Hồi tưởng lại, Lâm Khuynh nhận ra Kiều Ngộ dường như luôn đi theo phía sau cô.
Là một khoảng cách vừa đủ. Để khi cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy, nhưng lại không quá mức thân mật.
Hai người đã bên nhau một khoảng thời gian rất dài, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách như gần như xa như thế.
Lâm Khuynh luôn biết rằng bản thân không hẳn thân thiện như vẻ bề ngoài. Sau sự ôn hòa bề ngoài đó là một trái tim có phần lạnh nhạt. Cô chỉ giao tiếp với mọi người ở mức vừa đủ, từ nhỏ đến lớn bạn bè không thiếu, nhưng người có thể gọi là bạn thân chỉ duy nhất một người – Kiều Ngộ.
Nhưng Kiều Ngộ thì khác. Kiều Ngộ là kiểu người trong ngoài đều như một, tự nhiên thu hút sự yêu thích của mọi người xung quanh. Cô ấy cũng đối xử với mọi người bằng sự nhiệt tình tương tự. Dù không ai có thể thay thế được vị trí của Lâm Khuynh trong lòng Kiều Ngộ, nhưng điều đó vẫn khiến Lâm Khuynh vừa hài lòng vừa cảm thấy có chút nỗi lòng mơ hồ khó nói.
May mắn thay, Lâm Khuynh nhận ra rằng Kiều Ngộ quan tâm cô nhất. Kiều Ngộ đối xử với cô rất tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra sự để tâm. Dù Kiều Ngộ vốn không phải kiểu người "gương mẫu" theo nghĩa truyền thống, nhưng dưới sự khuyên nhủ của Lâm Khuynh, trong suốt những năm học tập, điều phá cách nhất mà Kiều Ngộ từng làm cũng chỉ là trốn khỏi tiết tự học buổi tối, leo tường ra ngoài rồi lại quay về, mang về cho Lâm Khuynh một nhành hoa sơn trà rực rỡ.
Lâm Khuynh hài lòng với sự tốt đẹp ấy, và dần dần cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Trong quãng thời gian dài bên nhau, không ít người đã cố tiếp cận Kiều Ngộ thông qua Lâm Khuynh, và ngược lại, cũng có người tiếp cận Lâm Khuynh vì Kiều Ngộ.
"Cậu và Kiều Ngộ... không phải là người yêu sao?"
Người đầu tiên lấy hết can đảm hỏi Lâm Khuynh câu này là một cô gái. Ban đầu, Lâm Khuynh chỉ định bỏ qua và rời đi, như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng, thấp thỏm của đối phương, trong lòng cô lại dâng lên một cơn giận khó tả.
Kiều Ngộ dường như luôn thu hút ánh mắt của các cô gái.
"Nếu như vậy, Lâm Khuynh, cậu có thể giúp mình—"
"Không thể."
Cơn bực bội không rõ nguồn cơn khiến Lâm Khuynh mất kiểm soát, cắt ngang lời của cô gái. Cô thu dọn sách vở, đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô gái đang ngẩn người.
"Kiều Ngộ sẽ không thích cậu."
Cô cắt ngang lời đối phương trước khi cô ấy nói hết, rồi rời khỏi thư viện mà không dừng lại. Trong lòng như có một ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh.
Từ trước đến nay, Lâm Khuynh luôn đặt bản thân ở trung tâm, điều này cô không phủ nhận. Có lẽ ngày mai câu chuyện hôm nay sẽ lan truyền trong nhóm bạn học, và có lẽ sẽ có người bàn tán sau lưng rằng cô tự ý quyết định thay Kiều Ngộ, hoặc một lần nữa đặt câu hỏi về mối quan hệ của hai người.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Kể cả nếu tin đồn lan đến tai Kiều Ngộ, cũng không sao cả.
