“Trong màn đêm lạnh lẽo thì màu sắc yêu thích của cậu là gì?”

“Tớ thật sự chẳng thích màu nào cả.”

“Vậy cậu chọn đại một màu đi.”

“Mục đích của cậu khi hỏi tớ là gì?”

“Để thấu hiểu lẫn nhau hơn nha.”

Vậy ra, cuối cùng thì ‘ai đó’ cũng chịu hiểu “thấu hiểu lẫn nhau” là bước mở đầu cho giao tiếp rồi à...

Khi tôi trả lời “trắng,” Natsume - san thì thầm, “Trắng là khó nhất đấy, hừm…” rồi quay lại bàn làm việc của mình.

Mới đây mà cuộc trò chuyện đã kết thúc rồi sao...?

Do tôi cảm thấy cuộc đối thoại đã kết thúc, tôi tiếp tục gấp quần áo.

Từ khi bắt đầu sống chung với Natsume - san, tôi tìm thấy nhiều vấn đề đáng quan ngại, nhưng cuộc sống chung của chúng tôi lại diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng, và điều này có phần khiến tôi có chút bối rối.

Natsume-san thường không can thiệp vào bất cứ chuyện. Mặc dù có một người khác giới đang sống chung một không gian với mình, cô ấy chẳng hề quan tâm đến tôi. Cô hoàn toàn đắm mình vào việc từng nét cọ và bỏ qua tôi.

Tinh thần của cô gái này khỏe đến nhường nào vậy...?

Thế là, đã một tuần kể từ khi tôi bắt đầu ở chung phòng với Natsume - san.

Về phần tôi, tôi dành cả ngày để chú ý Natsume - san.

Ở trường, tôi vẫn giữ vẻ bề ngoài của một quý cô, còn khi ở nhà, tôi cố gắng giữ im lặng và dọn dẹp căn phòng luôn trong tình trạng bừa bộn của Natsume - san. Ngay khi tôi rời mắt một cái là cô ấy thường vứt chai nhựa, bìa cứng và bao bì vật liệu nghệ thuật ra sàn. Bộ đây là ông trời đang bắt tôi chịu phạt như Sisyphean vì đã giả gái lừa dối mọi người à?

Nói về việc chú ý thì tôi phải đặc biệt cẩn thận khi tắm. Natsume - san thường hay đi ra khỏi nhà tắm mà thèm chẳng báo trước, chuyện này hù tôi lạnh sống lưng.

Dù đã nhìn thấy tôi khỏa thân và ngược lại, cô ấy chỉ nói: “Ồ, ra là cậu ở trong đó à?,” rồi để cửa mở và quay lại chỗ cũ.

Cô ấy khiến tôi đứng hình vài giây trước khi nhận ra tình huống và vội vàng đóng cửa. Điều này đã xảy ra ba lần rồi. Tại sao ở đây không có cái khóa nào vậy...?

Bên cạnh đó, Natsume - san không có thời gian ngủ cố định. Đôi khi cô ấy ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng đến sáng khi tôi đã đi ngủ, có những ngày khác thì lại dành phần lớn thời gian trên giường.

Hơn nữa, cô ấy rất cáu kỉnh vào lúc mới thức dậy.

Vào ngày thứ năm sống chung, cô ấy khẽ nói với tôi, “Tôi có một cuộc họp trực tuyến lúc 18:00. Nhớ kêu tôi dậy và cảm ơn nhé,” rồi chui vào giường mà chẳng thèm chờ tôi trả lời.

Lúc đó là 7:30 sáng.

Sau một ngày dài bị Satsuki - san kéo vào mấy cuộc trò chuyện vô bổ ở trường, tôi đánh thức Natsume - san dậy lúc 17:30, chỉ để bị đáp lại bằng: “Umm… Tôi muốn chết…”

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra cô ấy luôn lẩm bẩm một điều gì đó, tuy nhiên, những lời đầu tiên mà cô ấy nói trước khi dậy lại rất tiêu cực.

