Khách sạn này không xa hoa như cái trước, nhưng rất có phong cách.

Hoa viên, quán cafe, phòng trà, nhà sách, suối nước nóng thiên nhiên đều là những nơi rất yên tĩnh, còn lối đi thì như phòng triển lãm tranh, mang đến cho người ta mỹ cảm nghệ thuật vô tận.

Vốn là một nơi đủ an tâm nghỉ ngơi, nhưng giờ lại lan tràn mùi khói thuốc súng.

Khách sạn nằm trên sườn núi, đường lên quanh co tĩnh mịch, cảnh sắc rất dễ chịu, nếu dành để nghỉ dưỡng thì tuyệt tới không thể tuyệt hơn, nhưng nếu muốn phòng bị ám sát thì thực sự có hơi nan giải.

Địa hình quá phức tạp, Lương Thượng Quân vừa thấy vách núi bao quanh lập tức cau mày: “Chỗ này ai chọn vậy, vầy không phải tự tiễn mình vô miệng sói sao!”

Mustafa bất đắc dĩ cười nói: “Không phải tôi muốn sắp xếp vậy đâu, tại khách hàng cần gặp lần này hơi khó hầu, yêu cầu tiếp đãi cao về phẩm vị và chất lượng, nơi này là do anh ta chọn”

Lương Thượng Quân “xía” một tiếng: “Đúng là kẻ có tiền, khoái trò lấy tiền đốt mạng”

Lúc họ tới nơi, khách sạn đã bị giăng dây cách ly, nhân viên công tác và khách đều rút ra bên ngoài. Lương Thượng Quân mím chặt môi, tin tức anh nhận được là phát hiện nghi vật giống bom, giờ xem ra đã xác nhận là bom có sức công phá khá mạnh.

Cân nhắc từ tính an toàn, Mustafa tạm thời nán ở ngoài khách sạn, Lương Thượng Quân tiến vào đầu tiên.

Đi theo hướng dẫn lên tới tầng cao nhất, đằng trước là một hành lang chật hẹp, đằng sau là sân thượng lộ thiên.

Vài cảnh sát chống bạo loạn và chuyên gia gỡ bom chặn kín hành lang trưng tranh, trong tay ước lượng cái gì đó. Qua kẽ hở đám đông Lương Thượng Quân thấy bom đã bị gỡ, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tìm kiếm xung quanh một phen, anh nhìn thấy Kỷ Sách đang ở trong góc.

Người nọ ngồi bên bức tường ngoài sân thượng lộ thiên, một chân gập lại, tay trái khoác lên đầu gối, đang cúi đầu nghỉ ngơi.

Hắn hoàn toàn tách biệt với không khí hoang mang và bận rộn xung quanh, dáng vẻ tĩnh lặng đó như cách ly mình với thế giới bên ngoài.

Lương Thượng Quân ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Sao phát hiện được?”

Kỷ Sách ngẩng đầu lên, nhìn hành lang trưng bày nói: “Tầng này chỉ có hai phòng suite, cuối mé trái hành lang chính là phòng của Mustafa, còn bên phải là phòng của khách hàng, vị khách đó mai mới tới, còn bom hẹn giờ nổ vào tối nay, cho nên chắc không liên quan tới khách hàng, chỉ đơn thuần nhắm vào Mustafa thôi”

“Ừ”

“Đầu Đạn và Trứng Thịt phụ trách kiểm tra bên trong căn phòng, tôi phụ trách kiểm tra những nơi Mustafa có khả năng đi qua, bọn tôi tra xét rất kỹ càng…Nhưng lần dọn dẹp đầu tiên vẫn không tra ra.”

“Các anh tra hai lần?”

“Vốn không định làm vậy, tôi cũng là lâm thời nghĩ ra thôi” Kỷ Sách đưa tay lau mặt, tới giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi, “Vị trí của khách sạn này bất lợi đối với chúng ta, tôi cứ thấy tâm lý chênh vênh, nên kêu họ kiểm tra lần nữa, sau đó tôi phát hiện bom ở đằng sau một bức tranh. Giờ hẹn là 1 tiếng 30 phút, đúng ngay lúc em và Mustafa vừa tới!”

