Rất lâu sau An Hà mới thốt được thành lời.

Cậu nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật ạ?"

Mạnh Triều lau khoé mắt ướt nước của cậu: "Lại còn giả được à?"

An Hà mím môi tỏ vẻ nghiêm túc cân nhắc điều gì đó, một lát sau mới nói tiếp: "Thế, thế cậu em bị lạc thì sao?"

An Hà đã phải dồn gần như là toàn bộ can đảm để hỏi câu này.

Mạnh Triều cũng có thể cảm nhận được. Hắn vu0t ve từ gò má đến tóc mai An Hà, khẽ khàng xoa tóc cậu: "Đến lúc tạm biệt em ấy rồi."

Con người không thể nào cứ dừng mãi ở quá khứ.

Hắn và Mạnh Trạch quen biết bốn năm, xa cách mười bảy năm, từ lâu thời gian không nhìn thấy nhau đã nhiều hơn thời gian ở bên nhau với tư cách là anh em. Có những người đã định trước là khách qua đường trong dòng đời hối hả, ký ức không thể xoá nhoà nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn không ngừng.

Là An Hà giải thoát hắn khỏi cơn ác mộng, cho hắn những kỳ vọng mới mẻ về tương lai.

Hắn muốn bước tiếp cùng cậu như thế này.

"Nhưng mà cậu ấy đáng thương lắm." An Hà nói.

Mạnh Triều khều một chỏm tóc của cậu, để ngọn tóc m3m mại đâm vào bụng ngón tay: "Anh không đáng thương sao?"

An Hà nhìn hắn: "Anh cũng đáng thương."

Mạnh Triều nở nụ cười: "Anh đáng thương chỗ nào?"

An Hà cũng vu0t ve mặt Mạnh Triều, mân mê từng chút từ thái dương xuống dưới cằm.

"Em không biết." An Hà đáp thành thật: "Em chỉ có cảm giác anh cũng rất đáng thương."

Cậu thường nghĩ liệu mười bảy năm nay Mạnh Triều đã sống như thế nào. Một mình hắn làm sao có thể trải qua hơn sáu nghìn hai trăm ngày trong hối hận và tự trách?

Vậy nên An Hà trở thành em trai hắn, trở thành ngọn đèn soi sáng đêm đen cho hắn.

Dù là vật thay thế thì cậu cũng sẵn lòng.

"Em sẽ ở bên anh sao?" Mạnh Triều hỏi: "Để anh không còn đáng thương nữa."

An Hà gật đầu không hề do dự, làm đi làm lại mấy lần liền.

Mạnh Triều lại cười rộ lên, lần này là nụ cười chân thật, mắt cũng híp lại cong cong.

Hắn duỗi tay ôm An Hà vào lòng, thở dài: "Em không phải em ấy... May mà em không phải em ấy."

Sau đó An Hà được biết sở dĩ Mạnh Triều hỏi cậu về vụ kết hôn là do Giang Nhược nhắc nhở.

"Cậu ta hỏi anh có phải anh cũng sắp kết hôn không, anh đoán ngay là em kể chuyện Tịch Dữ Phong sắp kết hôn cho cậu ta nghe." Mạnh Triều nói.

An Hà đang nấu mì, mắt chú mục vào bọt khí sôi sùng sục trong nồi: "Em nói cho anh ấy đấy. Lấy vợ còn đòi giấu nhân tình, đám cậu ấm bọn anh quá đểu."

Mạnh Triều vội phủi sạch quan hệ: "Em lôi cả anh vào làm gì?"

Tuy là lúc đầu bị ép đi xem mắt, hắn cũng từng có ý định hợp tác kết hôn.

Hắn gặp được một đối tượng phù hợp vào buổi xem mắt đầu tiên, cô gái đó vừa ngồi xuống đã thẳng thắn bày tỏ mình là đồng tính nữ đang có tình cảm ổn định với bạn gái, đến xem mắt là vì không lay chuyển được bố mẹ, bất đắc dĩ đành phải đi cho xong chuyện. Cô gái và Mạnh Triều rất ăn ý, trong thời gian một bữa cơm, cả hai đã thiết kế sơ bộ thỏa thuận tiền hôn nhân cũng như tính toán đám cưới xong sẽ phối hợp với nhau duy trì tự do cá nhân như thế nào.

