“Mio-san, chị muốn một tách café au lait chứ?”

“Vâng, xin cảm ơn.”

Tôi vẫn tiếp tục làm việc, bỏ qua biểu cảm chị gái của Mio-san. Đó là ý chí chiến đấu, phải không?

“Murasaki… a, em uống trà đen ha?”

“Senpai, anh nhớ luôn ạ?”

“Murasaki-san, em không uống được café à?”

“Vâng, rất nhiều thứ đã xảy ra và…”

Murasaki né tránh câu hỏi của Mio-san, đồng thời cũng đảo mắt xung quanh để tránh chạm mắt với chị ấy. Có vẻ như đó là một ký ức khó nhớ lại, ngay cả với một người như cô ấy.

Tuy nhiên, đó từng là một chủ đề bình thường ở công ty cũ.

“Murasaki ấy mà, em ấy đã uống quá nhiều café đen khi mới vào làm ở công ty.”

“Senpai.”

“Bởi vậy nên em ấy đã bị mất ngủ nhiều đêm liền, dẫn đến ngủ gật ở văn phòng.”

“Senpai!”

“Và sau đó, em ấy ngừng uống tất cả mọi loại café.”

“Matsutomo-senpai!!!”

“Có sao đâu mà. Em gọi anh một lần là anh nghe được rồi.”

“Ara ara.”

Ara ara…, Mio-san, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cô cười như vậy đó.

Bật chế độ khác 300% so với mọi khi tôi biết và nói lớn như vậy, làm sao mà bình tĩnh được chứ?

“Uuu…”

“Matsutomo-san, em cũng muốn một ly trà sữa, có được không ạ?”

“Ừ, được thôi.”

“Matsutomo-san cũng rất giỏi pha trà đó. Cùng uống nhé, Murasaki-san.”

“Saotome-san…!!”

Murasaki quay sang nhìn Mio-san. Như vậy liệu có ổn không?

Có vẻ như quá trình biến đổi em gái của Mio-san đang được tiến hành chậm rãi và chắc chắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ rằng cô ấy sẽ bị những hội mệ tín dị đoan dụ dỗ mất.

“Đồ uống tới đây…”

Tôi đặt sữa và đường trên bàn và đổ trà vào cốc qua một khay lọc trong ấm trà. Tôi có thể hiểu được tại sao thứ trà đỏ này lại được gọi là trà đen trong tiếng Anh, vì giờ đây màu tối đã phủ khắp chiếc cốc cho tới tận miệng.

Vị ngon nhất của tách trà chỉ có thể được chiết xuất với thời gian ủ đủ lâu và hòa quyện cùng sữa hoặc thêm nước nóng, tùy theo sở thích của mỗi người… Đó là những gì tôi đã đọc được trên mạng, nhưng vẫn chưa thử lần nào. Vị của nó cũng không có mấy thay đổi, vậy nên tôi vẫn tiếp tục.

Dẫu vậy, tôi vẫn rất biết ơn rằng có một tách trả đủ để đựng cho ba người uống. Nó đã ở đây trước cả khi tôi gặp Mio-san. Có vẻ như cô ấy cũng đã dự trữ rất nhiều đồ đạc.

“Mùi thơm quá!... Vị trà cũng ngon nữa. Đây là trà gì vậy ạ?”

“Fufu, trà Asham đó!”

Ngượng quá. Nhất là khi tôi đang nói về những thứ không thân thuộc.

“Assam!”

Tôi sửa lại câu vừa kịp lúc, nhưng mặt tôi lúc này đã đỏ bừng.

Cũng chỉ là Murasaki thôi nên chắc không sao đâu.

“Saotome-san không ngờ lại là một tiểu quỷ. Em thực sự rất ngưỡng mộ những người như chị.”

“Haha, không, không phải vậy đâu.”

“Em luôn luôn bị người khác bảo là thiếu nữ tính.”

“Murasaki-san thực sự rất đáng yêu đó.”