Nghe tới đây Lương Thượng Quân đánh cái rùng mình, tức khắc cũng cảm thấy sợ hãi từng cơn.

Nếu Kỷ Sách không tra xét lần nữa, chắc hiện giờ Mustafa đã bị chôn vùi dưới đống gạch vụn rồi, mà thân là vệ sĩ đi đứng chung với gã, chính Lương Thượng Quân cũng khó bảo toàn tính mạng.

“Thời gian tính toán rất chuẩn” Lương Thượng Quân nói, “Là ai làm? Sao gã biết cặn kẽ hành trình của chúng ta?”

“Không biết. Bọn tôi chỉ tìm thấy quả bom này, không biết do ai đặt, không biết đặt từ bao giờ, lịch sử camera trống không, người làm chuyện này rất chuyên nghiệp. Hơn nữa, rất có thể người đó đang ở lân cận”

“Kỷ Sách, Mustafa từng nói với tôi gã hoài nghi kẻ muốn ám sát gã không phải kẻ thù làm ăn hay đặc công gì, mà là người nội bộ Sunnah. Đối phương vẫn luôn chờ thời cơ, tôi nghĩ hiện giờ chúng đã bắt đầu hành động rồi”

Sắc mặt Kỷ Sách rất nặng nề, hắn nắm cổ tay Lương Thượng Quân: “Ngốc Tặc em hứa với tôi một chuyện đi”

“Hửm? Chuyện gì?”

“Bất kể xảy ra chuyện gì… Bất kể xảy ra chuyện gì, em phải cân nhắc an toàn bản thân lên hàng đầu, mặc kệ Mustafa đi, đừng cậy mạnh, nhiệm vụ này không cần phải anh hùng, dù thất bại cũng không thể hiến mạng mình vào, nghe rõ chưa!”

Lương Thượng Quân cười, trêu ghẹo hắn: “Đây là lần đầu tôi nghe anh ăn nói yếu đuối vậy đó”

Không ngờ Kỷ Sách thừa nhận rất dứt khoát: “Tôi yếu đuối đấy, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cái chuyện em đỡ đạn giùm Mustafa xảy ra, đây là mệnh lệnh”

Thu lại nụ cười, Lương Thượng Quân cũng nghiêm túc hẳn: “Vậy anh thì sao?”

“Tôi?” Kỷ Sách ngẩn người, “Tôi cái gì?”

“Chuyện gì anh cũng đều đi trước bọn tôi, dọn bom cản ám sát, nguy hiểm gì anh cũng đứng ra chắn, chắn không được thì kêu tôi chạy xa thiệt xa, ý anh chính là vậy phải không Kỷ Sách?”

“…” Kỷ Sách quay mặt đi không nhìn anh, “Tôi không muốn cãi nhau với em”

“Tôi cũng không muốn”, Lương Thượng Quân thở dài, “Được, tôi sẽ không đỡ đạn thay cho Mustafa, vậy anh cũng phải hứa với tôi, đừng đỡ đạn cho tôi”

“Giống nhau sao? Hai chuyện này có thể giống nhau sao?”

“Giống nhau chứ” Lương Thượng Quân nói, “Anh không muốn thấy tôi chết, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh chết, thi thể của tên khốn anh nặng chết được, tôi sợ tôi gánh không nổi”

Anh gánh không nổi cái chết của Kỷ Sách, Lương Thượng Quân biết, trên thế giới này không còn ai có sức nặng với anh như vậy nữa.

Kỷ Sách không nói gì, chỉ để lại năm dấu tay thật sâu trên cổ tay Lương Thượng Quân.

Sắc đỏ đó như được ủi lên vậy, vừa yêu vừa hận.

Sau khi rà soát triệt để lần nữa, Mustafa vào ở.

Trợ lý của gã hỏi gã muốn đổi khách sạn không, bị gã cự tuyệt: “Không thể khiến khách hàng tôi thiếu cảm giác an toàn được, anh ta muốn ở đây thì phải ráng thỏa mãn yêu cầu của anh ta, đừng lăn tăn về chuyện này. Hơn nữa, đã có người làm nhiều chuyện vì tôi như vậy, lúc này nói không ở chẳng phải quá có lỗi với họ sao?”

