Kiều Ngộ thật sự chấp nhận thế giới kia sau một thời gian. Trong suốt khoảng thời gian đó, cô cố tình làm như không biết về sự tồn tại của bên kia, dành toàn bộ thời gian cho công việc và cuộc sống hàng ngày, không muốn nghĩ rằng có một thế giới nào đó mà mình và Lâm Khuynh đang yêu nhau.

Hành vi này của cô đã bị phá vỡ vào một ngày nọ, khi Tòng Diệp bất ngờ chạy đến vào buổi chiều trong giờ làm việc, hoảng hốt nói lớn, "Câu chuyện mà tôi đang đọc đã bị sửa lại rồi!". Từ đó, một loạt sự kiện tiếp theo xảy ra, cùng với sự tồn tại của thế giới kia trở thành chủ đề được ưa thích nhất trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của công ty vào đoạn thời gian đó.

Sau khi người đồng nghiệp vô trách nhiệm kia bị phạt đi lưu đày, Kiều Ngộ vốn là ký chủ cũ liền trở thành người phụ trách tiếp theo của thế giới này. Mọi việc xảy ra sau khi bên kia Kiều Ngộ cuối cùng đã yên ổn.

"Không thể không nói, cậu ở thế giới kia quả là khá lợi hại."

Tòng Diệp thần sắc tiều tụy, lau mặt rồi yên lặng đóng giao diện tiểu thuyết lại.

"Tôi còn thắc mắc vì sao câu chuyện này lâu như vậy không có cập nhật, hai ngày trước click mở ra lại thấy đã thay đổi... Hơn nữa cô ấy đã thoát khỏi lưu đày rồi — có phải đây là ký chủ đầu tiên có thể trở về bình thường không?"

"Đúng vậy."

Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến cô, nhưng Kiều Ngộ vẫn cảm thấy đồng tình với Tòng Diệp, nhíu mày khi kiểm tra thông tin từ hệ thống.

"... Nhưng hình như có chút không ổn, 'tôi' ở bên đó có tình trạng sức khỏe tệ quá, bên đó chắc không gây ra tác dụng phụ làm kém đi thể chất con người chứ?"

Coi đây là vấn đề, Kiều Ngộ điều tra kỹ càng và tìm ra nguyên nhân. Cô gửi đề nghị cải tiến "Kiến nghị tối ưu hóa chế độ đãi ngộ cho ký chủ sau khi thất bại" và được chấp thuận, điều này đáng mừng thật.

"Nói tiếp —"

Sau một thời gian, khi Kiều Ngộ tưởng rằng Tòng Diệp đã từ bỏ việc đọc tiểu thuyết thì cậu ta lại đến tìm cô trong thời gian nghỉ ngơi, mở giao diện cuốn sách trước mặt cô.

"Nhìn không? Cậu và Lâm Khuynh yêu nhau, muốn xem không?"

Quả thật đến để cố ý chọc tức, Kiều Ngộ quay mặt đi, trong lòng đấu tranh với lời nói trước đó của mình rằng "có thể nhịn không đi xem". Cuối cùng, cô cũng miễn cưỡng mở miệng.

"... Cậu ở bên kia đáng yêu hơn."

"Cậu thật quá đáng!"

Tòng Diệp tức giận la lớn, nếu không phải vì cậu ta là con của ông chủ, chắc chắn Kiều Ngộ đã đuổi cậu ta ra khỏi quán cà phê để mình có chút thời gian nghỉ ngơi, đang định làm như vậy thì bất chợt một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

"Vừa rồi có ai gọi tên tôi sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, như dòng suối chảy làm xoa dịu cơn nóng trong lòng Kiều Ngộ, đồng thời khiến tim cô bỗng dưng loạn nhịp.

"Không... À, hình như Tòng Diệp đã nói tên cậu."

Kiều Ngộ không quay đầu ngay lập tức, mà là quyết đoán đẩy câu hỏi cho Tòng Diệp. Khi liếc nhìn, người vừa ríu rít tranh cãi vì mình lại trông giống như con cá vừa bị quăng lên bờ, miệng mở ra nhưng không nói được gì.

