Ngay lập tức, đôi chân bị khóa bởi sợi xích bị giữ chặt hơn, cơn đau nhói lên từ chân khiến tôi nhíu mày.
"Anh có thể giao tập đoàn Tống Thị cho Cố Niệm, chỉ cần em... ở lại bên anh..."
Người đàn ông kiêu ngạo, sắc bén vừa rồi bây giờ đỏ hoe khóe mắt, như một chú cún đáng thương đang van nài.
Giọng hắn run rẩy, hàm răng nghiến chặt.
"Anh chẳng cần gì cả, chúng ta hãy như trước đây được không…?"
Trái tim như bị xe cán qua.
Tôi cắn môi, nói: "Cho em chút thời gian… Em vẫn còn phải khiến Cố Niệm..."
"... mất đi ánh hào quang của mình." Tôi hoàn thành câu nói còn lại trong lòng.
Thế nhưng, vẻ mặt của Tống Yếm Ly lập tức lạnh đi.
"Anh vẫn thích dáng vẻ em không thể nói được gì như thế này..."
17.
Trên chiếc ghế sofa bọc da đen, tôi kiệt sức ngả người ra sau, nhưng lại bị người đàn ông kia kéo về phía trước.
Tôi nghẹn ngào bật khóc.
Tống Yếm Ly áo quần chỉnh tề, ngay cả chiếc áo sơ mi cũng không nhăn lấy một chút, thản nhiên nhìn tôi khóc ướt cả ghế sofa.
Sáng hôm sau, tại bàn ăn.
Tôi nghẹn ngào, giọng hòa với cả tiếng khóc.
"Được rồi, em uống, em uống… Anh đừng động đậy nữa."
Tống Yếm Ly không ép buộc tôi nữa, chỉ nhét một viên kẹo vào miệng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đột ngột dùng cánh tay siết chặt lấy eo tôi.
Tôi lập tức xoay người, bám chặt lấy vai hắn, cầu xin hắn.