Tâm trạng của Rachel từ sáng nay đã không lấy gì làm vui vẻ.
Lý do sao? Cô cần phải kiểm tra lại đứa con trai út của mình, đang có dấu hiệu thay đổi.
Thường thường, cô là một người phụ nữ đáng sợ, có thể lừa dối người khác cùng khuôn mặt lạnh như băng, moi mọi thông tin không chút nhân từ.
Tuy nhiên, khi tính tới con trai mình, bức tường lạnh lẽo, băng giá đó dần sụp đổ.
Đặc biệt là cậu con trai út, thể chất không khỏe mạnh, không được giáo dục đàng hoàng, khước từ mọi thứ xung quanh mình và còn phải vật lộn với chứng bệnh tâm thần.
Cuối cùng cậu nhóc cũng tỉnh táo trở lại, giải mã được các công thức ma thuật và tránh được mọi vấn đề lớn.
Thật đáng ngưỡng mộ.
Cô mong những chuyện này cứ thế tiếp diễn.
Niềm hy vọng của một người mẹ khiến cô do dự trước bài kiểm tra này.
‘...Ian vẫn chưa hề giải quyết vấn đề ham muốn tình dục của mình. Có khi thằng bé vẫn còn bị tổn thương từ lần bị khiển trách hơi quá về vụ tấn công hầu gái.’
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, và bằng cách nào đó, Ian thức tỉnh ma lực của bản thân, thằng bé sẽ trở thành nạn nhân của succubus hoặc inbucus.
Dù chẳng hề muốn chút nghĩ tới chút nào, nhưng cách cậu thành thạo xử lý các công thức ma thuật làm dấy lên khả năng có succubus đã kiểm soát tâm trí cậu.
Nghi ngờ đó là có cơ sở. Ian vẫn luôn là kiểu người bốc đồng và thụ động, là nỗi ô nhục của gia tộc Britina, và cũng là mục tiêu bị anh em khinh rẻ.
Một ai đó thay đổi chỉ sau một đêm, chẳng có ai lại có thể gạt bỏ đi những hạt giống nghi ngờ nảy mầm.
Dù là như vậy, phương pháp này vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Ma thuật độc nhất của cô: Ảo ảnh.
Ma pháp này cho phép cô lừa gạt và làm người khác bối rối, khiến họ trải qua nhiều loại cảm xúc khác nhau.
Cách dễ nhất để thu thập thông tin là gợi lên cảm xúc yêu thương.
Tuy nhiên, đây không phải là tình mẫu tử, mà là ảo tưởng về tình yêu lãng mạn của các cặp tình nhân.
Hành vi như vậy đáng bị trời phạt.
Một người phụ nữ đã kết hôn, có chồng, mà lại quyến rũ đứa con út của mình để kiểm tra sao?
Một chuyện đáng hổ thẹn, không khác nào gái điếm tầm thường.
Kể cả succubus cũng có thể sỉ vả cô là một tên đạo đức giả.
Dẫu cô có thể giao công việc này cho hầu cận, nhưng Rachel cảm thấy đây là trách nhiệm mà cô phải tự mình giải quyết.
‘Thằng bé đã phải gánh trên mình quá nhiều tội lỗi rồi.’
Cô cũng muốn được chuộc lại những lỗi lầm của chính mình.
Nhưng giờ cũng không còn bờ để quay đầu nữa.
-Sụp!
“Mẹ không sao chứ…?”
Mùi hương của Ian, mùi xạ hương hiếm thấy của một người đàn ông, thoang thoảng quanh cô, kích thích mũi cô mỗi khi cậu sát gần.
Món đồ trang trí nội thất rơi xuống, suýt thì đập trúng đầu Rachel.
May thay, Ian kịp dang cả hai tay ra để che chắn cô khỏi mối nguy.
Cánh tay của cậu gầy guộc hơn so với những người hiệp sĩ ngoài kia.
