Bất cứ ai khi đói bụng mà không cảm thấy cồn cào khi nhìn thấy một chiếc hamburger kẹp bít tế,thì chắc hẳn khẩu vị của người đó phải vô cùng khác lạ.

Mặc dù BIG GIRL là một chuỗi nhà hàng của Mĩ đã trở nên nổi danh với món bít tết tuyệt hảo của mình,thế nhưng món hamburger kẹp bít tết cũng là một trong số những món ăn đặc sản của nhà hàng.Khả năng lấp đầy dạ dày của nó chắc chắn vượt xa khả năng mà dạ dày của một người Mỹ bình thường có thể chịu được.

Món bánh thịt platy được nướng trên đĩa sắt nóng tỏa ra một hương thơm ngào ngạt kích thích sự thèm ăn của thực khách.Ngay khi lưỡi dao cắt một nhát thật ngọt vào miếng thịt được nướng chin tới trên đĩa,mùi thơm đầy mê hoặc của nó sộc đầy khoang mũi,khiến cho cả những thực khách khó tính nhất cũng không khỏi cảm thấy đói bụng.

Nhà hàng này không chỉ có mỗi món bánh Hamburger tuyệt hảo.Một nhân tố khác làm nên sự hấp dẫn của nhà hàng này chính là những người phục vụ.Theo những gì tôi quan sát được,quanh đây cũng có những cô gái hầu bàn luôn nhận yêu cầu gọi món với một nụ cười niềm nở luôn hiện hữu trên môi,và họ cũng phục vụ cho thực khách một cách rất nhanh chóng.

Những cô gái phục vụ của nhà hàng thực sự rất quyến rũ,với nhiều cô gái đáng yêu dễ dàng thu hút được ánh nhìn của những thực khách xung quanh.Đồng phục được thiết kế rất bắt mắt để tô vinh lên vẻ đẹp của các cô gái-nhất là tôn vinh lên những đường cong cơ thể của họ.

-…Ái chà.

Nếu ai đó quay lưng lại và vô tình bắt gặp một cô gái phục vụ đi ngang qua,họ có thể dễ dàng nhìn thấy cặp đùi gợi cảm,và chiếc váy màu đen bên dưới bộ đồng phục của họ dường như tung bay phấp phới một cách uyển chuyển theo mỗi bước đi,càng gợi lên cảm giác thèm ăn của những thực khách.Qủa thực đây là một dấu hiệu tốt cho việc kinh doanh của nhà hàng.

“Mình thực sự muốn có một cô bạn gái như thế”,cậu nghĩ,tựa đầu vào tay,miệng thì vẫn nhai nhồm nhoàm những miếng thịt bò.Mỗi lần nhai dường như càng làm cho hương vị của thịt bò lan tỏa khắp khoang miệng,và sự mê hoặc vị giác ấy dường như cũng có thể kéo cậu ra khỏi những mơ mộng về các cô gái.Tuyệt hảo.Cậu không thể cảm nhận được chút vị tanh tưởi nào của thịt sống còn sót lại trên miếng thịt hảo hạng này.Hương vị này,nó giống như một vùng đất hứa của Bliss vốn đã xuất hiện từ lâu trong giấc mơ,nay đã hiện ra trước mắt,và,này,cái từ đó gọi là gì ấy nhỉ?

-….Ahhhhh!Mình không tài nào nhớ ra nổi!

Dòng suy nghĩ của cậu ấy chỉ đến trong thoáng chốc,cậu không thể nào giữ chúng nghiêng người được,hai tay ôm đầu.Khi mà cậu thực hiện hành động kì quặc ấy,tất cả mọi người,từ những thực khách xung quanh cho đến cả những cô gái phục vụ mà mới ban nãy thôi cậu vẫn còn rất chú ý,đều quay đầu lại nhìn về phía cậu.Nhưng sao cũng được.Đó là một từ mà cậu ấy đã luôn phải hỏi Kaneki mỗi lần họ cùng nhau đến đây.Cậu ấy thích cái âm vực phát ra khi phát âm từ đó,nên cậu buộc mình phải nhớ ra nó.

