Đến giờ giải lao, giọng của các học sinh tranh thủ chuyện trò lấp đầy cả phòng học. Không có gì khác thường xảy ra với Mizuna, người đang lặng lẽ ngồi một mình tại chỗ như cô vẫn thường làm. Bàn của cô ở vị trí sau cùng của dãy giữa. Nhưng thật không may, tiếng cười nói phát ra từ những kẻ đang tán gẫu đứng gần đó đã sớm làm phiền tới sự bình yên và tĩnh lặng của cô.
Hừ, mình ghét điều này, Mizuna nghĩ vậy. Cô thích ngồi ở phía sau, nhưng điều đó đi kèm với một nhược điểm không hề dễ chịu, đó là những người tụ tập trong khu vực giữa bàn của cô và chiếc bảng đen trên bức tường đằng sau lưng họ. Mặc dù vậy, Mina đã thủ sẵn một con át chủ bài cho tình huống này: Cô nằm bò ra bàn học và giả vờ ngủ.
"Này mọi người, nhỏ tiếng chút đi. Sleeping Beauty chợp mắt rồi kìa", một người trong nhóm đó thì thầm. Ngạc nhiên thay, cả nhóm lại biết cân nhắc cho người bạn cùng lớp đang ngủ của họ.
Sleeping Beauty là biệt danh bị gán cho Mizuna do cái tội hay giả vờ ngủ gật trong giờ giải lao của cô. Gần đây cô mới nhận ra chuyện này.
Ba năm đã trôi qua kể từ khi mẹ qua đời, Mizuna đã chìm trong vòng luẩn quẩn của tuyệt vọng và muộn phiền. Vào thời điểm đó, cô bắt đầu nghỉ học thường xuyên hơn, rồi sau đó là trốn trong phòng và tự tách biệt mình khỏi thế giới bên ngoài. Kết quả, hiển nhiên là cô đã trở nên xa lạ hơn với một vài người bạn mà cô chỉ vừa mới làm thân.
Đời sống ở trường sơ trung của cô đã không có một khởi đầu như mong đợi. Do sự vắng mặt liên tục của cô trong năm đầu sơ trung, tất cả hội nhóm đã được thành lập và ổn định vào thời điểm cô quay trở lại học. Năm đầu tiên đến và đi một cách chóng vánh, năm thứ hai cũng không đem lại bất kỳ thay đổi nào. Tính cách của Mizuna, cách cô được các bạn cùng lớp đối xử, và ngay cả giáo viên chủ nhiệm của cô đều giữ nguyên trong năm này.
Sleeping Beauty là thế quái nào vậy? Mình... đang bị bắt nạt sao? Mình đã làm gì để bị mọi người chế giễu...
Trong tâm trí của Mizuna, cô chỉ đơn giản là một con người cô độc đã sử dụng chiến thuật này để sống qua ngày, chả liên quan gì đến cô công chúa trong câu chuyện cổ tích nào đó. Tuy vậy, biệt danh đó đã không gây nên bất kỳ điều tiêu cực thực sự nào cho cô. Mà thật ra, có cảm giác như các bạn cùng lớp quan tâm đến cô một cách kỳ lạ, bằng chứng là họ đã hạ giọng xuống mỗi khi có cô ở xung quanh. Dường như hầu hết học sinh trong lớp đều nghĩ cô là một cô gái yếu đuối, một phần vì tần suất nghỉ học, một phần vì tần suất bị sốt của cô.
Tất cả chỉ là tiếng ồn trắng[note49192] mà thôi. Mình có thể tận dụng nó, Mizuna tự nhủ với bản thân. Cô uể oải ngẩng đầu lên và dụi mắt thật lực. Sau đó, cô lấy ra chiếc tai nghe chống tiếng ồn mà cô đã đi mua cùng Yuuki. Cô kết nối tai nghe với điện thoại của mình, bật chế độ máy bay và phát nhạc anime với âm lượng tối đa, như thể một chiến thuật để nhấn chìm tiếng ồn ở mọi lúc mọi nơi. Mizuna hiểu rằng cô không thể tiếp tục như thế này mãi. Mặc dù vậy, việc kết bạn là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn đối với cô, đặc biệt là cái cảm giác bức bách kỳ lạ phát ra từ các bạn cùng lớp, một áp lực khác hẳn so với những điều cô đã trải qua.
"Là vì anh đã bắt em phải kết bạn. Anh sẽ không đề cập tới nữa đâu"
Những lời nói của Yuuki xoay quanh tâm trí cô. Cô nhớ lại cách anh trai cô mỉm cười, và rồi một điều gì đó đã bị tác động đến. Nó mang đến cảm giác khó chịu, đau đớn trong lồng ngực cô, đến nỗi chiếc tai nghe trên tai chẳng thể giúp đỡ được gì. Nên thay vì vậy, cô cố gắng chọn tập trung vào cuộc trò chuyện của mấy người bạn cùng lớp. Liệu có một cơ hội để cô được tham gia vào?
"—Tao không ra Dark Knight rồi, trời ơi."
"Mày phải thành tâm cầu nguyện với vị thần Gacha rồi mới tất tay vào banner chứ."
Tai Mizuna giật giật khi bắt được tên của một nhân vật. Mấy người bạn cùng lớp đó đang bàn về một trò chơi di động mà cô đã chơi.
Ai cơ, mình á? Yeah, mình hơi bị may mắn đó. Ra luôn Dark Night chỉ trong 10 lượt roll đầu đây nè! Cô cười khúc khích trong khi tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Nếu họ biết mình sở hữu nhân vật đó, có lẽ họ sẽ muốn kết bạn với mình!