"Không, chúng tôi chỉ đang nói chuyện —"

Cậu ta trông có vẻ không tự nhiên, giọng nói cũng lạ hẳn đi, phải khụ hai tiếng mới khôi phục được bình thường.

"... Lâm Khuynh, chắc cậu cũng nghe rồi đúng không? Chính là chuyện của Kiều Ngộ ở thế giới song song — làm xong nhiệm vụ đến mức động trời đó."

"Chuyện gì cơ."

Kiều Ngộ không nhịn được lên tiếng, câu nói không rõ ràng làm cô không biết cậu ta đang nói gì. Sau đó, cô nghe tiếng cười của Lâm Khuynh từ phía sau.

"Tôi có nghe qua."

Bàn tay nhẹ nhàng trên vai cô khẽ véo, Kiều Ngộ theo phản xạ quay lại, đối diện với đôi mắt mỉm cười sáng trong.

"Chính là thế giới mà tôi và Kiều Ngộ yêu nhau đó đúng không?"

"..."

Đầu óc Kiều Ngộ bỗng ong lên, và cô hiểu ra rằng, cách nói mơ hồ của Tòng Diệp lúc nãy thực ra là vì muốn tốt cho cô. Rốt cuộc, nếu nói chuyện này trước mặt Lâm Khuynh, sẽ rất dễ gây khó xử.

Còn bây giờ, chính Lâm Khuynh là người đề cập đến điều này, quả thực là hiệu quả nổi bật.

"Đúng vậy, đúng rồi!"

Nhìn thấy Kiều Ngộ đờ người tại chỗ, Tòng Diệp cố ra hiệu mắt nhưng không có tác dụng, đành phải nâng giọng tiếp tục, vỗ mạnh vào lưng Kiều Ngộ.

"Hóa ra cậu đã nói với Lâm Khuynh rồi à, làm tôi cứ sợ hai người xấu hổ —"

"Cô ấy chưa nói."

Kiều Ngộ đang nói thì bị Lâm Khuynh cắt ngang, Tòng Diệp ngoài ý muốn nhìn lại, thấy Lâm Khuynh không chớp mắt nhìn Kiều Ngộ, trên khuôn mặt thanh tú còn chút nghi hoặc.

"Tôi nghe được từ người khác, đã một thời gian dài như vậy, Kiều Ngộ, cậu nhưng nửa lời cũng chưa nói với tớ."

"... À, à, quên mất."

Bị cú vỗ của Tòng Diệp làm giật mình tỉnh lại, Kiều Ngộ lúng túng tránh đi ánh mắt, cúi thấp mắt.

"Không phải chuyện lớn."

"Nhưng tớ lại thấy nó khá lớn, khó có một thế giới mà chúng ta yêu nhau."

Cảm xúc hơi thấp hèn của Kiều Ngộ không bị phát hiện, cô nghe tiếng Lâm Khuynh ra vẻ bất mãn, cố tình nắm lấy tay cô, chậm rãi siết chặt.

"Điều hiếm hoi như vậy mà cậu lại biết từ sớm cũng không nói cho tớ. Tớ cũng muốn xem một chút về chuyện yêu đương của tớ và cậu là như thế nào."

Lâm Khuynh nói rồi nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, dường như suy tư điều gì đó.

"... Rất khó tưởng tượng, phải không?"

Trái tim Kiều Ngộ như đóng băng.

Cô biết Lâm Khuynh không có ác ý, cô ấy chỉ đứng ở vị trí của một người bạn tốt, nói ra những lời hoàn toàn bình thường, nhưng đối với Kiều Ngộ, đó lại là thứ độc dược chí mạng, bởi vì trong câu nói đó, Lâm Khuynh đã vô tình lộ ra ý rằng "chưa từng nghĩ đến".

"Muốn xem không?"

Kiều Ngộ nghe chính mình lên tiếng, giọng nói bình tĩnh đến mức khó tin, nhưng mỗi chữ thốt ra đều thật gian nan, như có những lưỡi dao nhỏ đang rạch cổ họng.