Từ trước đến nay, trong mọi chuyện liên quan đến Kiều Ngộ, Lâm Khuynh luôn có quyền quyết định cao nhất. Chuyện của Kiều Ngộ, không gì mà cô không thể tự mình làm chủ.
Nói cô ngạo mạn cũng được, nhưng Lâm Khuynh có một niềm tin tuyệt đối vào Kiều Ngộ, và niềm tin ấy càng được củng cố qua từng ngày Kiều Ngộ ngầm chấp nhận.
Vào thời điểm tốt nghiệp trung học, không khí lưu luyến trong trường rất đậm nét. Học sinh trong lớp truyền tay nhau viết những lá thư chia tay. Kiều Ngộ nhận được gần như từ tất cả bạn học, và cô ấy cũng nghiêm túc viết thư hồi đáp từng lá một. Lâm Khuynh nhận được nhưng không định viết hồi đáp. Cô chỉ ngồi cạnh Kiều Ngộ, nhìn cô ấy viết.
Nhớ lại lúc đó, Kiều Ngộ dường như không tự nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm, ngẩng đầu lên mỉm cười.
"Cậu muốn tớ viết gì cho cậu không?"
Có gì đáng để viết chứ.
Lâm Khuynh lúc ấy hờ hững nghĩ, cô cũng không viết gì cho Kiều Ngộ, vì đối với hai người, những việc như vậy là không cần thiết.
"Không cần đâu."
"Dù sao thì, sau này chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau mà."
Cô nói chắc nịch, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.
Từ khi nào mọi chuyện bắt đầu thay đổi?
Lâm Khuynh bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Động tác trên tay cô khựng lại, suýt chút nữa làm hỏng toàn bộ dữ liệu thực nghiệm của mình. Cô vội rút tay về, lùi lại hai bước.
Văn phòng im lặng tuyệt đối, ngoài những âm thanh phát ra từ động tác của cô, không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được ở một mình trong văn phòng lại khiến tim đập nhanh đến thế.
Công việc... đúng rồi, công việc.
Lâm Khuynh thở d ốc, cơ thể không ngừng run rẩy. Trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng lần đầu hai người nói về việc tốt nghiệp đại học.
"Cậu đã có dự định gì chưa?"
Khi đó, Lâm Khuynh tựa vào người Kiều Ngộ một cách thân mật, thuận miệng hỏi.
"Thật ra, tớ cũng đang cân nhắc vài lựa chọn. Hoặc là tiếp tục học, hoặc là đi làm. Tớ vẫn đang suy nghĩ."
Cô hỏi câu đó mà không hề nghĩ đến việc sẽ nhận được câu trả lời dứt khoát từ Kiều Ngộ, vì từ trước đến nay, Kiều Ngộ luôn làm theo quyết định của cô. Cô ấy chưa từng lệch khỏi con đường mà Lâm Khuynh vạch ra.
Luôn luôn như vậy, Kiều Ngộ chỉ nhắm mắt đi theo cô.
"Ừm... tớ cơ bản đã quyết định rồi."
Vì thế, khi nghe được câu trả lời như vậy, Lâm Khuynh gần như không thể tin vào tai mình. Cô ngơ ngác quay sang nhìn Kiều Ngộ, chỉ thấy cô ấy dời ánh mắt đi nơi khác, không nhìn thẳng vào cô.
"Tớ muốn vào một viện nghiên cứu về thế giới song song. Tớ thực sự cảm thấy rất hứng thú với lĩnh vực này."
"Cũng là gần đây tớ mới quyết định xong. Tớ còn đang suy nghĩ xem khi nào thì nên nói với cậu."
Câu nói tiếp theo của Kiều Ngộ, Lâm Khuynh không nghe được gì nữa. Cô chỉ có thể gắng gượng tập trung một chút, mơ hồ nhớ rằng công ty đó hình như có liên quan đến Tòng Diệp.