Nếu thích một người, Murasaki-san sẽ yêu quý người đó từ tận đáy lòng, đó là tính cách của cô ấy. Vì cô ấy đã nhìn thấy nhiều mặt tốt ở Mio-san, một vài yếu điểm giờ đây lại trở thành lợi thế.

Bản thân Mio-san, đang nhìn Murasaki qua một góc độ khác thường (góc độ người chị) cho nên tình huống này cảm giác như một trò đùa giữa hai chị em.

“Đồ uống đã sẵn sàng rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”

“Đúng đó, quả là thời điểm phù hợp mà.”

“Chúng ta đang nói chuyện về thứ đó phải không?”

Tôi sau đó chậm rãi đặt một chiếc hộp với logo trên nắp lên bàn.

“Đây là Uno.”

“Tại sao anh lại tạo không khí trang nghiêm vậy…?”

“Em sẽ sớm hiểu thôi.”

Dọn sạch chỗ trên bàn, tôi bắt đầu chia bài. Vì bình thường chỉ có hai người chúng tôi chơi, nên lần này chia bài cho ba người tạo nên cho tôi một cảm giác khác biệt và mới lạ.

“Số trên bộ bài không bị sao đâu, phải không ạ?”

“Ừ.”

“O, okay.”

“Bắt đầu trò chơi thôi!”

Tôi bắt đầu trò chơi với lời tuyên bố.

Tính công bằng đáng lẽ ra luôn phải được đảm bảo trong trò chơi. Nhưng có một vấn đề nhỏ, tôi có lợi thế quá lấn át so với hai người họ.”

“Mio-san, chị có nhận ra không?”

Tôi hỏi Mio-san đang cười rất tươi khi cô ấy lấy một lá lên và tới lượt của tôi.

“Nhận ra gì vậy, Matsutomo-san?”

“Chị chưa bao giờ chơi Uno với ai khác ngoài tôi, vậy nên cô không biết được giá trị thật sự của lá bài này.”

Liếc nhìn Mio-san đang nghiêng đầu đầy tò mò, tôi chọn lá bài màu vàng và úp nó xuống và bỏ tay ra.

“Mở thẻ ‘Đảo ngược’.”

“EH.”

Tôi có thể nghe thấy tiếng Mio-san thốt lên bất ngờ và thở gấp.

“Lá bài này không đóng vai trò gì lớn nếu chỉ chơi hai người, nhưng khi chơi ba người như lúc này, sẽ tạo nên nhiều khó khăn cho đối thủ.

“Đảo ngược” là lá bài thay đổi thứ tự chơi, từ thuận chiều kim đồng hồ thành ngược chiều kim đồng hồ hoặc ngược lại. Theo như luật chơi, khi chỉ có hai người thì lá bài này đóng vai trò bỏ qua một lượt. Nhưng với luật chơi của Mio-san, thì nó là một lá bài không có tác dụng.

Vậy nên, đây sẽ là lần đầu tiên Mio-san được trải nghiệm hiệu ứng của lá bài này đem lại. Giờ thì lại đến lượt của Mio-san. Tại lần chơi trước, cô ấy đã kết thúc bằng việc bốc một lá bài, vì trên tay cô không có lá bài nào thích hợp để chơi.

Giờ khi tôi dùng lá bài đảo ngược, cô ấy sẽ phải bốc bài lần nữa, khiến cho lượng bài trên tay cô tăng lên. Vậy nên, có khả năng cao Mio-san sẽ thua trong ván bài đầu tiên này.

“Giờ cô định làm gì nào, Mio-san?”

“… Murasaki-san.”

“S, sao vậy ạ, Saotome-san?”

“Chị xin lỗi vì phải làm việc này khi trên tay em chỉ có hai lá, nhưng nếu buộc phải ghét ai đó thì hãy ghét Matsutomo-san.”

“Hoho, cô định đánh một lá sao?”

Saotome-san tìm kiếm một lá bài, cầm nó lên và đặt xuống.