"Ừ."

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lâm Khuynh nghiêm túc gật đầu, Kiều Ngộ khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng.

"Vậy thì yêu tớ đi."

"Tớ thích cậu, từ rất lâu rồi tớ đã thích cậu."

Giọng nói cô rất nhẹ, nhưng từng từ đều rõ ràng vô cùng. Kiều Ngộ nghe thấy tiếng hút khí của Tòng Diệp bên cạnh, nhưng cô không quan tâm đ ến cậu ta, chỉ thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Khuynh.

Khuôn mặt thanh tú mà cô đã quen thuộc từ bé tràn đầy sự kinh ngạc không giấu giếm và một chút bối rối, cô ấy há miệng, mất một lúc mới lên tiếng.

"... Thật nghiêm túc sao?"

Nghiêm túc, tớ đương nhiên nghiêm túc, tớ đã bao nhiêu lần mơ thấy cậu, trong giấc mơ nói yêu cậu hàng nghìn lần, tớ thật sự rất thích cậu.

Kiều Ngộ chợt thả lỏng biểu cảm, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, mặt mày tràn đầy ý cười hài hước.

"Nói giỡn thôi."

Những ngày sau đó trôi qua bình lặng, không khác gì trước đây.

Điều đáng nói chỉ là việc Kiều Ngộ viện cớ hệ thống hướng dẫn ký chủ tiết lộ bí mật thế giới, rồi lấy lý do này xin gặp gỡ trực tiếp ký chủ để giải quyết vấn đề, cuối cùng đã giúp được một chút.

Kiều Ngộ của bên kia chắc không thể tưởng tượng rằng "thần" trong lời nói của cô ấy lại là một người có nguyên tắc và quy định như vậy, và thậm chí còn chưa yêu ai.

Kiều Ngộ thất thần nghĩ ngợi, vô thức đảo nhẹ đ ĩa thức ăn, bỗng có một miếng thịt xuất hiện dưới đũa.

"... Này Kiều Ngộ, đừng mơ màng nữa, ăn hết miếng thịt này rồi sau bữa cơm tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Hả? Chuyện gì? Sao lại bí mật như vậy, còn biết trước đưa hối lộ."

Kiều Ngộ không hiểu nhìn sang Tòng Diệp ngồi bên cạnh, thấy cậu ta trừng mắt nhìn mình, lại nhìn miếng thịt, nhưng hoàn toàn không có ý định giải thích.

Cô còn đang bối rối nhìn vào đ ĩa chấm, chuẩn bị ăn miếng thịt đó thì một đôi đũa khác đã nhanh chóng gắp miếng thịt đi, rồi đưa lại một miếng mới.

"Xin lỗi Tòng Diệp, trên này có hành, cô ấy không ăn."

Lâm Khuynh ngồi bên cạnh, cười tươi tắn với Tòng Diệp, làm dấu xin lỗi, rồi quay qua Kiều Ngộ chớp chớp mắt đầy tinh nghịch, "A, ngon quá!" rồi ăn miếng thịt của Tòng Diệp.

... Thật là sao mà lại thế này.

Kiều Ngộ thở dài, chấp nhận số phận, gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, nhai như nuốt cả nỗi khổ của mình.

Hiện tại họ đang tham dự buổi liên hoan công ty trước khi tiến hành quy trình bảo quản ký ức 5 năm một lần, ngày mai sẽ là ngày tất cả mọi người đi sắp xếp lại ký ức của mình. Không ai biết rằng sau ngày mai, liệu người ngồi bên cạnh mình sẽ lựa chọn quên đi điều gì. Chính vì thế mà trước buổi ký ức định kỳ luôn có một bữa tiệc, có phần giống như "nắm chắc cơ hội gặp lại mọi người một cách trọn vẹn" lần cuối.