Công việc mà Kiều Ngộ chọn có liên quan đến Tòng Diệp sao? Mối quan hệ của họ thân thiết đến mức nào? Tại sao Kiều Ngộ chưa từng nhắc đến với cô?
"Tớ nhớ cậu có ý định học lên cao, đúng không? Cố lên nhé! Khi nào có ngày nghỉ, tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu."
... Tại sao Kiều Ngộ không thể hiện chút ý muốn để cô cùng đi?
Cảm giác vốn dĩ là điều hiển nhiên trong nháy mắt sụp đổ. Lâm Khuynh không kịp trở tay, để nỗi sợ hãi và bất an chiếm lấy toàn bộ tâm trí.
Những chuyện xảy ra sau đó, ngoài dự đoán của mọi người nhưng cũng vô cùng hợp lý. Lâm Khuynh không biết bản thân khi ấy quá kích động hay bình tĩnh, giống như đang trôi nổi trên mây, chỉ đến khi thuận lợi cùng Kiều Ngộ vào làm chung một công ty, cô mới thực sự quay lại mặt đất.
"Hả? Lâm Khuynh? Sao cậu cũng đến đây làm việc?"
"Ừ, trùng hợp thôi."
Tất cả những khó khăn trước đó đều bị cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng che giấu. Lâm Khuynh cố tình không nói trước với Kiều Ngộ về chuyện này, để có thể nhìn thấy phản ứng chân thật nhất của cô ấy.
Hoảng hốt, bối rối, chột dạ, cùng với một chút vui mừng không che giấu được.
Đó là lần đầu tiên Kiều Ngộ có ý định thoát khỏi cô.
Nhưng Lâm Khuynh đã quen được chiều chuộng đến hư hỏng. Cô nhận ra bản thân không thể rời xa Kiều Ngộ. Giống như năm đó, khi cô tự ý thay Kiều Ngộ từ chối lời tỏ tình của một cô gái, thực chất chỉ vì cô không chịu được việc Kiều Ngộ yêu người khác, hay ánh mắt dịu dàng ấy hướng về người khác.
Trước đây, cô còn tự lừa mình dối người, tìm lý do biện minh rằng:
Kiều Ngộ chắc chắn sẽ không thích những người như thế.
Còn Kiều Ngộ sẽ thích kiểu người nào, Lâm Khuynh không muốn nghĩ đến. Cô bản năng bài xích suy nghĩ đó, nhưng lại không ngừng chú ý đến từng người có quan hệ mật thiết với Kiều Ngộ.
Trong số họ, người cô ghét nhất là Tòng Diệp. Người đàn ông đó quá gần gũi với Kiều Ngộ, như thể cả hai chia sẻ những bí mật riêng tư. Thậm chí khi Lâm Khuynh hỏi đến, Kiều Ngộ cũng chỉ trả lời qua loa, lảng tránh.
Điều này trước giờ chưa từng xảy ra. Lâm Khuynh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ghét một người đến vậy. Nhưng cô không kiềm chế được bản thân nói xấu Tòng Diệp với Kiều Ngộ. Trong lòng cô, những ý nghĩ ích kỷ bị phóng đại không ngừng.
Kiều Ngộ không thể rời xa cô.
Đây vốn dĩ là điều hiển nhiên. Tại sao giờ đây lại trở thành điều khiến cô không còn tự tin?
Không biết nên gọi là may mắn hay không, trước khi nỗi sợ hãi của Lâm Khuynh đạt đến cực hạn, Kiều Ngộ đã nói lời yêu với cô.
Nhưng ngay sau đó, lại là lần thứ hai thoát đi.
Lâm Khuynh lần đầu tiên trong đời thất thố đến vậy. Trong tiềm thức, cô xem tình yêu như một chiếc phao cứu sinh, bám chặt lấy nó bằng mọi giá, không bao giờ buông tay.
Bất kể thế nào, dù là yêu hay hận, chỉ cần Kiều Ngộ không rời xa cô, điều gì cũng được.