Thấy Natsume - san vẫn chưa tỉnh, tôi buộc phải kéo cô ấy ngồi vào bàn làm việc. Tuy nhiên, cô ấy còn chẳng thèm khởi động máy tính, thay vào đó, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Thành thử, tôi lại phải rửa mặt, chải tóc và chăm sóc cho cô ấy.

Cuộc họp trực tuyến mà Natsume - nhắc chỉ là một cuộc gọi điện tắt camera, thế nên, cô ấy chẳng cần ăn diện gì cả. Vâng, vậy là mọi nỗ lực của tôi đi công cốc hết rồi.

Một lúc sau, cô ấy đột nhiên nói với tôi: “Ê, cậu hãy bịa ra một lý do để đi mua đồ đi.”

“Chẳng có cửa hàng nào mở vào giờ này đâu.”

Tôi trả lời cụt lủn vì bị nhờ vả ngay khi sắp đi ngủ.

Mặc kệ tôi, cô ấy lại nói tiếp, “Vậy bịa ra lý do để đi cửa hàng tiện lợi đi.”

Tất nhiên, tôi khó hiểu hỏi lại, “Tại sao tớ phải bịa ra lý do?”

“Nếu cậu là người đòi đi cửa hàng tiện lợi, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi khi nhờ cậu mua giùm một lon nước tăng lực trên đường về.”

—Thế là, một tuyên bố ích kỷ đập vào mặt tôi (nên tất nhiên, tôi từ chối).

Cô ấy thực sự rất ích kỷ, nhưng cô ấy cũng hồn nhiên đến kỳ lạ.

Mặc dù vậy, cảm xúc trong các bức tranh mà cô ấy tạo ra vẫn rất ấn tượng. Thực ra, trong tuần này, Natsume - san đã hoàn thành một bức tranh sơn dầu mới trong tuần này. Sau khi cô ấy tải nó lên SNS, phản hồi đáp lại cô ấy.

Bức tranh đó dựa trên tòa nhà của Học viện Nữ sinh Shumonzuka, nơi tôi và Natsume - san lần đầu gặp nhau.

Theo như Satsuki - san tường thuật lại các bình luận thì:

“Nơi này có thật không vậy? Hình như tòa nhà đó nhìn giống trường học, đúng không?”

“Tôi rất thích cách trí tưởng tượng của họa sĩ vẽ lại cảnh vật bị ‘nhiễu’.”

“Cái nền xanh lá cây kia chứa thông điệp gì về xã hội hả?”

“Hiệu ứng mắt cá thể hiện rõ sự hạn hẹp trong suy nghĩ con người.”

Và cứ thế, vô số bình luận và diễn giải sôi nổi hoạt động trên trang cá nhân của Natsume - san.

Tuy nhiên, Natsume - san không mấy quan tâm và cứ nhìn chằm chằm vào sổ tay của mình, ngòi bút của cô ấy tung bay trên giấy mỗi khi một ý tưởng chợt lóe lên. Chỉ là… tôi không biết cô ấy đang vẽ cái gì.

Sau ánh nắng rạng rỡ thì là màn đêm buông xuống.

Trong khi tôi chuẩn bị đi ngủ và nằm xuống, cùng lúc đó, Natsume - san cũng chui vào giường của cô ấy. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ cùng một lúc kể từ khi cả hai sống chung.

“Cậu khá giỏi khi ngày nào cũng có thể thức dậy và ngủ đúng giờ đó, Yonon. ”

“Tớ nghĩ cậu còn đáng ngạc nhiên hơn đấy, Natsume-san. Cậu chẳng có giờ giấc cố định nào cả.”

“Tôi chỉ làm những gì mình muốn khi mình muốn. Nếu không làm, tôi sẽ thấy bứt rứt và không ngủ được. Khi có cảm hứng, tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào, nên theo nghĩa đó, có lẽ tôi bị khuyết sinh học.”

“Xin lỗi, Natsume - san, ngay từ đầu thì tớ đã chẳng hiểu gì rồi.”