Trắng muốt như tuyết, tựa những cánh hoa mong manh, tựa như một cô gái trẻ.
Thằng bé đã khác.
Không còn là cậu bé từng buông những lời tàn nhẫn với cô, không còn khóc lóc trong cay đắng.
Thằng bé không còn bị thất bại ám ảnh nữa.
Thằng bé lịch thiệp, biết cách để bảo vệ người khác.
Dù thằng bé không phản chiếu lên dáng dấp của người mà cô từng trân quý, nhưng cũng đã vượt qua ông trên nhiều khía cạnh. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi.
Rachel nhẹ lắc đầu, dùng lòng bàn tay đẩy ngực Ian để tạo khoảng cách.
Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc đó, Ian lập tức bắt lấy cô.
Những nội thất vẫn chưa rơi xuống hết toan sập xuống người cô.
Cỗ xe lại giật liên hồi, dữ dội hơn trước.
Có lẽ với tư cách là một người sử dụng Aura hàng đầu, cô có thể tránh được thương tích, nhưng những ma thuật gia cố trên vật thể đã khiến chúng trở nên nặng tới nguy hiểm, có khả năng sẽ để lại sẹo.
Tiến thêm một bước nữa.
-Âm thanh mềm mại của da thịt chạm vào nhau tràn ngập cả căn phòng tĩnh mịch.
Trong không gian tối đen như mực, giọng Rachel vang lên.
“...Ian.”
“Dạ?”
Rachel vô thức chạm mắt Ian, nhưng ánh mắt cậu điềm tĩnh, không biểu lộ một chút cảm xúc khiếm nhã nào.
Nhẹ lòng, Rachel hắng lại giọng nói run run của mình.
“...Tay con. Bỏ ra đi.”
Ánh mắt cô hướng xuống phần thịt mềm mại như kẹo dẻo ở dưới tay cậu-
Ngực của cô, mềm mại và ấm áp như những chiếc bánh bao mới hấp.
“C-con xin lỗi!”
“Không cần phải xin lỗi. Con chỉ muốn cứu mẹ thôi mà…Giờ cứ để mẹ xử lý những kẻ tấn công bên ngoài kia.”
Khuôn mặt cô ửng hồng, Rachel bước ra khỏi xe ngựa, đóng sầm cánh cửa sau lưng lại.
[Hảo cảm của Rachel tăng lên 63!]
Ian nhìn vào màn hình ba chiều đang nổi lên trước mặt mình.
“...Bà ấy M thật sao? Hay là…khoan, chờ đã. Cái thể loại tác giả thối nát gì mà lại viết về đứa con trai vô tình chạm vào ngực mẹ mình và rồi lại còn tăng điểm hảo cảm vì chuyện đó chứ!?”
Cậu liếc nhìn cảnh náo loạn bên ngoài, ghép nối lại tình hình.
Cỗ xe đã bị một con ma thú hạng C hay tìm thấy ở vùng băng tuyết - một con Rahirino, một sinh vật giống tê giác - tông phải.
Thông thường, những con thú như vậy chỉ hay lang thang ở trong rừng. Tuy nhiên, những con quái vật được con người nuôi dưỡng đã phát triển khả năng kháng lạnh, khiến chúng trở thành vật cưỡi chính cho các toán cướp.
“...Mà trên toa xe của Britina lại chẳng có tạo tác bảo hộ nào cả.” Ian lẩm bẩm, cơn bực bội dâng trào.
Cùng lúc đó, toán cướp cưỡi trên những con Rahirino vây quanh cỗ xe ngựa vỡ nát.
“Đại ca, không phải là cái gia tộc Britina toàn hầu gái đào tẩu vì tên nào đó bị bệnh nan y đó chứ?”
“Thế thì sao?”
Một tên cướp nhếch mép cười, dùng ngõn trỏ và ngón giữa gãi mũi rồi lại tiếp tục.
