*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Phong Bắc nói cái gì đó, Cao Nhiên sững sờ, mãi đến khi Cao Hưng đi ra gọi cậu, cậu mới hoàn hồn, bên kia đã cúp máy rồi.

Không tin, Phong Bắc nói như thế.

Cao Nhiên vuốt mặt, cảm thấy thật buồn cười, có điều cơ mặt cậu cứng ngắc, chẳng thể nào nặn ra một nụ cười cho nổi.

Có hai khả năng, một là không tin thật, cho rằng là giả, hai mươi năm ngăn cách và xa cách khiến Phương Như Ý khó lòng thân cận, tìm hiểu con trai mình được, hai là không muốn tin, không muốn đối mặt với sai lầm lớn nhất đời mình.

Bất kể là trường hợp nào đều đã tổn thương người con trai thành tâm nói thật với bà mất rồi.

Buổi tối Cao Nhiên nằm trên giường, mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng vẫn bố trí y hệt như trước khi cậu rời đi, nhà này vẫn là nhà của cậu, ba mẹ chưa hề lột cậu xuống vứt ra ngoài.

Cao Hưng tha một thân hơi nước lên giường, “Thế mà bác trai bác gái không đánh gãy chân anh, bất ngờ thật.”

Cao Nhiên không phản ứng.

Cao Hưng cầm gối hít một hơi, chỉ có mùi nước giặt quần áo, không có mùi khác, cậu ném gối về chỗ cũ, gối đầu lên, “Anh liều ghê nhỉ, dám come-out, chuyện lớn như vậy cũng không nói với em, có khí phách phết.”

Cao Nhiên bắt chéo chân nói, “Chuyện của anh nói một ngày một đêm cũng không hết, đừng có hóng hớt, không có cửa đâu.”

Cao Hưng chống đầu bằng một tay, “Ổng có cái gì tốt?”

“Vấn đề này anh không muốn thảo luận với mày, mày có cái nhìn phiến diện với anh ấy.” Cao Nhiên kéo chăn đắp lên người, nhắm hai mắt lại, bắt đầu dỗ giấc.

“Phiến diện? Em là tùy việc mà xét, ổng lớn tuổi hơn anh, có nhiều vết thương, lúc về già chắc chắn ốm đau bệnh tật khắp người, nếu anh mà đi tiếp với ổng, tương lai anh phải hầu đến tân ba người già, lúc đó chỉ khổ anh.”

Cao Hưng xì một tiếng, “Còn chẳng bằng chọn Giả Soái kia, ít nhất ổng bằng tuổi anh, hai anh có thể cùng nhau già đi, chứ không phải một mình đáng thương nhìn người kia chậm rãi già đi.”

Cao Nhiên đạp cậu một cái trong ổ chăn, “Nói lung ta lung tung cái gì thế, ngủ đi!”

“Chọt trúng chỗ đau chứ gì.” Cao Hưng hừ lạnh, “Anh là đồ u mê.”

Cao Nhiên nhắn tin cho Phong Bắc, bên kia gọi điện thoại sang, cậu chui vào trong chăn nghe, không nhắc đến chuyện của Phương Như Ý nữa.

Phong Bắc hỏi tình hình trong nhà Cao Nhiên, biết vẫn ổn cả thì thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ăn ở cùng nhau, làm việc cùng chỗ, lại chẳng những không thấy nhàm chán, tẻ nhạt, trái lại còn thấy thời gian sao mà ít ỏi quá đỗi.

Phong Bắc nghe có tiếng động, “Nhiên Nhiên, em đang ở với ai thế?”

Cao Nhiên nói, “Cao Hưng ở bên cạnh em.”

Giọng Phong Bắc lên cao vút, “Hai người ngủ chung một giường hả?”

Cao Nhiên còn chưa nói gì, Cao Hưng đã giật phắt điện thoại, giọng kiêu ngạo, “Làm sao, tôi với ảnh lúc nào chả ngủ chung giường, không được hả?”

Phong Bắc khinh bỉ, “Hơn hai mươi tuổi còn ngủ với anh trai, chưa dứt sữa à?”

