Cuộc sống của Mustafa dần đi vào quỹ đạo, chí ít gã không còn phập phồng lo sợ cả ngày nữa.
Khi một ngày kết thúc, Lương Thượng Quân sẽ ghi vào quyển sổ của gã rằng: Mọi việc ổn thỏa.
Đối với Mustafa những từ này có hơi xa lạ, gã hỏi anh nó có nghĩa là gì.
Lương Thượng Quân giải thích: “Nghĩa là anh không cần phải suy tư gì hết, có thể ngủ một giấc an ổn”
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, kể từ khi bốn từ này xuất hiện trong cuộc sống, Mustafa quả thật đã có thể ngủ an ổn.
Gã cứ bảo: “Trợ lý Lương yêu quý của tôi, không có anh tôi biết làm sao”
Lương Thượng Quân đáp: “Không cần nịnh nọt tôi, chuyện này ai làm chả được”
Mustafa chỉ lắc đầu: “Anh sẽ giữ lời tới Sunnah chứ? Để anh tự đứng ra xin chắc không tiện lắm, tôi sẽ đích thân thương lượng với Đoàn trưởng và vị Cục phó Vương kia của các anh”
Lương Thượng Quân bèn cau mày: “Có thể đừng nhắc chuyện này được không?”
Dạo này anh gần như dành hết thời gian ở bên Mustafa, khó trách có phần hao tâm tốn sức.
Kỷ Sách chưa từng can thiệp nhiều vào chuyện của anh, nhưng anh rõ ràng cảm giác được tâm tình của Kỷ Sách cực kỳ xấu.
Có lẽ hắn phát hiện gì đó, một ngày trước khi họ về Hara, Kỷ Sách lạnh lùng nhìn anh nói: “Lương Thượng Quân, em tốt nhất đừng có giấu tôi chuyện gì”
Lương Thượng Quân biết khi đó mình cười rất gượng gạo.
Nhưng anh không biết, khi Mustafa nghe câu hỏi đó, cũng rất gượng gạo.
Lúc về tới Hara, Đại đội 1 và 7 đang diễn tập bên ngoài, kỳ tuyển huấn mới đang được tiến hành bừng bừng khí thế trong doanh trại.
Vì Kỷ Sách ra ngoài làm nhiệm vụ, đợt tuyển huấn này do Trưởng quan Tiểu đoàn 2 dẫn dắt, ánh mắt băn khoăn, Lương Thượng Quân nhìn thấy bóng dáng Khỉ Còi trên sân bắn chướng ngại vật.
Anh vui mừng mỉm cười.
Xem đi, Khỉ Còi mệt như chó vậy, nhưng cũng may kỹ thuật bắn không như shit.
Nghĩ sau này có lẽ không còn gặp lại đám lính nhoi ngốc xít này nữa, Lương Thượng Quân thấy đầu mình đau như bị kim châm.
Có thể nhìn nhiều hơn một chút cũng tốt.
Kỷ Sách và anh đều tham gia vào cuộc đàm phán giữa Sunnah, Bộ an ninh quốc gia và Hara.
Họ nói về thành quả nghiên cứu tối tân của thuốc ức chế thụ thể_____một loại thuốc ảo giác có chứa thành phần Lysergic acid diethylamide.
Theo dõi Mustafa giới thiệu và thuyết trình mới biết thuốc này còn ghê gớm hơn loại dùng trên người Lương Thượng Quân năm xưa, nó có thể dễ dàng xâm nhập hệ thống khép kín, khiến vận tốc lan truyền mỗi phút của não người vượt quá vạch đỏ.
Đủ thấy vũ khí sinh hóa rất có triển vọng phát triển.
Nhưng trong cuộc họp tâm tư Lương Thượng Quân không đặt ở đây, anh đang ôm tâm tình vô cùng thấp thỏm chờ chết.
Cuối cùng, sau khi hết thảy đàm phán ổn thỏa, Mustafa nói: “Đoàn trưởng, Cục phó Vương, tôi còn một chuyện muốn bàn bạc với hai người, có thể nói riêng được không?”
Đoàn trưởng vừa được lời to đương nhiên sẽ không cự tuyệt: “Không thành vấn đề, những người khác ra ngoài cả đi”
Lúc này Kỷ Sách lại phát biểu một câu khiến quần chúng không rõ chân tướng trợn tròn mắt tập thể.
Hắn nói: “Đoàn trưởng, nếu Lương Thượng Quân rời khỏi Hara, tôi lập tức xin giải ngũ. Chú Vương chú khỏi cần sắp xếp cho con chuyển ngành sang cơ quan, con sẽ không can hệ gì tới quân đội nữa”
Lương Thượng Quân hoảng hồn: “Kỷ Sách anh phát điên cái gì vậy!”
