Trans/Edit: hhhhhk
--------------------------------
“Này, cậu là hậu duệ của những vị hiền nhân, đồng nghĩa với việc phép thuật của cậu rất phi thường phải không?”
Alicia hỏi một câu khá mơ hồ.
Dường như bất cứ khi nào cô ấy, hay bất kì ai đó hỏi về phép thuật, đôi mắt của họ đều sáng lên vì tò mò.
Xuất thân từ một gia đình công tước ở vương quốc nổi tiếng về phép thuật, việc cô quan tâm đến phép thuật có lẽ là điều hiển nhiên.
“Đúng vậy, thế mạnh của tớ là về phép chữa lành.”
“Khá hiếm người sở hữu phép chữa lành, phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tôi im lặng lắng nghe hai người họ trò chuyện qua lại, như thể tôi đang nhập vai thành Sebas vậy.
Việc cư xử nhã nhặn trong các cuộc trò chuyện với phụ nữ là một yếu tố cốt lõi để tạo thiện cảm với họ, đây là một nguyên tắc đã tồn tại từ xưa trong nhiều nền văn hóa.
Giờ thì quay lại câu chuyện thôi.
Thực tế, phép chữa lành mà một phép cơ bản mà ai cũng có thể sử dụng.
Nó giống như khả năng tự hồi phục của cơ thể con người.
Dù mana của mỗi người có sự khác biệt, nhưng phép thuật luôn tồn tại trong cơ thể, đó là một quy luật bất biến.
Có nhiều giai thoại về các mạo hiểm giả luôn ngờ vực bản thân không thể sử dụng được phép thuật, nhưng khi chiến đấu với quái vật là rèn luyện bản thân, cơ thể của họ đã trở nên cực kì dẻo dai.
Tuy nhiên, đó chỉ là căn bản của phép chữa lành.
Phép chữa lành bắt nguồn từ khả năng tự hồi phục của bản thân, nhưng chỉ có tác dụng lên chính người sử dụng.
Các tiêu chí để được coi là bậc thầy cũng bao gồm khả năng hồi phục cho người khác, đây cũng là điều kiện tiên quyết để được nhận vào học viện với tư cách là hậu duệ của hiền nhân.
Có thể hiệu quả lên người khác là điều khá hiếm gặp ở thế giới này.
Mariana đã đạt đến trạng thái của một thánh nhân, có thể chữa lành mọi loại bệnh tật, thậm chí còn có khả năng hồi phục những chi bị mất, khiến cô trở thành người hỗ trợ binh lính trên chiến trường, tựa như đang dẫn đầu một đội quân xác sống vậy.
Nó cũng là nguyên do dẫn đến một kết cục thảm họa, nhưng đó cũng là thực lực đáng gờm của cô.
“Hồi đó, dù cha mẹ đang đổ bệnh nhưng tớ lại chẳng làm được gì. Họ bảo tớ hãy trở thành người có thể cứu sống người thân của mình nếu sau này có gặp ai, vì lẽ đó mà tớ đã theo học học viện.”
“Mariana, cậu thật…hức.”
“Alicia!? Đừng khóc mà!”
“Hức, đúng là một câu chuyện cảm động…”
Cảm động trước những giọt nước mắt của Alicia, tôi cũng giả vờ khóc theo cho thuận bầu không khí.
“À phải rồi, Ragna cũng có thể chữa lành vết thương cho người khác phải không?”
“Phải, nhưng trường hợp của ta rất đặc biệt nên nó chẳng giúp ích được nhiều đâu.”
“Thật sao? Chà, đúng là Ragna mà.”
Tôi né tránh những câu hỏi dò xét của Alicia bằng một câu trả lời hờ hững.
Phép chữa lành không phải lúc nào cũng đơn giản như người ta tưởng.
Nó đòi hỏi sự hiểu biết về cơ thể con người, như khả năng nhìn trực quan và thông hiểu về dòng chảy mana trong từng cơ thể.
Dù không thể phục hồi các chi bị mất hay xóa sẹo, nhưng phép chữa lành có thể chữa lành những tổn thương nghiêm trọng bên trong cơ thể hay nối lại các bộ phận bị tách rời một cách trơn tru trước khi chúng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hoại tử.
Liệu có ai đủ khả năng luyện tập phép này không?
Bằng phương pháp giải phẫu.
Sẽ tốt hơn nữa nếu chủ thể vẫn còn sống.
Tất nhiên, những hoạt động này sẽ không bao giờ xuất hiện ở học viện.
Những người hiếm hoi có thiên phú về phép chữa lành thường nghiên cứu nhiều loại phép thuật khác nhau và tôi luyện sức mạnh của nó để có khả năng chữa khỏi hầu như mọi thứ một cách vô điều kiện.
Đúng là thánh nhân!
Thậm chí còn tồn tại những vật phẩm khuếch đại sức mạnh phép thuật của hiền nhân, khiến Mariana gần như bất khả chiến bại nếu cô đạt đến trình độ đó.
À, kẻ giả mạo kia.
Cô cũng là trường hợp đặc biệt phải không? Tôi tự hỏi.
“Dẫu vậy thì vẫn thật khó tin khi không có vị khách nào khác ngoài chúng ta nhỉ?”
Alicia tự hỏi tại sao chúng tôi là những người duy nhất trong quán sau một khoảng thời gian trò chuyện.
Đó thực sự là lỗi của tôi.
“Lỗi ta. Mọi thứ đột nhiên trở nên rối tung khi chúng ta mới đến nên ta đã đóng cửa tiệm rồi.”
