Một chút nhạc nhẽo: Faime - Save (Lyric Video) - YouTube

-----------------

“Á…”

May thét lên khi cô bé trượt chân vấp ngã.

“Ôi, em có sao không?!” – cô chủ chạy ngay tới bên cô bé. Tôi cũng dẹp đống đồ ăn sang một bên mà phi thẳng lên chỗ May.

“Chân em bị trầy rồi.”

Cô chủ thốt lên, đoạn lại kiểm tra người cô bé xem có bị thương chỗ nào khác hay không. Chúng tôi ý thức rất rõ về lời nguyền trong máu hai cô bé này. Chính vì lẽ đó mà chúng tôi phải kiểm tra thật kĩ các vết thương của hai cô nàng.

“Chắc đau lắm…” – cô chủ dịu dàng an ủi. “Em đã không khóc, ngoan lắm May. Nào, Rei, mau chữa trị cho cô bé đi chứ.”

“Tại sao?” – May đột dưng cất tiếng hỏi.

“T-tại sao?” – cô chủ thốt lên khó hiểu.

“Claire, nhìn chị buồn quá.”

“Tất nhiên ta phải buồn rồi. Em đau lắm có phải không?”

“Mọi người đều thấy vui khi tụi em bị đau, bị đớn cơ mà.”

Aleah đang đứng sau lưng chúng tôi đột dưng mở lời. Nghe thấy điều đó làm cô chủ chết lặng đi một khắc.

“Đây.” – May xé một mảnh nhỏ từ váy của mình ra – phần đó ngay lập tức biến thành đá ma thuật bởi vì lời nguyền trong máu cô nàng, đoạn, cô bé chìa nó ra cho cô chủ. “Cảm ơn chị.”

“Em nghĩ cái quái gì thế hả?!” – cô chủ giận dữ hét lớn lên.

“Ơ…” – May mở to mắt ngạc nhiên.

“Cảm ơn chị…” – Aleah cũng chêm vào.

“Đây không phải là điều hay ho gì để cảm ơn cả!”

“Nhưng tại sao chứ ạ? Tụi em…”

“… sinh ra chỉ để thịt đứt máu rơi thôi mà.”

Cả hai đột dưng đồng thanh đến lạ. Ôi, đây là lời nguyền ư. Đây mới chính là lời nguyền đấy ư?

“Khi chúng em bị thương…”

“… mọi người đều cảm thấy vui.”

“Không hề!” – cô chủ cắt ngang lời tụi trẻ và ôm chằm lấy chúng. “Tụi em sinh ra là để được hạnh phúc! Đừng bao giờ nghĩ như thế… đừng bao giờ cho rằng sự tồn tại của mình chỉ để bị tổn thương, chỉ để máu chảy ra thành dòng.”

“Nhưng mà tụi em…”

“… đã bị nguyền rủa.”

“Quên quách cái lời nguyền đấy đi! May, Aleah, mấy em đang đau đớn lắm có phải không? Đó là khoảng thời gian khó khăn lắm có phải không?” Cô chủ bật khóc nức nở. Cô ấy là kiểu người ít khi nào rơi nước mắt. Song, trước mắt tôi đây, cô chủ đang bật khóc nức nở với vòng tay ôm ghì lấy hai đứa trẻ và xoa mái tóc vàng óng ả của chúng.

May và Aleah vẫn còn bối rối song, chúng đang dần đổi thay trong suy nghĩ của mình. Sắc mặt chúng đã có một xúc cảm đầu tiên hiển hiện trên đấy… hai cô bé chợt để lộ vẻ thiếu kiên nhẫn trên gương mặt non nớt của mình, chúng trông như thể đang cố nhớ lấy một điều gì đấy, nhưng sâu thẳm trong tim cũng đang thét gào cản ngăn dòng ký ức đấy.

“Chúng em…”

“… nhớ ra một chuyện.”

Tôi đột dưng có cảm giác mình biết “một chuyện” mà hai cô bé nói đến ở đây là gì. Chúng nhớ đến, ở một chân trời nào đấy, ở một dòng thời gian nào đó, chúng đã được đắm say trong một vòng tay ấm áp.

“Có phải hai em nhớ đế mẹ của mình không?”

“M…”

“… ẹ?”

Ngay khi dứt lời, gương mặt vô hồn của chúng vỡ tan ra thành từng mảnh…

“Ooa…”

“A-ah…”

… và khóe mắt hai cô bé tràn ra những giọt lệ trào lên từ tận cõi lòng.

“C-chúng em…”

“… đã luôn đợi…”

Hai cô bé mơ hồ, giọng hai tâm hồn bé nhỏ ấy như muốn vỡ tan ra bất cứ lúc nào theo dòng nước mắt đã ấp ủ nhiều năm.

“Ổn mà. Ổn mà. Hai em đều là những cô bé ngoan… Hai em thật sự rất… ngoan…” – Cô chủ không ngừng an ủi hai cô bé nhưng nước mắt trên gò má ấy vẫn rơi và chính cô chủ cũng đang vỡ òa trong dòng lệ. Ba người họ ôm choàng lấy nhau và khóc trong một khoảng thời gian rất lâu…

“May, Aleah, ta muốn nói với em một chuyện.” – cô chủ nhẹ nhàng buông hai cô bé ra và nói.