Nói xong câu đó Kỷ Sách hành cái quân lễ nghiêm chỉnh, rồi ra ngoài cửa. Lương Thượng Quân sải bước chạy theo, bỏ lại cả phòng người ngẩn tò te.
Mustafa ho một tiếng: “Vậy, chúng ta nói chuyện thôi”
Lương Thượng Quân vừa ra khỏi cửa lập tức chửi ầm lên: “Kỷ Sách mẹ kiếp anh làm gì vậy! Lời lẽ vậy có thể tùy tiện nói ra sao! Hành vi anh vậy là sao? Hành vi của anh chính là coi thường kỷ luật coi thường chế độ biết chưa!”
“Giải ngũ? Giải ngũ xong anh làm gì? Còn không chuyển ngành, rốt cuộc anh muốn làm gì! Kỷ khốn nạn anh khùng hả!”
“Không được, lát nữa phải nói chuyện đàng hoàng với chú Vương của anh, anh không thể khốn nạn như vậy, anh không thể mang công sức vất vả chú ấy bồi dưỡng anh quăng xuống bùn được!”
Anh biết Kỷ Sách nói là làm, trong lòng rối như tơ vò, ăn nói không lựa lời, căn bản không biết mình đang nói gì.
Kỷ Sách cắt ngang: “Tôi nói tiền đề của câu đó là cậu rời khỏi Hara kìa, cậu hoảng cái gì, bộ cậu muốn rời khỏi Hara hả?”
Lương Thượng Quân đột nhiên sững sờ.
Anh há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Có huấn luyện chống bẫy rập nhiều cỡ nào cũng vô dụng, bẫy của Kỷ Sách, anh làm sao cũng tránh không được.
“Sao không nói chuyện đi? Chẳng phải cậu mắng tôi hùng hồn lắm sao, sao giờ câm họng rồi?” Kỷ Sách hùng hổ dồn ép.
“Cậu đầu quân Mustafa, trốn chạy mưa bom bão đạn của cả thế giới, nói không chừng ngày nào đó bị người ta coi thành phần tử khủng bố bắn cho bỏ mạng. Còn tôi ở lại Hara tiếp tục dẫn lính, nói không chừng một ngày đẹp trời nào đó lại đánh giết với Sunnah, có khi hai chúng ta còn cầm súng nã nhau…Đây chính là kết cục tốt lành cậu an bài cho tôi phải không?”
Lương Thượng Quân nghẹn họng hết đường cãi.
“Cậu quyết đoán quăng lòng trung thành của chúng ta đi xa như vậy, giờ còn muốn một mình tôi giữ gìn cái gì?”
“Semper fidelis của cậu là nói cho Mustafa nghe sao? Còn thừa lúc tôi không hay biết gì làm đào binh? Lương Thượng Quân, cậu là súc sinh sao!”
Cậu là súc sinh sao!
Vẻ mặt Kỷ Sách có thể nói là hung ác, Lương Thượng Quân chưa từng nghe hắn ăn nói chẳng hề che giấu cơn phẫn nộ như thế bao giờ.
“Không, Kỷ Sách…” Anh muốn thử giải thích, nhưng bị âm lượng cao hơn của Kỷ Sách át ngược về.
“Cậu hỏi tôi giải ngũ xong làm gì hả? Giờ tôi nói cho cậu biết, giải ngũ xong tôi sẽ truy sát Sunnah! Châm ngòi giặc ngoại bang cũng tốt, tới chỗ Assmann giành mối làm ăn với chúng cũng tốt, hay đi Yemen cho nổ phân bộ của gã cũng tốt, tôi tuyệt đối sẽ không cho chúng sống yên một ngày nào! Khi không còn bộ quân trang này trói buộc, không cần hiến lòng trung thành cho bất cứ ai, thì Lương Thượng Quân, tôi có thể ra tay càng tàn ác hơn, cậu tin không!”
“Tôi tin”. Lương Thượng Quân run giọng nói, “…Anh điên rồi”
Kỷ Sách im lặng, hắn không nói thêm một từ nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm Lương Thượng Quân.
Trong đôi đồng tử u tối đó, là sự đoạn tuyệt khiến Lương Thượng Quân ngạt thở.
Nhưng sau khi cuộc mật đàm kết thúc, Đoàn trưởng và Vương Bân đều không có hành động gì.
Lương Thượng Quân cũng không nhận được bất cứ thông báo điều động nào.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Mustafa lại dẫn một nhóm lớn nhân viên Sunnah rời khỏi Trung Quốc.
