“Izayoi-kun không sao chứ!!!”

Tôi chạy tới chỗ cậu vừa bị đâm. Cậu cúi gục rồi ngã xuống. Bị dao đâm như vậy, vô cùng nghiêm trọng. Tôi cần phải liên hệ tới bệnh viện càng nhanh càng tốt.

“Tớ gọi bệnh viện ngay…”

“Không, không sao…”

“Cậu nói cái gì thế chứ!!”

Izayoi-kun bảo tôi ngừng liên lạc tới bệnh viện, còn người vẫn cúi xuống. Dù có nhìn thế nào tôi cũng thấy cậu ấy không hề ổn.

“Aah! Là nữ thần sao!! Tuyệt đẹp!!”

Tên stalker hướng ánh mắt điên cuồng của hắn về phía tôi. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó cũng làm cho cơn phẫn nộ cự tuyệt ngự trị trong tôi.

“Tôi đã hạ gục tên bám theo người rồi.”

“Anh là cái thá gì cơ chứ!?”

Biểu cảm tôi chuyển sang giận dữ. Nắm tay tôi tự nhiên siết chặt lại. Nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu ấy sẽ chết mất.

Tớ sẽ…bảo vệ cậu. Ngay khoảnh khắc sau tôi đã hạ quyết tâm…

“Tôi mới là người thực sự yêu nữ thần mà!”

――Nắm đấm của Izayoi-kun thụi thẳng vào mặt gã đàn ông.

“Eeh!? Izayoi-kun có sao không!?”

“Tôi không sao.”

“Nhưng mà, con dao cắm…”

“Không vấn đề gì đâu. Tôi có nhét sẵn 4 cuốn từ điển tiếng Nhật dưới áo mà.”

“Eeeehhh!?”

Bốn cuốn từ điển tiếng Nhật rơi ra khỏi áo sơ mi đồng phục của cậu. Một trong số 4 cuốn có dấu vết dao đâm. Có vật đỡ thay là tốt rồi, nhưng dù là vậy, chẳng lẽ cậu ấy bình thường cũng kè kè chúng trong quần áo của mình thế sao?

“Tôi chớp thời cơ để đánh được hắn…lần đầu tôi đánh người đấy…nhưng đây là để tự vệ thôi…”

Tôi luống cuống. Thế thì là tuyệt hay là không tuyệt. Thế là mạnh hay là không mạnh, tôi không chắc nữa. Nhưng tên stalker có vẻ bất tỉnh rồi, và diễn biến phía sau rất đơn giản.

Tên stalker đã bị bắt sau khi cảnh sát tới, chúng tôi kể lại sự việc. Viên cảnh sát trông có vẻ không tin cho lắm. Lý do là vì đồ đạc của cậu ấy. Một khẩu súng bắn nước cay, một khẩu súng điện và bốn cuốn từ điển tiếng Nhật. Cậu cũng vội vã giải thích chi tiết.

Chúng tôi làm thêm vài việc khác nhau nữa cũng đã đến khoảng 8 giờ. Cả hai cùng nhau đi bộ về nhà.

“Izayoi-kun.”

“Sao thế?”

“Cậu đã luôn bảo vệ tớ như thế ư.”

“Ừ thì, cậu nói thế cũng được.”

Chỉ một bước sai lầm cậu ấy có thể sẽ mất mạng. Và cậu ấy nói như thể đó chẳng phải chuyện gì lớn lao. Nghe vậy, có cái gì đó lấn át tôi.

“Tại sao chứ!? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà, tớ còn nói những điều tồi tệ với cậu, và còn có cả những tin đồn kỳ lạ lan truyền trong trường nữa!!”

“Cậu sẽ chỉ chịu thiệt thòi thôi!! Dù chỉ là một đám du côn nhưng mình cậu cũng phải chịu đau đớn còn gì!!”

Tôi cao giọng, cậu ấy gượng cười khó xử.

“Cậu bình tĩnh chút đi. Không cần phải nói lớn vậy chứ.”

“Tớ cứ thích thế đấy!!”

