Ta cúi đầu không đáp, chỉ cười.

"Quả thật là một vị cố nhân, là..." Tướng quân dừng một chút, hình như đang cân nhắc, "... Tri kỉ."

"Tái ngoại giá rét, nếu tướng quân nhớ mong cố nhân, hẳn nên đón về phủ." Thấy tướng quân hoảng hốt, ta bĩu môi, thầm nghĩ có lẽ tướng quân tòng quân ở tái ngoại đã quen biết người này, lòng không khỏi chua xót, nhưng coi hồng nhan là tri kỉ lại không đúng lắm, chẳng lẽ vị hồng nhan này đã có gia thất? Đoán lung tung, cũng đáp lung tung, tóm lại ta thật muốn xem rốt cuộc là tuyệt sắc giai nhân thế nào có thể khiến tướng quân nhớ mãi không quên như thế.

"Không thể gặp lại, sau lần từ biệt đó đã xác định sẽ không gặp lại, chỉ mong người đó bình an."

"Tướng quân đàn Hồ già thập bát phách vì tưởng niệm người bạn tri kỉ, mà Thái Văn Cơ vì nhớ mong hai hài tử ở tái ngoại xa xôi mới tức cảnh sinh tình, đàn ra khúc này."

"Chỉ là tới cuối đời Thái Văn Cơ cũng không được như ước nguyện."

Ta nhìn tướng quân, tướng quân nói xong lời này, phất tay bảo ta lui ra. Ta xoay người ra ngoài, lúc đóng cửa, phát hiện ánh mắt của tướng quân đã lạnh đi rất nhiều.

Tướng quân phu nhân qua lại với Hiền Phi nương nương ngày càng nhiều, ta thỉnh thoảng tiến cung, chỉ là đi thăm Hinh Phi nương nương. Tướng quân gần đây tới phòng ta rất nhiều, tuy không ngủ lại, nhưng sau khi xong việc vẫn dừng chân trò chuyện với ta một lúc, tướng quân khen ta tài mạo song toàn, ta rất hưởng thụ. Ta muốn hoài hài tử cho tướng quân, ý niệm này sau khi tướng quân phu nhân có hỉ càng thêm mãnh liệt, có điều từ khi phu nhân có hỉ, tướng quân càng liên tiếp tới phòng ta, có lúc không làm gì, chỉ hàn huyên. Tướng quân thích nói chuyện với ta, ta rất vui, nhưng ta vẫn hi vọng tướng quân có thể ở đây, ngủ lại.

Thai nhi trong bụng tướng quân và Hiền Phi nương nương gặp chút vấn đề, tuy rằng đều gặp dữ hóa lành nhưng lại khiến quan hệ giữa ta và tướng quân phu nhân kém đi không thể cứu vãn. Từ sau lần tướng quân phu nhân ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu chỉ trích ta hãm hại hài tử của nàng, hồi phủ, điều ta lo lắng nhất chính là tướng quân không tin ta."

"Tướng quân, là Vân Mi, Vân Mi đòi thiếp cùng tới chùa cầu bình an, hiện tại lại lật mặt hại thiếp thiếu chút sinh non, tướng quân phải làm chủ cho thiếp, tướng quân." Phu nhân khóc lóc bi ai."

"Phu nhân." Tướng quân uống ngụm trà, "Phu nhân là nữ nhi của thương nhân, biết làm ăn, giờ còn tính kế."

Ta nhìn tướng quân, tướng quân không tin nàng ấy? Cho dù nàng ấy có cốt nhục của mình? Tướng quân không nhìn ta, chỉ tiếp tục nói: "Ta trước nay không cần các nàng tuân thủ quá nhiều quy củ, luôn cảm thấy giữa phu thê không cần cử án tề mi (1), ít nhất tương kính như tân (2), nhưng phu nhân cũng đừng quá đáng, trong cung đều là chủ tử, phu nhân tốt nhất đừng qua lại quá nhiều."

(1) 舉案齊眉: Vợ chồng hòa thuận, yêu thương lẫn nhau

(2) Tương kính như tân: chân thành, tôn trọng lẫn nhau

"Thiếp cũng vì lo cho con đường làm quan của phu quân." Phu nhân vội biện giải.

"Ở vị trí này, ta chỉ muốn là thần tử tận sức, không cầu địa vị cao, nếu phu nhân không thỏa mãn với vị trí tướng quân phu nhân nhỏ nhoi mà muốn làm cáo mệnh phu nhân, thậm chí cao hơn, vi phu đây có thể hỗ trợ, một tờ hưu thư, để phu nhân chọn lại lương duyên."