“Cơ thể của ngươi đã được gia tộc ta mua lại. Kể từ lúc này, ngươi sẽ sống và làm việc trong gia tộc của chúng ta.”

Một giấc mơ đầy hoài niệm. Hơn mười hai năm trước. Và là loại ký ức tệ hại nhất.

Tôi đã làm gì sai chứ? Là vì tôi không giấu tốt Linh lực của mình sao? Hay là do tôi lợi dụng sự tái sinh của mình mà hành động quá thông minh? Không, có lẽ việc tái sinh vào thế giới này vốn dĩ đã là một sai lầm rồi.

Tái sinh vào thế giới game bản thân hiểu rõ…những tháng ngày ban đầu tôi rất phấn khích sau khi nhận ra, nhưng cũng sớm phải đối mặt với thực tế phũ phàng. Thế giới này quá khắc nghiệt để sống. Và đầy rẫy những hiểm độc.

Khoảnh khắc tôi biết bản thân mình không sở hữu thứ khả năng cheat như người ta nói, tôi chìm vào tuyệt vọng. Trong thế giới mà bất kỳ ai cũng dễ dàng chết mà chẳng cần liên can gì tới nguyên tác này, lợi dụng đặc ân tái sinh, tôi toàn tâm toàn ý rèn luyện Linh lực yếu đuối và mỏng manh của mình, để có thể làm chủ nó hoàn toàn. Linh lực không chỉ là sức mạnh để chống lại Yêu quái, mà còn là mùi của một bữa tiệc đối với chúng. Nếu đủ mạnh để tự vệ thì cũng không có gì to tát, nhưng nếu chỉ tới mức nửa vời, bản thân nó sẽ trở thành mối hiểm họa chết người đối với người sở hữu.

Tôi đã rất khó khăn. Bối cảnh của『Yamiyo no Hotaru』có lẽ được lấy cảm hứng từ vùng Tohoku hoặc Hokuriku của Nhật Bản nên có mùa đông rất khắc nghiệt. Tôi được sinh ra tại một làng quê xứ lạnh ít ruộng đất. Tôi còn có thêm ba đứa em…trẻ em cũng là nguồn lao động quý giá.

Từ những gì tôi còn nhớ , tôi cầm cuốc với cái bụng đang réo, xúc tuyết, đan dép rơm và dùng tất cả khoảng thời gian quý báu còn lại để áp chế Linh lực của mình. Ngày nào tôi cũng chỉ nghĩ đến những chuyện trước mắt như vậy. Một chút ít thú vị tôi có là những lúc chăm sóc các em trai em gái của mình, hoặc nếu có, là những đứa trẻ khác trong làng. Tôi kể cho chúng nghe những câu chuyện cổ tích tôi biết từ kiếp trước, dạy chúng đọc, viết và số học đơn giản. Những đứa trẻ trong sáng, chúng ngưỡng mộ tôi mà không mảy may nghi ngờ gì. Nghe thì có vẻ thảm hại, nhưng đắm mình trong cảm giác vượt trội là một trong số ít thú tiêu khiển tôi có.

Một thời gian sau. Ngày nọ, một nhóm người ăn diện sang trọng xuất hiện trong làng. Lão trưởng làng thường ngày rất nghiêm khắc thu thập cống phẩm hàng năm và hay ra lệnh người khác đi làm việc vặt, lại tuyệt vọng cúi đầu ngay lập tức, tôi thở gấp. Choáng ngợp trước dòng Linh lực tràn ngập trong những cơ thể đó.

Tôi chốc lát cảm thấy buồn nôn. Không, tôi nôn luôn mất rồi. Bị luồng Linh lực áp đảo đó đánh trúng, tôi gục xuống, nôn thốc nôn tháo như say rượu. Mặc dù trong dạ dày chẳng có gì ngoài dịch vị, tôi vẫn cứ nôn ra. Cơn đau đầu dày vò tôi như đang say, tầm nhìn tôi dao động và ý thức của tôi mờ đi. Những giọng nói xung quanh tôi cũng xa dần, và thật khó để hiểu được những âm thanh đó. Tôi đau đớn như chết đuối trên cạn…

Tôi biết trưởng làng đang hét lên và rút roi ra. Sắp bị đánh rồi…tôi đã nghĩ vậy. Một vị du khách đã ngăn trưởng làng lại. Và khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng đó, ánh mắt của người đó, tôi chắc chắn. Rằng sức mạnh của tôi bị lộ. Không, tôi vốn đã bị nhìn ra rồi… Giờ nghĩ lại, đó hẳn phải là một loại Nhãn thuật nào đó.

