Ông xã, nghe nói câu lạc bộ kia của anh không có tiền lời, chi bằng đóng cửa đi, chúng ta đi mở một quán mới. ha ha, mặt quán buôn bán nhỏ, nhưng mà vẫn kiếm được rất nhiều tiền!" Vũ Tình bắt đầu tính toán cho cuộc sống tương lai, hơn nữa càng nghĩ càng hào hứng.

Thang Duy Thạc nghe thấy vợ nói, quả thực không biêt nên khóc hay cười: "Mở quán, hình như cũng không tồi. sau đó, đợi đến lúc Tiểu bác và Nhạc Nhạc tan học trở về , thì cho bọn nó làm tiểu phục vụ."

"Đúng đó, ha ha... " Vũ Tình phát ra tiếng cười, mà tiếng cười ở trong ánh nắng chiều vang vọng.

---------------------------------

Mấy tháng sau Vũ Tình ở trong bệnh viện thuận lợi sinh hạ một bé trai, điều này làm cho mọi người hai bên đều vui vẻ không thôi.

Chỉ là, lúc ba Thang thìn thấy Đoạn Hồng dDòa vẫn là tức giận đến nghiến răng.

Vũ Tình là con dâu tốt, cho nên sau khi kết hôn vẫn qua lại tiếp xúc một ít, lập tức bắt được trái tim Thang gia.

Vốn phụ huynh bên Thang gia cũng không phải người xấu xa, chỉ là có một chút suy nghĩ cũ. Nếu bọn họ đặc biệt chán ghét, cũng sẽ không sinh ra đứa con đáng yêu nhiều như thế.

Mà trải qua mười tháng hành hạ mang thai, Vũ Tình ôm bảo bối vừa mới sinh ra, nhân tiện tuyên bố: "Sau này, sẽ không sinh nữa!"

"Như vậy sao được, anh vẫn muốn có một cô con gái nữa, như vậy mới tính là đồng đều mà!" Thang Duy Thạc không cam lòng nói lớn.

Dù sao là, hắn cũng hy vọng sau này lại làm cho vợ mình sinh nữa. bởi vì tháng trước hắn đã giúp vợ xin học hệ học trường T, bởi vì cô trước kia thi qua rồi, có ghi tên rồi.

Cho nên thông qua một ít quan hệ, đại học T đã quyết định làm cho Vũ Tình, tháng Chín khai giảng, tiếp tục trở về học.

Vũ Tình ở trên mặt chồng in xuống mấy nụ hôn, sau khi khoát khoát tay tiền chạy vào trog cửa trường,

Ha ha, cô thật sự có thể trở lại, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quang, Vũ Tình phấn khởi như thỏ con đnags yêu.

Bởi vì thăm cảnh sắc xung quanh, nên cô cũng không chú ý người xung quanh, mà ở đó cảm thụ vườn trường đại học T. giống như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong người, nước mắt ngầm xúc động khi nhìn thấy hết nơi này.

Bịch...

Hai nhười thất thần, đụng vào nhau.

Vũ Tình giật mình nhìn người con gái trước mắt, hình như cùng tuổi với cô.

"Cô là... Đồng Tuyết Dao!"

Bĩ Vũ Tình động vào người, cũng như vậy giật mình nhìn cô: "Cô là... Hạ Vũ Tình."

"Cô làm sao lại ở đây?"

"Cô làm sao lại ở đây?"

Hai người đồng thanh hỏi, sau đó lại cùng cười.

Vũ Tình nói trước: "năm đó bởi vì trong nhà nghèo túng, cho nên tôi cạm nghỉ học, bây giờ tôi trở lại trường tiếp tục học cho xong. Còn cậu, ở đây học tiến sĩ sao?"

Khi đó thành tích của Đồng Tuyết Dao với cô ngang hàng nhau, hoàn cảnh gia đình lại tốt, nhất định không giống cô phải tạm nghỉ học.

Đồng Tuyết Dao cười một nụ cười lãnh đạm, lắc đầu: "Ha ha, tôi mới nghĩ cô ở đây học tiến sĩ đó, tôi, tôi cũng trở lại để hoàn thành việc học, hôm nay là ngày đầu tiên đến báo lại!"

Nghe thấy trở lại như thế, Vũ Tình thực sự ngạc nhiên: "Sao có thể, chẳng lẽ cô cũng tạm nghỉ học?"

"Đúng thế, năm đó tôi thi vào đại học, nhưng đến một tiết học cũng không có học qua!" Lúc nói, Đồng Tuyết Dao chớp chớp nước mắt.

Lúc nyaf, Vũ Tình có thể cảm giác được trên người Đồng Tuyết Dao nhất định cũng có chuyện cũ đau khổ thương tâm.

"Hai chúng ta thật là có duyên phận!" Đồng Tuyết Dao mỉm cười, sau đó vươn tay: "Nào, chúng ta làm bạn bè nhé!"