Mặt Cao Hưng nóng lên, cậu lạnh lùng nói, “Một cú điện thoại buôn đến gần hai tiếng, chẳng biết là ai mới chưa dứt sữa nữa.”

“Là anh, anh chưa dứt sữa.” Phong Bắc thở than, “Rời đi anh của cậu một ngày, anh thấy bứt rứt hết cả người, hai ngày này cậu giúp anh trông nom em ấy, vất vả rồi, em trai.”

Mặt Cao Hưng thoạt xanh thoạt đỏ, cậu che điện thoại nói với Cao Nhiên, “Chưa từng thấy ai trơ trẽn như vậy, tài thật.”

Cao Nhiên nín cười vỗ vỗ vai cậu, “Em vẫn non quá, phải rèn luyện thêm.”

Cao Hưng ném lại điện thoại cho cậu, toàn thân tỏa ra hơi lạnh.

Cao Nhiên cầm điện thoại lên, nằm sấp trong ổ chăn cười hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh ở nhà à?”

“Văn phòng, tối không về, tìm chỗ ngủ đại thôi,” Phong Bắc xoa trán, “Có chút việc.”

Cao Nhiên cau mày, “Đừng có hút thuốc liên tục đấy.”

Phong Bắc vội vã dập ngay điếu thuốc bên mép mình, mặt không đỏ tim không loạn nói, “Anh không hút.”

Cao Nhiên cười ha ha, “Em tin anh.”

Phong Bắc vừa chớm nói gì, đã nghe cậu nói nốt, “Thật như ma ấy.”

“…”

Phong Bắc giả vờ nghiêm túc nói, “Thật chứ, tại sao lại không, em từng gặp rồi mà.”

Cao Nhiên rùng hết cả mình, “Cúp cúp!”

“Được rồi, không trêu em nữa, ém chăn cho kỹ vào, đừng để em trai em giằng mất.” Phong Bắc dừng một hai giây, thấp giọng nói, “Vợ à, anh nhớ em.”

Cao Nhiên tắt điện thoại, mặt đỏ phừng phừng, ngay cả cổ cũng đỏ chót.

Cao Hưng giật giật chăn, “Đi lấy cái chổi vào đây quét nhà đi.”

Cao Nhiên đặt điện thoại lên tủ đầu giường, “Đêm hôm rồi quét cái gì chứ?”

Cao Hưng nói, “Em rụng nhiều da gà quá.”

Cao Nhiên chép miệng, “Ghen ăn tức ở, em rõ rành rành đang ghen ăn tức ở.”

“Em ghen ăn tức ở cái gì? Hai người yêu nhau mà cứ như ăn trộm, còn chẳng dám nắm tay nhau đi trên đường, có cái gì hay ho mà phải ghen.” Cao Hưng tự biết mình lỡ lời, ngậm miệng không dám nói nữa.

“Do tình thế ép buộc thôi mà.”

Cao Hưng nghe âm thanh bên tai, cậu nghiêng đầu, ánh mắt khó mà tin nổi.

“Sao thế? Em nghĩ rằng anh sẽ hậm hực? Đau buồn? Hay là mắt đỏ hoe, rơi xuống hai giọt nước mắt?” Cao Nhiên cười một tiếng, nói, “Không thể show ân ái trước mặt mọi người, không thể thoải mái giới thiệu với bạn bè người thân rằng đây là người yêu của anh, lén lút nắm tay thấy có người đến thì vội vã buông ra, quả thực rất đáng tiếc, có điều, cả hai đều vui vẻ, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Cao Hưng ngạc nhiên nhìn cậu.

Cao Nhiên vò tóc Cao Hưng thành cái ổ gà, “Đây chính là tình yêu, em còn chưa trải nghiệm, chờ em gặp được sẽ hiểu nó là như thế nào.”

Cao Hưng chà chà cánh tay, buồn nôn quá đi, cậu mới không thèm gặp được.

Cao Nhiên đến tận trước khi ngủ vẫn không chờ được điện thoại của Giả Soái, đã bảo là sẽ gọi cho cậu mà, chắc là quên rồi, cậu gọi sang, bên kia thông báo đã tắt máy.