Sau đó, bố mẹ tôi trò chuyện với trưởng làng, và sau khi nhận được tiền xong, chẳng nói chẳng rằng thêm gì nữa, tôi bị kéo đi. Cha mẹ tôi ôm ngăn những đứa em của tôi, vẫn còn sống, vừa nức nở vừa đuổi theo tôi. Đó là lần cuối tôi nhớ tôi gặp gia đình mình.

Những gì tiếp diễn sau đó chỉ còn là hồi ức mơ hồ. Tôi nhớ họ đã hỏi tôi vài thứ rồi đưa tôi đi.

Tôi được đặt lên lưng ngựa, cùng họ vượt núi qua nhiều ngày. Tôi nhớ mình đã bị buộc phải cởi bỏ đống giẻ rách trên người và mặc bộ quần áo mới tinh tại một thị trấn trọ trên đường đi.

Kể từ đó, trí nhớ của tôi lại trở nên mơ hồ, nhưng cảnh tôi đi qua cánh cổng dinh thự gia tộc Onizuki, tôi đã từng được thấy trong game, đã khắc sâu vào tâm trí. Sau đó, tôi được dắt tay đi dọc hành lang và đưa đến cửa phòng trước mặt.

Và khi tấm shoji được mở ra, tôi thở gấp vì hai lý do. Một là vẻ đẹp ấy, hai là tôi vô tình đã bị cuốn trôi xuống một cái hố mà tôi không thể thoát ra.

“Rõ chưa nhóc? Ngươi sẽ chăm sóc con bé đó. Phải thật kính cẩn vào. Đầu óc của nhóc nhanh nhạy hơn mấy đứa cùng tuổi, nên sẽ xử lý tốt cô bé ấy chứ nhỉ? Cả hai cùng có dòng máu nông dân chảy trong người, có thể hai đứa sẽ hợp ý nhau đấy.”

Sau khi nói xong, người đàn ông bỏ tôi lại và quay gót. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng tôi không thể cứ như vậy mãi được, nên tôi lại nhìn cô ấy lần nữa.

“Sao? Ngươi có vấn đề gì với ta sao? Ngươi là ai? Là kẻ nào?”

Đó là một từ miệt thị không thể tưởng tượng nổi đối với một người sống trong dinh thự gia tộc trừ yêu sư nổi tiếng như Onizuki. Cô ấy chả khác nào đứa con của một nông dân thôn quê. Thực ra, tôi đã từng thấy rất nhiều đứa trẻ như vậy trong làng mình. Không, còn hơn thế nữa…

“Cái gì thế? Đừng có mà đứng đần đó nhìn ta mãi nữa.”

Tuy nhiên, cô gái tóc đen xinh đẹp mặc bộ kimono xộc xệch lườm xéo tôi cùng những lời lẽ thô bạo, làm vẻ mặt khó chịu với mái tóc không chịu chải. Vô cùng thù địch. Ra vậy,…

“Xin lỗi. Tại tớ thấy cậu dễ thương quá.”

Vì vẻ bề ngoài hai đứa chúng tôi đều là những đứa trẻ, nên tôi cứ phun ra những lời như vậy đầy thản nhiên. Tuy nhiên, cô gái với sức chịu đựng thấp ngay cả ở trong game, cũng đã bị bất ngờ bởi duy nhất câu nói đó, dần dần ngại ngùng xấu hổ. Đằng sau nụ cười trẻ con kia, tôi thầm nghĩ cô ấy dễ thương thật.

“À thì…Như mấy người lớn vừa nãy nói, tớ sẽ trở thành người chăm sóc cho cậu. Rất vui được gặp cậu, tên tớ là…”

Lúc đó hẳn tôi đã quá bồng bột cao ngạo. Nỗi uất hận cuộc sống khốn khó xưa nay chắc đã chất chồng lên nhau. Và vì thế, tôi tiếp cận cô ấy mà không nghĩ tới hậu quả, với hy vọng được nhấm nháp thứ mật ngọt từ cô.

Đó lại là một sai lầm quá lớn. Lẽ ra tôi không nên tham lam vô độ như vậy khi chưa có đủ khả năng để làm thế. Một sai lầm khủng khiếp không thể cứu vãn…

-

“Oya? Dậy rồi à? Ta có nên nói ‘Chào buổi sáng’ không? Ối…”

Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ tệ hại, tôi gần như theo phản xạ phóng ngọn giáo vào con quỷ trước mặt mình. Tất nhiên con quỷ tránh tôi trong đường tơ kẽ tóc, như một lẽ dĩ nhiên.