“Ragna, ngài…”
Chiếc vòng!
Nhưng trên thực tế, đâu thể phục vụ khách với tình trạng hiện tại được, nên việc đóng cửa lại là điều hợp lí.
Việc này cũng cho phép chúng tôi có một cuộc trò chuyện để hiểu nhau hơn, quả là một nước đi thiên tài của tôi.
“Chúng ta phải mở cửa lại sớm thôi, không thì việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng mất! Mở cửa hàng thôi!”
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu…? Không sao đâu. Tớ thường không mở cửa vào những ngày đi học, dạo này tớ cũng phải tập trung vào việc học hơn nên cửa hàng sẽ đóng cửa vào cuối tuần. Hôm nay tớ mở cửa vì nghĩ Alicia có thể sẽ ghé qua.”
Cân bằng việc học và việc bán hàng là điều không tưởng đối với những người đã mất cha mẹ.
Cô cũng không phải quý tộc nên không thể giao việc đó cho người hầu được.
Tôi đã nghĩ đến phương án thuê người làm việc bán thời gian, nhưng tôi tự hỏi sao cô chưa làm như thế nhỉ.
Phải chăng ai đó đang chu cấp để cô có thể đi học?
Ai cũng biết cô tốt bụng và nghiêm túc cỡ nào, chắc chắn cô sẽ không dùng tiền học phí để duy trì quán cà phê này.
“Vậy cậu xoay xở các chi phí sinh hoạt bằng cách nào trong lúc học?”
Alicia hỏi một cách tự nhiên.
“Học phí và các khoản phụ ở học viện được miễn giảm mà, phải không?
Ở kí túc xá chẳng phải đỡ hơn sao?”
“Alicia, tớ thích ở nhà hơn. Nó cũng khá gần trường và học viện cũng không có cà phê nên ở kí túc xá không phải một lựa chọn hay.”
“Điều đó hợp lí đấy. Xin lỗi, trong nhà Brave, bọn ta được dạy phải hỏi những điều không hiểu, nên thường hỏi thẳng luôn.”
“Ahaha, tôi thích những sự thẳng thắn. Như ngài Ragna đã nói, tôi là một thường dân nên tôi đã chọn không ở kí túc xá, thay vào đó là đi về nhà,”
Alicia giải thích với một nụ cười.
“Về chi phí sinh hoạt thì hiệu trưởng đã rất tạo điều kiện khi chuyển chi phí kí túc xá sang cho tớ với điều kiện phải duy trì kết quả học tập tốt. Vậy nên tớ phải cố gắng tiết kiệm hết mức có thể.”
Đó là một sự trợ cấp.
Tôi đã lo lắng không biết cô xoay xở ra sao, tự hỏi liệu nhà Ignite có hỗ trợ cho cô không, nhưng sự lo lắng của tôi hơi thừa rồi.
Hiệu trưởng Vorsea thực sự là một người đáng kính trọng.
Có vẻ mạch chính của cốt truyện, nơi nữ chính được hỗ trợ và chuyện tình của hoàng tử vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
“Tớ nghĩ đã đến lúc rồi… Tớ không muốn về đâu, nhưng phải dừng ở đây thôi.”
Alicia vừa nhìn đồng hồ, vừa đứng dậy.
Chúng tôi đã ở trong quán cà phê của Mariana khá lâu.
Dù sao vẫn còn việc vặt phải làm nên đã đến lúc rời đi rồi.
“Cà phê rất ngon đó, tớ quay lại vào lần khác được không?”
“Alicia luôn được chào đón ở đây mà!”
“Ragna, cô ấy cho phép rồi! Hãy đến đây vào mỗi cuối tuần nhé!”
“Được rồi.”
Ta có thể đến đây mọi lúc, miễn là không gây náo loạn như hôm nay là được.
Tôi được thưởng thức những tách cà phê ngon lành và theo dõi hành động của Mariana, nên đây thực sự là một công đôi việc đối với tôi.
“Alicia, nếu cần bất cứ thứ gì ở trường, hãy nói với tớ! Có thể tớ không giúp được gì nhiều, nhưng tớ đã được dạy rằng phải luôn giúp đỡ bạn bè của mình khi họ cần!”
“Nghe vậy khiến tớ vui lắm, cảm ơn cậu.”
“Ôi, nụ cười của cậu rạng rỡ quá, sáng chói mắt tớ luôn rồi!”
“Ta hiểu cảm giác đó mà.”
“Ngài Ragna, xin hãy để Alicia lại cho tôi.”
“Tuyệt đối không được.”
Ngay cả khi trời sập hay tai ương xảy ra đi nữa thì tôi cũng không bao giờ đồng ý với điều đó, ngay cả khi đó là mệnh lệnh của hoàng tử.
“Các cậu làm sao vậy…”
Sau đó, chúng tôi rời khỏi tiệm của Mariana.
Tôi hi vọng giây phút yên bình này có thể kéo dài trong ba năm.
Nhưng hiệu trưởng Vorsea đã nói, những định mệnh sẽ va vào nhau, làm đảo lộn sự yên bình vốn có.
Một khi bị tác động, các thế lực sẽ ra tay để khiến nó trở lại trạng thái ban đầu bằng cách cố gắng cân bằng lại cán cân quyền lực.
Sức công phá của những biến cố là rất lớn.
Những kẻ không nắm quyền lực trong tay sẽ bị nuốt chửng.
Có lẽ đó là lí do tại sao, tôi-