"Được!" Vũ Tình sạch sẽ vươn tay, cô cũng muốn cùng cô ấy làm bạn, chỉ là lúc đi học cô ấy rất cao ngạo, chính mình cũng không dám đến gần.

Cuộc sống nhàn hạ đều khiến cho người một nhà vui vẻ hòa thuận, nhưng bọn họ cũng không quên đóng góp cho xã hội.

Hơn nữa trong trường học cũng có kêu gọi những bạn tốt phước trợ giúp một chút những bạn nhỏ bất hạnh.

Cho nên, vào buổi sáng một hôn nọ, Vũ Tình cùng Thang Duy Thạc mang theo hai bạn học bảo bối, đi tới cô nhi việc ở ngoại ô.

Sau khi bọn họ đem một chút quyên góp cho vườn trường lập tức đưa tới các bạn nhở trong nhà trẻ, đến cảm tạ người làm từ thiện.

Lúc đầu Thang Duy Thạc và Vũ Tình muốn xoay người để đi, nhưng mà một thân hình nhở nhưng vững vàng thu hút ánh mắt của cô.

Hai chân không tự chủ được hướng về cô bé buộc tóc đuôi ngựa đi đến, chỉ thấy cô bé nhút nhát kia nhìn từng bước đi của người đang hướng tới mình.

Cô bé kia cùng với Vũ Hân giống hệt nhau, không sai chút nào.

Vũ Tình ngồi xổm xuống, cơ thể kích động nhìn đứa bé trước mắt, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô bé: "Nói cho dì biết, cháu năm nay mấy tuổi?"

"Cháu sắp 8 tuổi rồi!" Cô bé rất lễ phép, trước hành lễ với người đã quyên góp, sau đó ngoan ngoãn trả lời.

"Nếu dì bằng lòng nhận nuôi con, con đồng ý đi với dì không?" Vũ Tình run rẩy đôi môi đỏ mọng hỏi.

Cô bé nhút nhát nhìn nhìn người trước mắt một chút, lại nhìn người lớn cùng hai bạn nhỏ phía trước: "Vậy bọn họ thì sao, bọn họ cũng đồng ý sao?"

"Sẽ thế, bọn họ sẽ đồng ý!" Vũ Tình khẳng định, Thang Duy Thạc nhất định sẽ ủng hộ quyết định của cô.

Cô bé nhỏ ốm yếu lộ ra nụ cười mỉm, sau đó dùng lực gật đầu: "Con đồng ý, con đồng ý. Cảm ơn dì, cảm ơn dì. Dì ạ, con gọi là Tiểu Ân!"

Sau đó, Vũ Tình lo liệu việc nhận nuôi Tiểu Ân, đem cô bé nhỏ mang về nhà.

Tiểu Ân quả như giống như tên của cô bé, bất kể đối với chuyện gì đều tràn ngập cảm giác mang ơn. Cô bé tuyệt đối sẽ không giống như Nhạc Nhạc với Tiểu Bác, ăn cơm thì sẽ chạy ra ngoài chơi.

Mỗi ngày ăn cơm xong đều giúp mẹ rửa chén, cho dù Vũ Tình không cần cô bé, nó vẫn sẽ im lặng làm toàn bộ.

Lúc tối còn có thể giúp Nhạc Nhạc và Tiểu Bác giặt tất.

Điều này làm cho Vũ Tình rất tức giận nhưng cũng rất đau lòng.

Nhưng Tiểu Ân chỉ cười, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Con lúc trước ở nhà cha mẹ nuôi, vẫn giặt qua quần áo, rất nhiều, rất nhiều quần áo đều là con giặt, cho nên giặt tất đối với con mà nói là chuyện rất nhỏ!"

Nhìn thấy Tiểu Ân như vậy, làm cho Vũ Tình không thể không nhớ tới chính mình khi còn bé.

Thang Duy Thạc nắm tay Vũ Tình, cũng rất đau lòng nhìn cô bé trước mắt.

Mà Tiểu Ân vẫn không quan trọng cười, sau đó rất hạnh phúc dựa vào hướng bọn họ: "Ba, mẹ, có ba mẹ thật tốt!"

Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác không biết đã chạy tới từ lúc nào, ghen tị cũng dựa sát vào ba mẹ: "Ứ, hai người không thể chỉ thích Tiểu Ân, mà không thích bọn con!" Nhạc Nhạc ghen tị rồi, nhưng bé sẽ không ức hiếp Tiểu ÂN. Hai người vốn là chị em tốt.

Thang Duy Thạc cùng Vũ Tình đem ba đứa trẻ ôm vào, nhìn nhau cười.

Mà lúc này trong phòng lại phát ra tiếng khóc lớn, cũng cùng anh trai, chị gái vào giúp vui.

HOÀN THÀNH! tung bông....