Cao Hưng ngủ không ngon, lúc không ngủ thì mí mắt giần giật, vất vả lắm mới ngủ được lại bị nóng tỉnh, cậu buồn bực nói, “Anh nhích sang bên kia đi.”

Bên cạnh như một cái lò lửa, không đáp lại, cũng chẳng nhúc nhích.

Cao Hưng chuẩn bị đẩy người ra xa một chút, chạm đến áo cậu, ướt sũng, lập tức mở choàng mắt, “Anh ơi?”

Cao Nhiên nhắm chặt đôi mắt, toàn thân ướt sũng, cậu đang nằm mơ, trong mơ gặp phải cái gì đáng sợ quá chừng, đôi tay siết thành nắm đấm, lông mày cau chặt vào nhau, vẻ mặt kinh hoàng, nôn nóng.

“Sao ông lại ở đây… Đi ra… đi mau…Tôi bảo đi mau, có nghe thấy không? Đi nhanh! Nhanh lên!”

Cao Hưng bật đèn, vỗ vỗ mặt thanh niên, tay toàn là mồ hôi, cậu lại vỗ mạnh hơn chút nữa, căng thẳng gọi, “Anh, anh tỉnh lại đi.”

Cao Nhiên mở mắt ra, vẻ mặt mơ hồ, nom như không biết mình đang ngủ trên chiếc giường nào vậy.

Cao Hưng hít một hơi, “Em là ai?”

Cao Nhiên tiếp tục mờ mịt, “Em là ai?”

Cao Hưng làm bộ làm tịch kêu lên đầy sợ hãi, “Toang rồi, choáng thật rồi, em đi gọi bác trai bác gái.”

Cao Nhiên kéo tay cậu, “Gọi cái đầu em.”

Cao Hưng rút khăn giấy ra lau đôi tay ướt một cách đầy ghét bỏ, “Ngủ một giấc mà ra nhiều mồ hôi thế, bẩn muốn chết, đi tắm nhanh lên, thay bộ quần áo bẩn trên người ra.”

Cao Nhiên không thèm ngó ngàng, “Gọi anh dậy làm cái gì? Không dám đi vệ sinh một mình à? Sợ trong gương xuất hiện một con ma nữ áo đỏ hay sao?”

“Anh à, rõ ràng là anh đánh thức em biết không?” Cao Hưng tò mò hỏi, “Này, anh mơ thấy ác mộng gì thế? Khiến anh sợ như vậy, còn nói mớ nữa chứ.”

Cao Nhiên nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, “Anh nói cái gì?”

Cao Hưng vo khăn giấy lại ném vào thùng rác, ném trượt ra ngoài, cậu làm như không nhìn thấy, “Anh nói bé quá, em nghe không rõ.”

Cao Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cao Hưng bắt được, “Có tâm sự.”

Cao Nhiên vén chăn ngồi dậy, “Lúc nào chẳng có.”

Cao Hưng chọt chọt lưng cậu, “Nói nghe coi.”

“Không nói được.”

Cao Nhiên tắm sơ qua rồi chui lại lên giường, dội đi mồ hôi khắp người, tiện thể cuốn phăng cả cơn buồn ngủ, cậu vớ đại một quyển sách lật lật, phát hiện là sách tư pháp, lại ném đi đổi quyển khác.

Cao Hưng cách cậu xa xa, “Ga giường ướt một mảng rồi, anh cứ thế mà ngủ hả? Không thay sao? Không thấy bẩn à?”

Cao Nhiên từ tốn nói, “Anh nằm ngay trên chỗ ướt rồi, không liên quan gì đến em, em cứ việc ngủ, không cần phải để ý đến anh.”

“Em chả thèm để ý đến anh!” Cao Hưng trở mình quay lưng về phía cậu.

Cao Nhiên tỉnh cả ngủ, cậu rút hai tay ra khỏi chăn đặt ngang bụng, mười ngón đan xen, ngón cái tay phải không ngừng gõ lên ngón cái tay trái, trong lòng phiền muộn không thôi.

Tại sao lại mơ thấy giấc mơ ấy? Đó là cái gì?

Căn phòng chìm vào tĩnh mịch.