Gã thậm chí còn không từ biệt Lương Thượng Quân, chỉ bỏ lại cho anh một mảnh giấy:
“Chưa bao giờ tôi cảm thấy may mắn vì mắc phải căn bệnh này như hiện nay, tôi nghĩ rồi sẽ có một ngày tôi quên được anh”
Phập phồng lo âu lâu như vậy, mà trò khôi hài này lại kết thúc bằng cái cách hết sức yên bình.
Kỷ Sách không nói thêm gì, Lương Thượng Quân cũng không giải thích gì hơn.
Rất nhanh hai người đã vùi đầu vào công tác chỉnh đốn Đại đội: khi đám lính nhoi Đại đội 1 và 7 diễn tập xong khải hoàn quay về, chào đón họ là một cuộc huấn luyện việt dã hết sức đột ngột.
Hai người chọn tuyến đường khó đi y như nhau, còn hạ cho các binh sĩ cùng một mệnh lệnh: Tuyệt đối không cho phép hoàn thành nhiệm vụ trễ hơn Đại đội 1 (Đại đội 7) một giây nào!”
Đám lính Đại đội 1 và 7 kêu khổ không thôi, hai Đại đội trưởng này so tài với nhau đâu phải mới ngày một ngày hai, nhưng hai vị tổ tông à có thể nào đừng lôi đám vô tội bọn em ra làm thớt trút giận được không? Tụi em mới diễn tập chiến trường xong, còn chưa kịp thở một hơi nữa a a a a a a a!
…
Sau vài lần thay phiên hành hạ đám binh sĩ dưới trướng, rốt cuộc Lương Thượng Quân cũng chịu cất mặt mũi vào.
Anh trằn trọc tới nửa đêm, sau đó cạy cửa phòng 201, đứng nghiêm trước giường Kỷ Sách: “Báo cáo Trưởng quan, tôi có chuyện muốn nói”
“Nói” Kỷ Sách ngồi dậy nhìn anh.
“Xin lỗi anh, chuyện kia tôi đúng là súc sinh thật. Tôi nhận lỗi với anh, sau này sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa” Lương Thượng Quân đứng thẳng tưng, vẻ mặt và thân thể cứng ngắt như cục đá.
Nửa ngày trời không được đáp lời, Lương Thượng Quân cũng đứng cứng đơ ở đó nửa ngày, mãi đến khi Kỷ Sách đột nhiên cười xỉu: “Lương Thượng Quân, tôi thích là thích em như vậy đấy, càng ức hiếp càng sướng, há há há há”
Lương Thượng Quân đần thối mặt mấy giây, nghe thấy dây thần kinh mình đứt cái bặt, lập tức mặt mũi hung ác, quạt cánh nhào lên cắn xé tên khốn nạn nào đó.
…
Ngồi trước cánh cửa sổ sát đất thật lớn, tách trà xanh trên tay đã nguội lạnh.
Như nằm mộng vừa tỉnh, Mustafa đột nhiên hồi thần lại, uống miếng nước trà, vừa lạnh vừa đắng.
Gã không bỏ đường vào trà nữa, gã phát hiện có bỏ bao nhiêu cũng chẳng có vị.
Cái vị ngọt ngào ngắn ngủi và nhạt nhòa đó còn không bằng vị đắng chát mà dài lâu.
Lật quyển sổ trên gối ra, chữ “Con người” trên trang bìa trong vẫn nổi bần bật như thế, chẳng qua hơi thở của chủ nhân nó đã chẳng còn quanh đây.
Mặc dù quyết định năm xưa khiến Muatafa đau khổ như rút gân lọc xương thế nào, gã vẫn cảm thấy, có một người bạn như vậy, có một người bạn như vậy đấy, là đủ lắm rồi.
Gã không muốn bạn mình hy sinh cả cuộc đời vì gã.
Gã hy vọng trong tương lai người kia sẽ luôn an bình, không phải thảm thương giống như gã.
Gã không muốn làm người xấu nữa.
Gã tin món quà Thượng đế ban cho là để gã hướng thiện, cho dù gã là tín đồ không ngoan đạo như vậy.
Đằng sau trang bìa của quyển sổ được gã kẹp vào một tờ giấy mới.
Nét chữ trên trang bìa này không phải của người đó, mà là của chính Mustafa.
Dẫu ký ức có nhạt nhòa thế nào, nét mực vẫn sẽ không phai màu:
Lương Thượng Quân, anh ta là một quân nhân Trung Quốc.
Anh ta có sống mũi rất cao thẳng, và đôi môi biết cười.
Lần đầu gặp gỡ là ở trên sân duyệt lính của Sunnah, anh ta như một bụi gai bạc trong thần thoại, dùng sức mạnh khó tin tấn công tường phòng vệ của Sunnah.