Thậm chí Mạnh Triều còn về nhà nói với mẹ là ưng ý đối tượng xem mắt, bà Mạnh cũng không ngờ lại suôn sẻ như vậy, bắt tay vào thu xếp việc cưới xin ngay tối hôm ấy.

Ai dè sau đó lại xảy ra chuyện, cô gái gọi điện báo với Mạnh Triều rằng không thể hợp tác kết hôn với hắn, bởi vì người yêu của cô không đồng ý.

"Người yêu tôi nói cô ấy vất vả come out, không tiếc bị cô lập chỉ để được sống dưới ánh mặt trời mà không cần trốn chui trốn nhủi dưới cống ngầm. Tôi chỉ lo thân mình, ảo tưởng vẹn toàn đủ đường nhưng lại không suy xét cho cô ấy, đây là vấn đề của tôi."

Những lời của cô gái đã k1ch thích Mạnh Triều. Từ đấy hắn mới ngẫm ra mình trông có vẻ lao tâm sắp xếp mọi thứ nhưng chưa từng nghĩ đến việc hỏi An Hà có đồng ý hay không.

Vì vậy trong những buổi xem mắt tiếp theo, Mạnh Triều thật sự ôm tâm lý đi cho có, thường xuyên mở đầu bằng câu "tôi là gay" để mấy cô nàng tránh xa, không dám liên lạc nữa.

Nghe hết ngọn nguồn sự việc, phòng bếp mờ hơi nóng, mì đã đến lúc thích hợp nhất để múc ra.

An Hà vừa gắp mì ra bát vừa nói: "Em thật sự không để bụng chuyện anh đi lấy vợ, anh có thể tiếp tục tìm một người đồng tính nữ..."

Mạnh Triều giật cây đũa trong tay cậu, tay còn lại bóp hai bên quai hàm cậu ép cậu nhìn thẳng mình: "Anh thấy em muốn làm anh tức chết đây mà."

An Hà bị bóp mặt nói ú ớ không tròn chữ, thế nhưng vành mắt đang dần đỏ hoe không che giấu được.

Đã thích thì sao lại muốn nhìn hắn kết hôn cùng người khác được chứ?

Mạnh Triều luống cuống: "Sao em lại khóc nữa vậy... Để dành lên giường khóc được không?"

Thế là An Hà lại cười.

Trên bàn ăn mỗi người ôm một bát mì đã trương, An Hà kể cho Mạnh Triều nghe vở kịch luân lý ở trước cửa khách sạn hôm trước, Mạnh Triều nói: "Có anh trai ở đây, ai dám động vào em."

Rồi cả hai lại nhắc đến Giang Nhược và Tịch Dữ Phong, An Hà cảm thấy Giang Nhược cũng rất đáng thương, song Mạnh Triều quả quyết: "Yên tâm, Tịch Dữ Phong không làm đám cưới được đâu."

"Sao anh biết?"

"Trên phương diện tình cảm tên đó khá chậm chạp nhưng cũng chưa tới nỗi hết thuốc chữa."

An Hà lại lo lắng điều khác: "Thế nếu không đám cưới được thì chị Lam phải làm sao?"

"Tự nó xem mà làm thôi." Mạnh Triều tỏ vẻ sao cũng được: "Nó lớn rồi, phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."

An Hà vẫn thấy không ổn: "Anh không khuyên chị ấy được hả?"

Mạnh Triều nhún vai: "Em tưởng anh chưa khuyên chắc? Khuyên thì nó cũng phải chịu nghe cái đã."

Nhất thời không nghĩ ra cách kết thúc mối tình tay ba, An Hà cắn đũa, ăn cũng không còn thấy ngon.

Mạnh Triều nhìn mà không nhịn nổi cười: "Sao chuyện của ai em cũng phải lo nghĩ thế?"

Cơm nước xong đi tắm, đã lâu cả hai mới t4m chung.

"Lo nghĩ cho anh của em nhiều hơn đi." Mạnh Triều kéo tay An Hà sờ xuống dưới, buông lời ngả ngớn: "Em nhìn xem, đói tới nông nỗi nào đây này?"