Và bây giờ, là lần thứ ba.
Đôi mắt vô hồn của Lâm Khuynh cuối cùng không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh sáng trước mặt. Cô run rẩy xoay người, lấy chiếc áo khoác treo trên ghế phía sau, chậm rãi mặc vào và siết chặt nó, như muốn tự ôm lấy mình.
"Kiều Ngộ? Cô ấy... cô ấy tối qua nói với tôi rằng muốn xin nghỉ một thời gian... nhưng không nói sẽ đi đâu."
"... Hóa ra, cậu không biết chuyện này sao?"
Những lời của Tòng Diệp vang lên trong đầu cô. Cảm giác bối rối khi chờ đợi trong công ty mà không thấy Kiều Ngộ xuất hiện, nỗi hoang mang khi biết cô ấy đã xin nghỉ, sự khủng hoảng khi không thể liên lạc được, và nỗi đau đớn vì mất đi Kiều Ngộ một lần nữa – tất cả cùng lúc ùa về, đâm sâu vào lòng cô.
Cảm giác như cả thế giới sụp đổ một lần nữa nhấn chìm cô.
Lâm Khuynh ngồi sụp xuống ghế, tay bấu chặt lấy mép bàn để kiềm chế bản thân khỏi sự run rẩy không kiểm soát. Cô nhắm mắt lại, cố gắng ổn định nhịp thở, nhưng ký ức cùng những cảm xúc dồn dập lại không ngừng tràn về.
Nỗi sợ, sự bất lực, và một chút gì đó giống như... tuyệt vọng.
Kiều Ngộ đã từng nói yêu cô, nhưng tình yêu ấy không đủ để giữ cô ấy ở lại bên cạnh cô.
"Kiều Ngộ... cô ấy rốt cuộc là muốn đi đâu?"
Không ai trả lời. Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại sự im lặng, và trong im lặng ấy, Lâm Khuynh như nghe được tiếng trái tim mình đang vỡ vụn từng chút một.
Một lần nữa, Kiều Ngộ lại rời xa cô.
Vì sao chứ? Đêm qua vẫn còn mang sự xâm chiếm mà chạm vào mình, vậy mà hôm nay lại không nói một lời mà rời đi?
Chẳng lẽ... là vì cô trước đó đi xem mắt mà không nói với nàng, khiến nàng giận sao?
Lâm Khuynh chưa từng xem việc xem mắt là chuyện quan trọng.
Đối với cô, đó chỉ là đối phó, không có gì bất ngờ xảy ra. Theo lẽ thường, sau lần ký ức chỉnh lý trước đó, cô đã xóa sạch những sự kiện liên quan. Nhưng hôm đó, cô không yên tâm để Kiều Ngộ một mình đi chỉnh lý ký ức, dẫn đến cả hai đều không thể làm tốt, và mãi đến khi ngồi vào bàn ăn mới nhận ra, rằng chuyện này nếu để Kiều Ngộ biết, chắc chắn cô ấy sẽ không vui.
Nhưng Lâm Khuynh không biết phải giải thích thế nào để Kiều Ngộ hiểu rằng việc cô không quan tâm đ ến chuyện đó không giống như những gì Kiều Ngộ nghĩ. Cũng như cô không hiểu được, tại sao trước đây, khi vẫn chưa biết Kiều Ngộ thích mình, cô chưa từng đề cập đến chuyện mình thỉnh thoảng đi xem mắt.
Phảng phất như trong tiềm thức có điều gì ngăn cản cô nói ra, khiến Lâm Khuynh theo bản năng lựa chọn che giấu.
Kiều Ngộ nhất định là giận cô, đến mức rời đi mà không nói một lời.
Lâm Khuynh cảm thấy ngực mình đau nhói, cô siết chặt vạt áo, cố gắng cảm nhận hơi ấm và mùi hương còn sót lại từ Kiều Ngộ trên chiếc áo khoác, như thể làm vậy có thể tạo ra ảo giác rằng Kiều Ngộ đang ôm cô.