Qua một lúc lâu, Cao Nhiên nghe thấy tiếng người bên cạnh, “Anh, nếu có việc anh cứ nói với em, em sẽ giúp anh, dùng hết khả năng để giúp anh, em nói được là làm được.”

Cao Nhiên cảm động trong lòng, kiếp trước cậu sống đến 26 tuổi, không có liên hệ gì với Cao Hưng, cũng chẳng xem những thứ liên quan đến tài chính kinh tế, chỉ nghe ba mẹ nói Cao Hưng ở nước ngoài mở công ty gì đó, là một thanh niên tài giỏi tiếng tăm lẫy lừng, cậu thấy có tiền đồ, kiêu ngạo, tự hào, cũng chúc phúc, nhưng nhiều hơn nữa là xa lạ.

Kiếp này thật không giống chút nào.

Sáng hôm sau, Cao Nhiên lề mề trong phòng nửa ngày mới chịu ra ngoài, ở nhà mình mà cứ khách sáo tựa như người dưng.

Cao Hưng thi xong rảnh ghê gớm, không học bài cũng chẳng quan tâm nhà hàng buôn bán thế nào, ăn cơm chơi game, ngủ, một ngày chỉ có ba việc lớn này thôi.

Cao Nhiên vốn là hi vọng Cao Hưng có thể làm người trung gian, giúp cậu cải thiện mối quan hệ với ba mẹ một chút, kết quả thì sao? Không phá là may lắm rồi.

Lưu Tú ngồi trên ghế sô pha khâu quần áo, không xỏ chỉ vào được.

Cao Nhiên thấy thế lập tức sang đó ngồi, cười bảo, “Mẹ, để con.”

Lưu Tú đưa kim chỉ cho cậu, “Có đôi khi mẹ rất hâm mộ bà con, mắc chứng mất trí tuổi già, chóng quên, không phải nhớ tới mấy việc không vui nữa.

Tay Cao Nhiên run lên, chỉ lệch ra khỏi lỗ kim, cậu mở miệng, “Mẹ à, đến lúc đó không những quên đi những việc không vui, mà cả những chuyện vui vẻ muốn nhớ kỹ, cũng không làm sao nhớ ra được nữa.”

Lưu Tú im lặng, cô nhận lấy kim chỉ từ tay con trai, “Tiểu Nhiên, nếu mẹ mắc chứng mất trí, con có về chăm mẹ không?”

Cao Nhiên đáp, “Có chứ ạ, anh Tiểu Bắc cũng sẽ về chăm sóc mẹ.”

Lưu Tú lạnh mặt, cứng cỏi nói, “Mẹ không muốn nó chăm sóc, mẹ có con trai.”

Cao Hưng liếc nhìn hai mẹ con trên ghế sô pha, cậu ném điều khiển trò chơi đi, hỏi, “Bác ơi, trưa nay ăn gì ạ?”

Lưu Tú vén một lọn tóc rối trước mặt ra sau, “Tối ngày chỉ biết có ăn thôi.”

Cao Hưng, “…”

Cao Nhiên xoay vai đi tới bên cạnh Cao Hưng, “Dịch ra chút, anh với em chơi một ván.”

Cao Hưng tranh công, “Em mới vừa giúp anh đấy.”

Cao Nhiên cong môi, “Biết rồi, nhớ kỹ rồi, rồi sẽ thưởng cho em.”

Cao Hưng nghĩ kế cho cậu, “Em nghĩ anh nên xuống tay từ bác trai.”

“Anh cũng muốn thế, nhưng anh về mấy ngày nay, ba anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh một cái.” Cao Nhiên thở dài, “Anh nói chuyện với ba, lấy đồ cho ba, ba cùng lắm chỉ “Ừm” một tiếng, không nói gì khác.” Giờ ngẫm lại, không mắng cậu mà còn có thể ậm ừ một tiếng, kỳ thực đã là thay đổi không nhỏ rồi.

Cao Hưng cười với cậu, “Biết cái này gọi là gì không? Tự làm tự chịu, gọi tắt là đáng đời.”

Cao Nhiên ở trong game treo Cao Hưng lên đánh.