Sau khi giãi bày với nhau, quan hệ của hai người càng thêm khăng khít.

An Hà sửa biệt hiệu Wechat của hắn thành "Anh Mạnh", làm Mạnh Lam tình cờ nhìn thấy "buồn nôn không thôi".

Mạnh Lam ngoài miệng mắng hai người là đồ không đứng đắn nhưng khi đi dạo phố lại mua cho An Hà hết cái này đến cái kia, nói linh tinh rằng phải để cậu nở mày nở mặt gả vào nhà họ Mạnh.

Cô giải thích: "Ai bảo em giống người nhà bọn chị thế làm gì?"

Nhắc đến nhà họ Mạnh, Mạnh Lam nói với An Hà: "Những năm qua anh chị khổ sở nhiều, từ lúc em chị đi lạc, ở nhà anh ấy... Bố mẹ biết không nên trách anh ấy nhưng lời nói hay hành động khó tránh khỏi giận cá chém thớt, dù gì người ngoài đều nói em chị đi lạc thì anh ấy là người hưởng lợi duy nhất."

Mạnh Lam còn kể cho An Hà nguyên nhân Mạnh Triều được nhận nuôi.

Năm ấy việc kinh doanh của nhà họ Mạnh không thuận lợi, hết đối tác lật lọng lại đến dây chuyền sản xuất xảy ra sự cố làm tổn thất số lượng lớn nguyên vật liệu, đúng lúc một công nhân trong dây chuyền sản xuất bị thương ngã tàn tật, chưa đầy hai tháng nhà họ Mạnh đã phải trả hàng triệu tệ chỉ riêng tiền bồi thường.

Thời điểm đó cụ Mạnh vẫn còn sống, cụ nhờ một thầy nổi tiếng tại địa phương xem bói giúp, thầy phán người trong nhà bát tự quá yếu, nếu muốn vượt qua khó khăn phải tìm một đứa trẻ có mệnh cách cứng cỏi nuôi bên mình để cân bằng số kiếp.

Mặc dù mê tín nhưng hễ là dân trí thức dòng dõi thư hương khi lấn sang kinh doanh đều không thể không tin vào ông trời số mệnh. Vả chăng hạn đang sờ sờ ra đấy, chẳng bằng còn nước còn tát vậy.

Tuy nhiên nhận con nuôi không phải việc dễ, hơn nữa khi ấy vợ chồng ông bà Mạnh vẫn chưa có con. Cả gia đình đi khắp các cơ sở phúc lợi quanh vùng, lo lót quan hệ chỗ này chỗ kia để làm thủ tục, cuối cùng chọn một bé trai trong trại trẻ mồ côi ở ngoại ô Phong Thành, đặt tên là Mạnh Triều.

Kể cũng lạ, từ ngày có Mạnh Triều tình hình kinh doanh của nhà họ Mạnh dần khởi sắc, chưa đầy nửa năm đã sinh lời.

Con người Mạnh Triều cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đến lớn trừ tính hơi bướng bỉnh thì không còn tật xấu nào khác, việc làm ăn của nhà họ Mạnh được như ngày hôm nay đều nhờ hắn lo liệu.

Đúng là khiến người ta không khỏi thở dài thương xót, nếu không xảy ra chuyện đứa con ruột Mạnh Trạch đi lạc thì có lẽ tình cảnh của Mạnh Triều ở nhà họ Mạnh sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất không đến nỗi giống ăn nhờ ở đậu, cũng không phải chịu lời đàm tiếu của người ngoài.

Theo lời Mạnh Lam là: "Bây giờ anh ấy làm gì cũng thành sai, rời nhà họ Mạnh tự ra làm ăn thì bị chỉ trích là đồ vô ơn thất đức, nắm quyền trong nhà thì bị suy đoán ác ý là chắc chắn đứa con nuôi này có dính líu tới việc cậu chủ thật của nhà họ Mạnh đi lạc năm xưa."

"Ngay cả bố mẹ chị mấy năm nay cũng có nhiều khúc mắc với anh ấy, dù công ơn nuôi nấng lớn lao đến đâu thì ai mà chịu được dày vò từ ngày này sang ngày khác."

