Trước một bờ biển đẹp thế này, Bạch Hồng không thể không hưởng thụ.

Vừa thăm thú căn biệt thự xa hoa xong, cô liền hào hứng chạy đi thay ngay đồ bơi.

Từng bộ đều do chính tay Du phu nhân chọn ra.

Và quả thật vì bà Du rất có mắt thẩm mỹ, lại kèm thêm sự nồng nhiệt của một hội trưởng hội đẩy thuyền con dâu-con trai, chiếc bikini nào Bạch Hồng mặc lên cũng như muốn lấy mạng Du Quân.

Nhìn cô vợ yêu kiều quyến rũ trong những mảnh vải ngắn ngủn, anh không khỏi đỏ bừng mặt, dẫu cho trước đó cũng đã từng ăn sạch con gái nhà người ta.

Đường cong kia, nước da kia, tất cả đều được phô bày ra đầy hoàn mỹ.

- Nuốt nước bọt xuống, lau máu mũi đi.

Bạch Hồng nhướng mày trêu ghẹo bản mặt háo sắc của Du Quân, đưa cho anh chiếc khăn giấy để lau đi hai hàng chất lỏng đang rỉ ra từ miệng và mũi.

Nghe cô nói anh mới giật mình, khổ tâm gượng cười:

- Ra biển nào, anh không còn trụ được lâu nữa đâu.

Du Quân vòng tay qua ôm vai Bạch Hồng, cùng cô đi dạo trên bãi cát trắng trải dài.

Cả buổi chiều hôm ấy, từ dân bản địa cho tới du khách, chẳng có một ai dám bén mảng tới gần khu biệt thư ven biển.

Nếu vô tình phá hỏng không gian ngọt ngào của hai con người quyền lực Du Tổng và Tử Tổng này, họ chắc chắn sẽ đi đời như chơi.

Bên bãi biển, những ngọn sóng bạc đầu lăn tăn xô vào bờ, chạm vào hai đôi chân đang tung tăng nô đùa.

- Đố anh bắt được em.

Bạch Hồng xoay vòng tròn, vui vẻ chạy nhảy cho Du Quân đuổi theo sau mình.

Cánh tay cô dang rộng như chiếc máy bay đón gió.

Thế nhưng chưa được bao xa thì cặp chân dài săn chắc của Du Quân đã trở thành một lợi thế lớn giúp anh dễ dàng tóm được cô vợ tinh nghịch mà ôm chầm vào lòng.

- Bắt được rồi cũng nên có chút phần thưởng nho nhỏ phải không?

Anh nâng cằm Bạch Hồng lên, say mê ngấu nghiến cánh môi anh đào của cô.

Lát sau, chiếc lưỡi hư hỏng không chịu nằm yên, tham lam luồn vào trong khoang miệng như muốn gom hết tất cả mật ngọt về mình.

Bạch Hồng vẫn như mọi lần, nương theo được một phút rồi lại đẩy anh ra.

Nhìn cô mèo nhỏ hít thở vụng về, Du Quân lại càng thấy rạo rực, anh không thể đợi được lâu.

- Đã hôn nhiều như vậy mà kĩ thuật điều chỉnh hô hấp của em vẫn còn tệ quá, phải luyện tập thêm mới được.

Nói rồi, anh tiếp tục cúi đầu, đê mê đắm chìm vào hương vị tình ái.

Hoàng hôn hồng rực buông xuống nơi cuối chân trời, làm nên một cảnh tượng thật đẹp.

Nhưng chợt Du Quân cảm nhận được một cơn tê buốt phát ra từ mu bàn chân mình.

Anh lưu luyến rời hai cánh hoa mềm mại kia, bế cô lên và đi khỏi vùng thủy triều dâng.

- Ổn rồi, may là em vẫn không sao.

Du Quân nhấc bàn chân trần nhỏ xinh của Bạch Hồng lên xem xét, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Bạch Hồng mới để ý đến thái độ kì lạ của anh, liếc mắt nhìn xuống.

- Sao anh lại nói vậy? chẳng nhẽ...Ôi!

Cô hoảng hốt trông thấy một mảng da mẩn đỏ của Du Quân.

Thế mà Du Quân vẫn thản nhiên như không, chẳng mảy may để ý đến bản thân mình.

Anh trấn an Bạch Hồng:

- Vết sứa cắn nhỏ thôi, không cần bận tâm.