Trong ánh mắt anh ta cháy bừng ngọn lửa bất diệt, lúc ánh mắt ấy nhìn tôi, là nỗi oán hận khiến người ta kích động.
…
Anh ta chuẩn bị cho tôi hai quyển sổ, ngày ngày vì tôi viết nên bốn chữ “Mọi việc ổn thỏa”.
Trọn ba ngày, anh ta hoàn toàn thuộc về tôi.
Anh ta không chỉ là một người bạn hiếm thấy, mà còn là người rất đặc biệt đối với tôi.
Anh ta là món quà Thượng đế ban cho tôi.
Là người duy nhất còn tồn tại trong mảng ký ức trắng xóa của tôi.
…
Ngày nọ toàn đoàn Hara mở đại hội, Đoàn trưởng bố trí một nhiệm vụ lớn_____
Tiến hành liên hiệp chiến lược với đoàn lính đánh thuê Nga Gogol, phát động một trận chống khủng bố kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.
Có người hỏi: “Báo cáo! Là Google á hả? Một công cụ tìm kiếm thì làm ăn gì được ạ?”
Lập tức người đó nhận ngay tội “Sỉ nhục Đoàn trưởng phát âm không chuẩn”, bị lôi xuống phạt chạy 20 vòng.
Sẵn tiện nói luôn, người đó là Ba Hoa, Lương Thượng Quân giả bộ không quen hắn, quay đầu tiếp tục nghe báo cáo.
Kế hoạch tác chiến sau cùng là Tiểu đoàn 1 tới Giai Mộc Tư ở biên cảnh Hắc Long Giang đóng quân tiền tuyến, trong đó Đại đội 1 đi thẳng tới đó trước một bước, sau đó Đại đội từ 2 tới 7 chiếu theo bố trí mạnh ai nấy tới địa điểm của mình.
Đoàn trưởng nói: “Tin tình báo chống khủng bố lần này là do lãnh tụ Sunnah từng tới thăm hồi trước bí mật cung cấp, đồng thời còn cung cấp một mớ giày lính mới toanh, rất bền, chờ mọi người khải hoàn quay về, bên quân nhu sẽ phát mớ giày đó cho. Xin mọi người đừng phụ lòng tín nhiệm của Quốc gia và Sunnah đối với các anh!”
Mọi người rất vui sướng: “Dạ!”
Lương Thượng Quân hơi ngẩn người, anh mới hay, hóa ra khi đó Mustafa là nói chuyện này, không hề nhắc một chữ tới chuyện điều anh đi.
Thật ra Mustafa là một người bạn rất thức thời nhỉ, anh nghĩ.
Kỷ Sách dẫn Đại đội 1 tới Giai Mộc Tư, bố trí ở đó nửa tháng mấy Đại đội khác mới lần lượt đuổi tới.
Một sáng sớm nọ, tâm tình hắn không tệ, đang kêu các binh sĩ tập hợp khẩn cấp chuẩn bị thao luyện, thì đột nhiên nghe trước cửa doanh trại truyền tới âm thanh hành quân, còn có một giọng nói vô tâm vô phế hô: “Yo! Đại đội trưởng Kỷ, sớm vậy đã dẫn đội ra ngoài tè rồi à?”
Nhếch môi, Kỷ Sách quay lại, lặng yên đứng đó.
Hắn trông thấy một người mặc nhung trang đi về phía hắn, tác phong nghiêm chỉnh, nhịp bước trầm ổn.
Đây là nơi đón nắng sớm nhất trên khắp Hoa Hạ.
Ban mai đỏ thẫm bị tầng mây khúc xạ thành nhiều gợn sóng, bầu không khí như theo đó lưu động.
Ánh nắng của hắn từng bước tới gần, thấm nhuần mảnh đất giữa hai người họ.
Ánh nắng đó quá sức chói mắt, đến nỗi làm người ta không thấy rõ thần sắc tươi mới trên gương mặt ấy.
Song Kỷ Sách biết, ánh mắt người nọ nhất định là dừng trên người mình. Có lẽ là bình đạm, có lẽ là trêu tức, có lẽ là xảo trá, tóm lại_____
Cậu ấy đang nhìn hắn.
Cùng nhau gánh vác sứ mệnh, xông pha từng mảnh chiến trường.
Còn bao nhiêu năm tháng đang chờ ta lang bạt
Vết thương dẫu đớn đau cũng chỉ còn là dĩ vãng
Tiếng pháo trong hồi ức vang vọng thành chương nhạc nhiệt huyết.
Thời gian chẳng thể nào vùi lấp vinh quang.
Hai bước thành hàng
Cuộc lưu đày cuối cùng của tôi và anh.
__________ ĐỘ KHÔNG TUYỆT ĐỐI __________🌸 Hoàn 🌸