Kỷ Sách chẳng buồn để ý tới gã, sai Trứng Thịt và Đầu Đạn đi ra.

Mustafa cũng không để bụng, hỏi mượn Lương Thượng Quân Cảnh Hiểu Kiện, đoạn vào trong phòng hí hoáy mail mã hóa.

Lương Thượng Quân kêu Lỗ Đạt Minh trực thay mình một lát, anh tính thu xếp cho mình chút đỉnh rồi đứng gác nguyên đêm.

Đợi anh tắm táp xong trở lại, Cảnh Hiểu Kiện đã hoàn thành nhiệm vụ về phòng, Lỗ Đạt Minh ở đó ngủ gà ngủ gật, anh tung cước đá qua, cười mắng: “Thằng nhãi mi muốn chết hả!”

Lỗ Đạt Minh thoắt cái bừng tỉnh, lập tức lên cò súng.

Lương Thượng Quân vỗ vỗ hắn: “Tính cảnh giác cũng được đấy, được rồi, cậu nghỉ ngơi đi”

Lỗ Đạt Minh rất có lương tâm nói: “Đại đội trưởng Lương anh cũng mệt lắm rồi, vài tiếng nữa em qua thay anh nhe?”

Lương Thượng Quân tựa súng vào cửa: “Nhóm Kỷ Sách thủ bên ngoài, cậu ngủ lát đi, chừng dậy đi giúp họ, bên anh có không ít nhân thủ của Sunnah, không cần lo lắng”

“Dạ, biết rồi” Nhận lệnh rồi hành lễ theo thói quen, Lỗ Đạt Minh ráng nhướng mí mắt đi về phòng mình.

Lương Thượng Quân quả thật rất mệt, anh cảm thấy mình có vẻ mệt quá độ rồi, cái dây thần kinh đó cứ căng hoài, muốn thả lỏng cũng thả lỏng không được, một chút buồn ngủ cũng không có.

Cứ thế canh cửa một hồi, đột nhiên cửa mở ra từ bên trong, Lương Thượng Quân lập tức tỉnh táo lại.

Quay đầu lại thấy Mustafa mặc áo ngủ, anh hơi kinh ngạc: “Ông chủ, anh chưa ngủ hả?”

Mustafa mỉm cười: “Mệt quá trái lại ngủ không được. tôi muốn đi suối nước nóng ngâm mình thư giãn”

Lương Thượng Quân đảo mắt: “Sống chết trước mắt, anh cũng bình tĩnh dữ”

“Thay vì mất ngủ cả đêm, còn không bằng hưởng thụ chốc lát, đi chung không?”

“Anh muốn đi, tôi có thể không theo sao?”

Lương Thượng Quân liên lạc Kỷ Sách, nói với hắn mình đang ở suối nước nóng canh ông chủ tự dưng nổi hứng.

Kỷ Sách trả lời “Hiểu rồi”, mọi người nhận được tin lập tức dời trọng điểm bảo vệ tới lân cận suối nước nóng lộ thiên.

Đêm đã rất khuya, người trong suối nước nóng không nhiều, Mustafa thảnh thơi ngâm mình trong hồ, Lương Thượng Quân một thân trang bị kín kẽ dựa bên thành hồ canh phòng.

Vài vị khách không rõ chân tướng hơi xấu hổ.

Hôm nay là lần đầu họ trải qua một trận “Diễn tập phòng bạo loạn”, vất vả lắm mới được yên tĩnh, giờ tự dưng lại có người khả nghi cắm cọc trong bãi tắm. Mà quan trọng nhất chính là dưới tình cảnh người người trần truồng tập thể, người duy nhất mặc y phục này còn không ngừng liếc nhất cử nhất động của họ…

Sau một trận giao chiến tâm lý dữ dội, họ chọn cách bỏ đi.

Lương Thượng Quân dường như chẳng mảy may ý thức được mình gây phiền cho mọi người. Trong màn sương mờ mịt, y phục của anh bị phủ lên một tầng hơi nước ẩm ướt rất khó chịu.

Độ ẩm quá cao như vậy không tốt cho súng ống, anh tìm một cái khăn vải bọc súng lại, hơi nước ngưng đọng trên làn da, anh lại tìm thêm cái khăn lau đi.