“Tàn nhẫn quá đi. Ta đâu có xứng đáng để ngươi vừa thức dậy đã đòi đâm thế đâu?”

“Ngươi là Oni đã quá đủ rồi. Trí nhớ của ta mơ hồ quá, ngươi sử dụng thuốc ngủ đúng không?”

Tôi khỏi trong lúc nhìn lại ký ức mơ hồ của mình.

“Oh. Ngươi nhớ sao? Không không, ngươi không cần phải khách sáo đâu nhé? Cơm không ăn, còn không chịu ngủ một giấc thì làm sao mà có sức, nhỉ?”

Tôi không kìm được mà cau mày với con quái vật nói năng trịch thượng như vậy. Đi ngủ mà không được bảo vệ với thứ trước mặt mình như thế này còn làm tổn hại sức khỏe tinh thần của tôi hơn ấy… Ổn cả mà đúng không? Mình không bị cắn mất miếng nào chứ?

Tôi vô thức kiểm tra ngón tay, ngón chân, mũi, tai của mình xem có bị「mổ xẻ ăn thịt」gì không, và con quỷ nhún vai.

“Vẫn thận trọng quá đi. Ngươi không tin tưởng ta tới vậy sao?”

“Có ai lại đi tin oni chứ.”

Tôi lảng tránh ý nghĩ đó, nhìn lên bầu trời qua cái lỗ trong hang. Sương mù…không còn nữa.

“À, nếu là nó thì ta đã tặng nhẹ nó một cú đá để điều chỉnh độ khó rồi. Có lẽ nó vẫn còn đang quằn quại đau đớn đấy.”

“Vậy giọng nói trong trận chiến hôm qua đúng là của ngươi.”

Tiếng vang vọng trong trận chiến, sau đó là sự yếu đi đột ngột của làn sương, tôi biết gã này đã can thiệp.

(Thế có nghĩa là, tôi đang sống cũng là nhờ cú đá của cô ta. Dù gì đối thủ cũng là một con Đại Yêu. Và khi nói tới Chúa tể Sương mù, thì các ứng cử viên cũng thu hẹp lại…)

“Đúng vậy, ít nhất thì nó trông không giống con người. Và nó di chuyển không được tốt. Nó chậm chạm tới mức phải nhờ đám tay sai khiêng đi cơ mà.”

“……”

“Oioi, đừng nghi ngờ nữa mà? Oni nói dối tới mấy thì cũng đâu phải lúc nào cũng thế.”

Hahaha, tôi đảo mắt khỏi con quái vật đang cười cố đánh lừa tôi, và thu hẹp danh sách. May mắn thay, Công chúa Khỉ đột thất thường từng bắt tôi đọc vài cuốn sách về Yêu quái, nên các ứng cử viên cứ thế xuất hiện.

“Con sò đó là ứng cử viên sáng giá nhất sao.”

Có thực thể, sử dụng ảo ảnh sương mù, không có dạng người và di chuyển chậm, thì khả năng cao nhất là con quái vật đó.

Sò(蜃)…vốn là từ nguyên của từ ảo ảnh(蜃気楼), Sò khổng lồ là một con quái vật được lưu truyền từ thời cổ đại ở kiếp trước, và trong「Yamiyo no Hotaru」, nó xuất hiện dưới dạng một loại Yêu quái. Trong game nguyên tác, nó là một con sò lớn, trưởng thành hành hạ nhân vật chính bằng cách cho cậu ta thấy những ảo giác về những người thân trong gia đình đã mất của mình.

Không biết là có phải cùng một con hay không…nhưng dù sao thì tôi cũng may. Sức mạnh chiến đấu trực diện của nó không cao. Đánh giá từ sương mù ngày hôm qua, có lẽ nó vẫn chưa trưởng thành như vậy. Và nếu nó phải chịu dù chỉ là một cú đá từ con quỷ trước mặt này, giờ hẳn nó đã khá yếu.

(Với tính cách của Onizuki Ayaka, dù có là đầy tớ, nhưng nếu không có bằng chứng họ đã chết, cô ấy cũng sẽ không để yên. Nếu đã vậy thì có một cách.)

Trong trận chiến ngày hôm qua, động tác của cô ấy thiếu chính xác, có lẽ là do căng thẳng. Tôi đã đi cùng với cô ấy nhiều lần, nhưng lần đó cô đi cùng với cách Trừ Yêu Sư lớn tuổi khác… Cô cũng rất thiếu quyết đoán trong game, nhưng dù gì thì đây cũng là nhiệm vụ solo đầu tiên của cô ấy, nên cũng đành. Mà có trừ đi cái đó thì lần đi thanh trừng này cũng sẽ không nghiêm trọng lắm.