Cao Hưng phun máu ba lần, bị hành hạ trong game xong, cậu chàng xách máy ảnh SLR chạy ra ngoài, nói văn vẻ là đi trải nghiệm cuộc sống, thực tế là rảnh rỗi sinh nông nổi, chạy lung tung thôi.

Cao Nhiên ở nhà ba, bốn hôm với về thành phố A.

Trước khi đi Cao Nhiên giao cho Cao Hưng một nhiệm vụ gian khổ, ấy là hằng ngày báo cáo tình hình trong nhà cho cậu.

Cao Hưng đồng ý, với điều kiện mùng một Tết Cao Nhiên phải lên núi Thanh Sơn chơi với cậu.

Vụ án tách xác 5.12 chưa có tiến triển, mà án trong tay Dương Chí lại hết vụ này đến vụ khác, điều động hết toàn bộ lực lượng cảnh sát không sót một ai, chẳng ngạc nhiên chút nào khi vụ án tách xác bị xếp sang một bên, chừng nào có tiến triển thì chừng ấy phân bố lực lượng cảnh sát vào.

Dương Chí từng nói với Phong Bắc trong điện thoại, vụ án đã treo 18 năm nay, cảnh còn người mất đã lâu, khó lắm.

Ý của Phong Bắc là muốn anh tiếp tục điều tra, thậm chí còn chỉ rõ đối tượng điều tra, ấy là cả nhà Trần Thư Lâm, cũng nghiêm khắc yêu cầu nhất định phải bí mật tiến hành, không được kinh động đến người trong cuộc.

Dương Chí chỉ bàn giao với một mình Phong Bắc, không nói cho Triệu Tứ Hải, ngay cả Cao Nhiên cũng không biết tình hình cụ thể, người trước thì bận muốn chết, không để ý tới, người sau cũng tất bật, lại không kiềm được mà nghĩ đến vụ án tách xác.

Cao Nhiên biết Giả Soái đã thuận lợi thi xong các môn rồi, ở lại thành phố A để làm thêm, nhưng cậu cũng không hề đi tìm cậu ta, sợ gặp rồi nói nhiều, làm nhiều, lại nhiều thêm sơ hở, cục diện dẫu không khó để lấp liếm thì cũng sẽ trở nên lúng túng mà thôi.

Giả Soái thỉnh thoảng cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho Cao Nhiên, có hỏi thăm đơn giản, cũng có khi nói chuyện phiếm.

Khi Cao Nhiên đáp lại sẽ nháp qua trong đầu trước, cân nhắc từ ngữ, trước đây không như vậy, mà giờ lại cẩn thận đến thế, thay đổi này làm cậu rất đỗi luống cuống đồng thời cũng lo lắng cực kỳ.

Tất cả khởi nguồn chính là giấc mơ mà mỗi đêm Cao Nhiên đều mơ thấy kia, đến giờ cậu vẫn không nói cho Phong Bắc, không biết nói thế nào, cậu cần thời gian.

Ngày Phương Như Ý đi, tuyết phủ trắng trời.

Phong Bắc lái xe đến bệnh viện, làm những gì anh cần làm.

Cao Nhiên theo anh suốt cả hành trình, cũng không biết nói gì, chỉ những lúc vắng người mà nắn nhẹ tay anh, cho anh một cái ôm, âm thầm nói cho anh biết, anh còn có em.

Bố Phong đưa một túi giấy cho Phong Bắc, “Đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, ba và mẹ con đều ký rồi, con cũng ký đi.”

Phong Bắc không nhận, “Tại sao?”

Bố Phong nhìn con trai mình, “Thừa kế nghiệp cha, chẳng phải chuyện rất hiển nhiên sao?”

Phong Bắc nói, “Chúng ta là cha con ư?”

Bố Phong nghẹn lời.

Phong Bắc nói, “Mấy chục năm nay tôi đều thế, cũng quen rồi, tài sản này không phải đồ của tôi, không liên quan gì đến tôi cả, ông có quyên góp hay ném đi đều được.”

Đôi mắt uể oải của bố Phong sáng lên, “Vậy thì đi quyên góp đi, lấy danh nghĩa của mẹ con, bà ấy sẽ vui lắm.”

