Kamisato Kakeru băng qua Quận 7 lúc buổi đêm.

Cậu ta đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại của mình.

“A ha ha! Đơn đấu với Imagine Breaker được đồn đại, à? Cược là lâu lắm rồi cậu mới vui vẻ được một chút, đúng không? Sức mạnh của cậu lố bịch đến mức hiếm khi dùng đến đòn thứ hai mà.”

“Tôi không thực sự thích đánh nhau thế đâu…”

“Nhưng không ngờ cậu kêu vệ sĩ của mình lùi lại đấy. Tất cả bọn họ sẽ sẵn lòng chôn một hay hai cái xác trên núi vì cậu mà.”

“…”

Cô gái trên điện thoại không phải đang cố nói năng kinh tởm.

Cô ta nói như nghĩ thế là hoàn toàn bình thường. Cô ta nói nó nghe thản nhiên như một người bạn thuở nhỏ chuẩn bị bữa trưa cho mặc cho người ta chẳng nhờ vả.

Đây là cuộc sống hàng ngày bây giờ của Kamisato Kakeru.

Thứ gì đó đã làm cậu ta đi chệch hướng như thế này.

Cậu ta vẫn tin đó là lỗi của cánh tay phải của mình.

“Rồi sao?”

“Gì cơ?”

“Vậy ai thắng trận chiến? World Rejecter của cậu hay Imagine Breaker của hắn? Đó là chuyện mà ngay cả kĩ năng điều tra pháp y của tui cũng không thể dự đoán được.”

“Ồ, chuyện đó.”

Kamisato phà ra một hơi nhẹ nhàng trong bóng tối.

“Imagine Breaker cũng chẳng ghê gớm gì lắm."

Đó là một câu quả quyết.

Những lời nói đó giải đáp cho sức mạnh nào có lợi thế hơn.

“Ừm, tui cũng dự kiến thế.” Ellen không có vẻ gì là ngạc nhiên. “Mà thế thì lại chán quá.”

Cô ta không ngạc nhiên không phải xuất phát từ việc đã so sánh cẩn thận cả hai bên. Nó xuất phát từ niềm tin mù quáng của cô ta vào sức mạnh của Kamisato. Thần linh không thể thua, lẽ phải không thể thua, và anh hùng không thể thua. Suy nghĩ của cô ta dựa trên giả thuyết như thế.

“Nhưng...”

Và đó là lí do cô ta chưa bao giờ dự kiến những gì cậu sẽ nói tiếp theo.

“Ai mà ngờ có thứ khác bên trong Imagine Breaker chứ?”

Ánh đèn pha chiếu lên Kamisato Kakeru.

Trong khoảnh khắc chiếu sáng ấy, ta có thể nhìn thấy máu đang thấm đẫm toàn thân cậu ta. Áo khoác của cậu ta bị xé rách ngẫu nhiên và một cánh tay thì rũ xuống ở bên hông. Cậu ta không còn có thể đưa tay lên hông cổ được nữa. Một trong hai con mắt cũng không mở ra được.

“Nếu chỉ là Imagine Breaker thì dễ rồi. Nhưng mà ngay khi tôi vừa xóa bỏ nó thì thứ đó lại bắn ra."

“Ơ? Chờ đã…”

“Thứ đó là gì vậy chứ? Kamijou Touma không chỉ là chủ nhân của Imagine Breaker… Phải…”

“Giọng nói nặng nề đó là sao vậy? Này? Cậu đang đùa, phải không? Chờ chút đã!!”

Tiếng rè rè lấp đầy cuộc gọi.

Kamisato bỏ nó ra khỏi tai rồi gập nó lại. Cậu ta đút thiết bị điện tử vào túi rồi hướng mặt tới chỗ thứ gì đó đang đợi mình.

Nó trông giống như một con chó lớn.

Con chó săn vàng nói bằng ngôn ngữ con người.

“Ngươi có hiểu việc ta ở đây nghĩa là sao không?”

Thay vì lập tức trả lời, Kamisato đưa tay lên miệng.

Một âm thanh nhớp nháp phát ra sau đó.

Cậu ta ngăn những gì chảy ra từ miệng, song thứ màu đỏ thẫm vẫn nhỏ xuống từ mũi.

Cậu ta cố nuốt khối mùi rỉ sét xuống cổ họng để thông khí quản.