“Trước hết thì mình cần....…!?”

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm nhận được một sự hiện diện tà ác và trốn sau một tảng đá. Gần như cùng lúc, oni cũng nhận ra sự hiện diện đó, tỏ ra vui mừng và hóa thành làn linh hồn màu đen tiêu tan.

Tôi nín thở, mồ hôi lấm tấm trên trán, lặng lẽ nhìn nó.

Ra vậy, một con sò à. Thời điểm tốt hay xấu đây…

Tôi cười khổ trong lòng. Nghĩ mới nhớ, tôi nhớ ra, kể từ lúc tái sinh tới giờ, chưa lúc nào tôi gặp may mắn cả.

Một đội quân quái vật đang hành quân qua hang động. Và trung tâm của hàng là thứ đặc biệt khác thường và bắt mắt. Một con sò khổng lồ, phun ra làn khói trắng mờ trắng như đang thở khỏi khe vỏ, chất lỏng màu xanh lá tràn ra. Kích cỡ của nó to bằng một chiếc xe ngựa lớn, nó đang được chở trên lưng của vô số quái vật, chậm rãi di chuyển về hướng hồ hang động…

-

Tệ rồi…là thứ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi.

Đối thủ của quái vật là quái vật…Nghe thì có lỗi vơi cô ấy thật, nhưng đối thủ tốt nhất với Yêu quái chỉ có Trừ Yêu Sư thôi. Vậy nên tôi thực sự muốn Onizuki Ayaka quét sạch mọi thứ kể cả món chính kia. Cô đã bị đẩy lùi trong trận chiến ngày hôm qua, nhưng đó chỉ là do sương mù che khuất tầm nhìn và năm giác quan của cô. Ngay cả một đứa trẻ như cô, vẫn đủ khả năng tiêu diệt số lượng quái vật như vậy trong khi duy trì khoảng cách vừa đủ nếu có tầm nhìn rõ ràng.

Những thành viên ở trong gia tộc Trừ Yêu Sư nổi tiếng Onizuki, đã kết hôn với các nhân vật mạnh mẽ khác như những con ngựa đua trong hàng trăm năm nay mạnh vô cùng. Ngay cả người đứng đầu Ẩn Hành, béo tới mức không ai dám chắc liệu ông ta có thể chiến đấu hay không ở trong gia tộc Onizuki, nếu để ông ta dốc toàn lực, chỉ sử dụng chân cũng có thể tạo ra siêu tốc độ đủ để người ta nhầm lẫn với dịch chuyển tức thời. Thực ra có rất nhiều người chơi mới gặp đã coi thường gã Debuemon béo đó, rồi bị phản công, và cổ của nhân vật chính gãy chỉ trong một đòn. Lúc bình thường ông ta chỉ là một gã béo ỉu xìu, nhưng khi sử dụng toàn bộ sức lực thì lại không khác gì một con Daruma vạm vỡ hết ấy!?

(Với cả, dù có đi được bao xa, thì một tên đầy tớ vẫn mãi chỉ là một tên đầy tớ mà thôi…Ở thế giới này, sự khác biệt giữa dòng dõi và tài năng là quá lớn.)

Các chính sách của Triều Đình và các gia tộc Trừ Yêu cũng là một phần, nhưng thế giới này, hay chính xác hơn là Fuso Quốc, có sự chênh lệch quá lớn tới mức không thể kiểm soát giữa người bình thường và những người có Linh lực và Dị Năng. Tất nhiên, điều này là có lý do, và theo một nghĩa nào đó, vẫn tốt hơn so với các quốc gia phía nam điêu tàn vì chiến tranh.

Dù có như thế nào, cuộc Bách Quỷ Dạ Hành khổng lồ trước mắt lúc này vẫn quá nguy hiểm đối với tôi.

(Vài trăm? Tốt nhất là để chúng đi ngang qua mà không bị chú ý, nhưng mà…)

Đối đầu với đại đội quân Yêu quái có giác quan vượt trội hơn cả con người chứ đừng nói là dã thú, ở khoảng cách này mà không có bất kỳ sự chuẩn bị trước nào, thì có thể lừa tới mức nào đây…?

(Chết tiệt chết tiệt chết tiệt…!!!)