“Tôi không hy vọng cậu sẽ hiểu vì tôi có quá ít cơ hội để nói về bản thân. Tôi đã từ bỏ việc kết giao với bạn cùng trang lứa quá sớm và giờ đây, tôi đang lãnh nhận hậu quả. Người ta sẽ loại bỏ tôi ngay nếu không cần thiết, đồng thời, tôi cảm giác mình đã lãng phí một thứ khá quan trọng.”

Do tôi vẫn chưa nắm bắt được ý của cô ấy, tôi chọn cách im lặng để trả lời.

“Nè.”

Không đợi tôi phản ứng, Natsume - san thay đổi chủ đề.

“Sau này, cậu muốn trở thành một người lớn như thế nào vậy?”

“Tớ không biết, tớ vẫn đang suy nghĩ về tuổi trẻ của mình…”

Dù sao thì tôi mới 15 tuổi thôi mà.

“Trong ba năm tới, cậu sẽ được xã hội công nhận như một người trưởng thành. Tuy tôi chưa làm điều gì ra dáng người lớn và chẳng có bằng chứ gì là tôi sẽ làm. Tuy nhiên, theo lý thuyết thì tôi cũng sẽ trở thành người lớn.”

“Tại sao cậu lại hỏi tới câu này vào lúc này vậy?”

“Cậy không cần trả lời vào ‘lúc này’, sự tò mò của tôi không tuân theo thời gian; tôi chỉ vô tình tò mò thôi. Nếu sự tò mò của tôi không được thỏa mãn thì nó sẽ trở thành tiếng ồn trong đầu tôi và làm phiền tôi.”

Tuy tôi không hiểu rõ được ý của Natsume - san, tôi chỉ chia sẻ thứ đầu tiên mà tôi nghĩ đến trong đầu.

“Tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến nó nên tớ đoán ‘tớ không biết’ sẽ là câu trả lời của tớ. Tớ chỉ nghĩ mình sẽ cứ thế mà già đi trong khi lặp lại công việc ở biệt thự gia đình, và tớ nghĩ gia đình của tớ cũng muốn vậy - - -”

“- - -. Tớ không biết thế giới bên ngoài như thế nào và nghĩ đó là bình thường, nên tớ chấp nhận cuộc sống đó. Nên…”

“Nhưng cậu biết vẽ, đúng không? Cậu cũng có SNS nên cậu cũng biết gì đó về thế giới bên ngoài mà.”

“Không hề. Tớ dùng SNS là do Kanon - chị hai tớ rất thích tranh của Natsume và khoe cho tớ. Do tớ không bao giờ quên những thứ mình thấy, tớ đã nhớ những bức tranh đó. Tớ cứ tổng hợp các hình ảnh đó trong đầu và một cảm giác dejavu xuất hiện khi tớ gặp cậu ở sân thượng, nhưng… có lẽ… thậm chí bây giờ…”

A, tôi cảm thấy buồn ngủ quá…

“Tôi cũng không biết nhiều do tôi luôn ru rú trong nhà. Sự khác biệt duy nhất là tôi đang chủ động hay không thôi.”

Tôi không biết về quá khứ của Natsume - san. Thứ duy nhất mà tôi biết là cô ấy trạc tuổi tôi và là một họa sĩ khá nổi tiếng. Thế là hết.

Mí mắt tôi nặng trĩu khép lại.

Mặc kệ, cuộc sống của tôi vẫn không có chút sắc màu nào để chia sẻ với cô ấy. Ngày nào, Natsume - san cũng đùa giỡn với tinh thần của tôi một cách hiển nhiên như thở vậy.

“Yonon, hôm nay đã có chuyện gì thế?”

“Yonon, em nghĩ bộ đồ nào đáng yêu hơn?”

Ký ức trong quá khứ của tôi bỗng nhiên ùa về.

Trong não tôi, hình dáng của Natsume - san chồng lên hình dáng của chị tôi.