Cậu đang ở đâu? Đừng giận ta nữa, tất cả là lỗi của tớ. tớ rất muốn gặp cậu.
Trong đầu cô đầy những mảnh suy nghĩ hỗn loạn. Một cơn lốc không tiếng động cuốn đi lớp sương mù nặng nề trong lòng, và giữa sự hoang mang, Lâm Khuynh bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Từ trước đến nay, rốt cuộc là Kiều Ngộ đi theo phía sau cô, hay cô là người đuổi theo Kiều Ngộ?
Lâm Khuynh ngẩn ngơ ngẩng đầu, ánh mắt mông lung rồi dần sáng tỏ.
Kiều Ngộ... Kiều Ngộ.
Rõ ràng là cậu nói yêu tớ trước.
Sau đó, tớ trở nên vui mừng nhưng cũng đầy thấp thỏm. Tớ hao tâm tốn sức để giữ lấy tình yêu này, trở nên lo được lo mất, trở nên nhạy cảm quá mức. Khi cậu chạm vào ta, tim tớ đập như muốn nổ tung. Khi cậu rời xa ta, tớ đau đớn như muốn chết. Tớ đã không còn là chính mình nữa. Nhưng chỉ cần cậu nhìn về phía tớ thêm một lần, tớ liền cam tâm tình nguyện.
Tớ như vậy... chẳng lẽ vẫn chưa đủ để xem như yêu cậu sao?
Mà Kiều Ngộ, người đang được nhớ đến lúc này, đang làm gì? Cô ấy đang trò chuyện cùng một người khác.
"Lúc bên này Lâm Khuynh thích cậu, biểu hiện của cô ấy thế nào?"
"... Nếu thật sự rảnh rỗi đến thế, chi bằng thay tôi viết luận văn đi?"
Nghe giọng nói giống hệt mình pha lẫn chút bất đắc dĩ, Kiều Ngộ bĩu môi, chán ghét đáp: "Cái luận văn tốt nghiệp của cậu, tôi sợ mình viết thay cậu thì giáo sư của cậu cũng không hiểu nổi."
"Vậy cậu không giúp thì ít nhất đừng nói mấy câu xúi quẩy làm phiền tôi có được không!"
"Được rồi, được rồi. Người trẻ tuổi đúng là nóng nảy thật."
Nói xong, Kiều Ngộ không thèm để ý đến lời đáp bực bội bên kia, vung tay cắt đứt liên lạc. Sau đó, cô nằm phịch xuống, rơi vào chiếc đệm mềm mại, ngẩn ngơ.
Đúng vậy, giờ phút này cô đang ở trong đầu của Kiều Ngộ ở thế giới song song, tạm thời đảm nhận vị trí hệ thống.
Đương nhiên, nói là vậy, nhưng giờ cô chỉ tồn tại dưới dạng thể tinh thần. Thực chất, cơ thể thật của cô đang nằm trong một văn phòng hẻo lánh tại công ty, nơi chứa một bộ thiết bị dự phòng mà cô từng tự tay cài đặt để liên lạc với thế giới song song.
Như người ta thường nói "dưới đèn thì tối", dù Lâm Khuynh có đi tìm cô cũng khó mà nghĩ rằng, dù xin nghỉ làm, cô vẫn đang ở ngay trong công ty. Vì thế, Kiều Ngộ lợi dụng thông tin mà chỉ mình cô biết, lén lút trốn vào thiết bị này từ sáng sớm, dự tính ở đây tránh mặt mười ngày nửa tháng rồi tính tiếp.
Còn lý do cô trốn tránh — tất nhiên là vì chuyện tối hôm trước. Cô đã bị cảm xúc lấn át mà hành động không suy nghĩ. Khi hoàn hồn lại, cô cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để đối diện với Lâm Khuynh. Lòng cô đầy sự xấu hổ, thậm chí chỉ muốn trốn đến một hành tinh khác.