Bọn chúng chắc chắn sẽ phát hiện ra. Không, có lừa được chúng không đây? Nhưng…Đột kích bất ngờ là bất khả thi. Chạy trốn ư? Mình có thể trốn thoát sao? Cái hang này là con đường một chiều đấy. Thời gian thì sao? Giúp đỡ? Tệ quá tệ quá tệ quá…!!

“….!?”

Tôi quá căng thẳng, làm cảm giác mạch đập dâng cao, tệ thật. Thụp, khoảnh khắc tiếp theo, vai trái tôi nhói lên. Tôi sờ tay vào. Lòng bàn tay tôi ướt nhẹp nhuộm đỏ. Haha, thôi xong. Vết thương hở rồi.

“Gu!? Guoooo!!”

“Gyaaa!! Gyaaa!!”

Những con quái vật đột nhiên bắt đầu ồn ào. Tôi biết tại sao. Tôi không còn thời gian nữa.

“……!!”

Tôi làm Shikigami. Những con quạ nhỏ bằng xương thịt, Shikigami dính lớp máu trên tay từ vai…cụ thể hơn, là những con quạ Shikigami với khuôn mặt được bùa che lại. Một vài vật thể dạng chim bay lên cùng lúc hướng về phía hồ trong hang.

Trong chớp mắt, gần như tất cả đám quái vật gầm rú chạy về hướng lũ quạ bay đi. Những thứ có hình dạng thú vật chạy trên vách đá, những thứ có hình dạng chim bay lượn, và những thứ dạng côn trùng bò trên mặt đất. Những thứ không thuộc loại trên, những hình thái khác không thể đặt tên cụ thể, cũng sử dụng phương tiện di chuyển của riêng mình để chạy theo Shikigami. Cùng lúc đó, con quái vật dạng sò khổng lồ sử dụng đàn cận vệ như chân để di chuyển và đưa mình vào sâu trong hang động để trú ẩn.

(Ngay lúc này…!!)

Ngay lập tức, tôi truyền một lượng Linh lực không lớn vào các khớp và cơ chân để nhảy lên. Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể giành chiến thắng trong bộ môn nhảy xa tại Thế vận hội ở kiếp trước rồi đấy.

“Mặc dù là có thể sẽ bị loại vì sử dụng Doping…!!”

“….!?”

Cùng làn bụi phảng phất, tôi xuất hiện trước mắt con sò khổng lồ, gia cố lưỡi giáo, đồng thời vung với lực ly tâm tối đa vào đám côn trùng làm nhiệm vụ vận chuyển con sò.

“Gi…!!?”

Tôi chặt đứt khớp chân của một vài con quỷ nhỏ trước mặt, nhắm vào khoảng trống trên vỏ của nó. Tôi tiếp tục xoay vặn cơ thể bằng lực ly tâm trong lúc vung ngọn giáo, rồi xé toạc đầu và ngực của một số cái xác ở hàng thứ hai từ bên cạnh.

Tôi không cần phải giết được nó. Không, tôi không đủ khả năng để làm thế. Mấy con côn trùng vẫn sẽ tiếp tục hoành hành trong một lúc dù cho cái đầu có bị cắt lìa, mấy con lớn hơn còn có vỏ cứng nữa cơ. Do đó, việc chặt chân, hoặc thậm chí là chặt đầu là để tước đi khả năng suy nghĩ của chúng. Những gì xảy ra sau đó là…!!

“!!!!!!!!?”

Một vài con quái vật côn trùng bị chặt đầu đang lăn lộn điên cuồng. Không thể suy nghĩ, chúng không hiểu được mệnh lệnh của con sò, chủ nhân chúng. Và những con đã mất đi chân trước thì không thể tiến lùi. Còn đám côn trùng phía sau thì bị những đồng loại đồng hành phía trước đá phăng đi, hoặc bị chủ nhân mất chố dựa của chúng đè bẹp bởi sức nặng. Những con quái vật nằm phía sau mất đầu, ngực bị nghiền nát chỉ còn phân nửa cơ thể co giật…

“Chết đi…!!”

Tôi đã vô hiệu hóa chân của nó, tôi lao về phía trước, đâm mũi giáo của mình về phía mục tiêu thực sự của mình. Tôi không muốn cho nó cơ hội phản công. Tôi sẽ nhanh chóng giết nó hoặc làm nó bị thương rồi chạy trốn càng nhanh càng tốt theo hướng lũ quái vật lao đi.

Nhưng…

“Ui…!!?”

Cú đâm của tôi bị tiếng rít như hai miếng kim loại đập vào nhau rú lên… À, ừ. Nó là loài động vật có vỏ nên đóng được vỏ là đúng.