Nghe Mạnh Lam kể An Hà mới thực sự cảm nhận được những khó khăn của Mạnh Triều.

Cậu nói với Mạnh Lam: "Em sẽ đối xử tốt với anh ấy."

Đồng thời cậu bắt đầu hiểu ra, tại sao Mạnh Triều lại nói là "may".

Cũng may, An Hà nghĩ, cũng may mình không phải cậu ấy.

Dẫu rằng trước đây đã từng ngưỡng mộ, song hiện tại An Hà rất mừng vì mình không phải người em khiến Mạnh Triều khổ sở suốt mười bảy năm.

An Hà ăn trưa cùng Mạnh Lam, muốn tranh thủ thời gian uống trà tâm sự chút chuyện khác với cô.

Mạnh Triều nói cũng có phần đúng, An Hà thật sự thích lo chuyện bao đồng. Cậu nghĩ nếu có thể giúp Mạnh Lam hiểu thế nào là dưa hái xanh không ngọt, khuyên cô từ bỏ cuộc hôn nhân miễn cưỡng thì không chỉ là giúp Giang Nhược, mà trăm năm sau bước lên cầu Nại Hà, nhìn lại cuộc đời vô nghĩa của mình cũng xem như cậu đã làm được một việc tốt công đức vô biên.

Khi An Hà toan mở lời, điện thoại của Mạnh Lam đổ chuông.

Mạnh Lam bắt máy không bao lâu đã đứng dậy, mặt mày hớn hở nói: "Chị đi đón người tí nhé."

Tưởng rằng Mạnh Lam đi đón bạn, An Hà nhấc cốc cà phê trên bàn, định bụng lát nữa kiếm cớ chuồn trước, không quấy rầy chị em người ta tụ tập.

Mạnh Lam quay lại đúng lúc An Hà vừa uống hết cà phê, trong miệng hãy còn ngậm một hớp to, lúc cậu nghe tiếng ngoảnh đầu lại, bộ dạng nom đến là ngốc nghếch.

Song bất ngờ là Mạnh Lam không dắt chị gái nào về mà là một người phụ nữ trung niên hiền từ, ăn mặc đẹp đẽ.

Mạnh Lam giới thiệu: "Mẹ, đây là An Hà bạn con."

Nhưng An Hà lại ngẩn ngơ tại chỗ như không nghe thấy.

Mẹ Mạnh Lam cũng nhìn cậu.

Không biết qua bao lâu, một tràng cười cắt ngang sự lơ đãng của hai người. Mạnh Lam chỉ miệng An Hà: "Em mau nuốt đi, cà phê sắp chảy ra rồi kìa!"

Hôm ấy trên đường tan làm, Mạnh Triều gọi điện báo An Hà rằng tối mình phải về nhà một chuyến.

An Hà "ò", hỏi hắn: "Vậy bao giờ anh về?"

Mạnh Triều cười: "Có em trai nhà ai quấn người thế không?"

Đến nhà chính của nhà họ Mạnh, ông bà Mạnh ra ngoài đi dạo chưa về, chỉ có mỗi Mạnh Lam.

Mạnh Triều hỏi sao hôm nay không đi chơi, Mạnh Lam xoa bụng đáp: "Anh đừng nhắc nữa, buổi chiều uống hai ấm trà, giờ em đang no căng đây."

Cô kể hôm nay mình hẹn An Hà đi mua sắm, Mạnh Triều cau mày: "Em ấy không giỏi giao tiếp, mày thích nghịch sao thì nghịch, đừng suốt ngày rủ rê em ấy."

Mạnh Lam nghe mà trợn mắt: "Đủ rồi nhá, anh muốn nhốt người ta ở nhà để trong mắt người ta chỉ có mỗi mình anh thôi chứ gì."

Mạnh Lam nói với Mạnh Triều là hôm nay mẹ cũng ra ngoài dùng bữa với bạn, ăn xong thì uống trà chiều cùng hai người họ.

Mạnh Triều ngạc nhiên: "Mẹ uống trà với An Hà?"

"Đúng vậy." Mạnh Lam nhướng mày tranh công: "Không phải em đang dọn đường giúp anh sao, chờ bao giờ anh dẫn người về nhà, bố mẹ cũng dễ chấp nhận hơn. Vả lại anh không biết đâu..."

