Cuối cùng mấy người bàn bạc một chút, quyết định đi ăn lẩu. Quán lẩu ở ngay trước cửa khu dân cư nhà Tạ Nhất Phi.
Quán lẩu này hương vị không tệ mà lại là quán lâu năm, quanh năm đông nghịt khách.
Đại sảnh ồn ào náo nhiệt, tràn ngập không khí pháo hoa, trong bầu không khí này thì không cần lo lắng sẽ lúng túng vì im lặng.
Cho đến giờ phút này Tạ Nhất Phi vẫn không hiểu rõ, sao chỉ mới mấy câu nói mà quan hệ của hai người này đã tốt đến mức có thể ngồi xuống cùng nhau ăn cơm rồi?
Nhưng Tạ Nhất Phi ngồi giữa hai người đàn ông này vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
So sánh thì Tần Tranh và Cố Dật lại giống như bạn bè lâu năm, nói là nói chuyện rất hợp cũng không ngoa.
Tạ Nhất Phi vốn cho rằng chuyện Tần Tranh nói muốn làm cầu nối cho Cố Dật chỉ là nói cho vui, thuần túy là vì muốn đi theo khiến cô không thoải mái. Nhưng không ngờ anh lại thật sự nói chuyện với Cố Dật về chuyện đấu thầu, còn cố ý gọi điện cho người bạn kia của anh nói rõ tình hình, đồng thời còn đẩy phương thức liên hệ cho Cố Dật.
Hiệu suất của Cố Dật cũng rất cao, ngay lập tức đã sắp xếp cho cấp dưới đến đối chiếu theo dõi. Chỉ một bữa cơm, một dự án lớn đã có manh mối.
Tạ Nhất Phi tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cho dù là bằng mặt không bằng lòng thì cũng vẫn tốt hơn là mặt đối mặt đã căng thẳng như dây đàn rồi.
Cố Dật và Tần Tranh nói chuyện xong về công việc, lại nói đến những chủ đề khác, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, bầu không khí không cần nói cũng biết là hòa hợp đến mức nào, ngược lại khiến Tạ Nhất Phi mới là người thừa.
Sau này không biết sao lại nói đến những sở thích cá nhân thường ngày, Cố Dật lúc này mới nhớ ra hôm nay còn một chuyện chính sự chưa làm.
Anh lấy bộ dùi trống mới mua ra đưa cho Tạ Nhất Phi: “Chính là bộ này, em xem thế nào, ông chủ kia không gạt anh đó chứ?”
Tạ Nhất Phi xem chất liệu, cân nhắc trọng lượng, lại hỏi giá cả, gật đầu nói: “Không tệ, chắc là không gạt anh đâu.”
Cố Dật thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ann yên tâm rồi.”
Tần Tranh hỏi Cố Dật: “Lần trước nghe Tạ Nhất Phi nói Tổng giám đốc Cố đang học đánh trống, học bao lâu rồi?”
Cố Dật nói: “Chỉ là sở thích cá nhân thôi, từ khi còn đi học đến giờ, cứ thỉnh thoảng lại chơi được mười mấy năm rồi.”
Tần Tranh như hiểu ra gật gật đầu: “Vậy xem ra là thật sự thích, đã là thật sự thích thì vẫn nên tìm một giáo viên đáng tin cậy để học bài bản.”
Nghe vậy, tay đang cầm bình rượu của Cố Dật khựng lại. Những lời này nghe qua thì không có gì sâu xa, nhưng đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, Tần Tranh nói vậy tuyệt đối không phải có lòng tốt muốn anh học thêm cùng Tạ Nhất Phi. Ngược lại, anh đang ghét anh cứ luôn lấy chuyện này làm cái cớ để làm phiền Tạ Nhất Phi, khuyên anh nên tìm một giáo viên đáng tin cậy khác.
Anh cười nói: “Tôi không có thiên phú gì, cứ tùy tiện chơi thôi, bây giờ cũng không có thời gian để học bài bản nữa. À đúng rồi, bác sĩ Tần ngoài công việc ra thì có sở thích gì không?”
Tạ Nhất Phi đang ngồi một bên không chen vào được nghe những chủ đề này thì rất hoang mang, đàn ông với nhau đều nói chuyện như vậy sao? Đã nói đến sở thích cá nhân rồi, sao cứ như là đang xem mắt vậy?
Tần Tranh: “Hồi còn đi học thích chơi bóng rổ, bây giờ cũng không có thời gian mấy, nên cũng ít chơi rồi.”