-C-Có chuyện gì thế,Hide?

Người thanh niên ngồi trước mặt cậu hỏi với một biểu cảm lo lắng.Nagachika Hideyoshi,người vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình,đã được kéo trở về thực tại.

-Kaneki,đó là gì ấy nhỉ?!Cậu biết mà,phải không?!

Hide cử động những ngón tay của cậu ấy lên xuống.Còn Kaneki thì chỉ đơn giản là buông đôi đũa xuống bàn,khuôn mặt trưng ra một sự bối rối”Cậu đang nói về thứ gì thế?”.

-Cậu biết đấy,đó là một từ mà cậu vẫn thường hay nhắc tới.”Đây chính là miền đất hứa của chúng ta…”đó là”Anan”hay”Kunan”?Và cái nơi mà có những bông hoa nở rộ ấy được gọi là gì vậy?

Kaneki suy tư trầm ngâm một chút,khoanh tay trước ngực trông toát lên phong thái của một diễn viên sân khấu và nhìn thẳng vào Hide:

-Miền đất hứa của Canaan và những bông hoa đào Shangri-la.

-Phải rồi,chính là nó!

Hide bất chợt chỉ tay vào Kaneki.Kaneki theo bản năng nghiêng người lại để tránh ngón tay của cậu ấy,và khoanh cánh tay lại như lúc nãy,bắt đầu giải thích:

-Cậu không nhớ ra chỉ là vì cậu không chịu đọc nhiều mỗi khi có thời gian rảnh thôi.Hãy chú ý,Canaan là miền đất hứa mà Chúa Trời đã hứa sẽ ban cho Abraham,và Ngài cũng đã hứa sẽ ban phước cho sự thịnh vượng sẽ đến với con cháu của ông.Shangri-la được coi là thiên đường nơi những con người bất tử ngự trị.Gọi nó với cái tên “kunan”nghe cứ như là…(Chú thích:kunan trong tiếng Nhật nghĩa là đau khổ).

-Phải,lần này thì tớ nhớ ra rồi.Giờ thì tớ có thể ngủ ngon được rồi.”Canaan”và”Shangri-la”,tớ thề sẽ luôn nhớ kĩ hai từ đó từ bây giờ!

Nhìn Hide đang tỏ ra sung sướng khi cuối cùng đã nhớ ra một điều vô cùng quan trọng,Kaneki lẩm bẩm”Rồi cậu sẽ lại sớm quên nó thôi”,cầm đôi đũa lên và tiếp tục dùng bữa.

Chàng trai ngồi đối diện Hide đã là bạn thân của cậu ngay từ khi họ mới học tiểu học cùng nhau.Mặc dù bây giờ họ đang theo học những ngành khác nhau,thế nhưng họ đều đang học tại trường đại học Kamii.Cậu ấy có một ngoại hình bình thường chẳng lấy gì làm nổi bật,và cậu ấy sở hữu một chiều cao trung bình.Sở thích của cậu ấy là đọc sách,và cậu ấy cũng là kiểu người hay giữ mình tránh xa mọi người trong lớp.Có thể nói cậu ấy chính là một sự đối lập hoàn toàn với một Hide luôn năng động,vui vẻ và sống hòa đồng đang ngồi trước mặt cậu đây.

-Phải…Ghi nhớ những thứ ấy sẽ giúp ích nhiều cho cậu đấy.

Quan sát mọi người xung quanh cũng là một sở thích của Hide sau khoảng thời gian học.Cậu đang quan sát một cô gái hầu bàn tóc cắt ngang vai vừa mới bước qua chỗ cậu,và đôi mắt cậu như đang hiện lên hai trái tim-một cánh nói ví von khi một chàng trai bị hớp hồn bởi một cô gái.

