“MOCHIZUKI-SAN CHUẨN BỊ NGHỈ HỌC Á !?”
“Suỵttt, be bé cái mồm thôi”
“Lỗi tao..”
Ừm thì… ai cũng sẽ sốc khi nghe thấy tin này thôi nhỉ, cô bạn xinh nhất lớp sắp phải nghỉ học mà.
Cổ tên là Mochizuki Haruka, là nữ sinh mà lũ con trai ai cũng mến mộ.
Tôi – Yasunaga Renji – cũng không là ngoại lệ, tôi cũng muốn được thân thiết với cô ấy lắm chứ.
“Chuyển trường à ?”
“Không phải, nghe bảo là vấn đề học phí”
“Thật hả trời….?”
Trước tôi cũng chỉ bán tín bán nghi mấy tin đồn về việc nhà Mochizuki không được giàu có chứ không nghĩ nó là thật.
Bạn cùng lớp của cô kể rằng hồi sơ trung cô ấy có bữa trưa khá đạm bạc và cũng chưa từng thấy Mochizuki mang trang sức hay là trang điểm gì cả. Cổ luôn từ chối khi bạn bè rủ đi chơi và luôn bận bịu với mấy việc làm thêm kể cả đó là cuối tuần. Có lẽ từ đó mà tin đồn về việc nhà cô ấy không khá giả bắt đầu xuất hiện.
Nhưng mọi chuyện tệ đến mức cổ phải nghỉ học lận sao ?
“Tao mới nghe được là nhà Mochizuki có một khoản nợ kha khá nên không còn có thể đi học được nữa”
“Mày nghe ở đâu thế ?”
Có chắc chắn là cô ấy nghỉ học vì vấn đề kinh tế không ? Hay là tụi này đoán già đoán non ?”
Trong lớp này có cả một hội con gái ghen tị với nhan sắc của Mochizuki nên không thể loại bỏ khả năng tụi này đang lan truyền tin đồn thất thiệt
“Là từ bạn của Mochizuki, có vẻ là tình cờ nghe được nên họ hỏi lại cho chắc và Mochizuki cũng không phủ nhận..”
“Hmmm, vậy là cô ấy thuộc tuýp không thể nói dối bạn thân mình…”
Tội nghiệp thật, chuyện gia đình mình tự nhiên bị khui ra như thế. Chắc bạn thân cổ đang thấy có lỗi lắm đây.
“Mochizuki còn có em gái nữa nhỉ ?”
“Ừm, hình như nhóc đó đang năm cuối sơ trung rồi, còn chuẩn bị thi chuyển cấp nữa”
“Mochizuki trông có vẻ là kiểu người sẽ hi sinh bản thân mình vì người khác, ở đây là em gái cậu ấy…”
Và chắc là nhóc đó cũng vùng vằng đòi nghỉ học giống cô chị mình cho xem.
“Haizz… Vậy là cổ nghỉ học thật à?”
“Mày thích Mochizuki đến thế cơ à Yasunaga ? Đến mức thở dài luôn cơ ?”
“Không hẳn thế, chỉ là… kiểu cổ nghỉ học để đi làm kiếm tiền làm tao bắt đầu liên tưởng đến mấy chuyện... Mày hiểu mà đúng không, một cô gái trong sáng phải dấn thân vào…”
“Mày khốn nạn thật đấy, nhưng tao cũng không phủ nhận”
Tôi nửa đùa nửa thật thôi, nhưng quả thực việc Mochizuki phải đi làm mấy việc đó chỉ để kiếm tiền, nó làm tôi thấy khó chịu.
Nếu mà không còn cách nào khác, hay là…
“Được rồi, tao sẽ biến Mochizuki thành của tao”
“HẢ ?”
Phong cách sống của tôi là phải quyết đoán, không được chần chừ khi có cơ hội.
“Này, Mochizuki!”
“Có chuyện gì thế ?” – Cô ấy đáp lại đầy dịu dàng
Nhưng cổ trông hốc hác quá, có lẽ vừa do cú stress nặng khi quyết định sẽ nghỉ học và ăn uống không điều độ.
Mà kệ đi, từ giờ trở đi cô ấy không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa…
Vì tôi sẽ lo hết mọi thứ.