Thất bại rồi. Nhận ra điều đó, tôi cố nén cơn đau ở tay và cố gắng tẩu thoát thật nhanh, nhưng không được.

“Eh!? Đùa à…!?”

Ngay khoảnh khắc tôi rút ngọn giáo định trốn thoát, con sò lại mở vỏ ra, đâm tôi bằng vô số các xúc tu. Tôi vừa kịp tránh được những thứ có lẽ xuyên qua cả những tấm thép mỏng đó. Sau đó, con sò…nhảy.

“Cái quái!?”

Tôi ngay lập tức quay người lại và cạy vỏ của con quái vật đang nhảy tới để tránh đòn tấn công. Cùng lúc đó, con Đại Yêu va chạm trực diện với tảng đá phía sau nó.

…Sau này tôi mới biết động vật có vỏ có xúc tu, và một số loài còn có khả năng nhảy cao đáng kinh ngạc. Và nếu nó là một con quái vật thì còn tệ hơn nữa.

“Haahhaa, con chết tiệt này đang định đè bẹp mình à…!?”

Tôi nhìn ra phía áu, con sò khổng lồ đang nhìn lại tôi với đống xúc tu của nó, và nhảy lên. Nếu quan sát kĩ, tôi có thể thấy được một hàng nhãn cầu đen tuyền trên dây vỏ. Ánh mắt đen vô hồn, nhưng chứa đầy giận dữ, đang tập trung vào tôi.

“Hi…!?”

Khi tôi nhận ra đó là Nhãn Thuật thì đã quá muộn. Chân tôi đông cứng lại. Nói chính xác hơn, quá trình thôi miên bằng Nhãn Thuật đang đi được nửa chặng đường thì tôi đã ngoảnh mặt đi nên chỉ có chân tôi là bị vô hiệu. Một loại đòn tấn công bằng xúc tu tung vào tôi.

“Gu…oo!?...Má!!”

Vì tôi không thể di chuyển, nên chỉ có thể dùng cây giáo của mình để đỡ đòn tấn công xúc tu, nhưng không thể kéo dài được tới mười giây. Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn giáo cũng bị tước mất và ném đi. Sau đó, một cái xúc tu đâm vào chân phải của tôi.

“Aaaaaahh!! Chết tiệt!!”

Ngược lại, cơn đau dữ dội ở chân phải đã góp phần hủy bỏ thôi miên phần chân của tôi. Khuỵu gối, tôi trút giận và lấy từ trong túi ra một thanh đoản kiếm. Tôi đã không thể sử dụng nó trong trận chiến trước với con chó đó. Ngay lúc sau, tôi vung con dao găm, và nó cắt ngọn chiếc xúc tu đang đâm vào chân tôi.

“Ahh….gu…!!”

Những chiếc xúc tu bị cắt vung vẩy, làm vết thương ở chân tôi rộng ra. Tôi chịu đựng cơn đau và chặn đòn trả đũa của con sò bằng , vốn cũng đã chùn bước với số xúc tu bị cắt. Haha, tôi không thể cắt nó bằng giáo, nhưng lại có thể chém ngọt như đậu phụ bằng con dao nhỏ này, thật buồn cười.

“…!?!?”

Con sò quằn quại đau đớn vì những xúc tu bị cắt mất. Con quái vật khép vỏ lại và lao vào tôi lần nữa.

“Chết tiệt…đừng có đùa…!!”

Tôi vặn cơ thể để bảo vệ mình khỏi bị tấn công. Tác động làm vỡ đá, xới đất và để lại một đám bụi trong không khí. Nhưng đó là lúc cơ hội xuất hiện.

“Đừng có đùa với con người, cái đồ hai mảnh vỏ nhà ngươi…!!”

Tôi nhảy lên vỏ ngay trước khi nó há miệng. Và sau đó, tôi cắm

vào vết thương của con sò hung hăng, có lẽ là từ cú đá nhẹ của mụ oni kia.

“……..!??????”

Nó chắc hẳn đã khá đau đớn. Con quái vật quằn quại, xúc tu của nó vung loạn xạ. Một trong số đó đâm vào mặt tôi. Tôi kêu lên một tiếng nhỏ vì đau đớn tột cùng… Lớp mặt nạ đã vỡ. Nếu không có nó, tôi sẽ chết ngay lập tức.

“Đủ rồi…mau chết nhanh đi…!!”