Mizuna quyết định rút điện thoại ra và khởi động trò chơi một cách thản nhiên nhất có thể. Cô cũng liếc sang phía đó mấy lần để thu hút sự chú ý của họ, nhưng kế hoạch đã đổ vỡ từ trong trứng. Mấy anh chàng chỉ đơn giản là rời khỏi lớp học, thậm chí trước cả khi trò chơi của cô tải xong.
Mizuna thất vọng chứ, nhưng vì đã mở trò chơi rồi nên cô đành vào nhận phần thưởng đăng nhập. Đột nhiên, những sợi tóc sau gáy dựng đứng lên, báo hiệu một ánh nhìn mãnh liệt xuất phát từ chỗ ngồi ngay bên cạnh cô.
Gừ! Một ánh nhìn chết chóc! Hẳn là kẻ thù xấu xa nhất của mình rồi!
Điện thoại vốn dĩ đã bị cấm mang đến trường, Mizuna biết rằng mình có thể lâm vào rắc rối nghiêm trọng nếu ai đó tố cáo cô. Cô cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra, vì thế nên cô đã giấu ngay chiếc điện thoại của mình đi và một lần nữa úp mặt xuống bàn.
Bí thuật của Mizuna - Sleeping Sonar - cho phép cô phân tích những âm thanh xung quanh khi cô bước vào trạng thái giả vờ ngủ, và do đó, cô có thể nắm bắt được mối quan hệ giữa các bạn trong lớp— Cô nàng ngay cạnh cô thì thuộc kiểu người trầm tính không muốn nổi bật.
Cho cậu ấy năm điểm trong thang đo Charisma[note49302] liệu có hào phóng quá không nhỉ. Hah! Yếu đuối, cô nghĩ. Tuy nhiên, người bạn bàn bên của cô vẫn là một mục tiêu tiềm năng. Thật ra, hôm qua Mizuna đã nhắn tin cho Yui về cách dễ dàng nhất để kết bạn.
"Chỉ cần trêu người ta một phát, Mizuna!", Yui nhắn.
"Là như thế nào ạ?" Mizuna hỏi lại.
"Hãy hít một hơi thật sâu, sau đó tạo dáng kiểu đưa tay ra sau đầu và nói rằng: "Cậu biết cậu muốn nghe chuyện này mà, bae!", Yui trả lời kèm theo một biểu tượng cảm xúc— đắc ý. Không cần phải nói, Mizuna cũng biết ý tưởng này không thiết thực rồi.
"Em không làm chuyện như thế được đâu. Em không có vui tính từ bé như chị Yui", cô than thở.
Bên cạnh đó, việc mạnh dạn chuyện trò ngay từ đầu không phải hơi kỳ lạ sao. Mizuna ghét đám đông và luôn thích ở một mình. Những lần cô hành động tự nhiên và hào hứng trước mặt mọi người là khi cô có cảm giác an tâm với người xung quanh. Hậu quả là, cô thậm chí còn thấy khó khăn trong việc mỉm cười khi nói chuyện với người khác.
"Ý chị muốn bảo là, không cần phải hoảng loạn, em hiểu chứ? Hãy hành động theo nhịp độ của riêng em!" Những lời của Yui đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Mizuna. Em rất biết ơn sự giúp đỡ của chị, chị Yui, nhưng em muốn kỹ năng giao tiếp của em ... ít phô trương hơn xíu. Mizuna vẫn chưa một lần tiếp xúc thẳng thắn với bất cứ ai, vì thế nên những lo lắng về kỹ năng giao tiếp của cô là hoàn toàn có cơ sở. Sẽ chẳng có ai đến và bắt chuyện nếu mình cứ ngồi ì một chỗ như thế này.
Mina bắt đầu nghi ngờ rằng việc giả vờ ngủ trong lớp có lẽ không phải là bước đi đúng đắn, vì nó đã vô tình làm cho cô ấy trở nên khó gần trong mắt bạn bè. Vì vậy, cuối cùng cô đã quyết tâm để có thể khiến mình thân thiện hơn. Nhưng thật không may, ai đó lại đang nhìn chằm chằm vào cô ngay khi cô ngẩng đầu lên.
Cô chậm rãi nhìn sang, và ánh mắt của cô chạm vào cô gái ngồi bên cạnh. Càng nhìn vào người bạn đó, khuôn mặt của Mizuna càng nóng dần và đỏ ửng lên, cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa và quay mặt đi.
Mình đau tim quá đi thôi! Mizuna nghĩ. Cô đã cảm thấy dường như ai đó trong lớp đã quan sát cô một thời gian, và thậm chí cô còn kể cho Yuuki về điều đó, mặc dù anh ấy chỉ coi nó như một sản phẩm từ trí tưởng tượng phong phú của cô. Lần này rõ ràng không phải thế. Cô chắc chắn rằng có người đã theo dõi cô trong khi cô đang ngủ— giả vờ.
Đây có phải là những gì mọi người trong xã hội cảm thấy khi luôn bị giám sát không? Chẳng lẽ có tổ chức lớn nào đó ẩn giấu trong bóng tối? Đáng sợ quá, Mizuna nghĩ ngợi, gục mặt xuống bàn học và run rẩy vì sợ hãi.
"Umm, xin lỗi!" Một giọng nói đột ngột vang lên, làm cô giật mình.
A-Ai đó thực sự đang theo dõi mình, Mizuna lẩm bẩm, cô quay đầu về phía phát ra giọng nói trong sự khẩn trương.
"C-Cậu đã tỉnh giấc chưa... công chúa?" Người bạn bàn bên của cô hỏi với một nụ cười cứng nhắc. Mizuna ngay lập tức lưu ý đến những từ cô gái ấy gọi cô và dứt khoát kết luận rằng cô ấy là đặc vụ được cử đến bởi một tổ chức. "T-Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng—"