“Thì…cái đám hầu gái quý tộc đó là hàng ở trình độ khác luôn đấy. Giờ thì có tao với mày ở đây, có khi bọn nó có thể làm một vài ‘dịch vụ’ cho mình chứ nhể.”
“Dịch vụ?”
Tên đó làm một cử chỉ tục tĩu, cong hai ngón cái và ngón trỏ nhiều lần thành hình chữ O.
“Ha, được rồi. Tao xơi đám trinh nữ, phần còn lại thì để phần chúng mày sau khi chúng ta luộc hết của cái trong cái xe kia nhá.”
Nói rồi, tên cướp quất roi, ra hiệu cho Rahirino tông vào xe ngựa lần nữa.
Nhưng-
Một luồng gió lạnh cóng bùng phát, rít lên trong không khí.
Toán cướp theo bản năng giơ tay lên để bảo vệ bản thân. Cái lạnh thấu xương khiến sức lực của chúng suy giảm, lớp sương giá hình thành trên da và vũ khí của chúng.
Chỉ trong vài giây, tứ chi của bọn cướp bđã bị đông cứng, đám Rahirino của chúng cũng sụp đổ như những bức tượng băng vô hồn.
Rachel xuất hiện từ trong mắt bão, mái tóc trắng như tuyết, cô bình thản vươn người như vừa mới ngủ dậy.
Bắc phương Nữ Đế, một danh tiếng kinh hoàng.
“Thú vị đấy. Vẫn còn sống à?” Rachel lẩm bẩm, ánh mắt sắc lẹm của cô hướng về phía tên đầu sỏ, run lẩy bẩy nhưng vẫn còn chút ý thức.
“Ian, ra đây.”
“Vâng, mẹ.”
Tính tự cao của tên đầu sỏ đã vỡ vụn. Gã quý tộc trẻ mà hắn cho là yếu đuối giờ đây đang tiến lại gần hắn với vẻ bình tĩnh tới rợn người, ánh mắt lạnh lùng tách biệt quan sát chiến trường đã hóa thành băng.
“Kỹ năng chiến đấu của mẹ giỏi quá.”
Rachel khẽ cười. “Cảm ơn. Giờ nói xem, Ian - con có dám giết người không?”
“Tất nhiên là có rồi ạ.”
Ngày hôm đó, toán cướp dám tấn công điền trang nhà Britina đã biến mất không một dấu vết.
Tin đồn bắt đầu lan truyền trong khu ổ chuột - Lời đồn truyền tai về một tên đao phủ quý tộc biến nạn nhân thành những bức tượng bằng băng.
-
Quay trở về cỗ xe ngựa, Ian vật lộn với những suy tư trong mình.
Nếu còn là con người trước kia, cảnh tượng cơ thể một con người vỡ tan thành từng mảnh như pha lê sẽ khiến cậu điếng người trong kinh hoàng.
Nhìn thấy một xác chết đông cứng vỡ vụn như thủy tinh, những mảnh vỡ tựa như hồng ngọc nằm ngổn ngang trên nền đất, cùng với tiếng bị đè bẹp yếu ớt của thịt vẫn còn dưới chân.
Đáng lẽ phải rất buồn nôn.
Ấy vậy mà-
‘Sao mình bình tĩnh vậy nhỉ?’
Trong suốt quãng thời gian hỗn loạn đó, trái tim cậu chưa từng một lần dao động. Tới bây giờ, tâm trí cậu vẫn bình thản tới lạ.
Mẹ cậu khen ngợi sự điềm tĩnh đó, còn hứa sẽ chỉ định một người hầu gái dày dạn kinh nghiệm chiến đấu để chỉ dạy cho cậu.
Nhưng trên đường họ tới chợ nô lệ để mua một cỗ xe ngựa thay thế, Ian chẳng tài nào rũ bỏ đi nỗi bất an đang ngày một lớn dần trong mình.
Cậu không biết - nhân tính của cậu đã trở thành thứ gì.