Cuối cùng, cậu ta mở miệng nói.

“…Kh. Ngươi là tử thần của thành phố này à?”

Con chó săn vàng không xác nhận cũng chẳng bác bỏ khả năng đó.

Lão có thể đã không nhận ra sự lãng mạn nào trong cách nói của cậu trai.

“Thành thật mà nói, một Kihara như ta chẳng hề hứng thú gì với thiện hay ác. Nhưng ngươi đã gây ra quá nhiều rắc rối rồi. Ngươi đã xâm phạm sân vườn của người khác và bắt đầu ăn hết mọi trái cây trong vườn. Xin lỗi, nhưng giữa thích và không thích thì điều đó rơi vào không thích rồi."

Thứ gì đó cực kì to lớn và nặng nề bay xuống từ bầu trời đêm.

Nó gần giống như một cây búa được một gã khổng lồ vung đi vậy. Hơn nữa, nó không chỉ lan rộng bạo lực bừa bãi. Nó còn kéo theo sau tập hợp quy tắc lạnh lùng nào đó giống như một thẩm phán đưa ra bản án tử hình tuyệt đối.

Vô số thùng container kim loại đâm vào nhựa đường từ cái này nối tiếp cái khác. Chúng mở ra giống như con súc sắc trải thành một sơ đồ hai chiều, để lộ rất nhiều vũ khí khác nhau. Chúng sắp xếp xung quanh con chó săn vàng rồi nhanh chóng kết nối với lão.

“Thứ này không phải để dùng với kẻ như ngươi.”

Một cánh tay mảnh dẻ không liên quan đến món vũ khí đặt một điếu xì gà lên miệng lúc lão nói.

“Này, ngươi đã bao giờ nghe tới Anti-Art Attachment chưa?”

Câu trả lời của Kamisato rất đơn giản.

“Rồi.”

Cậu ta đã biết về nó.

Không mang sự ngạc nhiên hay cảm xúc khác nào trong giọng nói, Kamisato Kakeru dồn thêm sức lực vào cánh tay yếu ớt của mình rồi vung bàn tay phải theo chiều ngang.

Hơn một nửa vũ khí xung quanh Kihara Noukan bị xóa sổ.

“Ta đến Thành Phố Học Viện để tiêu diệt các Ma Thần. Nhưng trước khi ta có thể hành động thì Zombie và Tăng Thống đã bị đánh bại. Khi ấy ta chỉ cần phải nghĩ nó là một phương pháp khác ngoài tay phải của ta cũng có thể làm được điều đó thôi. À mà, thực ra thì Ellen, Elza, và những người khác mới nghĩ thế, nên ta không thể làm như đó đều là hành động của mình được.”

“Ồ? Vậy là các ngươi đã nghĩ đến khả năng này mặc dù chỉ là trong lí thuyết à? Ngươi đúng là đã tập hợp được vài kẻ rất bất thường đấy.”

“Ngươi đã nói về thiện và ác, thích và không thích, đúng không? Theo quan điểm đó thì ta ghét những người rơi vào vừa ác vừa không thích. Có lẽ đó là kẻ như ngươi nhỉ?”

“Ngươi biết được bao nhiêu rồi?”

“Chẳng nhiều lắm đâu. Như ngươi có thể thấy, ta đã bị Kamijou Touma đánh bại. Đó cũng là lúc ta lần đầu nhận ra nó.” Cậu trai đầy máu mỉm cười. “Ta đã tạm thời trông nom Patricia Birdway. Nếu không phải vì công chuyện với Kamijou Touma, ta có lẽ đã dành hết thời gian vào chuyện đó rồi. Và World Rejecter của ta có vẻ hoạt động từ ngoài vào trong. Đó là lí do nó tiêu diệt được Imagine Breaker của Kamijou Touma nhưng vẫn bị trúng đòn bởi thứ nằm bên trong. Nó không đồng đều xóa bỏ mọi thứ cùng một lúc. Không may là có một khoảng trễ nhỏ.”

“…”

“Hê. Theo cách ngươi đang hành động thì ngươi không biết cấp trên của mình đang dự tính gì nhỉ? Ừm, ta không nghĩ nó sẽ hợp với khẩu vị của ngươi đâu. Sample Shoggoth ư? Kí sinh trùng Nam Cực ư? Nực cười.”

World Rejecter có tác dụng thì không nói, nhưng Imagine Breaker cũng đã vô hiệu hóa được nó.