Trông có vẻ như cô ấy chỉ đặt bừa nó xuống như lá bài đó đã được đặt lên ngay trên đống bài.

“Rút lá hai vàng.”

“Chậc, chị giữ nó suốt đấy à?”

Theo như luật chơi của Saotome-san, bạn có thể dùng lá hai để đỡ cho lá bốn, vậy nên bạn buộc phải chơi thêm một lượt nhiều hơn so với người khác. (Có thể dùng lá bốn để đỡ lá hai, nhưng làm điều ngược lại là không được phép.)

Vậy nên, nếu ai sử dụng lá bài này, người đó có thể bắt đầu một trận chiến sinh tử, vắt kiệt sức lực và tài nguyên từ tất cả các phe, như trận Trân Châu Cảng.

“Tôi tự hỏi rằng tôi có nên nương tay với Matsutomo-san một chú không, khi mà tôi đã luôn được cậu chăm sóc, nhưng nếu cậu muốn chơi theo cách này thì tôi cũng rất vui lòng chiều theo ý cậu luôn.”

Ah! Đúng như tôi nghĩ. Nếu như bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ cá nhân một cách cởi mở như vậy, tôi chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Tôi không thực sự có ý đó và Mio-san cũng nhận ra điều ấy. Tuy nhiên, chuyện đã xảy ra thế này là do cô ấy không thể kiềm chế cảm giác khó chịu của mình.

“Nếu chị thực sự nương tay được với tôi thì tôi rất bất ngờ đó. Tôi luôn đánh toàn lực thôi.”

“Như dự đoán từ Matsutomo-san. Giờ thì tới lượt em đó, Murasaki-san.”

“Eh, à vâng. Ha, hai đỏ!”

“Tôi rất muốn nói gì đó phù hợp với không khí xung quanh, nhưng vì một lý do nào đó, tôi lại không nghĩ được gì. À mà Murasaki, chẳng phải em vừa cố nói to lên sao?”

“Không phải vậy đâu senpai. Lẹ lên, tới lượt anh đó.”

“Fuuumu.”

Nhìn vào bộ bài của tôi sau khi chọc cô ấy, tôi tìm ba lá bài trên tay mình. Tôi đã rất gần với chiến thắng rồi, nhưng đó đồng nghĩa với việc khả năng gây chiến của tôi cũng rất thấp.

“Ara, trông cậu lo lắng quá ha. Không sao đâu mà, ngay cả khi cậu không tự làm khó mình. Lượt của tôi cũng chưa kết thúc đâu.”

Ufufu, Mio-san đang cười theo một cách kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Vậy thì, tôi sẽ đánh một lá bốn.”

“Ue?”

“Còn về màu thì… Màu xanh dương đi.”

Tôi đã giữ lá này lại cho những trường hợp như thế này. Lá bài tẩy của tôi.

“Uee…”

Mio-san đã thua trong trận chiến chính cô ấy đã bắt đầu.

“Ah, tới lượt em rồi. Đây, màu xanh dương.”

Murasaki vui vẻ đặt lá bốn xanh lên đống bài.

“Murasaki, em có biết không?”

“Vâng?”

“Bốn là con số không may mắn đó.”

Tòa nhà này cũng tránh con số xúi quẩy này, vậy nên không có phòng nào có số phòng kết thúc là số 4 cả. Phòng tôi là 603, còn Mio-san là 605.

“Ủa nó thì có liên quan gì ạ…?”

“Murasaki-san, có phải em vừa nói Uano không?”

“…”

Murasaki lặng lẽ rút hai lá bài.

“Em có hiểu không Murasaki? Tạo nên một cái bẫy và khiến mọi người bị cuốn vào câu chuyện, khiến họ quên mất không nói Uno là cách người lớn làm việc đó.”

“Chẳng phải đó là một mánh khóe vặt vẽo thôi sao…? Được rồi, em cũng sẽ chơi thật nghiêm túc và không nương tay nữa.”

“Fufu, chẳng phải em đang thán phục kỹ năng của chị sao?”