Giả sử rằng Flame man không di chuyển khỏi vị trí của mình kể từ khi bắt tay cho đến khi mảnh vỡ thủy tinh bay đến. 

“Lại một câu hỏi vận dụng dựa theo câu hỏi trước à. Mà câu chuyện này xúc động hơn...”

Các bài kiểm tra sau đó đều là những câu đố về việc Takashi đánh bại tứ đại thiên vương và cứu giúp người khác, câu chuyện cứ tiến triển như thế.

Sau cùng thì anh ta đã đánh bại kẻ thù truyền kiếp Totemarch và thế giới lại một lần nữa hòa bình.

Tôi vui vẻ vừa đọc vừa vặn lại cho đến khi câu chuyện kết thúc.

“Ôi...Bài kiểm tra này thật tuyệt vời.”

“Người viết nó là một thầy giáo chuyển đến từ năm ngoái. Mọi người đều phấn khích khi bài kiểm tra kết thúc ya.”

Cậu bé vui vẻ nói.

Ra người viết là một giáo viên mới à.

Tôi xin dành sự tôn trọng cho người làm điều này và trong lòng đông thời cũng dâng lên chút lo lắng.

“Gần đây nó không còn thú vị như trước nữa ya.”

Thằng bé nói, dường như nó cũng nhận thức được rằng cốt truyện đang dần đi vào ngõ cụt.

Từ đầu đến giữa câu chuyện rất nhiều sự việc đã xảy ra như huấn luyện tăng tốc độ, học cách di chuyển trong không trung, cuộc thi ăn bánh mì, chiến đấu với tứ đại thiên vương và sau đó nữa.

Nhưng sau khi hạ gục kẻ thù truyền kiếp Totemarch, người thầy đó có vẻ đã dần cạn ý tưởng.

Những gì còn lại là sử dụng lại các câu hỏi cũ và không ngừng thổi phồng sức mạnh

Các câu hỏi gây cảm giác rằng chúng chỉ là những câu hỏi được điều chỉnh lại, chỉ hỏi về lúc chạy và đi bộ để đánh lừa lũ trẻ.

“Nhắc mới nhớ, giáo viên đó tên gì nhỉ?”

“Takei-sensei.”

“Takei...? Có phải là một anh chàng mập mạp có nốt ruồi lớn dưới mắt phải không?”

“Đúng thế, sao anh biết?”

“Cậu ta từng là bạn cùng lớp với anh mày!!”

Đúng vậy, cậu ta là người bạn từng viết lại các câu hỏi kiểm tra cùng với tôi hồi tiểu học.

*******

Một tuần sau, dưới’ tư cách’ của một người giám hộ học sinh, tôi xông vào nhà Takei, người từng là bạn học cũ của tôi trong cơn giận dữ.

“Lâu quá rồi nhỉ. Nhớ hồi bon mình còn học tiểu học, chúng mình luôn viết lại các câu hỏi và nội dung. Giáo viên của bọn mình, Sawai-sensei luôn vẽ hình bông hoa nhỏ bên cạnh tất cả câu hỏi mình thay đổi. Mình rất hạnh phúc vì điều đó. Và rồi mình khao khát trở thành một giáo viên như thầy vậy...”

Ngay khi chúng tôi gặp lại nhau, Takei bắt đầu bài phát biểu nồng nhiệt của mình nhưng tôi lờ cậu ta đi và -

“Tên đầu đất này! Trò đùa lạm phát vô tận này là gì đây!?”

Tôi nói trong khi đập mạnh tờ kiểm tra lên bàn

“Trò chuyện một chút đã nào. Bao lâu bọn mình mới gặp lại mà.”

“Ai thèm quan tâm đến điều đó chứ! Tao đang bốc hỏa đây!? Cái quái gì đây hả!?”

Tôi nhìn chằm chằm vào Takei trong khi ngón tay chỉ vào tờ giấy trên bàn.

“Đây...không phải là bài kiểm tra toán của mình sao?”

“Chuẩn rồi đấy! Tao không biết tại sao mình lại đi đột nhập vào nhà đứa trẻ họ hàng lúc nửa đêm sau giờ làm, khiến họ gặp rắc rối chỉ vì đọc câu chuyện rập khuôn nhạt nhẽo này. Mày nghĩ tao phải chịu bao nhiêu ánh mắt thương hại từ một lão già và ả đàn bà mặc đồ ngủ đó không hả!?”

Thật vậy đấy, bài kiểm tra này là bài kiểm tra mới nhất cách vài ngày trước mà tôi rất nhẹ nhàng lấy từ nhà thằng bé đó.

“Cậu đã làm điều đó à? Cậu có thể ghé thăm vào khi khác mà...”

“Tao thực sự muốn xem cái diễn biến tệ hại tiếp theo!! Thực sự rất thú vị mỗi khi nhận được chúng lúc phát hành. Nhưng thành thật mà nói tao rất thất vọng , sự lạm phát gì đây!? Mày biết rất rõ điều này không thể tiếp tục nữa phải không!?”

“Phát hành gì chứ...Đây có phải tạp chí đâu và ngay cả khi cậu gọi nó là tệ hại, mình không thể nghĩ ra ý tưởng nào mới nữa, không thể làm tiếp rồi.”

Vì thế, tôi bắt đầu những lời khuyên kinh khủng của mình cho Takei, người đang dần chìm vào phiền muộn.

Đêm đó là đêm của những tranh luận gay gắt.

Khi bình minh ló dạng, cả Takei và tôi đều mệt lử, nhưng ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt của cậu ta.

“Cậu hãy mong chờ phần tiếp theo nhé.”

“Tao sẽ đợi.”

Takei và tôi trao nhau cái bắt tay thật chặt.

*******

Tuần tiếp theo, đứa bé đó lại đến thăm.

Khi thằng nhóc bước vào, nó đưa cho tôi tờ giấy kiểm tra và nói với một nụ cười rạng rỡ.

“Bài kiểm tra tuần này thực sự rất thú vị!”

Tôi gật đầu hài lòng khi đọc tờ giấy.

“Chà, cuối cùng thì anh ta cũng đến đó.”

Takashi đã bay vào vũ trụ để giải cứu thế giới.

Và đương nhiên là bằng xương bằng thịt rồi.

[note21411]

-End-[note21412]