Cứ như vậy, thanh đoản kiếm cắm sâu hơn vào vết thương. Thâm nhập vào sâu bên trong lún xuống tới vai. Đủ sâu để tiếp cận nội tạng con sò.

Tôi đã làm vậy trong khoảng 30 giây…con sò, vốn đang rên rỉ bằng một giọng khó tả, điên cuồng vùng vẫy, từ từ chậm lại, và…im lặng.

“……”

Tuy nhiên, tôi không mất cảnh giác, và để chắc chắn, tôi vặn thanh đoản kiếm vào trong con quái vật. Không có chuyển động.

“…Thành công rồi sao?”

Haa, tôi thở dài, thọc cánh tay phải vào trong con quái vật xuống tới vai. Quả thực là…

“Không giúp ích tí nào.”

Tôi nhìn quanh và thở dài. Xung quanh tôi là một bầy quái vật đang đuổi theo Shikigami của tôi. Chúng đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm, ánh mắt nhìn thấy con mồi. Nếu nhìn kỹ, tôi còn có thể thấy một vài trong số chúng đang gặm những con quạ bị xé thành từng mảnh. Ah, chết rồi. Đường cùng mất rồi.

Tôi nhanh chóng rút thanh đoản kiếm của mình ra và chuẩn bị tinh thần để chống lại đám quái vật sắp sửa lao vào tôi. Và…

“Fumufumu…Mà cũng chỉ vừa đủ điểm đậu thôi nhỉ? Chúc mừng đã vượt qua bài kiểm tra nhé.”

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm kiêu kỳ không biết phát ra từ đâu… Những con quái vật trước mặt tôi bị một trận mưa ánh sáng tàn sát.

“Ahh…..”

Nguồn bạo lực quá áp đảo. Không kẻ nào được phép phản kháng, không kẻ nào được phép chống cự, không kẻ nào được phép chạy trốn. Vô vàn loại quái vật khác nhau bị cắt thành từng mảnh nhỏ trước trận mưa trăm trăm mũi tên.

Chỉ cần vài giây thôi. Gần trăm con quái vật đã bị tiêu diệt chỉ trong quãng thời gian đó.

Trong một khoảnh khắc, bầu im lặng ngự trị không gian. Và sự im lặng đó bị phá vỡ bởi chính người tạo ra nó.

“Tomobe-san, anh có sao không!!?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau tôi. Trong bóng tối, một cô gái với cây cung và những mũi tên phát sáng tràn đầy Linh lực lao về phía tôi.

“…Haha, đúng là chỉ có Trừ Yêu Sư mới phù hợp chiến đấu với Quái vật nhỉ.”

Trong khi nhớ lại cuộc tàn sát vừa rồi và cô gái nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn kia, tôi khẽ lẩm bẩm tự giễu…

-

Đúng như dự đoán, Onizuki Ayaka và những người khác đang tìm kiếm tôi trong lúc tôi bị lạc. Giữa lúc đó, họ cảm nhận được một nguồn yêu lực đáng ngại và bước vào hang động, và họ thấy tôi đang bị tấn công.

(Thời gian căn chuẩn quá vậy… Vậy là mụ oni kia đã nhúng tay vào sao.)

Có lẽ luồng Yêu Lực được phát hiện là từ con Oni Stalker đó mà ra. Có lẽ cô ta không muốn mất đồ chơi của mình. Hoặc có lẽ cô ta chỉ đang sắp đặt sân khấu để quan sát sức mạnh của đoàn Trừ Yêu Sư trẻ tuổi. Tôi cũng không rõ thực sự cô ta đang nghĩ gì cả.

“Mà dù có muốn biết chân tướng, nhưng muốn để cô ta ra mặt cũng không dễ dàng gì… Mà dù gì thì gì, đau quá đi mất.”

Trong lúc Shikigami đang xử lý xác chết của lũ quỷ trong hang, tôi đựa vào một cái cây, tự chữa trị cho vết thương của mình. Đặc biệt là vết thương bị đâm xuyên ở chân phải, đau thấu trời luôn. Động mạnh chưa bị đứt đã là phép màu rồi. Nếu tôi mà không may mắn thì chắc chắn đã phải bỏ mạng vì mất máu.

“…..!!”

Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau, đồng thời đánh lừa nó bằng một loại thuốc (hình như có thành phần được các Dược Sư chiết xuất từ mù tạt và cô đặc bằng một phương pháp bí truyền để ngăn chặn phụ thuộc vào chúng) và tự khâu vết thương. Trời ạ, đau quá đi mất…

Sau khi khâu xong, dù mắt ứa đầy nước nhưng tôi vẫn cắt chỉ, xịt cồn sát trùng rồi băng lại.

