Sau 3 tiếng, tôi và Miyanoshita rời khách sạn tình
yêu.
Tất nhiên là không có gì thú vị mà các bạn đang nghĩ xảy ra cả.
Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi.
Để tránh các ánh mắt của người khác, chúng tôi bước tiếp.
Và còn để dụ tên bám đuôi ra nữa…
Nhưng tôi không muốn ai thấy tôi bước ra khỏi khách sạn tình yêu cùng với một cô bé tiểu học.
Nếu ai đó thấy được thì sẽ dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng.
Không có cách nào để giải thích cả.
Thật may là không có ai thấy cả.
Chúng tôi tiếp tục đi xa.
Nhưng sau đó…
“...”
Trong một con hẻm nhỏ, một người đàn ông chặn đường chúng tôi.
Với ánh mắt khát máu, anh ta nhìn tôi, thì thầm gì đó.
Ở trong tay, anh ta đang giữ một con dao rọc giấy.
“Ahh…”
Miyanoshita sợ hãi, lùi lại.
Em ấy đã nhận ra hắn là tên bám đuôi.
“Mày, mày, mày… sao mày dám động tay vào bạn gái của tao, sao mày dám…”
“Miyanoshita không phải của ông. Em ấy là của tôi.”
“Tch…!!!”
Tôi khiên khích hắn ta một cách hoàn hảo.
Người đàn ông, đã hướng hoàn toàn sự căm ghét đến tôi, nghiến răng.
Tôi nói với giọng nhỏ mà chỉ Miyanoshita mới nghe được “... Miyanoshita, lùi lại đi.”
“Nhưng…”
“Ổn mà. Tin anh đi. Đây là một phần của kế hoạch, hay đúng hơn là anh đã biết việc này sẽ xảy ra rồi.”
“Vâng, em hiểu rồi. Nhưng, hãy cẩn thận nhé?”
Miyanoshita lùi vài bước.
Người đàn ông có vẻ không quan tâm và vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Hắn ta chỉ quan tâm đến tôi, mục tiêu của hắn.
Được rồi.
Như này thì khả năng Miyanoshita bị thương sẽ giảm đi.
Tất cả những việc còn lại cần làm là đấm gã này.
“UAAAAAAAA-!!!”
Người đàn ông gầm lên như một con thú và hướng con dao rọc giấy về phía tôi.
Nhìn vào động tác thì có vẻ tên này không quen với việc dùng dao.
Tất cả những gì hắn ta làm là chém bừa con dao theo nhiều hướng.
Như một người nghiệp dư, hắn ta không thể nghĩ được việc đâm sẽ nguy hiểm hơn.
Tôi học được điều đó nhờ quản lý.
… Mà anh ấy học mấy cái đấy ở đâu thế nhỉ?
“Được rồi… đến đây!”
“!?”
Tôi vung mạnh cái ba lô mà mình đang đeo.
Tôi đã lường trước được việc kẻ địch sẽ mang theo dao.
Tuy nhiên thì tôi đã nghĩ rằng con dao được sử dụng là dao làm bếp.
Và hắn ta cũng không thể mang mất vũ khí dài như một cái kiếm hay mã tấu được.
Nên tôi dùng ba lô như một vũ khí.
Bằng cách để một đống tạp chí vào trong, chiếc ba lô trở nên nặng hơn và nó đã trở thành một vũ khí tuyệt vời.
Tầm đánh cũng xa hơn con dao nữa.
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ…
*Uỵch* Chiếc ba lô đập vào bụng người đàn ông.
Cú đó không đủ mạnh để khiến hắn ngã.
Nhưng trận chiến cũng đã kết thúc rồi.
Ngay khi hắn ta bị choáng…
“Huh!?”
Tôi đá vào háng hắn mạnh nhất có thể.
Tôi biết được mẹo này nhờ tiền bối.
Điểm yếu chí mạng của đàn ông, và cũng dễ để đánh trúng nữa.
Chỉ với thế thôi cũng đủ để khiến đa số người đàn ông không thể đứng dậy được nữa.
Chà, tôi hiểu rõ điều này, những mà…
Tiền bối đã từng dùng cách này lần nào chưa nhỉ…?
“...”
Có vẻ cú đánh đã nổ chí mạng, và hắn sủi bọt mép và ngã gục.
Hắn ta chưa chết được, chỉ gục trên đất thôi.
Một thứ quan trọng đã bị phá hủy, nhưng… chà, đây là thứ mà hắn đáng phải nhận.
Tôi không quan tâm có gì xảy ra với hắn.
Tôi trói chân tay hắn khi còn có thể.
“Được rồi.”
Tôi đã làm được.
Giờ thì việc cần làm là báo cảnh sát.
Nhưng mà…
Miyanoshita có ổn không nhỉ?
Em ấy không bị thương, nhưng có một cuộc chiến đã diễn ra trước mắt.
Chắc hẳn em ấy đang rất sợ.
“Miyanoshita, em ổn không?”
“......”
“Miyanoshita?”
Vì lí do nào đó mà Miyanoshita đang run rẩy.
Tôi nghĩ rằng em ấy đang sợ, nhưng dựa vào biểu cảm thì không phải.