Thứ gì đó đã chôn chặt trong đáy lòng tôi bấy lâu nay sắp được giải phóng ra ngoài. Tôi không muốn nghĩ về nó nữa.

Quá khứ thất bại, bị phản bội. Đây không phải là điều tôi sẽ nói với bất kỳ ai, nhưng những câu từ cứ tự nhiên trôi tuột ra khỏi miệng tôi.

“Tớ…đã từng bị phản bội sau khi bảo vệ người bạn của mình.”

Tôi bắt đầu nói, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta biến mất.

“Tớ bảo vệ người bạn thân nhất của mình khỏi bị bắt nạt, và rồi lại trở thành chính mục tiêu bắt nạt.”

“Nghe nói con Gindou đang làm gái đấy..”

“Thế á!? Thế anh em mình thử nháy phát nhỉ?”

“Tin đồn nó là phò mà, sao lại không chứ?”

Tôi có thể nghe thấy đám con trai nói chuyện. Tôi bị những ánh nhìn kỳ lạ về tình dục mà không có gốc rễ gì.

“Nó nổi tiếng chỉ là do cái vẻ bề ngoài thôi.”

“Từ xưa tao đã thấy nó phiền rồi.”

Con gái cũng dần xa lánh tôi, nói xấu để làm tôi mang tai tiếng.

Nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được. Điều khiến tôi đau đớn nhất là…

“Chẳng phải chúng ta là tri kỉ sao?”

“Từ xưa tới giờ tớ vẫn nghĩ Kohaku-chan lúc nào cũng phiền phức.”

“Buồn cười thật, làm gì có chuyện bạn thân của nhau lại ghét nhau chứ.”

“Thế đấy!!”

Đó là khoảnh khắc người bạn thân nhất của tôi, người tôi đã ra sức bảo vệ, góp sức vào nói xấu tôi.

“Chính vì thế nên tớ đã quyết định không tin ai nữa và sống bằng toan tính!! Tớ đã quyết không tin vào thứ gọi là tình bạn, thiện ý hay bất kỳ thứ gì như thế nữa!!”

“Nhưng, nhìn vào cậu, lại làm tớ muốn với lấy con người cũ đó. Tớ đã nghĩ có lẽ chính cậu là người tớ có thể tin tưởng.”

“Tớ của quá khứ đã từng tin ai đó như vậy, đã từng dũng cảm chiến đấu, và rồi thất bại vô ích…”

Tôi tỏa hết tâm sự. Nước mắt lăn ròng, đôi bờ vai run lên. Nhìn thấy tôi như vậy, cậu ấy sẽ nói gì? Tôi đã nói ra những thứ khá khó để đáp lại…

――Cậu ấy ngay lập tức quay lại.

“Không hề vô ích đâu, và tôi cũng không nghĩ đấy là thất bại.”

Tôi mở to mắt.

“Đúng là bị phản bội bởi người người bạn tri kỉ mà mình ra sức bảo vệ khỏi bắt nạt thì hẳn phải rất đau đớn. Nhưng tôi không nghĩ thế là vô ích hay thất bại gì cả.”

“Làm sao? Sao mà cậu có thể nói được như thế?”

“Có những người ngưỡng mộ cách Gindou-san hành động để cứu lấy một ai đó, có những người biết ơn và được an ủi bởi trái tim của Gindou Kohaku đã gieo hy vọng cho ai đó, dang tay ra cứu một ai đó mặc cho những tổn thương. Tôi nghĩ vẻ ngoài lúc đó của cậu rực rỡ hơn bất cứ thứ gì khác, xinh đẹp, tử tế, hơn bất kỳ ai, lại còn rất ngầu nữa.”

Cậu ấy biết về tôi sao? Về tôi, về quá khứ của tôi. Có điều gì đó kiên định trong lời nói của cậu khiến tôi phải nghĩ như vậy. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và tiếp tục.