Thế có nghĩa nó không chỉ là một sinh vật. Nó có liên quan đến sức mạnh siêu nhiên nào đó.

“Thành Phố Học Viện đã hỗ trợ chuyến đi tới Nam Cực đó, đúng không? Vậy thì chắc ta nên giả định thế có nghĩa một mĩ nhân kế đã được bày ra nhằm tấn công bất ngờ ta nhỉ. Patricia có vẻ sẽ hoàn hảo cho chuyện đó. Nếu không có nguyện vọng cứu chị gái cho dù phải từ bỏ mạng sống của chính mình, người có căn bệnh vô phương cứu chữa sẽ mơ đến một thế giới mới không rõ nào đó. Và vì cái xu hướng chết tiệt là cứu bất cứ ai mang hình hài con gái mà ta sẽ tự nhiên đưa cô bé nhập bọn với Thế lực Kamisato, nhưng các ngươi lại có một bất ngờ đang chờ bật ra giống như hộp đồ chơi thằng hề ngay khi ta sử dụng World Rejecter lên cô bé. Vậy thì các ngươi đã đặt thứ gì vào bên trong cô bé? Để nghe hợp lí thì, nó hẳn sẽ là thứ gi đó mà Thành Phố Học Viện đã có chút tin tưởng. Phải, như…Dark Matter vô sắc chẳng hạn.”

Cậu ta nhấn rõ từ “vậy thì”.

Âm thanh cành cây khô gãy nứt phát ta từ bàn tay trên cổ cậu ta.

“Nếu phải nói ta có khó chịu hay không thì chắc ta sẽ nói mình có hơi bực đấy. Chuyện này có lẽ cũng đã bị cánh tay phải lố bịch này mang đến cho ta, nhưng chỉ lần này thì ta chẳng bận tâm.”

Kamijou Touma đã đưa ra một câu trả lời khác.

Cậu đã nói tay phải không định nghĩa con người họ và họ được định nghĩa bằng cách thức sử dụng chúng.

Kamisato Kakeru không thể đồng ý.

Cậu ta không thể tự tin nói trong thâm tâm rằng liệu trên đời có còn chuyện gì vượt qua cả những chuyện đã giáng xuống cậu ta vào một ngày nào đó không.

Sau cùng, cậu ta cũng chỉ là kiểu học sinh trung học bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu mà thôi.

Cậu ta là một học sinh như thế và mong muốn sẽ tiếp tục như thế.

Vậy nên cậu ta tuân theo sự đa cảm bình thường của mình và nói ra những lời tiếp theo.

“Lũ chủ mưu khốn kiếp. Ta sẽ không để các ngươi cướp đi bất cứ thứ gì khác từ bất cứ ai đâu.”

Cậu trai đó e sợ cánh tay phải độc nhất của mình đến mức không nhận ra đây vừa là một phần vừa là bản chất của một người hùng.

Con chó săn vàng nhắm mắt trong một lúc.

Chỉ cần nhìn qua là lão có thể biết ai là thiện hay ác, thích hay không thích.

Lão làm như thế ở đây.

“Ra vậy.”

“Ừm, bắn người đưa tin có lẽ không hữu ích lắm, nhưng vấn đề phe phái thì vậy thôi. Nếu không thích thì đi phàn nàn với cấp trên của ngươi ấy.”

“Bầu không khí quanh ta ồn ào đến kì lạ làm ta khó mà thư giãn được. Giữa thiện và ác thì nó là ác, và giữa thích và không thích thì ta không thích nó. Giờ ta có thể hiểu tại sao chẳng có ma thuật nào của Ánh Dương Bình Minh nhập cuộc rồi. Trái tim của tổ chức phong cách Golden tương tự như thế đang can thiệp vào mà. Tới tận cuối rồi mà Aleister đúng là biết cách bắt ta dọn dẹp thứ khó tin đấy!!”

Trận giao chiến đáng kinh ngạc bắt đầu.

Kihara Noukan bắn ra vô số tên lửa dẫn đường chính xác, tia laser, và pháo plasma.

Lão sử dụng vô số cuộc tấn công khác nhau, thế nhưng Kamisato chỉ vung cánh tay phải của mình.

Hành động đó xóa bỏ tất cả.

