Từ sau lần bản thượng thần cho Bích Hoa ăn viên thuốc nói thật của Long Tam xong, đã có cảm giác không còn chút mặt mũi nào để gặp Bích Hoa, sợ một ngày nào đó chàng sẽ tìm cơ hội tính sổ với bản thượng thần. Nói ra cũng cảm thấy lạ, sau ngày hôm đó Bích Hoa dường như thay đổi tính tình, suốt ngày cười tủm tỉm, đến cả khi đọc sách một mình khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười kỳ lạ. Bản thượng thần nghĩ nếu như không phải là tiên khí của mình mạnh mẽ, cũng không thể có yêu ma quỷ quái ở bên trong Si Mị Chung tồn tại, thì bản thượng thần thật sự nghi ngờ không biết có phải là Bích Hoa đã bị tiểu quỷ nhập rồi hay không.

Chàng vui thì đương nhiên là tôi cũng vui, nhưng chàng lại vui một cách bất thường như thế, làm tôi cũng có phần lo lắng. Đáng trách là tôi đã làm ra chuyện trái với lương tâm, nên bình thường nhìn thấy Bích Hoa là như chuột thấy mèo, trốn còn không kịp, nên không thể giữ chàng lại mà hỏi nguyên nhân được.

Cũng may Long Tam là người kiên cường, hôm trước mới bị tôi đuổi ra khỏi cửa mà hôm nay đã mặt dầy đến đây. Chuyện này là tôi tự mình gây ra, nên không tránh khỏi bệnh nặng chạy quanh gấp gáp tìm thầy thuốc, cần Long Tam cho tôi lời khuyên. Thật ra trong lòng thầm nghĩ, tôi cảm thấy chuyện này có mấy phần liên quan đến viên “Thổ Chân Hoàn” kia của Long Tam. Không chừng ăn viên thuốc đó xong, sẽ trở nên giống như Bích Hoa bây giờ vậy, cả ngày cứ cười ngây ngô.

Long Tam nghe xong những lời miêu tả của tôi, cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi đập bàn một cái cam đoan: “A Hoàn yên tâm, chuyện này dễ thôi, huynh đi hỏi hộ muội”.

Tuy rằng huynh ấy bảo tôi yên tâm, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng như trước, thậm chí là càng trở nên lo lắng hơn, tiếc là không có ai khác để nhờ vả hết, nên chỉ có thể hy vọng lần này Long Tam hành động đáng tin một chút.

Long Tam vào phòng thì thầm với Bích Hoa một lúc lâu, lúc đi ra gương mặt vô cùng kỳ quái, tươi cười với người đang chờ đợi ở ngoài cửa là tôi. Bước chân tôi chợt dừng lại một chút, huynh ấy cười tươi tắn như vậy tôi mới chỉ nhìn thấy có hai lần. Một lần, huynh ấy cắt mất râu của Ngao Quảng, nhưng lại nói là do tôi làm, sau đó lúc Ngao Quảng tìm tới cửa, huynh ấy đúng là cười với tôi như vậy. Sau đó tôi phải hi sinh mất một món bảo bối, mới có thể tiễn bước được Ngao Quảng. Lần khác, là lúc tôi lỡ lời nói bí mật Nhuế Hạng thích ngủ khỏa thân ra trước mặt mọi người, Long Tam ở bên cạnh tôi cũng cười như vậy. Kết quả lần đó, khụ khụ… không nên nhắc tới thì hơn. Nói ngắn gọn lại thì, biểu tình của huynh ấy như vậy, nhất định là không có chuyện gì tốt.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, không có ai cả. Thấy vậy rồi mới cẩn thận hỏi: “Huynh cười như thế quá là dọa người ta, mau nói cho muội biết mọi chuyện thế nào rồi hả?”.

Long Tam giơ quạt lên phe phẩy, vỗ vai tôi, không nói gì cả rồi đi luôn. Tâm trạng tôi dường như chìm xuống đáy vực sâu. Các vị thần tiên xin phù hộ cho bản thượng thần lần này không gặp nguy hiểm.

Buổi tối, trăng lên cao, treo trên đầu ngọn cây, mặt trăng tròn vành vạnh. Tôi ngồi ôm một túi hạt dưa to ở trong sân, dưới chân có một đống vỏ hạt dưa lớn. Bích Hoa mang theo một bình trà ra ngồi cạnh tôi, mỉm cười với tôi: “A Hoàn trốn tránh tôi nhiều ngày như thế rồi, đã đủ chưa?”.

Tôi nghẹn nhân hạt dưa trong cổ họng, suýt chút nữa thì không thở được. Ho sặc sụa một lúc lâu, cuối cùng cũng thở được, nghiêm túc nói: “Đúng là Bích Hoa hiểu lầm thiếp, thiếp làm sao mà phải trốn tránh chàng, chàng xem, thiếp đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu cơ chứ”.