Đương nhiên, sau ngày mai có thể có một số người sẽ quên mất rằng hôm nay mình đã cùng ăn bữa cơm này với đồng nghiệp. Dù sao, liên hoan công ty có lẽ không phải là thứ ký ức đáng lưu giữ.

Và trong buổi tiệc này, cô ngồi bên cạnh Tòng Diệp và Lâm Khuynh. Không thể không nói, từ sau lần xúc động trước đó, cô đã che giấu khá thành công. Ít nhất Lâm Khuynh hoàn toàn tin rằng lời từ chối hôm đó chỉ là trò đùa, và mọi thứ sau đó đều không khác gì trước.

Chỉ là biết sự thật, Tòng Diệp nhìn cô với ánh mắt đầy sự đồng tình lẫn nhau, khiến cô nhiều lần nóng giận.

Bất kể Tòng Diệp muốn nói gì, Kiều Ngộ cũng nhất quyết bắt hắn hứa rằng ngày mai sẽ quên đi đoạn ký ức đó.

Kiều Ngộ hạ quyết tâm, sau khi buổi liên hoan kết thúc và mọi người ra về, cô liên tục ra hiệu cho Tòng Diệp gật đầu đồng ý. Sau đó cô chuyển hướng về phía Lâm Khuynh, người đang đứng chờ cô bên ngoài.

"... Tớ có chút việc, cậu về trước được không?"

Hai nhà của họ gần nhau, nên bình thường cả hai thường cùng về. Vì vậy, cô phải giải thích với Lâm Khuynh. Nhưng nghĩ lại, cô không nhắc đến Tòng Diệp, vì biết cậu ta đột nhiên tìm mình có tám chín phần là liên quan đến chuyện của Lâm Khuynh. Cô tạm thời vẫn giữ chút đồng cảm cho Tòng Diệp, nên quyết định giấu kín trước.

"Có việc gì à?"

Lâm Khuynh nhíu mày hỏi.

"Muốn làm gì? Tớ có thể đợi cậu."

"Không, không cần đâu." Nghĩ rằng ai biết Tòng Diệp sẽ nói bao lâu, nên không thể để Lâm Khuynh đợi, Kiều Ngộ vội vàng xua tay, cố nghĩ ra một cái cớ khô khan, "Tớ có hẹn với một người bạn, không biết mất bao lâu đâu."

"Bạn? Tớ không thể đi cùng sao? Là người bạn mà tớ không biết à?"

"..."

Thực ra không thể trách Lâm Khuynh nghi ngờ, vì từ nhỏ đến lớn, bạn bè của họ hầu như đều chung. Nhưng hôm nay, Lâm Khuynh có vẻ hỏi nhiều hơn bình thường, không giống như mọi khi.

Như cảm nhận được từ sự nghi hoặc nhẹ của cô, Lâm Khuynh khẽ cắn môi, sau một lúc thì thở dài.

"... Được rồi, tớ về trước."

Kiều Ngộ không rõ cô ấy đang nói về chuyện gì, nhưng khi nghe những lời này, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đó.

["Nói đùa thôi."]

Cô im lặng hồi lâu, nhìn chăm chú vào Lâm Khuynh, rồi khẽ gật đầu.

"tớ đã nói dối cậu."

Kiều Ngộ nuốt lại nụ cười đột nhiên nảy ra, cảm thấy mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lần mở mắt tiếp theo là căn phòng quen thuộc.

Là nơi ngoài phòng cô ra, nơi cô cảm thấy quen thuộc nhất, hương thơm thanh nhã lan tỏa trong không khí. Kiều Ngộ cố ngồi dậy, cảm thấy đầu vẫn còn âm ỉ đau, nhưng đã khá hơn nhiều, chắc có ai đó đã cho cô uống thuốc giải rượu.

Sao cô lại ở trong phòng của Lâm Khuynh?

Sau khi uống rượu, ký ức có chút mơ hồ, như dòng sữa bị khuấy đục. Kiều Ngộ nhăn mày, vừa định bước xuống giường thì nghe có người bước vào.

"Tỉnh rồi à."

