Chapter 1: Trái tim của một con quỷ không hối hận ngay cả trước cái chết

"Fang Yuan, ngoan ngoãn giao Xuân Thu Thiền ra và bọn ta sẽ tiễn ngươi đi nhẹ nhàng!"

"Thằng khốn già Fang, đừng cố chống cự nữa, hôm nay tất cả phe phái chính đạo đã liên minh chỉ để tiêu diệt ngươi. Nơi nayg đã hoang toàn bị bao vây rồi, lần này ngươi chắc chắn sẽ phải đền mạng!"

"Fang Yuan con quỷ khốn khiếp, chỉ vì mày muốn tu luyện Xuân Thu Thiền, nhẫn tâm tàn sát hàng ngàn người. Mày đã phạm phải quá nhiều tội lỗi tày trời, không thể dung thứ!"

"Con quỷ, 300 năm trước mày xúc phạm tao, lấy đi trong trắng của tao, giết hết cả nhà tao chu di chín đời nhà tao.Kể từ khoảnh khắc đó, tao căm thù mày bằng cả trái tim tao! Hôm nay, tao muốn mày phải chết!"

...

Fang Yuan mặc một chiếc áo choàng màu lục đã bị xé đến thê thảm. Tóc hắn lù xù và cả cơ thể thấm đẫm trong máu. Hắn liếc mắt nhìn quanh.

Chiếc áo choàng nhuốm máu đung đưa nhẹ nhàng trong luông gió như một lá cờ chiến.

Máu tươi chảy từ vô số vết thương trên người hắn. Chỉ mới đứng đó một lúc thôi, Fang Yuan đã tạo ra cả một bể máu dưới chân mình.

Kẻ thù bao vây tứ phía, đã chả còn đường chạy thoát nữa rồi.

Có lẽ hôm nay hắn sẽ phải chết ở đây rồi.

Fang Yuan hiểu tình hình của mình, nhưng ngay cả sắp chết thì biểu came hắn cũng không thay đổi, vô cùng bình tĩnh.

Ánh mắt yên lặng, đôi mắt như nước trong giếng, sâu đến nỗi như vô đáy.

Các đại chính phái bao vây hắn không chỉ có những trưởng lão dày dặn kinh nghiệm, mà còn cả những anh hùng trẻ và tài năng. Xung quanh Fang Yuan, người thét to, người cười nhạo. có những kẻ ánh mắt chớp sáng tinh ranh, có kẻ giữ lấy vết thương trong khi sợ hãi quan sát.

Họ không di chuyễn. ai ai cũng lo sợ trước cú đánh cuối cùng của Fang Yuan.

Cứ thế 6 tiếng dài trôi qua, tối đến, mặt trời tỏa những tia sáng xuống sườn núi. Vào khoảnh khắc đó, ngọn núi như rực cháy trong lửa.

Fang Yuan, yên lặng như một bức tượng, nhẹ nhàng quay người.

Nhóm chiến binh đột nhiên kích động và bước một bước dài về sau.

Vào lúc này hòn đá xám dưới chân Fang Yuan đã thấm màu đỏ thẫm. Do mất quá nhiều máu, mặt hắn nhợt nhạt như sắp chết, trong tàn dư của hoàng hôn, đột nhiên nó lóe sáng.

Nhìn vào mặt trời đang dần hạ xuống, fang Yuan cười nhẹ."Mặt trời lặn xuống ngọn núi xanh, Trăng thu cùng làn gió mùa xuân. Buổi sáng mượt mà đêm như tuyết, thành công hay thất bại thì cũng chả còn gì để mất."

Nói đến đây, kí ức của cuộc sống trên trái đất hiện về trước mắt hắn.

Hắn vốn là một học giả trên trái đất đột nhiên chuyển sinh đến nơi này. Hắn chịu đựng cuộc sống khó khăn trong 300 năm and sống tiếp 200 năm, khoảng 500 năm của cuộc đời hắn trôi qua trong một cái chớp mắt.

Quá nhiều kí ức chôn sâu trong tim tìm đường ra ngoài, hiện lên trước mắt.

'Cuối cùng thì mình cũng thất bại' Fang Yuan thở dài trong tim, thế nhưng không có chút hối hận.

Kết quả này hắn đã thấy trước. Khi chọn con đường này hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Để trở thành tà ma là phải tàn nhẫn và độc ác, kẻ sát nhân và phá hủy tất cả mọi thứ. Thiên đường và nhân gian đều không có chỗ xho hắn- trở thành kẻ thù của cả thế giời, vẫn phải đối mặt hậu quả.

'Nếu Xuân Thu Thiền ta vừa tu luyện có tác dụng, ta vẫn sẽ trở thành tà ma kiếp sau!' với suy nghĩ này , Fang Yuan không thể nhịn được cười.

"Tà ma, mày cười cái gì chứ?"

"Mọi người cảnh giác, hắn sẽ tấn công trước khi chết!"

"Mau lên và đàu hàng Xuân Thu Thiền ra đây!!"