Cô cắn môi lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng ép anh ngồi xuống, chạy đi múc nước biển để rửa sạch vết thương.

- Anh có biết giữ gìn sức khỏe không vậy? Chẳng may đó là sứa có độc tính mạnh thì phải làm sao đây?

Bạch Hồng vừa nhăn nhó gương mặt xinh đẹp, vừa lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.

Sau khi đã khám đầy đủ và xác nhận vết cắn không quá nguy hiểm, Du Quân được kê đơn kháng sinh rồi ra về như bình thường.

- Em đang lo cho anh sao?

Du Quân nghiêng đầu, ngắm nhìn biểu cảm xót xa thấy rõ trong đáy mắt Bạch Hồng.

Cô gật gật mái đầu thay cho lời đáp.

- Ồ, xin lỗi, đã để em phải đau lòng mất rồi.

Thấy Bạch Hồng quan tâm mình như vậy, tâm tư anh bỗng chốc vui vẻ không thôi.

Nhưng trên đường thì ôn nhu là thế, khi về tới biệt thự, anh liền bộc lộ bản tính xấu xa, hỏi:

- Em có thích người chung thủy không?

Bạch Hồng chưa hiểu được thành ý thâm sâu trong lời lẽ ấy, ngây ngô nói "có".

Du Quân nghe thấy câu trả lời là mừng như bắt được vàng.

Anh bế xốc Bạch Hồng lên, thẳng tiến vào phòng tắm.

- Thủy đã sẵn sàng, chúng ta cùng tắm ch ung thôi.

Vừa gian tà cắn lên vành tai nhạy cảm của cô Du Quân vừa dụ dỗ.

Nhưng Bạch Hồng cũng tinh ranh không kém, cô rất nhanh đã phát giác được ý đồ đen tối của con sói háu ăn này, nên càng cố tình không kìm nén tiếng rên trong veo của mình.

Vốn chỉ định trêu chọc Bạch Hồng một chút, cứ tưởng rằng cô sẽ xù lông kháng cự, nhưng lần này cô thậm chí lại còn chủ động đón nhận, điệu bộ rất phong tình.

Du Quân nuốt nước bọt ừng ực, mấp máy môi:

- Đêm nay sẽ dài lắm đây.

Đột nhiên, Bạch Hồng phì cười, vùng chạy đi thật xa:

- Tiếc quá, hôm nay em tới kì rớt dâu mất rồi.

Cô vừa nghêu ngao đắc thắng vừa rời đi, bỏ lại một Du Quân đang khốn khổ chật vật với c@u nhỏ căng cứng.

Đây đích thị là trò "chọc cho lên rồi chạy" trong truyền thuyết!

Du Quân bị chơi một vố mà đen mặt, sải bước đuổi theo cô vợ gan lớn hơn trời.

Và tất nhiên chuyện gì đến cũng đến, Bạch Hồng bị anh túm lại như cách một cô mèo quậy phá bị gia chủ bắt được.

- Này, vượt đèn đỏ là phạm quy!

Cô hoảng loạn vũng vẫy hòng thoát khỏi nhưng vẫn phải chịu thua trước sức lực của cơ thể tráng kiện kia, để rồi cuối cùng cũng bị anh lôi về giường, đặt lên đùi mình.

- Quy tắc do Du tổng đặt ra mới là tuyệt đối, em ở trên thương trường, phải rõ điều này hơn ai hết.

Du Quân nhìn sâu vào mắt Bạch Hồng, lướt ngón tay qua gò má của cô, và chậm rãi di chuyển xuống đôi môi căng mọng.

Chất giọng trầm khàn khàn của anh như muốn dụ hoặc người nghe, khiến họ bất giác bị thôi miên và răm rắp làm theo mệnh lệnh.

Bạch Hồng cũng không phải ngoại lệ, cô đã bị anh hớp hồn mất rồi.

Bốn cánh môi cuốn lấy nhau, hòa vào một nụ hôn ướt át.

Căn phòng tự nhiên ấm nóng lên vài độ như thân nhiệt hừng hực của cả hai.

Sau khi đã tham lam m*t hết hương vị nồng nàn, Du Quân mở mi mắt, rời môi cô.

Nhìn gương mặt ửng hồng cùng đôi đồng tử mơ hồ ấy, anh không nhịn được mà luồn hai ngón tay vào miệng cô rồi điên cuồng khuấy đảo.