Nó dĩ nhiên xóa sổ những cuộc tấn công đang tiếp cận, song nó cũng phá hủy luôn vũ khí xung quanh Kihara Noukan ở đằng xa.

“Vô dụng thôi.”

Kamisato Kakeru có lẽ đã nhìn thấy cái kết rồi.

Bàn tay phải bị nguyền của cậu ta không dao động.

“World Rejecter của ta có sức mạnh tống người khác tới khu vực dư thừa trong cùng một dòng thời gian. Nó ảnh hưởng tới bất cứ ai mang nguyện vọng xung đột khiến họ bám víu lấy thế giới hiện tại trong khi cũng nguyện ước một thế giới mới. Nói cách khác, nỗ lực của ngươi ở đây đều vô dụng thôi. Cho dù ngươi có bao nhiêu sức mạnh hay đặt ra bao nhiêu chiến lược thì cũng chẳng quan trọng gì đâu.”

“—————”

“Nếu người tạo ra sức mạnh đó mang trái tim dao động không thể tập trung vào một con đường duy nhất, thì World Rejecter của ta sẽ phản ứng với mọi thứ liên quan tới cá nhân ấy. Nó sẽ bị tống khứ và thổi bay. Bỏ cuộc đi. Ngươi gia nhập nhầm phe rồi.”

(Aleister biết chuyện này sẽ xảy ra à? Ông ta dựng lên đường ray trong khi chấp nhận điểm yếu với thiếu sót của mình để có thể đi đến cái kết có lợi cho bản thân nhất. Tuy cách này khá lòng vòng, nhưng chắc ông ta cuối cùng cũng đưa kế hoạch của mình về đúng đường rồi. Tất cả là để tạo ra “trục đối xứng" đó và mình chỉ là màn mở đầu mà thôi. Vậy ra ông ta cuối cùng đã hồi phục.)

Ngày càng có thêm nhiều thùng container được phóng đi.

Các vũ khí mang hình dạng khác nhau và cuộc tấn công của con chó săn vàng liên tiếp đổ xô tới mãi không thôi.

Song lão không thể xoay chuyển được tình hình.

Đúng ra, World Rejecter bắt đầu hấp thụ những thùng container trong không trung, trước cả khi chúng đâm vào mặt đất. Kihara Noukan mất dần nguồn lực rồi cuối cùng bị tước trần.

“Anti-Art Attachment là một ứng dụng công nghệ y tế, chứ không phải công nghệ quân sự. Chắc ta nên gọi nó là phụ tùng gắn bên ngoài cyborg. Và chức năng chính của nó là tạo kết nối tới cơ thể ai khác cho ngươi mượn sức mạnh từ xa. …Nói cách khác, ngươi không phải là kẻ chiến đấu. Ngươi chỉ đơn giản là đang mang thứ gì đó đến đích thôi. Ngươi đang mang ý chí của ai đó hoàn toàn căm ghét các Ma Thần thôi.”

Tất nhiên, Kihara Noukan không chỉ đang mượn sức mạnh của ai khác. Lão giống như một người lính tinh nhuệ xâm nhập sâu vào trong hàng tuyến quân địch và mạo hiểm mạng sống chốt ngắm một mục tiêu không kích bằng ống nhắm laser. Hơn nữa, lão còn đang sử dụng những kĩ thuật bí mật của gã Aleister bí ẩn. Có hiểu cặn kẽ thành phố khoa học ấy thì cũng chẳng đủ. Nếu không hiểu được thế giới cách một hay hai bước ngoài bao nhiêu đó, sự kết hợp bạo lực ấy sẽ không bao giờ có tác dụng. Không một ai ngoại trừ Kihara Noukan có thể hi vọng sử dụng được nó.

Tuy nhiên, kĩ năng siêu nhân đó không giúp lão ở đây.

Nếu kẻ ở đầu nguồn sức mạnh khớp với điều kiện của World Rejecter, toàn bộ sức mạnh bao trùm Kihara Noukan sẽ bị xóa bỏ.

“Bỏ cuộc đi. Nếu ngươi cụp đuôi bỏ chạy, ta sẽ tha cho ngươi chỉ lần này.”

Lão chó ấy bây giờ chỉ là một con chó.

Ở đằng xa, Kamisato chậm rãi giơ cánh tay phải về phía kẻ thua cuộc ấy.

Cậu ta sẽ mang thất bại thật sự đến cho con chó bình thường đó.