Những đại chiến binh lao về phía trước, vào lúc này một tiếng nổ lớn vang lên, Fang Yuan được bao quanh bởi một luồng năng lượng chói chang.

...

Cơn mưa mùa xuân nhẹ nhàng chảy xuống núi Qing Mao

Trời đã tối đen, một ngọn gió nhẹ thổi lào cơn mưa rào.

Thế nhưng núi Qing Mao không tối đen, ở bên sườn của chân núi, hàng tá ánh sáng lốm đốm tỏa ra.

Những ánh sáng tỏa xuống từ những ngôi nhà cao.

Tọa lạc trên núi là làng Gu Yue, ban cho ngọn núi một luông gió của nền văn minh nhân loại.

Giữa làng là một cái cái rạp to. Một nghi lễ lớn đang được thực hiện, ánh sáng chói lòa, tỏa ra hào quang.

"Liệt tổ, liệt tông, phù hộ chúng con! Chúng con phù hộ nghi lễ này sẽ đưa ra những thiếu niên xuất chúng thông minh, ban cho gia đình họ hi vọng!" Trưởng làng Gu Yue là một người trung niên, tóc mai đang xám dần và mặc một quần áo lễ trắng, quí trên sàn nhà xám váng.Hai tay chắp lại vào nhau, mắt nhắm chặt, chân thành cầu nguyện.

Trước mặt ông là một cái bàn đen, ba lớp, tất cả đều có bange=r đá chứa tri thức của tổ tiên ông. Ở cả hai mặt đều có hương đồng, khói bay nghi ngút.

Đằng sau ông là hơn mười người quì giống ông. Họ mặc áo lễ trắng rộng, đều là bô lão của tộc, thành viên quan trọng, và người có quyền hành lớn.

Sau khi cầu nguyện xong, trưởng làng Gu Yue cúi xuống với hai tay đặt dưới sàn và lạy. Khi trán ông đập xuống sàn, tiếng vang nhẹ phát ra.

Đằng sau, các bô lão trang nghiêm làm theo.

Đại sảnh vang lên đầy những tiếng đập nhẹ.

Khi nghi lễ kết thúc, họ từ từ đứng dậy và lặng lẽ bước ra khỏi đền thiêng.

Trong đại sảnh, những tiếng thở dài an tâm phát ra và bầu không khí nhẹ xuông. Tiếng thảo luận vang lên.

"Thời gian trôi nhanh quá, mới chớp mắt thôi, đã sang năm mới rồi."

"Nghi lễ lần trước như mới xảy ra hôm qua, tôi vẫn có thể nhớ như in."

"Ngày mai là đại lễ hằng năm bắt đầu, không biết ai sẽ nổi lên đây?"

"Tôi hy vọng sẽ có vài thiếu niên tài năng xuất hiện. Làng Gu Yue đã không chứng kiến thiên tài nào suốt 3 năm rồi."

"Tôi đồng ý, làng Bai, Xiong đều có vài nhân tài xuất hiện. Đặc biệt là Bai Ning Bing của làng Bai, tài năng của hắn ta thật khiếp sợ."

Không rõ ai đã nhắc đến Bai Ning Bing, nhưng khuôn mặt các bô lão hiện lên vẻ lo lắng.

Tài năng của hắn thật khiếp sợ, chỉ trong 2 năm ngắn ngủi, hắn đã đạt đến tam chuyển cổ sư rồi.

Trong thế hệ trẻ, hắn ta có thể nói là kẻ nổi bật nhất. Dênd nỗi ngay cả các thế hệ sau came thấy áp lực từ hắn.

Theo thời gian, hắn sễ trở thàng trụ cột của tộc Bai. Ít nhất hắn sẽ là một chiến binh độc lập mạnh mẽ. Không ai nghi ngờ chuyện này cả.

"Nhưng đối với lứa trẻ năm nay, vẫn còn hi vọng."

"Đúng rồi, phía Fang Zhi đã xuất hiện một nhân tài. Biết nói từ 3 tháng tuổi, biết đi sau tháng thứ 4. Năm lên 5 đã biết làm thơ, có vẻ cực kì thông minh.Đáng tiếc bố mẹ mất sớm, hiện đang được nuôi dưỡng bởi chú và dì."

"Đúng vậy, đứa trẻ này bộc lộ trí thông minh từ nhỏ còn có tham vọng lớn. Trong mấy năm gần đây tôi có nghe vài tác phẩm của cậu ấy "Jiang ạing Jiu","Yong Mei" và "Jiang Cheng Zi, thật đúng là một thiên tài!"

Trưởng tộc Gu Yue là người cuối cùng bước ra khỏi đền thờ tổ tiên. Sau khi đóng cửa, ông nghe tiếng xì xào ngoài hành lang giữa các bô lão.

Ông biết ngay họ đang thảo luận về Gu Yue Fang Yuan vào lúc ấy.

