Ngoài cửa sổ tuyết trắng đọng trên cành mai, từng trận gió lạnh thổi qua. Trong phòng khói bay vấn vít bên trên lư hương, than trong lò sưởi phát ra tiếng nổ nhỏ “tanh tách”. Chắc là do mất đi Nguyên Đan, nên mỗi khi thời tiết vào đông giá rét, Bích Hoa vẫn luôn thích ngủ, tay chân cũng trở nên lạnh buốt, cho dù Thái Thượng Lão Quân đã dùng mọi cách nhưng hiệu quả cũng chẳng thấy đâu.

Ấm nước trên bếp bắt đầu sôi, phát ra tiếng kêu u u và hơi nước bốc lên, tôi đứng dậy cầm lấy ấm nước nóng rót vào trong bình, tìm một mảnh vải sạch sẽ khô ráo bọc ngoài, rồi lạidùng một tấm da thỏ bọc thêm lần nữa rồi mới nhẹ nhàng đặt vào trong chăn của Bích Hoa. Có bình nước nóng ủ ấm, cuối cùng thì gương mặt Bích Hoa cũng trở nên hồng hào hơn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên như đang cười. Tôi đưa tay nhém lại góc chăn cho chàng, lại bị tay chàng bắt được, tay chàng vẫn lạnh băng như trước, nhưng cũng không còn tím tái nữa.

“A Hoàn, A Hoàn”.

Tôi cúi đầu, tiến lại gần chàng hơn và lắng nghe chàng nói. Chàng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm tay tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi thất thần một lát, rồi mới ngẩn ngơ cười. Lớn đến như vậy rồi, mà vẫn còn giống như trẻ nhỏ ngủ còn nói mớ.

Khoác thêm y phục bước ra ngoài sân. Tối qua tuyết rơi suốt đêm, mặt đất đã đọng một lớp tuyết dầy, bước xuống tạo thành thanh âm lạo xạo nho nhỏ. Dòng suối nhỏ phía sau nhà đã đóng băng, không còn cảnh vui vẻ của mùa hè nữa, cây dương liễu bên bờ suối đã héo khô, nhẹ nhàng chạm vào, bông tuyết sẽ rơi lả tả xuống, tôi còn nhớ lúc mới tới đây, thân cây mới chỉ to bằng miệng cái bát, bây giờ thấm thoát đã chừng ấy năm trôi qua, thân cây cũng đã dầy đến ba thước rồi.

Ngày ấy Thái Thượng Lão Quân tới tìm tôi, nói với tôi thân thể của tôi đã hoàn toàn bình phục, có thể đi lại tự do ra khỏi Si Mị Chung. Tôi nhớ rõ lúc ấy tôi chỉ cười, rót một chén trà đưa cho Thái Thượng Lão Quân, nói một cách chế nhạo: “Bá Dương nói thật đấy chứ? Ngài đem giấu Thượng tiên Bích Hoa trong Si Mị Chung, không phải là ông hy vọng bản thượng thần có thể ở lại trong này với chàng hay sao?”.

Thái Thượng Lão Quân che miệng ho khan hai tiếng, cúi đầu sâu xuống, khàn giọng hỏi: “Mắt của Thượng thần đã bình phục rồi?”.

Tôi gạt lá trà trên miệng chén sang một bên, nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Hiệu quả của thuốc của Bá Dương đúng là không tồi. Sao thế, ngài không biết ư?”.

Thái Thượng Lão Quân lén nhìn tôi một cái, thấy gương mặt tôi vẫn bình thường, mới ngồi thẳng dậy, giải thích: “Ngày ấy tiểu tiên suy tính không chu đáo, cũng không nghĩ Thượng thần lại gặp được Thượng tiên Bích Hoa ở trong này, cũng không nghĩ Thượng tiên Bích Hoa lại đưa cho Thượng thần ăn thứ quả dại đó, tiểu tiên…”.

Tôi phất tay, nói: “Bá Dương không cần nói nữa, bản thượng thần cũng không có ý trách cứ ngài”.

Một đóa hoa đỏ thắm từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi xuống bàn, bị gió thổi, lại rơi xuống đất. Tôi xoay người nhặt đóa hoa từ dưới đất lên, nhẹ giọng nói: “Bích Hoa vì bản thượng thần mà trở nên như vậy, bản thượng thần lưu lại ở cùng chàng là việc nên làm”.

Thái Thượng Lão Quân ngước mắt nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ há miệng, rồi nhắm mắt lại mà thở dài. Sao tôi lại không hiểu tâm tư của ông ấy cơ chứ? Nhưng mà Bà La Già với tôi rốt cuộc là có duyên mà không có phận. Tuy là bản thượng thần bây giờ vẫn còn nhớ tới chàng, nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ cũng sẽ dần trở nên nhạt nhòa. Tình yêu say đắm hao tâm hao lực, mà lại không thể ở bên nhau đến cuối đời, xem ra là mọi chuyện đều đã được định trước.