“Nhưng nếu ngươi có một trái tim dao động giữa ước nguyện bám víu lấy mạng sống và ghê tởm thế giới này, thì ta có câu hỏi dành cho ngươi đây. Ngươi có ước nguyện một thế giới mới không?”

“…Hê.”

Con chó săn vàng chậm rãi thở ra.

Tuy vũ khí đã bị tước đi, song con chó sử dụng cánh tay còn sót lại để đặt một điếu xì gà lên miệng, nói.

“Đúng thật vũ khí của ta có lẽ chẳng giúp ích được gì. Nếu mà nghĩ về đường đi của người tạo ra và sử dụng chúng, chắc ta cũng không biết ông ta có toàn tâm toàn ý ước nguyện một kế hoạch hoàn toàn tuyệt hảo không nữa. Giữa thiện và ác thì nó là cái ác ngu ngốc, nhưng giữa thích và không thích thì ta lại thích nó đến ngu ngốc.”

Kihara Noukan sau đó thêm vào một chữ “nhưng”.

Aleister đã ngầm bảo lão sẽ thua ngay cả với Anti-Art Attachment. Và ông ta đã nói ông ta muốn thấy lão tranh đấu và thoát khỏi những xiềng xích hoàn ảo ấy của số phận.

Gần giống như là điểm dị thường bên trong một chàng trai nọ vậy.

Thế nên Kihara Noukan đặt lí do sang một bên. Logic và hiệu quả chẳng quan trọng gì ở đây cả.

Lão chỉ tuân theo mỗi sự lãng mạn sống trong tim mình.

“Nếu ngươi hỏi ta, và những thứ ban cho ta hình dạng, rằng ta có muốn một thế giới mới không, thì câu trả lời sẽ là không. Nhóc con, ta có trí thông minh đấy. Ta biết bộ bảy ban đầu đã ban nó cho ta. Ta hiểu ý chí của họ và ta đã nỗ lực tiếp nối bước chân của họ. Vậy nên suy nghĩ của ta và tính cách của ta sẽ không bao giờ đi lệch hướng và sẽ không bao giờ chứa đựng những ước nguyện xung đột khi đối mặt với sự cứu rỗi được ai đó chỉ có thể dựa dẫm vào điều siêu nhiên giới thiệu. Ta sẽ sống chết trong thế giới này. Cho dù điều đó mang lại kết quả gì, ta cũng sẽ đối mặt với nó, ta cũng sẽ xác nhận câu trả lời của các Kihara dẫn lối ta, và ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bộ bảy ban đầu đã bắt đầu.”

“Vậy à.”

Kamisato Kakeru mỉm cười đôi chút.

Cậu ta mỉm cười, đóng mở bàn tay phải, và rồi chấp nhận nó.

“Những kẻ quanh ngươi thì không nói, nhưng bản thân ngươi lại mạnh lắm đấy. Ít nhất đó cũng có vẻ là thật.”

“Chiến thôi. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng.”

Một lúc sau, cái kết thật sự xảy đến.

Tâm trí cô ta như có thứ gì nặng nề đang xoay mòng mòng.

Mặc dù là một Kihara, tâm trí cô ta vẫn đã trở nên hoàn toàn trống rỗng làm cô ta không tài nào suy nghĩ được.

Cô ta đã ngưng thở.

Cô ta trông như một đứa trẻ đang cố thoát khỏi một giấc mơ đáng sợ.

Kihara Yuiitsu chạy thục mạng ra con đường tối.

“Sensei!!”

Cô ta không nhận được lời đáp lại.

Một vũng máu lan ra bên dưới ngọn đèn đường chập chờn và một hình bóng nằm nghiêng ở ngay chính giữa.

Lão chắc hẳn đã phản kháng mạnh mẽ. Lão chắn hẳn đã không lùi lấy một bước. Noukan đã luôn là một trí thức thật sự, song nanh nuốt của lão giờ đang được bọc trong màu máu sẫm màu. Đó không phải là máu của lão ta. Lão đã cắn đối thủ của mình liên hồi giống như một con thú hoang.

Nhưng vết thương của lão lại tệ hơn rất nhiều. Nó không trông giống như những cú đấm đơn giản. Yuiitsu xác định ngay lập tức bằng kiến thức sâu rộng về quy tắc hủy diệt của mình. Đó có thể là thứ giống như gậy baton có thể thu gọn. Ngay cả khi Noukan cắn vào tay chân đối thủ, con chó săn vàng vẫn bị đập hết lần này đến lần khác.