“Cậu trao thân cho tôi, tôi trả nợ cho cậu, thấy sao hả ?”
Tiếng trêu đùa bắt đầu phát ra khắp lớp, chắc là do tôi ở tầng lớp dưới của kim tự tháp đây mà..
“Tôi không có nói đùa”
Cô nàng nhăn mặt lại, trông dễ thương phết
“Tôi đang nghiêm túc đó. Nhìn vào số dư tài khoản của tôi đi”
“..!!!?”
Số dư tài khoản của tôi vô cùng lớn, có lẽ Mochizuki chưa từng thấy nhiều số 0 đến vậy trong tài khoản thì phải. Tiền này là do tôi kiếm được khi thắng xổ số và rồi cầm tiền đó để đi đầu tư vào chứng khoán đấy nhé.
Theo luật thì nếu chưa đủ tuổi thì số tiền lớn như này tôi không được sở hữu mà phải thông qua phụ huynh, nhưng may mắn là bố mẹ tôi khá tin tưởng tôi nên họ đồng ý cho tôi sử dụng tiền thoải mái và còn cho tôi sống một mình ở một căn hộ khá lớn nữa
Với từng này tiền thì chút nợ của bạn cùng lớp có là gì đâu chứ.
“Tiền trao thì mới “múc” cháo, tôi sẽ không chạm vào cậu cho đến khi tôi chuyển đầy đủ tiền nên không cần phải lo đâu”
“……..”
Đây là cách để cậu ta không nghĩ tôi là một thằng khốn đi lừa tình và gọi cảnh sát.
“Tôi từ chối” - Cổ lườm tôi đầy sắc lẹm
Quả đúng không ngoài dự đoán mà, nếu có ai mà đồng ý với lời đề nghị này thì chỉ có mấy đứa có “bố đường” ở ngoài thôi.
“Cậu chắc chứ ? Tôi đang đưa ra lời đề nghị béo bở cho cả gia đình cậu đấy, tôi cũng không phải kiểu người thích bóc bánh trả tiền đâu nhé”
Chẳng cần biết là nhà cô ấy đang nợ bao nhiêu tiền, nhưng tôi dám chắc Mochizuki không thể trả hết nợ với chỉ một hai đêm “kiếm tiền” đâu
Lời đề nghị của tôi quả thực quá ngon để đồng ý, trả toàn bộ nợ chỉ trong một lần duy nhất.
Và chắc chắn cổ đang muốn biết tôi được gì khi đề nghị như thế…
“Tôi từ chối” – Mochizuki cương quyết
Đúng là một cô gái đầy tự trọng mà, nhưng chẳng lẽ cổ không biết mình sẽ phải bán thân để trả tiền nợ sau khi bỏ học sao ?
Mà kệ vậy, tôi chỉ đang làm điều tôi muốn làm
“Em gái cậu, năm nay sẽ thi chuyển cấp nhỉ ?”
“…!?”
Tôi biết mà, cô ấy thực sự muốn hi sinh cho gia đình mình, vậy nên đây cũng là điểm yếu của Mochizuki
“Tôi sẽ trả toàn bộ mọi chi phí học tập cho cả hai chị em cậu, từ lúc này cho đến khi cả hai tốt nghiệp đại học”
“….”
Cổ bắt đầu rung động rồi ~
Cô em gái yêu quý của mình được sống hạnh phúc thì dễ gì từ chối được đúng không ?
“Tôi sẽ không yêu cầu thứ gì quá đáng đâu, cậu chỉ cần nghe lời tôi một chút thôi và có thể tận hưởng cuộc sống học đường một cách bình thường như bao nữ sinh khác”
Mochizuki hi sinh một chút và ai cũng đều có lợi cả, gia đình sum vầy không cần phải cật lực làm lụng trả nợ nữa.
Khá có lỗi với cậu ấy nhưng Mochizuki càng tốt bụng thì cô ấy càng ít sự lựa chọn.
“Tôi….hiểu rồi”
Quào, cổ đáp lại liền luôn kìa.
Tôi còn nghĩ cô ấy sẽ về bàn bạc với gia đình các thứ nữa cơ, nhưng rốt cuộc Mochizuki quyết định hi sinh bản thân mình một cách thầm lặng.