Lâm Khuynh ngồi xuống mép giường, sắc mặt bình thường, đưa cốc nước trên tay cho Kiều Ngộ, ra hiệu cô uống.

Không thể nhìn ra điều gì từ vẻ mặt của cô ấy, Kiều Ngộ ngoan ngoãn uống cạn nước, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy không có chuyện gì tốt.

"Tòng Diệp đã nói với tớ rồi."

Quả nhiên, trong lòng Kiều Ngộ có chút lo lắng, ngồi cứng người lắng nghe Lâm Khuynh nói tiếp.

"Không ngờ rằng tớ vẫn chưa thấy cậu ra khỏi công ty."

"Cậu giấu tớ để đi uống rượu với người khác. Thật là quá đáng, phải không?"

Lời nói này rõ ràng là để trách tội, trong lòng Kiều Ngộ lo lắng không thôi—dù cô cũng không hiểu tại sao lại sợ như thế, cô rõ ràng là một người trưởng thành có năng lực tự chủ, việc uống rượu sao lại phải bị quản lý bởi người cùng tuổi chứ—điều đầu tiên nghĩ đến là, tại sao Lâm Khuynh lại nhấn mạnh vào ba chữ "giấu tôi"?

"... Không phải vậy, chủ yếu là... bồi cậu ta uống."

Tạm thời biện minh cho bản thân, nhưng hoàn toàn không hiệu quả, không biết có phải do tâm lý không, Kiều Ngộ cảm giác rằng sắc mặt của Lâm Khuynh càng tệ hơn.

"Bồi cậu ta uống—à, lý do đó tớ cũng đã nghe."

Rất hiếm khi thấy giọng nói của Lâm Khuynh chứa đầy ý chế nhạo, Kiều Ngộ liếc nhìn cô, thấy khóe môi Lâm Khuynh nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

"cậu ta nói là muốn quên đi việc thích tôi, mới rủ cậu đi uống rượu, đúng không?"

"..."

Kiều Ngộ lập tức cứng đờ, trong lòng nghi ngờ không biết tại sao Tòng Diệp lại nói chuyện này với Lâm Khuynh, đang định hỏi rõ ràng thì đã nghe giọng nói lạnh hơn của Lâm Khuynh tiếp tục.

"Thật yếu đuối, kiểu trốn tránh như vậy."

"——"

Suy nghĩ của Kiều Ngộ dừng lại ngay lập tức, cô không thể tin được những gì mình nghe được, từ từ quay đầu nhìn Lâm Khuynh.

"Tự mình quyết định. Nếu đã quyết định, sao lại phải bày ra thái độ như vậy một ngày trước đó."

Lâm Khuynh như biến thành người khác, lạnh lùng thốt ra những lời cứng rắn.

"Hơn nữa, chuyện đó liên quan gì đến cậu? Chính cậu ta đau khổ thì cũng mặc hắn, sao lại phải kéo cậu vào?"

"Chỉ là quên một người thôi, đáng để làm lớn chuyện vậy sao?"

"Ngay cả việc buông bỏ một mối tình cũng không làm được, người như vậy..."

Cô không nói tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói đã rõ ràng, cô nắm lấy tay Kiều Ngộ, ý có phần ám chỉ.

"Kiều Ngộ, người như vậy, cậu nên tránh xa một chút."

Ngón tay Lâm Khuynh chậm rãi quấn quanh tay của cô, như thể có một chút lưu luyến.

Kiều Ngộ im lặng, rút tay ra.

"... Kiều Ngộ?"

Cô lập tức đứng lên khỏi giường, không đoán trước được phản ứng này, Lâm Khuynh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy được một bên mặt của cô.

"tớ không thể."

Lâm Khuynh nghe Kiều Ngộ nói, giọng rất nhẹ, như thể bay lơ lửng giữa không trung, giọng nói hư ảo và xa vời.

"Lâm Khuynh, tớ không thể tránh xa người như vậy."

Cô nói và xoay người lại, đuôi mắt thoáng đỏ, run rẩy lùi lại vài bước.