Khắp đầu, thân, và chân lão đều mang đầy vết thương. Mọi bộ phận cơ thể lão đều bị đánh đập tàn nhẫn.

Đánh tới khi lão không còn có thể cử động được nữa.

“Uuh…uuhhh…waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”

Yuiitsu òa khóc.

Cô ta bứt tóc, bấu da, rồi xé rẹt chiếc áo rẻ tiền cùng áo khoác phòng thí nghiệm của mình.

Nhưng đồng thời, tâm trí nhà nghiên cứu của cô ta cũng bắt đầu hành động.

Cô ta lập tức bắt đầu phân tích.

(Nhịp tim và hơi thở đang bị xáo trộn. Đồng tử giãn ra và toàn thân đang co giật bất thường. Vài nội tạng bị dập nát còn xương thì bị gãy. Huyết áp thì đang tuột nhanh chóng…)

Cô ta không thể chịu đựng nổi khi nhìn thẳng vào sự thật, nên đã biến nó thành dữ liệu.

Cô ta không cần phải căm hận kẻ đã gây ra chuyện này. Các cơ quan trọng yếu của Kihara Noukan quan trọng hơn. Nếu không làm gì đó, lão chắc chắn sẽ chết. Mất máu vô cùng tồi tệ. Nếu như oxi cung cấp cho não giảm xuống quá thấp, bộ não chó săn vàng của lão sẽ bị chết. Đó là đòn chí tử thực sự đối với một Kihara. Cô ta suýt nữa thì chết ngất khi nhìn thấy thiệt hại nghiêm trọng xảy đến với bộ phụ tùng bên ngoài kết nối với những món vũ khí, cho phép lão nói ngôn ngữ con người, và bổ sung trí thông minh cho lão.

Cô ta tìm kiếm mọi vấn đề.

Sau đó, cô ta tìm cách chữa trị cho lão.

Cô ta so sánh hai cái, tính toán thời gian chính xác, và rồi rơi vào tuyệt vọng.

(Mình sẽ không làm kịp mất!!)

Sự hủy hoại tế bào não của lão đang tiến triển nhanh hơn bất kì phương pháp chữa trị nào. Cứ thế này, lão gần như chắc chắn sẽ chết. Và ngay cả khi có cứu được đi nữa, trí thông minh của lão cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nếu là thế, cô ta sẽ làm gì?

(Phải, phải. Cho dù nó có tàn nhẫn hay bẩn thỉu thế nào, mình cũng sẽ đạt mục đích. Sau cùng, mình là một Kihara mà!!)

Cô ôm con chó yếu ớt, đầy máu trong vòng tay rồi mang lão đi tới viện nghiên cứu gần nhất.

Một cơ sở đông lạnh khổng lồ đang đợi cô ta ở đó.

Cô ta sẽ đặt lão vào giấc ngủ đông. Làm thế sẽ ngăn tổn thương trong thời gian hiện tại, nhưng nó cũng có nghĩa cô ta không thể chữa trị cho lão. Cô ta sẽ không còn có thể nói chuyện với lão được nữa. Thời gian của lão chó săn vàng sẽ ngưng lại bên trong cỗ quan tài lạnh lẽo ấy cho đến khi tiến bộ công nghệ của nhân loại phát triển đến mức độ công nghệ y tế có thể giải quyết “vấn đề lớn” này.

Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.

Cô ta nhẹ nhàng đặt mẫu vật lên cỗ quan tài màu bạc.

“…”

Kihara Noukan nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất.

Lão cảm thấy vui vì Yuiitsu đã đủ trưởng thành để ngay lập tức quyết định như vậy.

Lão sẽ thức giấc trong vài thập kỉ, vài thế kỉ, vài thiên niên kỉ, hay là không bao giờ?

Nhiều khả năng đây sẽ là lần cuối cùng lão nói chuyện với Kihara Yuiitsu.

Lão sẽ nói gì với học trò của mình?

Lão muốn nói rất nhiều điều, song tất cả đều xuất phát từ sự mềm yếu của lão. Những lời đó sẽ không làm cô ta trưởng thành lên. Lão sẽ chỉ tạo ra một bản sao của chính mình trong cô ta và cô ta sẽ không bao giờ có thể tiến xa hơn lão.