Cố Dật: “Những bạn nam chơi bóng rổ đều được yêu thích nhất, tiếc là tôi không biết chơi. Bác sĩ Tần khi còn đi học chắc chắn là nhân vật phong vân trong trường rồi nhỉ?”
Cố Dật rất cảm kích Tần Tranh vì đã giúp anh trong chuyện đấu thầu, cũng nguyện ý chúc phúc cho hai người anh và Tạ Nhất Phi thành đôi, nhưng có lẽ là vì đã uống rượu nên cả người có trạng thái rất thoải mái. Nghe ra Tần Tranh đang ám chỉ anh, anh cũng không nhịn được mà nhắc nhở anh, đừng để Tạ Nhất Phi phải chịu ấm ức nữa.
Nụ cười trên mặt Tần Tranh hơi thu lại: “Chuyện này đều là của mấy năm về trước rồi, sớm đã không nhớ rõ nữa.”
Cố Dật: “Tôi đoán bác sĩ Tần ở bệnh viện cũng được yêu thích lắm nhỉ? Lần trước ở căn tin bệnh viện, tôi thấy rất nhiều y tá nhỏ bác sĩ nữ nhìn bác sĩ Tần ánh mắt đều khác với khi nhìn người khác đó!”
Cố Dật đoán không sai, gần thì có Lý Xán, còn có em gái của trưởng khoa điều dưỡng, xa thì còn có vị phó chủ nhiệm khoa nhi bốn mươi mấy tuổi kia. Có lẽ còn không ít cô gái thích Tần Tranh mà Tạ Nhất Phi không biết.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy Tạ Nhất Phi cũng đã hiểu ra rồi, một người như Tần Nhất Minh còn có một cô gái như Lưu Hi Nhược không tiếc bất cứ giá nào để ở bên anh ta, có người thích Tần Tranh thì cũng rất bình thường.
Anh có thể sau khi gặp qua rất nhiều người vẫn kiên định lựa chọn cô, vậy là đủ rồi.
Nhưng Tần Tranh lại không biết cô đang nghĩ gì, nghe Cố Dật nhắc đến chủ đề này, anh rõ ràng có chút không vui mà nói: “Suy nghĩ của người khác không liên quan đến tôi.”
Cố Dật cố tình hỏi: “Chẳng lẽ tôi nói sai gì rồi sao? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là ngưỡng mộ bác sĩ Tần có nhân duyên tốt thôi.”
Tần Tranh cười cười, lại mở một chai bia: “Tổng giám đốc Cố nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi có không vui cũng là vì ly rượu của anh đã cạn rồi thôi.”
Nói xong, anh rót đầy rượu cho Cố Dật.
Tiếp theo chủ đề của hai người từ chính trị chuyển sang trận bóng, từ thời tiết chuyển sang lịch sử, nghe Tạ Nhất Phi cũng buồn ngủ rồi. Nhưng bất kể là nói đến chuyện gì cũng đều đáng để họ uống cạn một ly, không phải Cố Dật kính Tần Tranh thì là Tần Tranh kính Cố Dật, nhìn qua thì vui vẻ hòa thuận, nhưng Tạ Nhất Phi lại cảm thấy hai người này đều đang thay phiên nhau chuốc rượu đối phương.
Vừa rồi không phải vẫn còn đang tốt đẹp sao? Sao mới một lát đã lại thành ra như thế này rồi?
Ban đầu Tạ Nhất Phi còn cố gắng khuyên ngăn, sau đó bất kể là người đang chuốc rượu hay là người đang bị chuốc, đều không ai nghe cô cả, cô cũng lười quản nữa rồi.
Bữa cơm này ăn rất dài, đến khi quán muốn đóng cửa mới kết thúc.
Tạ Nhất Phi gần như không uống gì, Tần Tranh và Cố Dật hai người đã uống hơn hai mươi chai bia. Lúc rời khỏi quán lẩu, Cố Dật đã say khướt, cũng may là anh dường như đã sớm dự liệu được mình sẽ say nên đã sắp xếp cho cấp dưới công ty đến đón anh.
Tiễn Cố Dật đi rồi, Tạ Nhất Phi hỏi Tần Tranh có muốn cô gọi giúp một tài xế lái xe hộ không, nhưng anh từ chối, anh lấy điện thoại di động ra nói anh sẽ tự gọi, Tạ Nhất Phi cũng không kiên trì nữa.
Một lát sau, anh cất điện thoại rồi nói: “Đi thôi, đi ra xe đợi thôi.”