“Làm cảnh sát khổ quá, nếu ngày nào đó con muốn đổi nghề, có thể nói với ba, ba…” Dưới ánh mắt hờ hững của con trai bố Phong hạ thấp giọng, “Những năm này ba tích góp được không ít giao thiệp.”

Phong Bắc nhìn về phía xa xăm, “Ông tính thế nào?”

Bố Phong giật mình, kích động nói, “Ba về nhà ở một thời gian ngắn.”

Phong Bắc, “Ồ.”

Bố Phong nhìn con trai đi đến trước mặt người thanh niên, cúi đầu khom lưng nói với cậu cái gì đó, thoạt trông thân mật cực kỳ.

Phong Bắc bỗng nghiêng đầu.

Bố Phong đọc được vài thứ trong ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy cảnh cáo của con trai, ông đứng trong gió tuyết buốt lạnh mà rùng mình một cái.

Hơn hai mươi năm chẳng đoái hoài, giờ thì dạy với chả dỗ cái gì? Bố Phong cười khổ lắc đầu một cái, quay người lái xe rời đi.

Cứ mỗi cuối năm đều là khoảng thời gian án trộm cướp dày đặc, đột nhập vào nhà cướp, cướp ở đầu đường, còn có vì cướp của mà giết người, cưỡng hiếp rồi giết, vụ án kiểu này dễ phá, manh mối dễ tìm, không cần phải suy luận xa xôi gì cả, nhưng vừa kết thúc một vụ lại có vụ khác, bận đến nỗi thời gian viết báo cáo cũng phải liều mình vắt ra.

Phong Bắc có thể ứng phó được việc công, mệt thì mệt đấy, nhưng không cần phải lo lắng đề phòng gì, hiềm nỗi về việc tư lại có một việc đến là đau đầu, ai anh cũng không nói được.

Mỗi tối, Phong Bắc và Cao Nhiên như thường lệ vui sướng, kéo dài bao lâu thì còn tùy vào trạng thái hôm đó, tình cảm cũng không vấn đề gì, thế nhưng đợi đến khi Cao Nhiên ngủ rồi, cậu sẽ gặp ác mộng, choàng tỉnh, hôm nào cũng lặp đi lặp lại như thế.

Cao Nhiên ngủ không ngon, Phong Bắc không dám ngủ, qua mấy ngày, dưới mắt hai người đều nhiều thêm một mảng quầng thâm, trong mắt lúc nào cũng có tơ máu, thoạt trông như đang đọ xem ai tiều tụy hơn ai.

Triệu Tứ Hải là người duy nhất trong cục biết quan hệ giữa Phong Bắc và Cao Nhiên, anh lại lôi cái vẻ mặt táo bón kia ra.

Chịu được đến 28 tháng 12, Triệu Tứ Hải báo cáo công việc xong thì ở lại, ngập ngừng, “Đội trưởng Phong, anh với tiểu Cao có phải có gì không vui không?”

Phong Bắc lật một bản báo cáo kết quả điều tra, “Không có.”

Triệu Tứ Hải nói, “Thế hai người làm sao…”

Vẻ mặt Phong Bắc nặng nề, “Em ấy ngủ không ngon.”

Triệu Tứ Hải à một tiếng, hỏi vội, “Thế nên là hai người không cãi nhau ạ?”

“Không cãi nhau, tôi không cãi nhau với em ấy nổi,” Phong Bắc ném báo cáo sang một bên, day day huyệt thái dương căng đau, “Em ấy ngủ không ngon, tôi không thể nào yên giấc được.”

Triệu Tứ Hải nghe rõ, anh khụ một tiếng, “Hay là cho tiểu Cao ngâm chân trước khi đi ngủ?”

Phong Bắc cầm hộp thuốc lá, “Ngâm rồi.”

Triệu Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói, “Thế uống cốc sữa thì sao?”

Phong Bắc tìm thấy bật lửa, “Đang uống.”

Triệu Tứ Hải cắn mấy cái móng tay, đầu óc nghĩ ngợi một phen, làm tế bào não chết hết một loạt, “Vận động một phen thì sao?”

Phong Bắc nói, “Ngày nào cũng làm.”

Triệu Tứ Hải cười ha hả, “Đội trưởng Phong, anh đùa em à.”