“U-um, Tomobe-san có sao không…?”

Cô Trừ Yêu Sư theo dõi quá trình tự phẫu thuật của tôi đầy lo lắng, hỏi. Cảnh này có hơi quá kích thích với trẻ em ở tầm tuổi của cô ấy rồi…Mà cũng không đúng. Chiến đấu với quái vật còn kích thích hơn nhiều. Mà không, à thì, chắc là chém nhau với quái vật và việc này có véc-tơ khác nhau…

“Không sao đâu ạ. Tôi đã cẩn thận để vết thương không mưng mủ rồi. Quan trọng hơn là, thời gian chờ đợi đã tới chưa?”

“Eh? Ah, vâng. Shikigami đã quay trở về, nên tôi nghĩ cũng đã tới lúc rồi.”

Trừ Yêu Sư-sama vội vàng trả lời câu hỏi của tôi. Tuyệt thật, vì nếu không tôi sẽ bị bỏ lại với cái chân bị thương mất.

Thái độ quan tâm ân cần của Onizuki Ayaka khiến cả tôi cũng cảm thấy an toàn. Cũng giống như trong game, cô ấy đi cầu cứu viện nếu có một đầy tớ không thể di chuyển trong những tình cảnh như thế này.

“Nhưng mà vẫn có gì đó là lạ.”

“Có gì vậy.”

“Anh không đeo mặt nạ. Đầy tớ lúc nào cũng đeo mặt nạ nên rất khó để thấy khuôn mặt họ ra sao. Em có rất nhiều ấn tượng về Tomobe-san, nhưng…anh trẻ hơn em nghĩ nhiều đấy!”

Ayaka-chan mỉm cười đầy hiền hậu. Ừ, dù gì cô ấy cũng là một cô gái tốt mà. Tôi không thể để khuôn mặt một cô gái tốt bụng như vậy nhòa đi sau khi biết lý do thực sự khiến đầy tớ buộc phải đeo mặt nạ mọi lúc là để khiến người sử dụng chúng khó gắn kết với người khác hơn được.

“Ayaka-sama, đã tới nơi rồi ạ.”

“Hiểu rồi. Có vẻ chúng ta tới rồi đấy!”

Khi một trong những đầy tớ còn sống sót sau lần này báo cáo, Ayaka-chan nhìn anh ta với vẻ nhẹ nhõm. Tôi có thể nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang tiến tới với một vài người đồng hành từ bên kia khu rừng. Có vẻ như người đó vừa mới đi làm về.

(Rồi, xe ngựa này là của ai nữa đây…N-nếu là cô ta thì sẽ có chút rắc rối đấy.)

Nhìn thấy chiếc xe ngựa, nhận ra nó là của ai, tôi để lộ bộ mặt cay đắng. Thế này còn làm mọi thứ về sau phức tạp hơn nữa cơ. Chủ yếu là chống lại cô Khỉ đột kia.

“Thần rất vinh dự được người chấp thuận lời đề nghị. Thưa Công Chúa.”

Ayaka và những đầy tớ còn lại cúi đầu trước chiếc xe ngựa đứng trước mặt họ và bày tỏ lòng biết ơn.

“Ta có nghe có người bị thương. Tốt, ta cũng đang trên đường đi làm về. Cách dinh thự cũng không xa. Nếu chỉ là những người bị thương thì cứ để ta mang họ đi.”

Tôi mới được nghe chất giọng nam tính đoan chính này của cô ấy mới hôm trước xong. Bóng người lao xuống xe ngựa, bước tới ngay trước mặt tôi đang nằm tựa vào một cái cây, rồi cô nhìn xuống và mở miệng.

“Lâu rồi mới gặp. Có vẻ lần này chúng ta sẽ đi cùng nhau đấy nhỉ?”

“…Nghe thảm hại thật, nhưng chắc là vậy đấy ạ.”

Tôi thờ ơ trả lời cô gái tóc đen trang nghiêm như một người đầy tớ. Cô gái nheo mắt trước những lời nói đó và chỉ lặng lẽ đánh giá tôi, hay chính xác hơn là mức độ vết thương của tôi.

Con gái trưởng nhà Onizuki, Onizuki Hina…Chỉ cách đây ít ngày, tôi còn từ chối lời đề nghị đi cùng cô ta, giờ không còn mặt mũi nào để che giấu đi cảm xúc của mình, tôi chỉ còn biết che đậy sự lúng túng khó tả bằng cách im lặng ngoảnh mặt đi…