Xe của anh đậu ở dưới lầu nhà cô, từ quán lẩu về đó còn mấy trăm mét.
“Thật sao? Em luôn có thể dễ dàng đồng tình với người khác, còn với anh thì không như vậy.”
Tạ Nhất Phi cạn lời, cô nhớ lần trước anh say, bọn họ còn có thể miễn cưỡng giao tiếp được, anh của hôm nay khiến cô có một loại cảm giác bất lực khi gặp phải người không có lý lẽ.
Dường như cứ hễ liên quan đến chuyện của Cố Dật, anh lại không phải là anh nữa.
Quả nhiên, đã nghe Tần Tranh hỏi cô: “Em vẫn luôn không đồng ý với anh, là đang cân nhắc anh ta sao?”
Lại đến nữa rồi...
“Chuyện này có liên quan gì đến Cố Dật?”
Tạ Nhất Phi cảm thấy rất kỳ lạ, Tần Tranh thậm chí không để ý đến Tần Nhất Minh, nhưng lại rất để ý đến Cố Dật.
Tần Tranh đột nhiên không đầu không cuối mà đổi chủ đề: “Ngày đi Xương Lê cùng em thật ra là sinh nhật của anh.”
Tạ Nhất Phi ngẩn người ra một chút.
Anh dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô, không quan tâm mà cười nói: “Xem đi, em quên rồi.”
Lúc đi Xương Lê là đầu tháng 7, trong ấn tượng của cô sinh nhật của Tần Tranh đúng là cũng vào đầu tháng 7.
Cô nghĩ đến ngày hôm đó ở trong nhà hàng ẩm thực Thái có một phòng riêng rất náo nhiệt, rất nhiều người ở trong hát, lúc đó cô hỏi nhân viên phục vụ họ có phải đang hát dân ca không, nhân viên phục vụ nói đó là bài hát chúc rượu, nói hình như là có người đang tổ chức sinh nhật.
Thì ra tối đó người đang tổ chức sinh nhật chính là anh.
“Đã lớn như vậy rồi, không được em ở bên tổ chức sinh nhật mà cũng phải nhớ kỹ lâu như vậy sao?”
Lời thì nói vậy, nhưng khi nói chính cô cũng cảm thấy không có chút tự tin nào—ngày đó cô không những không ở bên anh tổ chức sinh nhật, mà còn cùng Cố Dật ăn một bữa cơm. Đổi vị trí suy nghĩ, cô là Tần Tranh, cô cũng sẽ không thoải mái.
Tần Tranh: “Thật ra có tổ chức sinh nhật hay không thì cũng không quan trọng, nhưng đồng nghiệp của anh mời em, em không đến mà lại đi ăn cơm với Cố Dật. Sau này anh gọi điện thoại cho em, chính mắt thấy em cầm điện thoại lên nhưng lại không bắt máy.”
Những chuyện tối ngày hôm đó, Tạ Nhất Phi đều nhớ rõ.
Cô giải thích: “Lý Xán có tìm em, nhưng không nói là anh tổ chức sinh nhật, cuộc gọi đó không phải là em cố ý không bắt máy, chỉ là xung quanh ồn ào quá nên em muốn lát nữa sẽ gọi lại cho anh thôi.”
“Vậy còn Cố Dật thì sao?” Tần Tranh nhìn cô, “Tối hôm đó anh hỏi em có nên xin lỗi vì cú đấm năm xưa hay không, em hiểu ý anh không?”
Tạ Nhất Phi vốn cho rằng mình hiểu, nhưng lúc này nhìn thần sắc của anh, cô lại không chắc chắn nữa.
Tần Tranh dường như cười một tiếng: “Anh chỉ muốn nếu như trước đây là anh hiểu lầm hai người, vậy thì anh đúng là nên xin lỗi, nếu không phải, vậy thì đó là do anh ta đáng đời. Nhưng em cho anh câu trả lời là gì em còn nhớ không?”
Lúc đó Tạ Nhất Phi chỉ cảm thấy anh đang vô lý, rất mất kiên nhẫn nói chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Cố Dật chắc là sẽ không để bụng đâu, còn nói anh là người đánh người thì càng không cần phải để tâm làm gì.
Không ngờ, anh lại có ý này.
Tạ Nhất Phi thẳng thắn nói: “Em không nghĩ nhiều như vậy.”
Cô dừng lại một chút rồi lại nói: “Những suy nghĩ này của anh, không thể trực tiếp nói với em sao?”
Tần Tranh im lặng.