Người tiều phu đã không may làm rơi chiếc rìu của mình xuống suối khiến anh vô cùng lo lắng.

"Anh đã đánh rơi chiếc rìu vàng này à? Hay đó là chiếc rìu bạc này?... Hoặc đó chỉ là một chiếc rìu bình thường mà thôi?"

Người tiều phu đã không thể kìm nén sự ngạc nhiên của mình trước người con gái trước mặt. Anh không thể thốt lên lời trước sự xuất hiện của nữ thần mùa xuân, trái tim anh như bị hớp hồn. Quá bối rối, người tiều phu đã bỏ chạy mà không nói gì cả.

Mặc dù đã mất đi chiếc rìu của mình và rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhưng kí ức về cuộc gặp gỡ ấy vẫn đọng mãi trong tâm trí anh. Anh quyết định thả một bông hoa đang nở rộ mà mình tìm thấy xuống con suối.

"Anh đã đánh rơi bông hoa bằng vàng này à? Hay là một bông hoa bằng bạc?...Hoặc đó chỉ là một bông hoa bình thường?"

Trong sự vui mừng khi được gặp lại cô một lần nữa, người tiều phu đã thành thật trả lời: "Tôi chỉ làm rơi một bông hoa bình thường mà thôi"

"Anh là một người lương thiện. Ta sẽ tặng anh tất cả những bông hoa này."

Bàn tay của nữ thần cầm tất cả những bông hoa đưa cho người tiều phu. Ngay khi anh vừa nhân lấy, cô liền biến mất ngay lập tức. Ngày hôm ấy người tiều phu không thể quên được hơi ấm từ bàn tay nữ thần mà anh đã chạm vào.

Một này nọ, người tiều phu quyết định thả một bức thư xuống suối. Đó là bức thư tình mà anh đã viết để tặng cho cô.

"Anh đã đánh rơi bức thư bằng vàng này à? Hay là một bức thư bằng bạc?...Hoặc đó chỉ là một bức thư bình thường mà thôi?"

Người tiều phu liền nhẹ nhàng trả lời: "Đó là bức thư mà tôi viết cho cô". Trong sự bối rối, nữ thần mở bức thư ra đọc và tìm thấy những lời yêu thương mà người tiều phu gửi gắm ở bên trong.

Đọc xong bức thư, cô thấy vô cùng bất ngờ. Cô liền nói: "Anh quả là một người tinh quái. Ta sẽ tịch thu bức thư này" rồi biên mất vào dòng suối. Trước khi biến mất, cô vẫn nán lại nhìn người tiều phu với cái nhìn đầy ranh mãnh nhưng người tiều phu vô cùng buồn vì tình cảm của anh không với tới cô và trở về nhà.

Một ngày khác, người tiều phu đã đem hành, cà rốt, khoai tây thả xuống suối. Đó là những loại rau củ mà anh đã tự trồng ở vườn nhà mình. Nữ thần không xuất hiện ngay lập tức mà lặng lẽ xuất hiện sau một lúc.

"Anh đã đánh rơi những loại rau bằng vàng này ? Hay là những loại rau bằng bạc?...Hoặc đó chỉ là một nồi cà ri hơi khét?"

Nữ thần đưa nồi cà ri về phía trước bằng cả hai tay. Bên trong là món cà ri ngon lành mà cô đã cất công làm.

"...Tôi nhận nó...được chứ?"

Người tiều phu vốn định tặng cô những loại rau nên rất bất ngờ khi cô tặng lại cho anh cà ri nhưng vẫn vui mừng khôn xiết.

"Chúc anh ngon miệng"

Ngày hôm ấy, người tiều phu đã vui vẻ thưởng thức món cà ri hơi khét.

Một hôm nọ, người tiều phu quyết định thả một con gấu bông xuống suối.

"Anh đã đánh rơi con gấu bông bằng vàng này à? Hay là một con gấu bông bằng bạc?...Hoặc đó chỉ là một con gấu bông bình thường?"

Người tiều phu trả lời: "Đó là món quà mà tôi muốn tặng cô." Nữ thần nhận thấy trên con gấu bông có một lời nhắn: "Cà ri rất ngon. Cảm ơn cô"

"...Anh thật sự khá tinh quái đấy..."

Nói rồi, cô ôm lấy con gấu bông và hòa mình vào dòng suối. Khuôn mặt cô lúc ấy vui vẻ, tựa như một làn gió báo hiệu mùa xuân đã về.

Một ngày khác, người tiều phu thả một chiếc lá xuống dưới suối.

Anh đã đánh rơi chiếc lá vàng này à? Hay một chiếc lá bạc? ...Hay chỉ là một chiếc lá bình thường thôi?"

Khi nữ thần hỏi, người tiều phu liền ngồi lên trên tảng đá gần đó và lấy ra một cây đàn guitar.

"Hôm nay tôi muốn tặng cho cô một bài hát... liệu cô có muốn nghe không?"

Người tiều phu liền bắt đầu hát một cách say sưa và chơi cây đàn guitar mà anh ta đã cất công tập luyện. Nữ thần chỉ im lặng lắng nghe bài hát của anh ấy. Sau khi hát xong bài đầu tiên, người tiều phu nhẹ nhàng nói : "Với chiếc lá này, ta có thể tạo nên một âm thanh rất tuyệt vời". Nói rồi anh đưa một chiếc lá tương tự lên môi và tạo ra một âm thanh thật hay.

Nữ thần liền bắt chước người tiều phu, đặt chiếc lá lên môi nhưng dù vật lộn một lúc cô vẫn không thể tạo ra được âm thanh như anh. Sau một hồi kiên trì cố gắng, cuối cùng cô đã tạo ra được một âm thanh ngọt ngào. Người tiều phu bắt đầu bài hát thứ hai và nữ thần đã đệm cho anh ta một giai điệu với cây sáo cỏ của mình.

Vào ngày hôm ấy người tiều phu đã quyết định thả xuống suối một chiếc nhẫn nhỏ.

Anh đánh rơi chiếc nhẫn vàng này à? Hay chiếc nhẫn bạc? ...Hay chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi?"

"... Đây là chiếc nhẫn anh dành tặng cho em. Anh yêu em. Hãy cưới anh nhé?"

"Đây thật sự là một đề nghị rất tuyệt nhưng..."

"..."

"Em không thể nào rời khỏi đây được..."

"Mẹ của anh ở xa, sức khỏe ốm yếu, anh không thể ở lại đây được mà phải về chăm sóc bà."

Nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt người tiều phu. Nữ thần vẫn bình tĩnh. Cô đặt chiếc nhẫn vàng vào tay người tiều phu và nói:

"Anh hãy dùng chiếc nhẫn vàng này để mua thuốc cho mẹ anh."

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người tiều phu. Nữ thần trở nên trầm tư. Cô đeo chiếc nhẫn bạc vào tay người tiều phu.

"Sau khi mẹ anh khỏi bệnh, anh có cân nhắc về việc chuyển tới đây sống cùng mẹ anh không?"

Nước mắt tiếp tục chảy dài trên khuôn mặt người tiều phu. Cô nhẹ nhàng nói:

"...em, anh và mẹ anh..."

Đáp lại lời nói của cô, người tiều phu lau nước mắt và gật đầu.