Mạnh Lam kéo dài giọng chơi trò lấp lửng, Mạnh Triều hiểu ý, lập tức lấy điện thoại chuyển một khoản "phí mở miệng" không rẻ cho cô.

Mạnh Lam nhận được tiền thì tiết lộ: "Anh không biết đâu, nhóc ấy với mẹ mình hợp nhau cực, chắc là do vẻ ngoài giống nhau? Mẹ mời nhóc ấy uống trà, còn gọi bao nhiêu bánh ngọt, bảo là nhóc ấy gầy quá phải ăn nhiều vào."

Mạnh Lam đã quen được người ta vây quanh, vừa kể vừa không khỏi ghen tị, bĩu môi nói: "Cả hai mải nói chuyện với nhau mà mặc kệ em luôn, nhìn cứ như nhóc ấy mới là con ruột."

Đêm xuống Mạnh Triều về nơi ở của mình thì An Hà đã ngủ. Cậu nghe thấy tiếng động nên dậy đi ra ngoài, ôm cánh tay Mạnh Triều mà làu bàu: "Anh có biết là muộn lắm rồi không."

Hắn "ừ" đáp lại.

Mạnh Triều tắm rửa lên giường, An Hà ngửi thấy mùi hương quen thuộc bèn trở mình rúc vào lòng hắn.

Mạnh Triều xoa tóc cậu, hỏi cậu hôm nay đi đâu, An Hà cất giọng ồm ồm: "Em đi mua sắm với chị Lam, còn gặp cả mẹ... anh nữa."

Đây là lần đầu tiên Mạnh Triều nghe An Hà gọi mẹ. An Hà gọi mẹ nuôi là u.

"Em thích bà ấy không?" Mạnh Triều lại hỏi.

"Thích ạ." An Hà đáp: "Cô vừa dịu dàng vừa đẹp, chắc hẳn là một người mẹ rất tốt."

Nghe tiếng mẹ ấy, không biết vì sao Mạnh Triều lại sinh ra một cảm giác xa lạ mà trước đây chưa từng có, như thể mọi thứ mình sở hữu đều không thuộc về mình.

Tim hắn đập dồn dập vì sợ hãi, sợ những thứ giả dối sắp bị bóc trần, hết thảy điều tốt đẹp rồi cũng sẽ đổ sông đổ bể. Và bóng tối mà trước kia hắn cố tình tránh né đang dần hiện ra, xúm vào bủa vây lấy hắn.

Mạnh Triều hỏi An Hà bị bán lên núi từ khi nào, tại sao cậu lại mắc bệnh tim.

An Hà mơ mơ màng màng, trả lời câu được câu chăng: "Bốn tuổi thì phải... Bác sĩ bảo chắc là do yếu tố bên ngoài tạo thành, cũng có thể là bẩm sinh, di truyền từ bố mẹ..."

Cảm nhận được vòng tay đang ôm mình siết chặt lại, An Hà vỗ hắn như an ủi.

"Không sao rồi." Cậu nói với Mạnh Triều: "Không sao rồi, bây giờ nó khỏe re ấy, anh xem..."

An Hà kéo tay Mạnh Triều đặt lên lồng nguc trái của mình.

Thình thịch——thình thịch——

"Nghe giống đang gọi anh ơi, anh ơi nhỉ."

An Hà ngượng tới nỗi chẳng dám ngẩng đầu, thế nhưng vẫn túm chặt tay Mạnh Triều, cố gắng truyền đạt ngôn từ thông qua máu và da thịt.

Anh nghe mà xem, mỗi một nhịp tim đều đang ca vang anh ơi, em thích anh rất nhiều đấy.

Về sau, không chỉ một lần An Hà hối hận vì đã không thay thế tiếng lòng bằng lời nói.

Lòng người khó đoán, không bày tỏ thành lời thì ai có thể nghe thấy đây?

Tuy nhiên khi đó cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận thấy Mạnh Triều bắt đầu xa cách cậu, đối xử với cậu cũng lạnh nhạt hơn.

Mạnh Triều dần không nhận cuộc gọi của An Hà, thi thoảng bắt máy cũng chỉ hờ hững trả lời là "đang bận", không nói bận trong bao lâu, khi nào có thể gọi lại.