May thay, công nghệ của các cô đủ hiện đại để thực hiện ý nghĩ này.
Thế là Kiều Ngộ an phận trú ẩn tại đây một thời gian. Thiết bị này là do cô tự lập trình, bao gồm cả việc tối ưu hóa môi trường bên trong. Không gian hiện tại giống như một rạp chiếu phim cá nhân, trước mặt là một màn hình lớn hiển thị hình ảnh từ thế giới song song, bên dưới là chiếc ghế sofa mềm mại, đồ ăn thức uống đều có sẵn mọi thứ cần thiết.
Dù biết thức ăn ở đây chỉ là giả, chỉ có hương vị mà không cung cấp dinh dưỡng, nhưng cảm giác được ăn vẫn khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Kiều Ngộ nghĩ vậy, tiện tay mở một túi khoai tây chiên và bắt đầu ăn.
Điều duy nhất khiến cô không vui có lẽ là... cô rất khó tránh khỏi việc nhìn thấy hình ảnh thế giới song song, nơi chính mình và Lâm Khuynh đang thân mật bên nhau.
Đối với một người đang ôm tâm sự như cô, đây thật sự là một cực hình.
Vì thế, Kiều Ngộ buồn bực lựa chọn chỉ liên hệ với "mình" ở thế giới song song khi đối phương đang ở một chỗ khác. Còn những lúc khác, cô tự giác ngắt kết nối để tránh thấy, nghe điều không nên.
Cô đến đây không chỉ để trốn tránh, mà còn hy vọng có thể học hỏi kinh nghiệm từ chính mình ở thế giới song song. Tuy nhiên, đối phương lại không hợp tác. Hoặc là giả vờ không hiểu, hoặc là đánh trống lảng. Thậm chí có lúc, đối phương còn cố ý nói những câu khiêu khích cô.
"Cậu hỏi những chuyện đó làm gì? Chẳng phải cậu chưa từng yêu đương sao?"
"Hay là cậu và Lâm Khuynh ở bên đó đang cãi nhau?"
... Quả thực, thông minh đôi khi cũng là một điều tồi tệ. Kiều Ngộ mặt đen ngắt kết nối, quyết định cả ngày không nói chuyện với đối phương nữa.
Chưa từng yêu đương sao? Làm sao có thể nói như vậy được! Yêu đơn phương chẳng lẽ không tính là yêu sao?
Đáng ghét, tên đó mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã dẫn trước cô xa như thế ở phương diện này...
Cảm xúc của Kiều Ngộ rất khó tả, như thể cô đang ôm mối thù lớn, nhai khoai tây chiên răng rắc trong cơn tức giận.
Bên kia đã là "tân hôn kỳ ngọt ngào", trong khi phía cô chỉ là một mớ hỗn loạn. Đúng là người so với người, tức đến phát điên.
Đối diện với mối quan hệ rối rắm giữa mình và Lâm Khuynh, Kiều Ngộ thực sự không biết phải làm sao.
Cô đương nhiên biết việc mình rời đi mà không nói sẽ khiến Lâm Khuynh khó chịu, nhưng cô vẫn cứng rắn bỏ đi.
Lý do thứ nhất chắc chắn là vì xấu hổ, nhưng đồng thời, cô cũng thực sự cảm thấy cả hai cần không gian riêng để suy nghĩ, đặc biệt là Lâm Khuynh.
Kiều Ngộ không muốn Lâm Khuynh nhầm lẫn sự phụ thuộc vào cô với tình yêu. Cô luôn nghi ngờ rằng, rốt cuộc, Lâm Khuynh chưa từng xa cô quá lâu để cảm nhận rõ ràng. Ai chưa từng nếm trải sự mất mát, đương nhiên sẽ sợ hãi đau khổ.