Hai cô nàng chớp chớp mí mắt nhìn cô chủ.

“Đây là một bài hát màu nhiệm, hai em hãy hát nó lên khi mình thấy đau.” – cô chủ nói, đoạn người xoa nhẹ vết thương của May. “Ôi, ôi, đau ơi, đau à, hãy biến đi nào.”

Hai cô bé nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô chủ.

“Thế nào rồi? Có còn đau không?” – cô chủ hỏi và May đáp lại bằng một cái lắc đầu. “Thật ư? Tột lắm.”

“Em cũng muốn nữa.”

“Em nữa ư, Aleah? Được thôi. Ôi, ôi, đau ơi, đau à, hãy biến đi nào.”

Giọng ca thánh thót của cô chủ chính là loại ma thuật hiệu quả nhất trần đời này, nó không chỉ chữa lành vết thương của May mà còn là trái tim đã ngỡ như vỡ tan trong tâm hồn hai đứa trẻ thơ khốn khổ.

“A, ta nhớ chuyện đấy.” cô chủ trầm ngâm nhớ lại chuyện cũ trong khi tôi rót cho cô ấy một tách trà. Chúng ta đang có một buổi dã ngoại nho nhỏ ngoài sân còn May và Aleah thì đang chơi đuổi bắt với Ralaire.

Cô chủ và tôi đã quyết định chính thức nhận nuôi hai cô bé. Tôi nói là “chính thức” nhưng thật ra vì hôn nhân đồng tính không được thông qua ở vương quốc nên tất cả những gì chúng tôi có thể làm là nhận hai cô bé về dưới danh nghĩa là người bảo hộ. Song, hai cô bé đã trở thành mảnh ghép không thể thiếu của cuộc đời hai chúng tôi mất rồi.

“Em có nhớ lúc học viện rối lên vì Phong Trào Bình Dân không?”

“Em nhớ mọi khoảnh khắc mình bên nhau mà cô chủ của em.”

“Đừng có chọc ta nữa.” – cô chủ giơ ngón tay búng trán tôi. Đau đó nha. A, nhưng đây chính là gặt hái thành quả của một tình yêu vừa chín tới đúng không. “Trong phong trào đó, ta đã thấy một đứa bé ăn xin ngoài thành phố, và những gì ta cảm thấy lúc đó là kinh tởm.”

Cô ấy đã thật sự trưởng thành và thay đổi suy nghĩ của mình, dù cho hiện tại thì cô ấy lại đi khinh bỉ bản thân mình hồi trước.

“Ah, em có nhớ. Em vừa gặp cô ấy hồi bữa. Cô bé lúc đấy đang lau cửa số ở nhà thờ, chắc cô bé đã được nhận nuôi rồi.”

“Thế à… nghe em nói thế ta mừng lắm.” – cô chủ nhẹ nhõm nhắm hờ mắt lại. Đoạn, cô ấy liếc nhìn tôi. “Dù cho May và Aleah cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc của mình nhưng nếu không phải vì em đã lo chuyện lời nguyền thì hẳn tụi nhỏ đã không thể vui đùa như hiện nay. Chúa ơi, giờ ta vẫn không thể tin con quái vật rỉ sét đó lại là vị cứu tinh của ta.”

“Ai mà ngờ được chuyện đó chứ cô chủ?”

Hôm mà May và Aleah bật khóc, tôi để ý rằng nước mắt hai cô bé không làm hóa đá quần áo cô chủ. Nhưng về cơ bản(theo nghiên cứu ma thuật) mà nói thì máu và nước mắt có liên quan mật thiết với nhau. Thế là tôi nhận ra là trong máu của hai cô bé có một thành phần kì lạ trộn lẫn trong đấy. Có nghĩa là nếu chúng tôi tách cái đấy ra khỏi máu hai cô bé thì vấn đề xem như đã được giải quyết.

Và lúc đấy tôi chợt nhớ ra rằng tế bào hồng cầu được làm từ chất sắt. Vậy là tôi đột dưng nghĩ tới sẽ ra sao nếu mình làm mấy tế bào đó “rỉ sét” nhỉ? Sau khi bắt Ralaire ăn con quái vật rỉ ghét, tôi đã yêu cầu cô bé bắt chước khả năng rỉ sét đó và dùng nó lên May và Aleah. Nhờ sự giúp đỡ của Ralaire mà lời nguyền trong máu của hai cô bé đã dần yếu đi.

“Nhưng mà đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.”

Ngay sau đó, tôi đã lên kế hoạch hỏi mượn Yu Nguyệt Lệ. Nhưng vì chúng tôi đã từng dùng Nguyệt Lệ để chữa lời nguyền cho chính bản thân Yu hồi trước, nên giờ nó cần nạp thêm ánh sáng mặt trăng để dùng được lần nữa.