“Chắc chắn cậu đã bị phản bội mà chịu tổn thương. Nhưng những gì Gindou Kohaku làm không phải là vô ích, cũng không phải là thất bại. Dù ai nói gì đi nữa thì đó vẫn là sự thật tuyệt đối. Dù trông tôi có vẻ mờ ám thế này thôi, nhưng mà hãy cứ tin đi.”

Chỉ với những từ đó, cánh cửa trái tim tôi đã mở toang, nước mắt trào ra như con đê bị sập. Tôi ôm ngực cậu ấy mà khóc như một đứa trẻ. Tôi không hiểu tại sao tôi lại ôm cậu ấy. Cơ thể tôi tự di chuyển theo chính nó.

“Nghe rõ chưa!! Đây là bí mật đó nhé!!”

“Đừng lo, tôi không kể với ai về chuyện cậu chảy nước mũi rời khỏi đồng phục của tôi sau khi khóc xong đâu…”

“Cậu đang nghĩ tớ là con ngốc đúng không!! Cái miệng nở rõ cái nhếch đểu kìa!!”

Tôi ngừng khóc, chúng tôi bắt đầu đi về. Như thường lệ, cậu ấy đề nghị đưa tôi về nhà, nhưng trong lúc đi, tôi xấu hổ đến nỗi chảy cả nước mũi. Cậu ấy khúc khích còn tôi ngượng chín cả mặt.

Sau khi khóc thật to để trút bỏ hết mọi thứ, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi sẽ cố gắng tin tưởng một lần nữa. Lời nói và hành động của cậu ấy. Chỉ từng đó đã đủ lý do để tôi tin tưởng. Tôi mỉm cười bước đi cùng cậu.

Nhìn vào cậu, trái tim tôi đập nhanh hơn. Một thứ cảm xúc tôi chưa từng trải qua trước kia, mặt tôi nóng bừng.

Xấu hổ vì chảy mũi ư? Không, là thứ gì đó còn hơn nữa?

――Tôi cảm thấy có một thứ gì đó đang nảy mầm bên trong mình.

-

Tôi chưa bao giờ nghĩ Gindou Kohaku lại đi theo tôi thế này…

Bám đuôi cũng khá là bạo đấy. Tôi nên lấy làm cảm thán hay là ngạc nhiên nhỉ...

Tuy nhiên, lý do tôi ở bên cạnh cô ấy suốt thời gian qua không chỉ để bảo vệ cô, mà còn để chuyển hướng ác cảm của tên stalker sang tôi, hắn sẽ cảm thấy bản thân bị cô lập vì tôi lúc nào cũng kè kè bên cô.

Quả thực mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ cho lắm. Ban đầu tôi đã định sẽ tự thân đảm nhận sự việc một mình cơ. Và sẽ giao nộp hắn cho cảnh sát. Lỗi của tôi vì bản thân quá mất cảnh giác. Lẽ ra tôi nên nhanh nhạy hơn.

Nhưng đặt mấy quyển từ điển tiếng Nhật dưới áo quả là lựa chọn đúng. Tôi biết hắn sẽ đem theo dao nên phải chuẩn bị sẵn sàng, và nó thực sự hữu ích. Chuyện giải thích với cảnh sát sau đó có phần hơi gượng gạo. Cậu nhóc này đang bị chứng Chuunibyou tuổi dậy thì à? Bị ai đó nhìn chằm chằm nh thế khá là khó chịu đấy.

Rồi bất ngờ hơn nữa là cô chủ động nói về quá khứ của mình. Cô ấy không phải là loại người sẽ chịu kể về bản thân mình như thế. Tôi đã mong đợi một cái Happy Ending thật dễ chịu, nên đã do dự một lúc không biết phải nói gì khi cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế, huỵch toẹt những ấn tượng của mình từ cuốn Light Novel ra làm tôi cũng xấu hổ chứ bộ.

Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Nếu tính cả kiếp trước vào thì tôi cũng khá già, nói mấy câu đó ngứa ngáy chết được.

Mà thôi, Gindou Kohaku trông cũng vui vẻ hơn phần nào rồi, nên chắc là ổn nhỉ?