Có lẽ, tách nhau ra thử một lần sẽ tốt hơn. Có thể sau một thời gian, Lâm Khuynh sẽ quen dần, rồi phát hiện ra cũng chẳng có gì ghê gớm.
Kiều Ngộ luôn giữ thái độ bi quan với tình cảm giữa hai người. Chính vì vậy, ngay cả khi thực tế đúng như cô nghĩ, cô cũng không cảm thấy hụt hẫng quá nhiều.
Kiều Ngộ tự giễu mình vì những suy nghĩ vô vọng, nhưng sau khi ngẩn ngơ một hồi, cô quyết định kết nối lại với thế giới song song. Trên màn hình lớn trước mặt, hình ảnh bên kia hiện lên.
Trong hình, Kiều Ngộ đang ngồi cùng Lâm Khuynh, cả hai xem TV. Trên đầu gối họ có một con mèo đang nằm. Kiều Ngộ vuốt v3 lông mèo, nhưng chẳng mấy chốc, tay cô đã bị Lâm Khuynh chậm rãi nắm lấy.
Bằng kinh nghiệm phong phú khi xem những cảnh này, Kiều Ngộ nhận ra ngay sau đó chắc chắn sẽ xảy ra một số điều mà cô không nên thấy. Vì vậy, cô nhanh chóng cắt đứt hình ảnh.
Cũng may vừa rồi cô chưa bật âm thanh! Nếu không, ai biết sẽ phải nghe thấy những điều kỳ quặc gì! Hai người đó chỉ cần ở bên nhau là cứ nịnh nọt ngọt ngào, đúng là cặp tình nhân mới yêu!
Cảm giác bất lực và giận dữ, Kiều Ngộ phồng má, búng tay một cái đầy bực bội.
"... Meo meo?"
"Ô, hệ thống 10773 à, ngươi tạm thời làm một con mèo thay ta đi."
"Tại sao lại làm mèo?!"
Trong không khí, tức thì xuất hiện một con mèo trắng y hệt con mèo vừa xuất hiện trên màn hình. Điểm khác biệt duy nhất là biểu cảm trên mặt con mèo này đầy tính nhân hóa. Nó lên tiếng với vẻ mặt ngơ ngác: "Thần đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Ta vừa mới nói chuyện phiếm với đồng nghiệp mà..."
Không chờ con mèo nói hết câu, Kiều Ngộ đã nhấc nó lên đặt trên đầu gối mình, tay vuốt v3 bộ lông mềm mại.
"Đừng hỏi gì cả, chỉ cần để ta vuốt là được."
"Được thôi, được thôi. Ngài nói gì cũng đúng."
Dù bị biến thành mèo, hệ thống — quen thuộc là một hệ thống điện tử — vẫn ngoan ngoãn nằm trên đầu gối Kiều Ngộ, im lặng hưởng thụ sự vuốt v3 vụng về.
Mèo thật tốt, nhưng làm hệ thống thì khổ thật.
Không biết hệ thống nghĩ gì, Kiều Ngộ lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhờ sự mềm mại của bộ lông. Nhưng ngay sau đó, cô lại rơi vào trạng thái mất hứng.
... Rốt cuộc mình đang làm cái gì đây? Thật vô nghĩa.
Có mèo thì sao chứ? Điều quan trọng nhất là cô vẫn là một người cô đơn. Làm sao so sánh được với người ta!
Kiều Ngộ buồn bã, vỗ nhẹ vào con mèo nhỏ trên đầu gối, muốn gọi nó rời đi. Nhưng sau đó, cô nhận ra mình không muốn tiếp tục ở lại không gian này nữa. Vì thế, khi câu nói đến bên miệng, cô lại đổi ý.
"... Qua bên kia nằm đi."
"Tốt thôi, meo meo."
Hệ thống rất biết nghe lời, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đầu gối Kiều Ngộ, rồi đi đến góc mà cô chỉ định, thoải mái nằm lên chiếc đệm mới được cô tạo ra.