Phong Bắc nói, “Tôi nghiêm túc.”

Triệu Tứ Hải vẫn còn đang cười, “Ngày nào cũng làm, mỗi lần ba phút ạ?”

“Ba phút? Còn chưa đủ để hôn nữa,” Phong Bắc châm điếu thuốc, “Chưa tính bao giờ, cả trước cả sau chắc khoảng 1, 2 tiếng.”

Triệu Tứ Hải không cười nổi nữa, anh biến sắc, kích động đến trợn tròn mắt, “Đội trưởng Phong, sao mà thế được? Em với người yêu cứ hai, ba ngày gặp một lần, nhiều lắm cũng chỉ khoảng 10 phút.” Hầu như chỉ có 3 đến 5 phút, chuyện đó chắc chắn anh sẽ không nói ra.

Phong Bắc nghiêm mặt nói, “Cho cậu một lời khuyên, thận không tốt thì phải uống thuốc bổ thận.”

Triệu Tứ Hải, “…”

Phong Bắc trở lại đề tài chính, “Liên quan đến hiện tượng ngủ không ngon này, cậu còn ý kiến nào hay ho không?”

Triệu Tứ Hải vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương, “Làm thêm hai lần nữa.”

Phong Bắc cau mày, “Cũng thử rồi, không có tác dụng.”

Triệu Tứ Hải nhận sát thương cực mạnh.

“Đội trưởng Phong, anh đã từng nói chuyện với tiểu Cao chưa? Tại sao lại ngủ không ngon? Có chỗ nào trên người không thoải mái, hay là trong lòng? Phải có một cái nguyên nhân chứ, anh cứ cuống lên, chẳng bằng ngồi lại trò chuyện tử tế với cậu ấy một chút.”

Phong Bắc xua xua tay, trò chuyện cái khỉ khô, nhóc kia có chuyện giấu anh.

Sáng ngày 30, Cao Nhiên ngồi trong phòng khách gặm táo xem tivi, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên xem, còn bắt Phong Bắc gọi điện cho cậu, đảm bảo là điện thoại nhận điện được.

Phong Bắc nhìn thanh niên như thế cũng đứng ngồi không yên theo, khó khăn lắm mới không có vụ án nào, có thể nghỉ ngơi, anh muốn ăn Tết cho ngon lành, “Tổ tông, dịch vào cho anh ngồi.”

Cao Nhiên ôm theo táo dịch chỗ.

Phong Bắc gối đầu lên đùi cậu, ôm eo cậu nói, “Đêm giao thừa muốn ăn gì?”

Cao Nhiên vừa ăn táo vừa nói, “Gì cũng được.”

Phong Bắc híp mắt, “Em lặp lại lần nữa xem.”

Cao Nhiên nhả hạt táo ra cúi đầu hôn anh, “Ý em là, bất kể anh làm món gì, em đều thích ăn.”

Phong Bắc chê, “Toàn mùi táo.”

Anh nhét tay vào trong áo khoác thanh niên, “Thế anh nghĩ cho em một cái thực đơn, em xem qua, thích ăn món nào thì anh nấu cho em món đấy.”

Điện thoại trên bàn vang lên, Cao Nhiên “vèo” một tiếng bật dậy, “A lô, mẹ ạ, ôi vâng được ạ, con lập tức… Vâng, con biết rồi ạ, dạ dạ, bọn con lên đường ngay đây.”

Phong Bắc ngồi dậy dựng vào lưng ghế sô pha thở dài, xem ra Tết năm nay anh chỉ có một mình rồi.

Cao Nhiên bưng cốc nước lên uống mấy ngụm lớn, “Anh Tiểu Bắc, sửa soạn nhanh về nhà với em, mang hai bộ quần áo để thay, chứng minh thư, cả ví tiền nữa.”

Phong Bắc ngẩn tò te.

Cao Nhiên kéo người đàn ông đang sững sờ dậy, cắn một cái lên môi anh, vỗ vỗ lưng anh bảo, “Đội trưởng Phong, nhanh nào.”

Phong Bắc mừng rơn như một đứa trẻ, “Vâng, lãnh đạo, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”