-Khi tớ đã tìm được bạn gái,chắc chắn tớ sẽ mời cô ấy đến nhà hàng này—“.Hide lại bắt đầu mơ mộng hão huyền giữa ban ngày nữa rồi.

-Chẳng phải sẽ rất kì quặc nếu đến đây cùng với một cô gái sao?Kaneki nói trong khi đang ăn.

Đúng như những lời Kaneki nói,khách hàng chính của nhà hàng này là nam giới.

-Tớ muốn đưa bạn gái tớ đến một nhà hàng sang trọng,tận hưởng một cuộc hẹn người lớn và những điều tương tự,nhưng sẽ không ổn lắm nếu tớ đưa cô ấy đến một nơi mà tớ thích nhỉ?Chúng ta đều đang cảm thấy rất thư giã khi dùng bữa,có phải không?

-Tớ hiểu.Đó cũng là một trong những cái hay của nơi này.

Kaneki thừa nhận.Sau đó ngay khi cậu ấy vừa mới nhắc đến chuyện đó,Kaneki mở cuốn menu thực đơn ra và chĩa nó ra cho Hide.

-Hide,khi thời điểm thích hợp đến,cậu nghĩ sao nếu gọi một đĩa mì ống?

-Gì cơ?

-Cô ấy chắc hẳn sẽ muốn ăn gì đó như mì ống.Nó có trong thực đơn và được phục vụ kèm với món Salad.

Chủ để của cuộc trò chuyện dường như đã rẽ sang một hướng khác.Thế giới nội tâm được hình thành nên bởi những hiểu biết thông qua việc đọc sách của Kaneki dường như khác hẳn với sự nhu mì và kín đáo thường ngày.Thậm chí có những lúc cậu còn ngủ gật khi đang nói chuyện.

-Nó sẽ như thế này-khi mà cô ấy đang trộn món mì với nước sốt thịt,tớ sẽ sán lại gần cô ấy “Liệu anh có thể nếm thử nó được không?,và cô ấy sẽ không thể từ chối”Ồ,em sẽ phải làm gì với anh ddaay~”,và sau đó cô ấy và tớ sẽ cùng nhau thưởng thức món mì!!

Ngón tay của Hide phát ra những tiếng sột soạt khi cậu ấy vẽ lên bức hình chụp món mì ống.

Lắng nghe những tình tiết bổ sung cho cuộc hẹn,Kaneki lẩm bẩm”cũng không tệ”.

-Tuyệt vời,phải không?Hide nghiêng người về phía trước và vỗ vai Kaneki.

Trong khi phàn nàn rằng cái vỗ vai ấy khiến mình đau,Kaneki đặt tờ thực đơn trở lại chỗ cũ.Sau đó,cậu nheo hai mắt lại,suy tư trong những giấc mộng giữa ban ngày của mình.Hide cũng vậy,lại tưởng tượng về hình tượng của người bạn gái trong tương lai của mình.Liệu một cô gái đáng yêu cỡ nào sẽ đứng kề vai cậu sau này?

-Này,có vẻ như ghouls đã xuất hiện trở lại rồi.

-Các thanh tra đang làm gì vậy?

Trong một chủ đề không liên quan,những câu đối thoại đó đã lọt đến tai của hai chàng trai và lôi họ ra khỏi những mơ mộng của mình để trở về với thực tại.Cả hai hướng về phía cuộc bàn tán.Cách không xa bàn của họ là một thanh niên trông có vẻ ngang tuổi họ,đang nhai nhồm nhoàm miếng hamburger của mình trong khi đang thảo luận về điều gì đó liên quan đến Ghouls.

-Ghouls…hừ.

Kaneki lẩm bẩm cụm từ đó với một vẻ mặt điềm đạm.Hide đặt chiếc bánh kẹp đã nguội lên đĩa và nói với một biểu cảm nghiêm túc:”Nếu bạn gái tớ thực sự là ghoul,tớ vẫn sẽ hẹn hò với cô ấy.”