Cảm giác nóng ran ẩm ướt bao trùm lên từng tấc da anh.

- A...An..h...àm...gì...ậy?

Chiếc miệng nhỏ của cô đã bị mấy ngón tay kia chặn lại đến nói không rõ tiếng, chỉ có thể lắp bắp thắc mắc.

Du Quân lặng lẽ nhấc tay ra, li3m hết những sợi chỉ bạc còn nhớp nháp trên đầu ngón tay.

Anh cất tiếng:

- Sống chung một nhà, em đừng phân biệt đối xử như thế chứ?

Trước biểu cảm ngơ ngác không hiểu chuyện gì của Bạch Hồng, Du Quân tiếp tục gian tà, nói:

- Không chỉ mỗi thằng lớn, thằng nhỏ cũng rất muốn được em hôn.

Tiếng kéo khóa qu@n loẹt xoẹt vang lên.

Không còn bị lớp vải chật chội ghì xuống, v@t đàn ông của Du Quân vùng trỗi dậy.

Bạch Hồng xấu hổ che mặt, nhưng rồi lại bị anh túm lấy cổ tay, ép cho chạm vào con quái vật phía dưới.

Lần đầu được cầm nắm nó, Bạch Hồng vội rụt tay lại vì sự cứng nóng kì lạ.

Nhưng nhìn khuôn mặt đang cố gắng kiềm chế trông rất khó coi của Du Quân, cô cắn môi, lấy hết can đảm để chiều lòng anh.

- Ah...

Du Quân nghiến răng th ở dốc theo từng nhịp di chuyển lên xuống của bàn tay cô.

Chẳng bao lâu sau, anh lại thấy càng ngứa ngáy và căng kích.

- Mau lên, ngậm nó...

Du Quân gằn giọng nói.

Bạch Hồng tròn mắt nhìn kích cỡ đáng sợ kia, trong lòng thấy hoang mang không thôi.

- Của anh...to quá, em không làm được đâu.

Nghe vậy, Du Quân đành phải vươn tay về phía cô, dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái để tách hai cánh môi đang mím chặt kia.

- Ngoan, nghe lời anh, há miệng ra nào.

Bạch Hồng nuốt nước bọt ừng ực, nhắm tịt mắt lại mà bắt đầu cúi xuống.

Dù cho đã cố gắng hết sức để nén cơn buồn nôn trực trào trong cuống họng, Bạch Hồng cũng chỉ có thể nhét được gần một nửa vật n@m tính ấy vào khoang miệng.

Ban đầu cô vẫn còn vụng về, để cho Du Quân phải thốt lên:

- Ôi...!Đừng dùng răng chứ.

Rồi sau một hồi, Bạch Hồng mới bắt đầu quen dần, nhịp độ cũng đều đặn và nhanh hơn một chút.

- Em đang làm rất tốt...Chậc, phải rồi, chính là như vậy...!Ag! tuyệt quá...

Du Quân hơi thở đứt đoạn, thỏa mãn khen ngợi cô.

Cho đến khi kh0ái cảm đã dâng lên cao trào, anh bất ngờ nắm nhẹ đầu Bạch Hồng, tự ý đẩy ra đẩy vào nhanh hơn, sâu hơn.

Từng giọt dịch trắng ồ ạt tuôn trào, lấp đầy bên trong cổ họng ẩm ướt.

Sau vài giây tận hưởng khoái lạc, Du Quân vừa rút ra, vừa bối rối dỗ dành:

- Nếu khó chịu quá thì em hãy cứ nhả hết, không sao đâu.

Nhưng Bạch Hồng lại không nghe lời, ngửa mặt lên cố nuốt ừng ực tất cả.

Tới khi đã xử lí sạch sẽ xong, cô gục xuống giường, mệt mỏi lí nhí:

- Đắng quá.

Du Quân thấy hành đồng ấy mà lại càng bùng nổ d*c vọng, nhưng nhìn dáng vẻ rã rời kia, anh thật không nỡ tâm giày vò cô thêm nữa.

- Từ mai anh sẽ hạn chế uống rượu và cà phê hơn.

Du Quân ân cần tự rút kinh nghiệm, tắt đèn ngủ và nằm xuống cạnh Bạch Hồng.

Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, thủ thỉ đầy âu yếm:

- Cái miệng nhỏ của em đúng là thật biết chiều lòng người khác.