Tính An Hà vâng lời sẵn, Mạnh Triều không cho cậu gọi thì cậu không gọi nữa, ngoan ngoãn chờ ở nhà.

Chờ không biết bao nhiêu lần mặt trời mọc rồi lặn, lịch treo tường có thêm vô số dấu gạch, khù khờ như An Hà bấy giờ mới ngỡ ra Mạnh Triều đang trốn tránh mình.

Giống như tàu lượn siêu tốc lên đến đỉnh rồi thình lình lao dốc... Không hề báo trước, không có khúc đệm, con tim vẫn treo lơ lửng ở nơi cao nhất nhưng cơ thể đã chìm sâu dưới đáy..

An Hà vô cùng mờ mịt.

Vì sao anh phải tránh em?

Chẳng lẽ là vì hết tiền? An Hà nghĩ, nhưng em đã nói không cần tiền cũng được mà.

Vậy là anh chán em rồi, hay anh đã thích người khác? Nhưng sao từ thích đến không thích lại nhanh tới vậy?

Rõ ràng họ vừa mới bày tỏ tấm lòng với nhau.

Hay trong nhà xảy ra chuyện?

An Hà gọi cho Mạnh Lam, Mạnh Lam nói gia đình vẫn yên ổn, sau đó hỏi An Hà có rảnh đi uống trà không.

"Không phải chị muốn uống đâu, từ hôm đi uống trà về mẹ chị nhắc em miết, chị hẹn em thay mẹ thôi." Mạnh Lam nói.

An Hà không giỏi từ chối, cộng thêm tâm lý muốn gần gũi người nhà họ Mạnh, cuối cùng cậu vẫn đồng ý.

Bà Mạnh vẫn nhiệt tình và ân cần với cậu như lần trước, vừa gắp thức ăn cho cậu vừa hỏi cậu bao nhiêu tuổi, sinh nhật tháng mấy.

An Hà trả lời là hai mươi mốt tuổi, mắt bà Mạnh sáng lên, song sau khi nghe cậu nói sinh vào tháng một thì ánh mắt bà lại tối đi.

An Hà không nói với bà ngày sinh này là do bố mẹ nuôi điền đại. Cậu bỗng nhớ đến sinh nhật Mạnh Triều được lấy trước sinh nhật mình một ngày, bèn bảo bà Mạnh: "Cháu với anh Mạnh... Mạnh Triều cũng là bạn, bây giờ anh ấy có sinh nhật rồi ạ."

Trước lúc tạm biệt, An Hà vẫn không quên nhắc: "Tháng sau rồi đấy ạ, cô đừng quên tổ chức sinh nhật cho anh ấy nhé."

Tự dưng lại làm được một việc tốt khác, An Hà vui lắm. Cậu muốn gọi điện thoại, nhưng sợ Mạnh Triều không nghe nên gửi tin nhắn Wechat, đính kèm biểu tượng mặt cười toét miệng.

Buổi tối Mạnh Triều về, người ngợm say bí tỉ.

An Hà đỡ hắn nằm yên trên giường, vắt khăn nóng lau mặt cho hắn, hỏi hắn dạo này nhiều việc lắm phải không.

Mạnh Triều lơ mơ "ừ" một tiếng, An Hà lập tức gật đầu: "Em biết mà."

Em biết anh không thích người khác, cũng không cố tình bơ em đâu.

Nửa đêm, An Hà thức giấc vì cái tay luồn vào áo ngủ.

Cậu ngoan ngoãn d4ng chân, vươn tay ôm cổ Mạnh Triều, khẽ giọng nài nỉ: "Anh nhẹ thôi... đau em."

Đáp lại cậu là tiếng cười chế giễu của Mạnh Triều: "Đau?"

Người đè ở phía trên rút ra, An Hà mở mắt, thấy Mạnh Triều ngồi bên mép giường nhìn ra cửa sổ đóng chặt. Tia sáng hẹp dài lách mình qua khe hở rèm cửa sổ, hắt lên người hắn một màu sương giá.

"Đau đến mức nào được?" Giọng hắn cũng lạnh lùng như ngâm trong đầm nước: "Đau được hơn anh không?"