Mustafa nhìn anh cười nói: “Hà tất chịu tội như vậy, anh cũng nên thả lỏng một chút đi”

Lương Thượng Quân nói: “Anh nếu thật lòng muốn tôi thả lỏng, thì mau ngâm lẹ rồi về phòng đi”

Mustafa bước ra khỏi hồ, cứ trần truồng như thế đi về phía Lương Thượng Quân.

Dưới vệt nước thân thể đó nhẵn bóng trơn mượt, rất hấp dẫn ánh mắt, Lương Thượng Quân hỏi gã: “Có cần tôi huýt sáo phụ họa không?”

Phì cười một tiếng, Mustafa quan sát anh từ trên xuống dưới: “Tôi nào dám múa rìa qua mắt thợ, tôi nghĩ, nếu anh cởi đồ ra nhất định dễ nhìn hơn tôi”

“Quá khen” Bị quan sát như vậy, còn bị người ta mơ tưởng tới thân thể trần truồng của mình, Lương Thượng Quân hơi mất tự nhiên.

Mustafa chuyên chú nhìn ánh mắt lệch tiêu điểm của anh, cùng với giọt nước đọng trên hàng mi, đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng.

Người này quật cường đứng trước mặt gã như thế, cẩn thận bảo vệ gã, nhưng cũng chỉ xuất phát từ trách nhiệm mà thôi. Mustafa không khỏi tự giễu, gã chỉ muốn một tri kỷ “Thật lòng thật dạ” thôi mà, bộ khó lắm sao?

Đi ngâm suối nước nóng vốn không phải chủ ý của gã, chẳng qua nghe âm thanh thay ca của Lương Thượng Quân ngoài cửa nên gã rất muốn gặp anh. Song ngay lúc mở cửa gã phát hiện, mình không có bất cứ lý do gì để giải thích cho hành động mở cửa đột ngột này cả.

Khi nhìn thấy gương mặt kinh ngạc pha lẫn mỏi mệt của Lương Thượng Quân, gã mới thuận miệng đề nghị đi ngâm nước nóng.

Gã muốn khi ở bên cạnh mình Lương Thượng Quân không cần phải phòng bị quá nhiều, đáng tiếc gã làm không được; nhưng đồng thời gã cũng thích dáng vẻ nghiêm túc Lương Thượng Quân đối với gã, phong cách quân nhân cẩn thận tỉ mỉ đó khiến gã cảm thấy mình dầu gì cũng được người ta đặt ở trong lòng.

Nó mâu thuẫn vậy đó.

Đôi mi rốt cuộc chịu không nổi trọng lượng giọt nước mà nhỏ xuống, Mustafa dường như có thể nghe được một tiếng tách, khiến đầu óc choáng váng của gã tỉnh táo lại.

“Ngâm lâu quá hơi choáng rồi, về thôi” Gã nói.

Lương Thượng Quân dùng khăn lau mạnh mặt mình, lau sạch cảm giác ẩm ướt khó chịu đó, anh như trút được gánh nặng: “Ông chủ anh rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi”

Lương Thượng Quân lầm, Mustafa không hề nghĩ thông.

Sau khi về phòng vẫn bất an như cũ, gã gọi bữa khuya.

Thay phục vụ bê cafe và thức ăn vào, lúc này Mustafa đang ngồi trên sô pha chơi laptop.

Lương Thượng Quân mất kiên nhẫn gọi một tiếng: “Nè, bữa khuya”

Hình như bị giật mình, Mustafa ngơ ngác nhìn anh: “Gì?”

Lương Thượng Quân đỡ trán: “Ông chủ, tôi thấy anh mệt quá hồ đồ rồi, tự kêu phục vụ đã rồi quên hả!”

Vẻ mặt Mustafa thoáng sượng sùng: “À, tôi nhớ rồi, xem ra mệt thật rồi”

Đặt thức ăn xuống, Lương Thượng Quân quay lưng định ra cửa, nhưng chợt phát hiện một sự thật, sự thật này mang tới cảm giác chấn động quá dữ dội, tới nỗi cả nửa ngày sau anh cũng không phản ứng lại được.

“Mus…Mustafa, anh đang xem cái gì vậy?!”