Em gái đâu? Loli đâu? Bánh bánh mãi thế?
Riết chắc truyện này thành tiểu thuyết dạy nấu ăn
Tui phải mở một tab riêng ra để tra cách làm bánh kếp:V
_____________________________________________________
Tôi đang làm quen với năm học mới.
Tôi bắt đầu dành thời gian để ghé qua Shiun-tei, cỡ đâu đó hai đến ba lần một tuần. Vì chuyện này mà đôi khi tôi hay phải về nhà muộn khiến Kikka bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Thế nên tôi quyết định dành những ngày cuối tuần cho hai cô em gái yêu dấu của mình. Ban ngày, tôi sẽ giúp hai em ấy học hành, còn khi đến giờ ăn nhẹ thì chúng tôi cùng nhau làm bánh kếp.
Bánh kếp dễ làm cực–chỉ cần trộn nguyên liệu lại với nhau, chẳng cần dùng đến dao kéo nên ít có nguy cơ bị thương hơn.
Nguyên liệu cũng đơn giản thôi: Bột mì, trứng, đường và sữa. Tôi khá lo vì nghĩ là không có bột nở, nhưng may là đầu bếp đã lấy được một ít cho chúng tôi.
“Hai em phải nhớ kỹ điều này: Nhà bếp là nơi làm việc của đầu bếp, chỉ được đến đây vào mấy dịp đặc biệt thế này thôi. Hiểu chưa nào?
“Vâng ạ!”
Lần trước tôi có để hai em ấy tự làm bánh su kem trong phòng nên đây là lần đầu cả hai được vào bếp.
Tôi nhắc nhở hai em ấy rằng chỗ này là nơi đặc biệt, cảnh báo hai em đừng làm gì dại dột vì ở đây có đầy những đồ nguy hiểm như dao và lửa.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ có lẽ vẫn còn quá sớm với Kikka còn đang học mẫu giáo, nhưng mà em ấy cẩn thận đến ngạc nhiên, chắc là do lo lắng ở môi trường lạ.
Mà quan trọng hơn, Shirayuri và Kikka đeo tạp dề dễ thương quá trời quá đất!
KHOAN!
Đừng có gọi tôi là sis-con. Ai nhìn vào mà không nghĩ hai cô bé đeo tạp dề xếp nếp màu trắng thật đáng yêu cơ chứ! Và đó là em gái tôi đó nha! Nữ chính và phản diện tương lai đấy! Không phải là tôi biến thái hay gì đâu nha…! [note59420] [note59421]
Dễ thương! Quá mức dễ thương đi mà! Dễ thương là chân ái!
Sao mà tôi không rung động trước sự dễ thương ấy cơ chứ. Mà dù sao mục đích của ngày hôm nay cũng không phải chuyện đó.
Làm bánh kếp mới là chuyện chính cơ.
Không giống lần trước, lần này chúng tôi sẽ cùng nhau làm từ đầu.
Tôi đã cân đo đong đếm nguyên liệu trước rồi nên tôi sẽ để hai em ấy trộn chúng lại.
Lúc đầu tôi để Shirayuri đánh trứng, nhưng khi Kikka thấy thế cũng đòi: “Em nữa! Em cũng muốn đánh trứng!”. Và thế là cả hai em ấy thay phiên nhau đánh trứng.
Tình chị em sao mà đẹp thế…!
Hai em ấy hòa hợp với nhau làm tôi vui lắm…!
Mà tại sao trẻ em lại thích đánh trứng thế nhỉ? Chắc nó mang lại cảm giác nấu ăn thực sự. Hoặc là giống như đang chơi đồ hàng…?
Đầu suy nghĩ mông lung, tôi bắt đầu bắc chảo lên bếp để chuẩn bị làm bánh kếp.
“Bếp nguy hiểm lắm, thế nên hai em chỉ nên đứng xem thôi nhé.”
Sau khi cảnh báo hai em ấy, tôi đổ số bột hai em ấy đã trộn lên mặt chảo đun nóng. Cả hai chưa làm bánh kếp bao giờ nên vô cùng tò mò quan sát bột bánh trên chảo.
“Woa…!”
Mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong bếp, mặt bột bắt đầu nổi bọt khí khiến hai em ấy kinh ngạc nhìn chăm chú.
“Nếu hai em thấy bọt khí nổi lên thì lật bánh lại thế này.”
Nói xong, tôi lấy thìa nhẹ nhàng nhấc chiếc bánh lên, hất chảo một cái, thế là chiếc bánh được lật một cách gọn gàng. (Tôi có dùng một chút năng lực ngoại cảm, vì chiếc chảo này khá nặng với học sinh tiểu học như tôi).
“Oaaa!”
Nhìn thấy chiếc bánh kếp chín vàng và bông xốp được lật hoàn hảo trên chảo, hai chị em reo lên thích thú.
“Kikka nữa! Kikka cũng muốn được lật bánh!”
“Vẫn có hơi khó khăn với em đấy, Kikka à.”
Tôi gượng cười trước Kikka đang nhảy lên nhảy xuống với đôi tay dang rộng, rồi nói với em ấy “Chờ đến khi em lớn hơn chút nữa đã”.
Sau đó, tôi quẹt một ít bơ lên chiếc bánh mềm mại và rưới si-rô cây phong lên trên. Dù chưa đến lúc thích hợp, nhưng tôi muốn hai em ấy ăn thử bánh mới được làm xong nên tôi nhanh chóng cắt ra rồi dùng nĩa cho mỗi đứa ăn một miếng.
“....!!!”
“Ngon quá đi…!”
Hai em ấy nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh trong khi miệng phồng lên vì bánh kếp. Tốt, tốt. Nhìn cả hai thưởng thức món bánh, tôi cũng cắt một miếng rồi đưa lên miệng.
—Ừm…si-rô cây thông quả là nhất.
Một vài người thì thích ăn với mật ong hơn, nhưng có lẽ tôi là tín đồ của si-rô cây phong rồi. Vị ngọt nhẹ, khá đậm đà khi dùng chung với bơ.
Thật ra thì mật ong dễ kiếm hơn nhiều, nhưng nếu nói đến bánh kếp, tôi không chấp nhận bất cứ gì khác ngoài si-rô cây phong. Tôi đã phải lao tâm khổ tứ vì có được nó đấy.
Có lúc tôi nghĩ rằng “Từ đã, thời này có si-rô cây phong hả?”. Thế nhưng sau đó tôi sực nhớ Anne tóc đỏ dưới Chái nhà xanh cũng từng dùng si-rô cây phong nên chắc chắn thời này có thứ đó. [note59422]
Tôi hỏi đầu bếp và nhà cung cấp thực phẩm, hết người này đến người khác cho đến khi cuối cùng tôi cũng có được một ít si-rô cây phong.
Gần đây người đầu bếp bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói: “Chủ nhân, ngài biết nhiều thật đấy…”. Cứ đà này có khi anh ấy gọi tôi là sư phụ luôn cũng nên, tôi bắt đầu sợ rồi đấy. Chà, có lẽ sẽ không có chuyện đó đâu.
Ngày hôm đó, cả ba chúng tôi cùng nhau làm bánh kếp, phết bơ và rưới si-rô cây phong rồi cứ ăn cho đến khi nào không ăn được nữa thì thôi, khiến tôi thấy hơi có lỗi với đầu bếp vì bữa tối tôi gần như không ăn nổi được nữa.
Nhưng được thấy khuôn mặt vui vẻ của Shirayuri và Kikka thì tất thảy đều đáng giá.