"... Bởi vì tớ cũng là người như vậy."

Giọng nói của Kiều Ngộ cuối cùng cũng run rẩy, cả người cô như muốn ngã, không ngừng nhẹ nhàng lắc đầu, lùi dần về phía sau, dưới ánh mắt bàng hoàng của Lâm Khuynh, cô lùi đến cửa, nửa dựa vào cửa với vẻ kiệt sức.

"tớ cũng vậy, không thể buông bỏ một mối tình một cách sạch sẽ."

"Quên một người... với tớ mà nói, cũng là việc rất khó."

Sắc mặt cô tái nhợt, nở nụ cười yếu ớt và mệt mỏi, một nụ cười đau khổ không thể tự chủ.

"tớ thích người đó, đã ở bên tớ ... rất lâu."

"Nếu tớ muốn quên cô ấy—" Kiều Ngộ nhìn Lâm Khuynh không chớp mắt, ánh mắt dần dần dịu dàng hơn, "tớ sẽ phải quên đi hơn một nửa cuộc đời mình."

"Nhưng cậu nói đúng."

Trong khoảnh khắc đó, Kiều Ngộ dường như thu lại biểu cảm của mình, lộ ra nụ cười ôn hòa xa cách.

"tớ có lẽ đang làm chuyện bé xé ra to."

Lâm Khuynh bừng tỉnh từ không khí đầy căng thẳng đó, ngơ ngác nhìn cô, do dự nhìn về phía Kiều Ngộ.

"Xin lỗi, tớ đã uống rượu, lại nằm trên giường cậu, lần sau sẽ bồi cậu một giường khác."

Khi trong lòng cô nảy sinh suy nghĩ gần với sự thật, Kiều Ngộ nhanh chóng nói hết lời, dần dần trở nên lễ phép, sau đó nhìn cô thật sâu một lần, cúi đầu.

"... Tạm biệt."

Chỉ trong một khoảnh khắc do dự, Lâm Khuynh đã không bắt được Kiều Ngộ, khi đuổi theo ra ngoài đã muộn một bước, chỉ có thể đứng đó nhìn cô không chút do dự bước vào cổng dịch chuyển và biến mất.

Vì sao? Kiều Ngộ muốn đi đâu? Nhà của cô ấy ngay bên cạnh, căn bản không cần đi cổng dịch chuyển, cô ấy định làm gì?

Một cảm giác hoảng sợ lớn khó có thể diễn tả nảy lên trong lòng, Lâm Khuynh hầu như không có thời gian để tiêu hóa những gì mình vừa mới biết, đã bị cảm giác này làm cho ngực đau xót, vô thức siết chặt ngực áo.

Từ nhỏ đến lớn, cô và Kiều Ngộ luôn bên nhau, bất kể lúc nào, Kiều Ngộ luôn ở bên cạnh cô. Lâm Khuynh luôn cảm thấy họ sinh ra để bên nhau, cô biết mọi thứ về Kiều Ngộ, và Kiều Ngộ cũng biết mọi thứ về cô.

... Lẽ ra nên là như vậy.

Họ thậm chí chưa bao giờ cãi nhau. Chưa kể đến chuyện như thế này.

Kiều Ngộ rời bỏ cô, mà cô lại không biết đi đâu để tìm cô ấy.

Lâm Khuynh không thể kiềm chế được cảm xúc ngày càng tệ hại trong lòng, run rẩy liên hệ với Kiều Ngộ, không có hồi đáp. Sau đó cô gọi cho từng người bạn chung của hai người, thậm chí gọi cho cha mẹ của Kiều Ngộ, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại những câu trả lời phủ định.

Sự lo lắng ngày càng lớn, Lâm Khuynh lang thang trên đường không mục tiêu, cô đã mất đi điểm tựa, biết rằng đây là hành động tìm kim dưới đáy biển nhưng không có cách nào ngừng lại.

Cô phải tìm thấy Kiều Ngộ.

Lâm Khuynh đứng ở ven đường, hít thở sâu, sau đó mở danh bạ liên lạc.