-Hide,thật đấy à…cậu không cần phải cảm thấy tuyệt vọng đến mức đó đâu.Vẫn chưa đến lúc để cậu từ bỏ.

-A…mong rằng ngày đó sẽ không còn xa.Tớ thực sự mong chờ thởi điểm đó sẽ đến!!

Sau đó,họ lại đắm mình vào những mơ mộng của tuổi trẻ,hai người họ tiếp tục ăn thức ăn còn lại của mình trong khi trò chuyện rôm rả về người bạn gái tương lai của mình.

--Ghouls.

Mặc dù họ đã nghe về chúng,nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy chúng thực sự,những sinh vậy luôn săn lung con người làm thức ăn.

Bất cứ ai cũng đều lo lắn trước sự hiện diện của chúng,nhưng cảm giác đó cũng chỉ giống như sự lo sợ về một vụ cướp trên đường phố hay một tai nạn bất ngờ mà thôi.Mọi người đều nghĩ rằng mối hiểm họa đó chỉ là tạm thời,và họ đều tin rằng mình không hề sai khi nghĩ vậy.

-Kaneki,mì ống và nước thịt sẽ ngon chứ?

-Ah…có lẽ vậy.Muốn thử nó vào lần sau chứ?

Sự kiện đã diễn ra vào ngày hôm đó,Hide vẫn còn nhớ rõ như thể nó chỉ vừa mới xảy ra hôm qua thôi.

-Trong cuộc hẹn này,Rize-san và tôi sẽ cùng nhau trò chuyện về những phản hồi mà cuốn tiểu thuyết chúng tôi đọc gần đây nhất nhận được!

Kaneki đã nói với Hide,người đứng không được vững cho lắm với hai tay siết chặt.Kamishiro Rize,người mà Kaneki thích,đã đồng ý sẽ có một cuộc hẹn với cậu ấy tại một tiệm sách.

Họ đã gặp gỡ nhau tại một quán cà phê tên là Anteiku.

Hide đã bắt gặp cô ấy khi Kaneki dẫn cậu ấy tới quán cà phê đó.

Một mái tóc màu đen tuyền óng ả buông thong qua vai,cặp mắt kính gợi nên một vẻ đẹp tri thức.Cô ấy trông rất nữ tính và có một cặp môi căng mọng tuyệt đẹp.Cô ấy là một người có thể dễ dàng khiến người khác phải nhìn qua,và nếu có thể tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn,chắc hẳn ai cũng sẽ đồng ý rằng cô ấy sở hữu một vẻ đẹp tuyệt trần.

-Cậu nên từ bỏ đi-Hide đã nói với Kaneki như vậy.

Ngay cả khi Kaneki biết rằng hai người họ thuộc về hai thế giới khác nahu,nhưng cậu ấy vẫn muốn được hẹn hò với cô ấy.

-Chúc cậu vui vẻ nhé-Hide đã nói vậy,rồi rời đi.

Và đó cũng chính là-khoảng thời gian làm nên bước ngoặt của mọi chuyện.

Thay vì được nghe Kaneki kể về cuộc hẹn của cậu ấy đã tuyệt vời ra làm sao,Hide lại nghe được tin là Kaneki đã bị một tai nạn liên quan đến một vụ sập dàn giáo tại một công trường thi công và cậu ấy đã bị thương nặng.Các cơ quan nội tạng của cậu ấy đã bị tổn hại nghiêm trọng,và cậu đã được cấy ghép nôi tạng của Rize-lúc đó gần như đã chết.

Kaneki đã sống sót một cách kì diệu.

Tuy nhiên,nhiều chuyện kì lạ đã xảy ra kể từ cái ngày đó.

Một trong số đó là hôm mà Hide đã rất vui vẻ gọi một suất ăn mới ở BIG GIRL.Mặc dù đó là món bánh kẹp yêu thích của Kaneki,nhưng khi đó cậu ấy đã cầm nó lên và vứt nó đi một cách thô bạo,cứ như đó là rác rưởi vậy.