"Phù dung sớm nở tối tàn nhưng cũng ít nhất có thể một lần nở rộ khoe sắc. Còn tình cảm của chúng ta thì sao?"

***

Author: Vương Nếp (Kyz)

"Tách!"

Một giọt lệ cô quạnh rơi trên trang giấy Tuyên Thành. Vô cùng nổi bật. Thoáng chao đảo thân mình, hắn cứ ngỡ mình đã đi hết một đời người. Là hắn khóc sao? Sinh - lão - bệnh - tử. Hắn chưa từng trải qua đủ bốn điều, nhưng hắn có từng rơi lệ không?

Có một số người, không rơi lệ, vì không muốn người khác quan tâm, không cần ấm áp bảo vệ, không cần sự thương tình, cũng chẳng muốn ảnh hưởng kiêu ngạo của bản thân, hay chăng đã khóc trong âm thầm quá lâu rồi; giống như người con gái tàn nhẫn với chính bản thân mà hắn yêu đã mãi nằm dưới lòng đất ở tuổi thanh xuân kia. Giống như mẫu hậu thà khóc thật thương tâm mỗi đêm, cũng chỉ muốn dành cho phụ hoàng nụ cười. Giống như nhiều kẻ khác.

Nhưng không, hắn không khóc. Hắn không giống hai người, hắn không xứng, không xứng nhận được đãi ngộ này.

Không biết là hắn đã nghe ai nói: "Cả cuộc đời nam nhân chỉ hai lần rơi lệ. Một là khi sinh ra, hai là khi mất mẫu thân."

Mẫu hậu mất, đại tang 3 ngày, có ai nhìn thấy hắn rơi lệ? Không khóc, là để rơi lệ vì nàng ư?

Vì nàng, đổ máu, hắn cũng sẽ không rơi lệ.

Nhưng không, tình cảm khó kiếm tìm được nhất, là khi, một người thà đổ máu vì ngươi cũng không đổ lệ. Nàng đã làm thế rồi, chẳng lẽ hắn cũng vậy?

Hắn cứ ngỡ mình chỉ coi nàng giống như những nữ tử khác, chỉ nói lời yêu ngoài miệng với nàng, chỉ dùng vinh hoa để che dấu chán ghét đằng sau, chẳng quay đầu vì một câu quan tâm của nàng. Nhưng hóa ra tình yêu ấy từ lâu đã sâu đậm, giống như độc hoa anh túc, hòa vào máu, thấm vào cốt tủy mất rồi.

Độc hoa anh túc, đã vướng vào, là khó rời ra được. Huống hồ, đã dính phải lâu năm, hắn cũng không có ý định dứt ra, cũng không thể dứt ra.

Uyển Uyển, giờ ta đã hiểu rồi, chúng ta còn cơ hội không?

Vị Hoàng đế có dã tâm vô tình ấy, vào khoảng khắc đó, bỗng nhìn về phía xa xăm, thu gọn cả thiên hạ trong đáy mắt, lại vẫn chẳng nhìn thấy gì.

Hôm sau là ngày đại hôn của Hoàng đế. Cơ hồ vẫn giống như một ngày bình thường. Không có vạn dặm hồng trang, không có lễ nghi tôn quý, không có náo nhiệt vui vẻ. Vốn là những điều đơn giản nhất, nhưng đều không có. Uyển Uyển chưa từng được hưởng đãi ngộ này, chẳng lẽ nữ nhân kia lại xứng có được.

Hắn nhớ ngày Uyển Uyển nhập cung là một ngày mưa. Nàng nguyên là Chiêu nghi, cũng chỉ nhập cung từ cửa Bắc, y phục màu mận không nổi bật như thế, nhưng dĩ vãng vẫn khiến hắn phải ngước nhìn.

Ngày hôm nay, hắn nhìn sắc mặt khó coi của Hữu tướng, nhìn dân chúng đồn đãi Tân hậu chắc chắn sẽ bị phế sớm thôi. Không, không như vậy.

Tân hậu không nhận triều bái của chúng phi, quan lại, mệnh phụ; không nhập cung vào giờ khắc phượng hoàng vu phi; không được nhập cung từ cửa chính Hoàng cung. Thậm chí, Tân hậu còn không được mặc giá y màu đỏ. Nàng ta bước vào cung Chiêu Dương, nhưng cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi, có cũng được, không có cũng không sao.

Hắn giữ đúng lời hứa lập nữ nhi của Hữu tướng làm Hoàng hậu, nhưng chưa một lần viên phòng cùng nàng ta, Phượng ấn cũng giao cho phi tần khác. Nàng ta làm Hoàng hậu nhưng hữu danh vô thực, cuộc sống trong cung cũng chẳng dễ chịu gì. Điều hắn làm, chỉ là những thứ mà Uyển Uyển từng phải trải qua. Hắn rất căm thù Hữu tướng, muốn thiên đao vạn quả ông ta, nhưng chẳng thể đối xử với nữ nhi của ông ta quá tuyệt tình. Dù sao, nàng ta cũng chỉ là một vật hi sinh. Nếu lỗi lầm là do người khác, thì hắn việc gì phải làm khó nàng ta. Hắn không muốn, vì hắn mà lại có thêm một người con gái bước vào tử lộ giống như nàng.