Bích Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng tôi, rót một chén trà đưa tận tay cho tôi, đảo mắt nhìn tôi một vòng, mỉm cười nói: “Đúng, đúng vậy, A Hoàn đi ngay, đứng thẳng, tất nhiên là không làm chuyện gì trái với lương tâm rồi. Nào, uống một ngụm trà cho thông giọng đi”.

Tôi hiên ngang lẫm liệt nhận chén trà, uống “ừng ực” một hơi hết sạch, rồi “cạch” một tiếng, đem chén trà đặt lên trên bàn đá, nói: “Thêm chén nữa đi”.

Bích Hoa cầm bình trà lên rót thêm một chén nữa, đưa cho tôi. Tôi ngước mắt nhìn lén chàng một cái, rồi cúi đầu uống nước. Ồ, phải làm sao để gạt được chàng đây? Tôi chậm chạp uống sạch trà trong chén, ngẩng đầu lên lại thấy Bích Hoa đang mỉm cười nhìn tôi, trong lòng cảm thấy lo lắng, nên lại đưa chén trà cho Bích Hoa, lắp bắp nói: “Ừm, vừa rồi thiếp ăn hơi nhiều hạt dưa, nên giờ thấy thật khát nước, rót cho thiếp thêm chén nữa đi”.

Bích Hoa chớp mắt nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được rồi”.

Lúc uống hết chén nước thứ tư, cuối cùng Bích Hoa cũng khuyên can tôi: “Đừng uống nữa, đừng để cho căng bụng khó chịu”.

Chỉ có uống nước mới có lý do để không phải giải thích chuyện đêm đó, chàng thật sự nghĩ bản thượng thần muốn uống hay sao? Đã muốn căng hết cả bụng rồi đây này!

“Chỉ có uống nước mới có lý do để không phải giải thích chuyện đêm đó, chàng thật sự nghĩ bản thượng thần muốn uống hay sao? Đã muốn căng hết cả bụng rồi đây này!”.

Ủa? Sao lại thế này, rõ ràng tôi nghĩ muốn uống cơ mà, sao lại nói ra như thế?

“Ủa? Sao lại thế này, rõ ràng tôi nghĩ muốn uống cơ mà, sao lại nói ra như thế?”.

Nụ cười trên gương mặt Bích Hoa càng trở nên tươi tắn hơn: “A Hoàn không cần phải lo lắng vấn đề giải thích chuyện đêm đó đâu, nàng xem, như thế này không phải là giải thích rõ rồi sao?”.

Tôi lo lắng: “Tôi cứ tự hỏi không hiểu tại sao Long Tam lại có biểu hiện như vậy, hóa ra huynh ấy lại…”.

Bích Hoa mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, huynh ấy cũng cho tôi một viên thuốc”.

Gió đêm thổi qua, tôi cảm thấy người lạnh run.

“Ồ, A Hoàn, nàng nói xem tôi nên hỏi cái gì cho tốt bây giờ?”.

Tôi rụt cổ, lẩm nhẩm: “Đầu óc tỉnh táo, đầu óc tỉnh táo”.

Bích Hoa đứng lên, đi quanh tôi một vòng, rồi đứng ở sau lưng tôi, vỗ vỗ vào vai tôi: “Lúc còn ở điện Bích Vân, trong một lần đi tắm y phục của tôi tự dưng không thấy đâu…”.

“Là thiếp phun lửa đốt”. Tôi cắn răng nói ra sự thật.

Bích Hoa gật đầu: “Tôi cũng đoán là nàng có liên quan. Nhưng mà dù sao thì cũng phải có nguyên nhân chứ?”.

“Chỉ là trong lòng bản thượng thần cảm thấy khó chịu thôi”. Tôi nghiêm mặt. Cũng không thể nói cho chàng nghe là tôi cảm thấy quá nhàm chán, muốn đùa giỡn chàng một chút, tiện thể an ủi một chút tâm lý già cỗi, đen tối, lâu rồi không nhìn thấy mỹ nam.

“Thật ra sự thật là thiếp cảm thấy quá nhàm chán, muốn đùa giỡn chàng một chút, tiện thể an ủi một chút tâm lý già cỗi, đen tối, lâu rồi không nhìn thấy mỹ nam”.

“Tôi hận Thổ Chân Hoàn”.

Bích Hoa lại càng cười vui vẻ hơn.

“Long Tam, huynh chờ đấy!”.

Bích Hoa ngửa đầu lên rồi lại cúi xuống.

“Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống!”.

“Vì sao nghĩ gì là nói nấy cơ chứ?”.

“Thiếp sẽ không nói với chàng thật ra đêm đó thiếp quả thật là… khụ khụ, rất hài lòng”.

“Sao lại thế này chứ… Mất mặt quá!”.

“Trời ạ, hiệu quả của thuốc bao giờ thì mới hết đây!”.

Ánh trăng lạnh lẽo, đêm lạnh như băng. Bích Hoa cố gắng nhịn cười: “Không vội, đêm nay vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta vào phòng từ từ trò chuyện”.

“…”.