An Hà vừa tỉnh dậy từ cơn mơ, đại não vẫn chưa hoạt động bình thường nên không hiểu câu hỏi kỳ lạ của hắn.

Cậu chỉ cảm thấy Mạnh Triều rất cần mình, vì thế kéo bàn tay buông thõng nơi mạn giường của hắn.

Mạnh Triều nhích ra, không tránh được bèn để mặc cậu kéo.

"Anh đau ở đâu?" An Hà nói: "Em xoa giúp anh."

Mạnh Triều lại đổi chủ đề: "Hôm nay ra ngoài à?"

"Vâng." Nhắc đến việc này An Hà vui hẳn lên: "Ăn đồ ngon này, còn gặp mẹ anh nữa."

"Mẹ anh?" Mạnh Triều lại bật cười: "Bà ấy không phải mẹ anh."

An Hà chưa kịp làm rõ ý nghĩa trong câu thì Mạnh Triều đã hỏi: "Em có muốn tìm được mẹ em không?"

"Muốn ạ." An Hà trả lời: "Sao em không muốn cho được?"

Cậu bị lừa bán đi chứ không phải bị bỏ rơi. Chắc hẳn mẹ ruột của cậu cũng rất nhớ cậu.

Trời sắp sáng, cuối cùng hai người vẫn làm.

Quá lâu không quan hệ, thoạt đầu An Hà có ảo giác linh hồn bị xẻ thành hai nửa, một nửa khóc lóc kêu đau như thể chỉ thêm chút đỉnh nữa thôi sẽ phải bỏ mạng tại đây, nửa còn lại thì chìm đắm trong cảm giác được chiếm giữ, hét lên rằng còn có thể nhận lấy nhiều hơn.

Mạnh Triều chưa bao giờ dịu dàng khi lên giường, lần này ngay cả lời tán tỉnh cũng keo kiệt nói ra.

An Hà bị đâm xô đến góc giường, hỏi hắn giữa cơn run rẩy: "Vừa nãy em, đã a, đã nói sai gì, sao?"

"Không." Mạnh Triều đè lên người An Hà thở hổn hển: "Em là người vô tội."

Hắn cười nhưng nhìn như đang khóc.

Hắn nói: "Người sai là anh."

Rất lâu sau An Hà mới biết hôm đó Mạnh Triều ôm tâm trạng như thế nào.

Cậu cũng hiểu ra tờ báo cáo giám định ADN để trên đầu giường không phải vô tình mà là Mạnh Triều cố ý.

Hắn đang ép An Hà đưa ra lựa chọn.

Và cái giá của sự lựa chọn đã được nói rõ trong cuộc làm t1nh vừa sung sướng vừa dằn vặt ấy rồi.

Khi đó An Hà đê mê không tỉnh táo, nghe Mạnh Triều hỏi thì vô thức hỏi lại: "Không thể, chọn tất cả sao?"

"Không." Mạnh Triều trả lời vô cùng lạnh lùng: "Mẹ và anh trai, chỉ có thể chọn một."

Dù không thể nào xảy ra chuyện lạ lùng ấy nhưng An Hà vẫn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cậu bắt chước Mạnh Triều đánh trống lảng, ngước mặt tìm đến môi Mạnh Triều nhưng bị hắn tóm gáy ấn trở về. Hắn cảnh cáo cậu: "Không cho làm bậy."

An Hà đã quen bị kiểm soát, dù ấm ức cũng không phản kháng hay giận dỗi.

Cậu đành đưa ra giả thiết để lấy thông tin có thể giúp cậu phán đoán chính xác: "Nếu như, nếu như em chọn mẹ thì sẽ thế nào?"

Cậu cảm nhận được cơ thể đè trên người mình bất động trong thoáng chốc, sau đó đột ngột đâm vào thô bạo như phát điên. An Hà ưỡn người khó mà chịu đựng nổi, cổ họng bật ra những tiếng rên vụn vỡ.

Đến khi người cậu nằm lại xuống giường, Mạnh Triều cúi xuống hôn môi cậu, giọng điệu quyến luyến nói những lời gần như là uy hiếp: "Vậy thì, đây là lần cuối cùng anh trai hôn em."