Nắm chặt tay… em ấy có vẻ đang tức giận.
Ngay khi tôi nghĩ thế, Miyanoshita ngẩng mặt lên.
Đôi mắt đẫm lệ.
Nhìn tôi, giơ tay lên…
*Bụp!*
Tôi đã bị tát.
“Miyanoshita…?”
Cú tát đó không đau tí nào.
Hơn cả cơn đau, sự thật rằng tôi đã bị tát bởi Miyanoshita đè nặng lên tôi.
“Ngốc! Yuuki-san, anh là đồ ngốc, ngốc ngốc ngốc!”
“Ừm, anh đã làm gì…?”
“Sao anh lại liều lĩnh như thế!? Đối mặt với một người có dao… Anh sẽ gặp nguy hiểm đấy! Đồ ngốc!”
“Không… anh xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng. Nhưng đó là việc anh phải làm…”
“Em đã nói rồi mà? Em hạnh phúc vì anh đã suy nghĩ và hành động vì em, nhưng làm ơn đừng liều lĩnh… Hãy đảm bảo anh không bị thương, là điều mà em đã nói! Cẩn thận, là điều mà em đã nói!”
“Ừm…”
“Nếu không, em sẽ chìm trong nỗi sợ và đau đớn… em lo rằng anh sẽ gặp chuyện tồi tệ… uuhhh… *hắt xì*...”
Nước mắt chảy như suối.
Miyanoshita lau nước mắt bằng mu bàn tay, nhưng chúng vẫn cứ tiếp tục chảy ra không ngừng.
Thấy Miyanoshita như thế, tôi cảm thấy hơi hối hận vì hành động của mình.
Vì lợi ích của Miyanoshita.
Để bắt tên bám đuôi.
Tuy nhiên…
Sẽ thật vô nghĩa nếu tôi khiến em ấy khóc.
Tôi phải xác định mình phải ưu tiên cái gì.
Tôi đang làm gì thế này?
“Xin lỗi.”
Tôi nhẹ nhàng ôm Miyanoshita.
Và xoa đầu em ấy.
“Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Anh thật sự xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.”
“Ugh… Uuuuuuuuuu…”
Miyanoshita vùi mặt vào bụng tôi…
Sau đó, em ấy đánh tôi nhẹ bằng hai tay.
Những cú đánh đó không hề đau.
Không đau, nhưng… nó lại đau theo hướng khác.
“Anh thật sự xin lỗi…”
“Ngốc, ngốc… ngốc. Anh ngốc thật… hic”
“Ừ. Anh đúng là ngốc.”
Nhưng…
“Anh thật sự muốn giúp em, không quan trọng cái giá là gì. Anh muốn chấm dứt những ngày em phải sống trong nỗi sợ bởi tên bám đuôi và nhìn thấy em cười lần nữa… Nên anh hơi liều lĩnh. Anh xin lỗi.”
“Em đã nói rồi… Nếu anh gặp phải chuyện gì, mọi thứ sẽ là vô nghĩa… Ugh, ugh…”
“Anh biết. Anh chắc chắn sẽ tự kiểm điểm. Anh xin lỗi.”
“Không, em sẽ không tha cho anh…”
“Không á? Em sẽ không tha thứ cho anh sao?”
“Có lẽ… nếu anh cưới em. Vì anh đã không giữ lời, anh phải làm ngay bây giờ.”
“Ermmm…”
“Em đùa thôi. Ổn mà… nhưng…”
Miyanoshita ngừng khóc và nhìn tôi bằng đôi mắt màu đỏ.
Có khá khó để nhìn.
Tuy nhiên, em ấy mỉm cười.
“Em muốn anh ôm em chặt hơn một chút.”
“Thế này được chưa?”
Tôi ôm Miyanoshita chặt hơn.
Nhẹ nhàng.
Mềm mại.
Tôi ôm em ấy như đề giữ lại kho báu quý giá.
“... Yuuki-san, anh ấm quá. Anh vẫn đang sống, phải không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì được rồi… Anh có thể ôm em thêm 10 phút nữa không?”
“Em ích kỉ quá đấy.”
“Bây giờ, Yuuki-san, anh phải nghe theo em. Nếu không thì em sẽ hét lên rằng anh đang xâm hại tình dục em.”
“Đừng làm thế, em sẽ phá hủy cuộc sống của anh mất.”
“Vậy thì giữ nguyên như này đi. Hehe♪”
Có vẻ em ấy đã cảm thấy tốt hơn rồi.
Nhưng…
Trong tình cảnh này, tôi lo rằng sẽ có ai đó thấy chúng tôi.
“Ổn mà.” Miyanoshita nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Nếu ai đó thấy chúng ta, em sẽ giải thích rằng Yuuki-san là bạn trai em.”
“Này!”
“Hehe, đùa thôi♪ Bây giờ thì… cứ kệ đi.”
Miyanoshita cười, và tôi cũng thế.
Thật tốt khi tôi có thể bảo vệ nụ cười này.
Cảm thấy thoải mái, tôi lấy điện thoại ra và gọi cảnh sát.