Vậy nên lão khóa chặt những lời nói muốn nói ấy.

Nhiều khả năng, Kihara Yuiitsu sẽ bị ném lên tiền tuyến. Hay đúng hơn, việc Kihara Noukan sẽ nghỉ hưu ở đây đã được sắp xếp để chuẩn bị cho chuyện gì đó. Aleister đang thực hiện bước đi tiếp theo nhằm đối phó với World Rejecter. Vậy nên việc cô ta sẽ đối đầu với sức mạnh bất thường đó có tỉ lệ cực kì cao. Chủ tịch đã kêu lão thoát khỏi ngõ cụt hoàn toàn, nhưng Kihara Noukan đã không thể làm được như vậy. Phải cần đến một Kihara mạnh hơn rất, rất nhiều mới giải phóng được khỏi xiềng xích số phận rồi mở đường hướng về phía trước bằng sức mạnh của chính bản thân. Nó sẽ phải cần đến một Kihara hoàn toàn mới có thể tiến xa hơn logic đơn thuần và vượt qua cả những lí thuyết chưa được kiểm tra.

Hối tiếc của lão không quan trọng.

Lão phải nghĩ điều gì là tốt nhất cho học trò của mình.

Lão chó săn vàng gác bỏ sự mềm yếu, dồn phần sức mạnh còn lại của mình, rồi nói.

“Nghe đây, Yuiitsu-kun…”

“Sensei!!”

“Ta có một điều cuối cùng muốn nói với cô. Hãy trở thành một Kihara vượt qua cả ta. Đừng kiềm chế vì ta. Tiếp tục tiến xa hơn ta đi. Ta biết cô có thể làm được. Ta chẳng còn gì để dạy cho cô nữa rồi…”

Tất cả chỉ có thế.

Con chó săn vàng thực sự mất đi ý thức lần này và Kihara Yuiitsu òa khóc như một đứa trẻ. Nhưng cùng lúc đó, những ngón tay của cô ta lại cử động độc lập với cảm xúc. Chúng cử động với sự chính xác và tàn nhẫn hoàn hảo. Cỗ máy đông lạnh chớp nhoáng tạo ra một tiếng động nặng nề khi hoạt động lên người thầy yêu quý của cô ta. Trông giống như mạng sống của lão đang được biến thành một phần của cỗ máy vậy.

Cô ta đã làm thế.

Cô ta đã làm thế bằng đôi tay của chính mình.

“Mình sẽ làm.”

Ngay cả khi đang sụt sịt, ả Kihara đó vẫn nói.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, một ánh sáng kì lạ ập vào mắt cô ta.

“Mình sẽ làm!! Mình sẽ…Mình sẽ trở thành một Kihara vượt qua ngài ấy. Mình sẽ trở thành một Kihara mà không ai khác có thể hi vọng sánh bằng! Dù sao, đây cũng là nhiệm vụ mà thầy giao lại cho mình mà!! Ngài ấy bảo mình trở thành một thứ duy nhất[1] vượt qua một Kihara đơn thuần và không thể giải thích bằng thuật ngữ Kihara!!!!!”

Thế giới hài hòa tiền định sụp đổ xung quanh cô ta.

Ước nguyện của các Ma Thần không quan trọng.

Hành động của World Rejecter đã nhất chiêu nhất sát những Ma Thần đó không quan trọng.

“Phải, đúng vậy. Học trò phải vượt qua thầy một ngày nào đó. Học trò phải trở thành người mà thầy giáo bị vượt mặt có thể tự hào.”

Sau khi ngọn lửa địa ngục dữ dội qua đi, tất cả những gì còn lại chỉ là ngọn lửa tĩnh lặng giống như đốm lửa của điếu xì gà tinh tế.

Nó là ngọn lửa liên tục không hề cháy chập chờn hay cháy quá rực rỡ.

Cô ta sẽ đối mặt với Chủ tịch dường như biết tuốt, Imagine Breaker mà vị Chủ tịch đó rất đỗi chú trọng, phe khoa học mà Chủ tịch đó thuộc về, tranh chấp với phe đối lập được cho là tồn tại, World Rejecter đã gây rắc rối cho tất cả họ, và mọi thứ khác trên thế giới.

Và ngay cả khi làm vậy, cô ta cũng sẽ không lùi bước nào.