Cao quý thật đấy
“Vậy lát nữa tôi qua nhà cậu nhé”
Tiền thì không thành vấn đề, nhưng phải làm hợp đồng đã, tôi không muốn nhì nhằng mấy cái giấy tờ.
“Yasunaga, cậu đúng là tên tồi tệ”
Chậc, lại lũ con gái trong lớp à
“Sao thế, các cậu muốn thế chỗ Mochizuki à ?”
“Đừng có mà bát nháo, cậu chỉ cần cho cô ấy mượn tiền mà không đưa ra điều kiện nào cả mà!”
“Sao không đi mà nói thế với “bố đường” của cô ?”
“!”
Vậy là dám nhận tiền từ các “bố” nhưng giờ bắt đầu ý kiến với việc tôi làm ?
“Tôi đang dùng tiền tôi tự tay kiếm được đê giúp đỡ Mochizuki và chỉ muốn nhận về một chút đáp lễ nhỏ nhoi. Nếu mấy người tốt bụng thế sao không vào mà giúp ?”
Tôi chốt lại một lần nữa để bịt mồm luôn mấy đứa đang muốn mở mồm ra hỏi
Giờ thì chả ai dám hó hé khi tôi với Mochizuki ở riếng với nhau rồi
“Mày đúng là thằng khốn nạn”
Chốt lại thì, tôi mất thằng bạn, nhưng đổi về lại Mochizuki, lời chán.
---
“Sao cậu chưa làm gì hết ?”
Đã một tháng trôi qua, giờ thì cô ấy đang đứng trước bàn tôi, trông khá bực bội, ngay giữa bữa trưa của tôi.
“Cậu muốn tôi làm gì à ?”
“!!!” – Mặt đỏ lét rồi kìa, đáng yêu thật đấy
“N-Nhưng… cậu bảo tôi tr-trao thân cho cậu mà”
“Đúng thế, nên việc của câu là tới khi tôi gọi”
“Nhưng cậu chẳng bao giờ gọi tôi cả !”
“Cậu muốn tôi gọi à ?”
“!”
Đừng có mời gọi tôi như thế chứ, không giống cách cư xử của một cô gái trong sáng đâu
“Hừm…”
“G-Gì hả !?”
“Trông cậu khỏe khoắn với tươi tắn hơn hẳn rồi đấy, nên chắc sắp đến lúc rồi”
“Ư..”
Có vẻ lượng tiền tiêu vặt tôi đưa cô ấy đã giúp bữa ăn của cổ có thêm thịt cá trong bữa ăn hàng ngày rồi đây, và có vẻ như tính cách năng động và hoạt ngôn ẩn dưới vẻ dịu dàng thánh thiện của cô nàng bắt đầu lộ ra rồi
“Nhưng mà tuần này tôi bận rồi, nên không phải bây giờ”
“Ể ?”
“Đi chơi với bạn bè của câu đi chứ”
Dù đã không còn phải làm việc bán thời gian sau giờ học nữa, thế nhưng cổ vẫn không dám đi chơi với bạn vì sợ bị tôi gọi đến. Tôi nhớ là tôi có bảo cậu ta sống như một nữ sinh cao trung bình thường rồi mà nhỉ…
“Thế nhé !”
“K-Khoan đã..”
Trông Mochizuki muốn nói gì đó, nhưng tôi mặc kệ rồi úp mặt xuống bàn ngủ trưa.
---
Lại thêm một tháng nữa trôi qua
“Tới khi nào cậu mới ra tay ?”
“Nữa hả trời ?”
Tôi chẳng nhớ số lần cô nàng bướng bỉnh này tới phá bữa trưa của tôi nữa rồi. Giờ thì hay rồi, dáng vẻ thánh thiện hai tháng trước giờ chẳng
thấy đâu mà chỉ thấy bướng bỉnh thôi.
“Quan trọng hơn, hình như có gì đó chưa được tuân thủ trong hợp đồng”
“Hể ?”
Tôi đang nói về hợp đồng, cái hợp đồng trao tiền cho gia đình cổ mà sao mặt cổ lại đỏ lét lên rồi kìa
“Mochizuki, cậu sẽ học đại học phải không ?”
“Không, tôi… tôi sẽ đi làm…”