Thông thường, người ngoài không bao giờ được phép sử dụng thánh tích của nhà thờ như thế cả. Vì lẽ đó chúng tôi đã tận dụng mối quan hệ và đóng góp của mình. Yu đã nợ chúng tôi một lần và giờ chính nhà thờ cũng nợ chúng tôi vụ việc của Lilly, May và Aleah. Tôi khá chắc tôi sẽ thương lượng chuyện này được thôi.

“Hồng Y Lilly vẫn đang trong cuộc hành trình của cô ấy nhỉ?”

“Em nghĩ vậy.”

Lilly đã nhanh chóng rời đi khi biết được tin May và Aleah đã dọn tới nhà chúng tôi ở. Cô ấy rất mừng cho cả hai chúng tôi và vẫn thường xuyên gửi thư về. Có vẻ như hiện cô nàng đang ở Euclid và có ghé thăm qua mẹ tôi để may một số quần áo.

Cô nàng này đáng yêu thật đấy.

“Giờ chúng ta đã có hai cô con gái rồi, chúng ta cần phải đảm bảo chi tiêu ổn định mới được.”

“Em và người cùng cố hết sức dạy học nhé cô chủ.”

“Ừm, nhưng ta đang nghĩ tới chuyện xa hơn một bậc.”

Tôi bất giác cau mày bối rối nhìn cô chủ.

Cô chủ hắng giọng, bày ra vẻ mặt trưởng thành nhất có thể.

“Chúng ta cần phải chứng minh rằng chúng ta đã sẵn sàng cho một mái ấm bốn người hạnh phúc bên nhau từ giờ phút này và mãi về sau. Vì lẽ đó, ta thề với Đức Chúa, ta - Claire François sẽ luôn luôn yêu thương May, Aleah và Rei.”

Cô chủ vừa nói vừa nở một nụ cười tỏa nắng, ôi, tình yêu của tôi dành cho cô chủ lại tiến thêm một tầm cao mới rồi. Tôi ôm chằm lấy cô ấy, ôm thật chặt, giữ cô nàng thật lâu trong vòng tay mình mà không cần phải nói gì thêm nữa cả.

“Mẹ ơi, hai mẹ đang nói gì thế ạ?”

Hai cô con gái cũng chạy tới đòi được ôm. Những ngày gần đây, hai cô con gái của tôi không còn là hai đứa trẻ vô hồn tháng trước nữa.

“Hai mẹ chỉ nói về chuyện tụi con đã cười nhiều như thế nào thôi.”

“Tụi con cười vì nó vui mà.”

“Mẹ lạ thật đó mẹ Rei.”

Cả hai nhìn nhau rồi lại bật cười tiếp.

Ôi, cả hai đứa con của tôi cũng đáng yêu quá đi mất!

Thật ra chúng không có thân mật với tôi trong một khoảng thời gian, nhưng khi tôi chữa lời nguyền cho hai cô bé thì cuối cùng hai cô nàng cũng mở lòng với tôi. Tuy nhiên, so với cô chủ thì câu chuyện tình cảm của ba người chúng tôi nó gian nan trắc trở hơn nhiều. Và tôi vẫn nhớ như in cảm giác thất vọng tràn trề và nỗi buồn cùng cực khi tôi nhận ra rằng, Ralaire làm thân với hai cô bé còn hơn cả tôi nữa!

“Ralaire, nhanh lên nào!” – May gọi.

“Cậu chậm quá đó.”

Ralaire cũng đến bên cạnh chúng tôi. Nhìn cô bé có vẻ kiệt sức, chắc vì tôi đã nhờ em ấy chơi với hai cô con gái kia hơi lâu.

“Tụi con không còn thua Ralaire nữa đâu.”

“Chúng con cũng sẽ thắng mẹ Rei và mẹ Claire sớm thôi.”

Vì nãy giờ tôi cứ lạc trong hồi ức về chúng tôi gặp hai cô bé, nên giờ đây, khi nghe thấy nụ cười hồn nhiên của hai cô bé, trái tim tôi cứ thổn thức không ngơi.

“Mẹ Claire, mẹ sao vậy ạ?”

“Mẹ đau ở đâu ạ?”

Cô chủ chắc hẳn đang nghĩ cùng một điều với tôi, bởi vì hai mắt cô ấy đang trực trào hai hàng lệ mất rồi. Cô ấy nhanh chóng dụi nước mắt đi. “Ôi, không có gì đâu hai con.”

Nhưng May và Aleah vẫn lo lắng ra mặt.

“May, Aleah, sao hai con không dùng ma thuật lên cô chủ đi nào?”

“Phép ạ? Chị Aleah biết không?”

“Ồ, chị biết chứ May.”

Cả hai thì thầm to nhỏ với nhau một hồi trong khi cô chủ nghiêng đầu khó hiểu.

“Mẹ Claire ơi!” – May và Aleah đồng thanh nói to, rồi bật cười vui vẻ: “Ôi, ôi, đau ơi, đau à, hãy biến đi nào

-----------------------

Lại một bài nhạc nữa, mình thề là không hiểu sao bài hát vui vẻ trẻ khỏe tươi rói này nó lại chết đến thế, mong bà con dành vài phút nghe qua coi như một lời kết cho câu chuyện có hậu này: Ginger Root - "Weather" (Official Music Video) - YouTube