Với chức vụ trưởng tộc, nó là nghĩa vụ tự nhiên khi chú ý đến nhân tài trong làng. Và Gu Yue Fang Yuan là người nổi bật nhất.

Kinh nghiệm đã chỉ ra rằng những kẻ có trí khôn siêu phàm từ nhỏ, hoặc sở hữu súc manh sánh ngang người trưởng thành, hoặc có tài năng bẩm sinh vượt trội, đều có khả năng tu luyện vô song.

"Nếu đứa trẻ này có Tiềm năng cấp A, với sự chăm sóc cẩn thận có thể cạnh tranh với Bai Ning Bing. Ngay cả với vấp B thôi, trong tương lai có thể trở thành biểu tượng tộc Gu Yue. Nhưng với trí thông minh từ nhỏ như này khả năng cấp B khá nhỏ, mà khá chắc chắn là cấp A." Với suy nghĩ này, trưởng tộc Gu Yue chậm rãi uốn môi nở một nụ cười.

Đột nhiên, với một tiếng ho đối mặt với các bô lão ông nói," Tất cả mọi người, đã muộn rồi, cho buổi lễ ngày mai mọi người nên nghỉ ngơi tối nay và bảo toàn sức lực."

Nghe vậy, các bô lão giật mình. Nhìn nhau cảnh giác.

Trưởng tộc nói với ý tốt, nhưng ai cũng hiểu ông đang ám chỉ điều gì.

Mỗi năm để cạnh trạnh cho những thiên tài trẻ, các trưởng lão sẽ đấu đá lẫn nhau dến tai đỏ và đầu chảy máu.

Họ nên nghỉ ngơi àd hồi phục để cuộc thi ngày mai được bắt đầu.

Đặc biệt Gu Yue Fang Yuan, tiềm năng có cấp A cực lớn. Chưa kể đến việc bố mẹ đều đã chết, mà là 1 trong 2 đứa trê duy nhất còn sống của dong máu Fang Zhi. Nếu một kẻ có thể đoạt được cậu ta và kết nạp vào dòng dõi nhà mình, với sự chăm sóc và luyện tập, hắn có thể kiếm về cho mình trăm năm thịnh vượng!

"Tuy nhiên, ta phải đứng lên trước và nói điều này. Khi cạnh tranh với nhau, hãy công bằng và bình đẳng, không mưu mẹo xảo trá. Nhớ giữ nó trong đầu, tất cả mọi người!"Trưởng tộc nghiêm khắc chỉ thị.

"Sao tại hạ dám, sao tại hạ dám."

"Chúng tại hạ hiểu rồi ạ."

"Tối nay đến đây là xong rồi, bảo trọng."

Trưởng tộc dần dần giải tỏa những suy nghĩ trong đầu.

Không lâu sau, hành lang dài trở nên yên lặng. Ngọn gió từ cơn mưa mùa xuân thổi qua cửa sổ, và trưởng tộc nhẹ nhàng bước tới nhìn ra ngoài.

Ông nhẹ nhàng thở vào luồng không khí ẩm tươi mát.

Đây là tầng 3, trưởng tộc có thể quan sát được nửa ngôi làng từ đây.

Ngay cả trong đêm đen, đa số mọi nhà đều vẫn còn sáng.

Ngày mai là đại lễ, và mọi người ai cung lo lắng cả. Sự phấn khích và căng thẳng bao trùm lấy trái tim của tất cả mọi người, vậy nên nhiều người không thể ngủ được.

"Đây là hi vọng cho tương lai của tộc chúng ta.Với nhungw tia sáng nhảy múa trong đôi mắt, trưởng tộc thở dài.

Cũng vào lúc dó, một cặp mắt lạnh lùng nhìn xuống vẫn những tia sáng ấy bừng sáng trong màn đêm, bao cảm xúc phức tạp trong đầu.

"Làng Gu Yue, đây là 500 năm trước sao?! Vậy là Xuân Thu Thiền thật sự hoạt động rồi..." Fang Yuan nhẹ nhàng liếc xuống bên ngoài cửa sổ, để cơn mưa trút xuống thân mình.

Công dụng của Xuân Thu Thiền là để nghịch đảo thời gian. Trong thập đại bí Cổ, Xuân Thu Thiền đứng thứ 7, nên thể chỉ là một sinh vật tầm thường được.

Nói ngắn gọn, nó có khả năng hồi sinh.

"Với Xuân Thu Thiền,, mình đã được hồi sinh, quay lại 500 năm trước!" Fang Yuan duỗi hai bàn tay ra, tập trung vào đôi bàn tay trẻ, mềm mại và nhợt nhạt của chính mình, sau đó nắm chặt chúng lại, ôm lấy sự thật của thực tại này bằng tất cả sức mạnh của mình.

Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng vào khung cửa sổ vang vọng trong tai hắn. hắn dần mở đôi mắt của mình ra.Hắn ngáp, "500 năm kinh nghiệm, tựa như một giấc mộng."

Nhưng hắn biết rằng, đó không phải là mơ.