Sau đó, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, hoa ở ngoài sân hết nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Cuối cùng thì Bích Hoa cũng cầm tay tôi, mở miệng gọi tên tôi. Tôi vẫn nhớ lúc ấy đầu ngón tay chàng tái nhợt, cùng với ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhưng cũng bao hàm chút hy vọng trong đó. Đó là một ngày mùa thu, trái cây đã chín, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng. Tôi nắm tay chàng vỗ về nhẹ nhàng, bình thản nói: “Thiếp cứ nghĩ cả đời này cũng chỉ có thể gọi chàng là Cẩm Thanh, hóa ra đợi lâu như vậy, hôm nay cũng có thể gọi chàng là Bích Hoa”. Chàng há miệng, mắt dường như được bao phủ bởi một lớp nước. “Chàng cho thiếp ăn thứ quả đó nhiều năm như thế, ngày nào cũng phải nhảy xuống nước để hái, đúng là người không ngại khó khăn”. Dừng lại một chút, tôi cười, “Cũng may là sau này không cần phải đi hái nữa”.

Chàng há miệng, nói: “Tuy là mấy năm nay tôi vẫn lừa nàng, nhưng không phải là nàng cũng lừa tôi hay sao? Cứ cách mấy ngày Thái Thượng Lão Quân lại đem thuốc đến, nàng thật sự cho là tôi không biết? Thứ quả ấy đã đổi thành quả dại có hình dáng tương tự từ lâu rồi, nàng ăn lâu như thế, cũng không phát hiện ra mùi vị thay đổi hay sao?”.

Tôi ho khan hai tiếng: “Thiếp cứ nghĩ ăn quen với không quen sẽ khác nhau”. Những thứ quả đưa đến sau này, vỏ hồng có xen lẫn một chút xanh xanh vàng vàng, cũng không giống lắm những quả lúc trước, màu sắc cũng nhạt hơn.

Bích Hoa cười nghẹn ngào: “Đúng là trêu ngươi mà, nàng lừa tôi, tôi gạt nàng, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng là vì cái gì cơ chứ”.

Những chiếc lá vàng rụng xuống đất, tạo thành một lớp thảm lá dầy. Tôi lật ngược tay cầm lấy tay chàng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, thấp giọng nói: “Nếu như thiếp biết chàng đã biết từ trước, thì sẽ nói ra sự thật từ lâu rồi, không để mỗi ngày tỉnh dậy lại lo lắng, sợ chàng không chịu nổi”.

Bích Hoa nghe thấy thế thì chớp chớp mắt, nhìn tôi không nói gì.

Tôi ho khan hai tiếng, nói: “Tâm tư của chàng thiếp còn không đoán được nữa hay sao, thiếp còn nhớ lúc bị chàng coi như tiên cầm mà nuôi dưỡng trong phủ, phía trên điện Bích Vân có đặt một tầng cấm chế, chắc là do chàng sợ thiếp lại đi mà không từ biệt? Nếu như chàng biết mắt thiếp đã có thể nhìn thấy rồi, nhất định là chàng sẽ cả ngày không yên ổn, sợ thiếp sẽ biến thành phượng hoàng bay đi mất, chàng đã mất Nguyên Đan, thiếp đâu dám để chàng lo lắng thêm nữa”.

“Đã lâu lắm rồi, thiếp thật nhớ quãng thời gian ngày xưa chàng ôm nguyên thân của thiếp ngồi ở điện Bích Vân đút hạt dưa cho thiếp ăn”.

Bích Hoa nói: “Nàng quên nhanh thế, cho dù là nàng có giả vờ như không nhìn thấy, thì tôi cũng vì nàng mà bóc vỏ hạt dưa không ít đúng không?”.

Tôi vui vẻ, trợn mắt nhìn chàng, giả vờ giận dữ nói: “Vậy thì sao, bây giờ biết hết mọi chuyện rồi, chàng định không bóc vỏ hạt dưa cho thiếp nữa hay sao?”.

“Cho đến khi nào răng nàng rụng hết, lúc nào nàng không ăn nổi nữa tôi mới không bóc vỏ hạt dưa cho nàng nữa”.

“Chàng phải nhớ đấy, đừng có nuốt lời, những cái khác bản thượng thần không dám khẳng định, nhưng mạng sống của bản thượng thần thì rất dài”.

“Vâng vâng nhớ rồi”.

Có tiếng bước chân trên tuyết từ phía sau truyền đến. Bích Hoa cầm theo áo choàng khoác thêm lên người tôi, vén lại tóc mai lòa xòa, rồi mới trách cứ tôi: “Dù sao đi nữa, nàng cũng phải mặc y phục dầy một chút chứ”.

Tôi vội vàng cầm tay chàng, lạnh ngắt. “Trời lạnh như thế chàng đi ra ngoài làm gì, mau theo thiếp quay về phòng đi, ở ngoài trời lạnh lâu quá, đến tối lại bị đau”.

Đã từng có lúc, giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ. Lúc tỉnh dậy, chợt hồi tưởng lại, cảnh tượng ngày ấy dưới ngọn đèn sắp tắt. Hóa ra vẫn luôn lặng lẽ như thế, là hiểu lòng người mà không nói ra. Hóa ra, duyên tới… đến cuối cùng, cuối cùng… vẫn luôn là chàng.