“Đó là chuyện lãng mạn cần làm. Có phải thế không, sensei?”

Trục đối xứng đó đang được tái sinh trong thế giới vô vọng này.

Trong tòa nhà không cửa, một gã “phàm nhân” đang nổi lộn ngược bên trong một ống chứa khổng lồ.

Ông ta có mái tóc bạch kim dài và đang mặc chiếc áo phẫu thuật màu xanh lá.

Gã “phàm nhân” mang diện mạo giống nam nhưng cũng giống nữ, giống người trẻ tuổi nhưng cũng giống người cao niên, giống thánh nhân nhưng cũng giống tội đồ đó chỉ đơn giản trôi nổi giống như mọi khi.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.

Mọi thứ đang trở lại đúng đường.

Cho dù tiến trình có gây ra bao nhiêu bất thường đi nữa, ông ta cũng đã chuẩn bị một “trò chơi” có thể mang mọi thứ trở lại đúng đường.

Ông ta không cần phải nghĩ đến những mất mát. Từ “nghịch cảnh” là vô nghĩa. Cũng giống như lò xo nén chỉ bật ra với lực lớn hơn, ngó qua toàn bộ sẽ thấy ông ta đã tạo ra kết quả vượt trội hơn lúc ông ta bắt đầu.

Vậy nên đây là một thành công lớn.

Ông ta đã đạt được bước tiến mà không có gì phá rối. Ông ta có thể tự hào về những gì mình đã đạt được mà không cần phải lo lắng ai khác nghĩ thế nào.

Và sau khi nghĩ đến mức đó, điểm số vô lí thực sự được hiển thị ra.

“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!”

Một tiếng rống dường như xé toạc thế giới.

Nó được giữ lại bên trong tòa nhà không cửa mà không được phép thoát ra.

Trước kia, vào cái hôm biết được đứa con gái bé bỏng của mình đã chết, gã “phàm nhân” này đã để lại một dấu lệ trên cuốn nhật kí. Giờ đây, lần đầu tiên trong đời, ông ta thực sự nguyền rủa cái kế hoạch chỉ có thể dẫn ông ta đến hướng đi tốt nhất này.

Xưa kia, gã pháp sư vĩ đại nhất thế giới vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thị trấn ông ta sống là một nơi kinh khủng.

Cha mẹ tin tưởng thần linh của ông ta không chịu hiểu cho ông ta còn các giáo viên ở trường đều hành xử rất xấu tính. Tuy nhiên, tất cả họ đều tỏ vẻ tử tế bên ngoài, nên họ đều giữ những vị trí quan trọng trong thị trấn. Lúc sống trong một thị trấn rác rưởi như thế, ông ta bắt đầu xem thường vị thần đã tạo ra một thế giới kinh khủng dễ dàng bị lừa dối và không thể trừng phạt những kẻ nói dối như vậy.

Vậy nên ông ta quyết định cho họ thấy một vị thần thật sự trông như thế nào.

Ông ta sẽ tìm ra những quy tắc phù hợp bởi vì vị thần thảm hại đó không làm được.

Đó là điểm khởi đầu mà sau đó đã dẫn dắt ông ta gia nhập hội Golden vĩ đại ấy rồi phát triển vô số ma thuật cùng linh cụ.

Nhưng thế không có nghĩa ông ta luôn thành công trong mọi việc.

Càng tiếp cận câu trả lời, càng có thêm nhiều thứ sẽ cản đường ông ta. Hội đang ổn định thì lại chuyển sang đấu đá nội bộ, con chết, vợ bỏ đi, gia đình thì tan vỡ. Và mỗi khi ông ta vấp phải một hòn đá cản đường, kẻ ở đấy đều cười nhạo ông ta từ đâu đó.

“Thế này chẳng khác gì cả…”

Kể cả vậy, ông ta vẫn đang cố hết sức mình.

Ông ta vẫn đang cố tìm ra câu trả lời mà ngay cả thần linh cũng không thể tìm ra để ông ta có thể biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn.

“Thế này chẳng khác gì những gì lũ Ma Thần đó làm cảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!”

Ngay cả khi than vãn, kêu gào, gục ngã, và tuyệt vọng, Aleister Crowley vẫn tiếp tục cuộc chiến chống lại quy tắc của thần linh.

Ghi chú

↑ Yuiitsu (唯一) nghĩa là "duy nhất".